Chương 92. Cô ta đang nhắm vào mày đấy
Mặc dù Cố Ngộ Sâm đã nói rất nhiều lần là cậu không béo, nhưng Tạ Diễm nhìn bụng nhỏ của mình trong gương, vẫn nhất quyết phải giảm cân.
Trước khi gặp Cố Ngộ Sâm, Tạ Diễm cũng không mấy để tâm đến ngoại hình của mình, béo gầy gì cũng chả quan trọng.
Nhưng bây giờ thì khác, đặc biệt là Cố Ngộ Sâm còn có cơ bụng tám múi trợ lực, khiến Tạ Diễm lại càng khó lòng chấp nhận cái bụng nhỏ này, cậu nói rằng cho dù bất cứ giá nào cậu cũng phải giảm cân, chưa bàn đến chuyện có thể tập ra cơ bụng, nhưng cũng phải khôi phục lại cái bụng phẳng như trước.
Thế nên, Tạ Diễm đã vô cùng nghiêm túc lập ra hẳn một bảng kế hoạch giảm cân cho mình.
Lúc lập bảng kế hoạch giảm cân, trong lòng cậu tràn ngập sự hào hứng và tự tin, cảm thấy bản thân mình nhất định có thể thông qua bảng kế hoạch này để luyện ra được cơ bụng tám múi như Cố Ngộ Sâm, làm anh bất ngờ.
Sáu giờ ba mươi, ngày thứ nhất tuân theo bảng kế hoạch giảm cân.
Báo thức đúng giờ vang lên.
Tối hôm qua Tạ Diễm đã dặn trước với Cố Ngộ Sâm, sáng mai khi báo thức reo, anh tuyệt đối không được tắt giúp, cậu phải dậy sớm chạy bộ.
Cố Ngộ Sâm đồng ý.
Vậy nên khi báo thức reo lên, Cố Ngộ Sâm thức giấc trước, nhưng anh không đi tắt báo thức, mà thay vào đó là chống tay ngắm nhìn Tạ Diễm.
Báo thức reo tầm một phút, đôi lông mày xinh đẹp của Tạ Diễm cau lại, mắt còn chưa mở đã thò tay ra khỏi chăn, chuẩn xác tìm đến chỗ tủ đầu giường, mò tới điện thoại để tắt báo thức.
Cả quá trình diễn ra trong khi Tạ Diễm vẫn nhắm nghiền mắt.
Tiếng báo thức phiền phức cuối cùng cùng cũng biến mất, lông mày của Tạ Diễm lại giãn ra, nghiêng mặt dụi dụi đầu lên gối, lăn vào lòng Cố Ngộ Sâm như thói quen thường ngày, tay chân gác lên theo, bá đạo chiếm trọn vòng tay ấm áp của Cố Ngộ Sâm.
Cố Ngộ Sâm bị chuỗi hành động của Tạ Diễm chọc cười, cúi đầu hôn lên trán Tạ Diễm, sau đó lại ôm Tạ Diễm chặt hơn, rồi nằm nướng cùng cậu.
Khoảng tám giờ sáng, Tạ Diễm thức giấc, Cố Ngộ Sâm đã không còn ở bên giường.
Cậu ngồi dậy, đầu vẫn còn đang mơ màng chưa tỉnh ngủ, đưa tay cào cào mái tóc rối bời. Tạ Diễm chợt nhớ ra điều gì đó hơi sai sai, cậu đột nhiên mở lớn hai mắt, cầm điện thoại trên tủ đầu giường lên xem giờ.
Đỉnh thật, hoàn hảo bỏ lỡ thời gian chạy bộ buổi sáng luôn.
Tạ Diễm bò dậy đi vào phòng tắm, sau khi rửa mặt xong, tinh thần của cậu đã ổn định lại, đồng thời cũng tự cổ vũ chính mình.
Hôm nay chỉ là ngày đầu tiên thôi, ngày mai tiếp tục tái chiến!
Thế là kế hoạch trong ngày đều được hoàn thành, bị đẩy sang ngày thứ hai.
Đến ngày thứ hai, nhờ có chuông báo thức chăm chỉ nhắc nhở mà Tạ Diễm đã có thể bò dậy lúc sáu giờ ba mươi sáng.
Cậu ngáp một cái thật dài để đánh thức mình.
Mười mấy phút sau, cậu thay xong đồ, đi đến bên giường hôn Cố Ngộ Sâm mấy cái, thì thầm: “Em đi chạy bộ đây.”
“Có muốn anh đi cùng em không?” Cố Ngộ Sâm vẫn còn đang ngái ngủ.
Tạ Diễm lắc đầu: “Anh cứ ngủ đi.”
Đêm qua Cố Ngộ Sâm làm việc đến tận nửa đêm, lúc Tạ Diễm đi ngủ là đã hơn mười một giờ, nhưng Cố Ngộ Sâm vẫn còn đang làm việc, cũng không biết mấy giờ anh mới đi ngủ.
Tạ Diễm thay giày chạy bộ rồi mở cửa nhà.
Vừa rời khỏi vòng tay ấm áp của máy điều hòa, gió lạnh đã ùa tới, Tạ Diễm lạnh rùng mình.
Bây giờ là tháng mười hai, ngày ngắn đêm dài, dù hiện tại đã gần bảy giờ sáng, nhưng trời vẫn chưa sáng hẳn, bầu trời phủ một màu xanh xám mờ mịt.
Dự báo thời tiết hôm qua nói có luồng khí lạnh từ Siberia tràn xuống phía Nam nên nhiệt độ giảm mạnh.
Tạ Diễm đứng trước cửa cảm nhận gió lạnh một hồi, sau đó lặng lẽ chui vào nhà, đóng cửa, chặn tất cả gió lạnh ngoài cửa.
Vẫn là trong nhà ấm áp.
Tạ Diễm do dự vài giây, quyết định chui vào lại ổ chăn.
Cố Ngộ Sâm cảm thấy người mát lạnh, sau đó có người chui vào trong ổ chăn.
“Làm sao thế?” Gần như vô thức, Cố Ngộ Sâm đưa tay kéo Tạ Diễm vào trong lòng, khẽ hôn l*n đ*nh đầu cậu, hỏi: “Không phải em đi chạy bộ rồi hả?”
Tạ Diễm rúc vào lòng Cố Ngộ Sâm, cả người dán sát vào người anh.
Cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Cố Ngộ Sâm truyền đến, Tạ Diễm thở ra một hơi thỏa mãn.
Trong nhà đã ấm rồi, vòng tay của Cố Ngộ Sâm còn ấm hơn.
Tạ Diễm dụi dụi vào lòng Cố Ngộ Sâm: “Bên ngoài lạnh quá trời luôn, em không chạy bộ nữa.”
Cố Ngộ Sâm nghe vậy, khóe môi không khỏi cong lên, tay đặt trên đầu Tạ Diễm xoa xoa, giọng nói dịu dàng: “Vậy thì nằm ngủ với anh thêm một lúc nữa nhé?”
“Vâng ạ.”
Vốn dĩ Tạ Diễm vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn, giờ được trở về với ổ chăn ấm áp, cơn buồn ngủ nhanh chóng tập kích cậu, chỉ trong chốc lát tiếng hít thở đã đều đều.
Kế hoạch giảm cân được thực hiện đến ngày thứ hai đã được chôn sâu dưới đáy hòm.
Sau này nếu có ai nhắc đến chuyện giảm cân ở trước mặt Tạ Diễm, Tạ Diễm đều dùng lí lẽ hùng hồn phản bác, cậu không hề béo, đó là lớp mỡ dự trữ cậu chuẩn bị cho mùa đông giá rét sắp đến thôi.
Có điều, Tạ Diễm thuộc tuýp người không dễ tăng cân, một tuần sau đó, cậu không còn cố gắng giảm cân nữa nhưng vẫn gầy xuống hai ba cân.
Nhìn số cân nặng hiển thị, Tạ Diễm rất hài lòng.
Giảm cân à? Không cần thiết!
Cơ bụng tám múi?
Cố Ngộ Sâm có là được rồi, cậu sờ vào thấy cũng thích lắm.
Nhưng Cố Ngộ Sâm thì ngược lại, anh thấy Tạ Diễm lại gầy xuống, bụng mỡ nhỏ cũng biến mất tăm, cảm thấy hơi hụt hẫng. Sau đó anh thay đổi thực đơn đa dạng hơn cho Tạ Diễm ăn, muốn nuôi bụng mỡ nhỏ của Tạ Diễm quay về.
Nhưng mà cơ địa của Tạ Diễm là như thế, cho dù Cố Ngộ Sâm có dốc lòng vỗ béo như thế nào đi nữa cũng chẳng tăng thêm tí thịt nào.
***
Vào tháng 12, nhiệt độ ở thành phố K cao hơn nhiệt độ ở thành phố Kinh nhiều, thời điểm lạnh nhất cũng không xuống quá 0 độ.
Thế nhưng, dù cho Tạ Diễm chuyển đến sống ở thành phố K đã nhiều năm, nhưng cậu vẫn không thích nghi được với mùa đông ở thành phố K, vừa ẩm ướt lại lạnh lẽo. Bất kể mặc dày như thế nào thì khí lạnh cũng có thể trực tiếp xâm nhập vào từng khớp xương.
Thế là máy điều hòa đã trở thành cọng rơm cứu mạng của Tạ Diễm vào mùa đông, dù cho đang ở nhà hay ở văn phòng, cậu nhất định phải chiếm vị trí gần máy điều hòa nhất, sau đó ngồi đó nguyên cả ngày, thả lỏng bản thân, thoải mái vô cùng.
Tất nhiên hôm nay cũng giống vậy.
Sau khi Tạ Diễm đỗ xe vào bãi, cậu nhanh chóng đi vào thang máy, đi vào văn phòng, kéo ghế đến cạnh máy điều hòa.
Gió ấm phả vào mặt, Tạ Diễm cảm giác gương mặt bị đông cứng của mình đang dần tan chảy.
Mấy phút sau, các đồng nghiệp cũng lần lượt đến văn phòng, họ nhìn thấy Tạ Diễm ngồi cạnh máy điều hoà cũng không quá ngạc nhiên.
Lý Trạch Khâm cũng nằm trong đội ngũ sợ lạnh, sau khi đi vào văn phòng thì cũng cùng Tạ Diễm chen chúc bên cạnh máy điều hòa.
“Cứ đến mùa đông, mỗi lần ra ngoài là một lần tự hành xác.” Lý Trạch Khâm than thở.
Tạ Diễm: “Mày có thể chọn không ra ngoài.”
Dù sao thì đến văn phòng cũng chẳng có gì làm, giờ có nghỉ cũng chả sao.
“Ít nhiều gì thì đó cũng là ba ngàn tệ tiền lương.” Lý Trạch Khâm cầm ly nước ấm trong tay lắc lắc: “Làm sư ngày nào, gõ mõ ngày ấy.”
Tạ Diễm và Lý Trạch Khâm có thể trở thành bạn thân của nhau, nhất định có liên quan đến mùa đông.
Cả hai đều sợ lạnh, vậy nên khi mùa đông đến, máy điều hòa trở thành nguồn cung cấp nhiệt độ duy nhất của bọn họ trong suốt mùa đông giá rét. Mấy tháng đầu trước khi chơi thân, bọn họ chỉ là bạn bè xã giao bình thường, mãi đến khi đông đến, hai người cùng nhau run rẩy chen chúc bên cạnh máy điều hòa. Lý Trạch Khâm là người hay nói chuyện, luôn chủ động tìm kiếm chủ đề để nói với Tạ Diễm, nói qua nói lại một thời gian thì hai người dần thân với nhau hơn, cuối cùng thì thành bạn thân.
Lý Trạch Khâm và Tạ Diễm đang nói chuyện, An Viễn Hề cũng từ cửa bước vào.
Y nhìn thấy hai người, cũng đi qua theo.
Có điều y chỉ ngồi được một lát đã chịu không nổi, bởi vì nóng quá.
Nếu như Tạ Diễm và Lý Trạch Khâm sợ lạnh, thì An Viễn Hề với bọn họ là hai thái cực trái ngược nhau.
An Viễn Hề sợ nóng.
Trong cái thời tiết mà Tạ Diễm và Lý Trạch Khâm hận không thể gói chính mình lại như quả bóng này, thì An Viễn Hề chỉ trang bị bên trong một áo sơ mi tay ngắn, bên ngoài khoác thêm một cái áo khoác, khi đi vào phòng điều hòa, y lập tức cởi bỏ áo khoác ngoài, chỉ chừa áo sơ mi ngắn tay.
Ở trong mắt của Tạ Diễm và Lý Trạch Khâm, An Viễn Hề chính là dũng sĩ mùa đông.
“Hai anh cứ ngồi đây đi, em về chỗ của em.” An Viễn Hề vừa nói vừa cởi áo khoác, để lộ chiếc áo sơ mi ngắn tay bên trong.
Tạ Diễm ngưỡng mộ nhìn theo An Viễn Hề, đồng thời kéo chặt áo lông của mình hơn.
Lý Trạch Khâm tấm tắc nói: “Đúng là trẻ con, hỏa khí vượng, không sợ lạnh. Không như tụi mình, già cả hết rồi.”
An Viễn Hề lập tức nổi giận: “Gì mà trẻ con chứ! Mấy anh mới là trẻ con ấy, em chỉ nhỏ hơn mấy anh có một tuổi thôi!”
Suy nghĩ một lúc, An Viễn Hề nói thêm: “Không đúng, sinh nhật của em qua rồi, giờ em với mấy anh bằng tuổi!”
Thế nên đừng có mà bắt nạt người ta!
Nếu không phải đang ngồi, Tạ Diễm đã đi đến xoa đầu An Viễn Hề rồi.
Dáng vẻ lúc tức giận đáng yêu chết được.
Chín giờ đúng, tất cả đồng nghiệp trong văn phòng đều đã có mặt, mặc dù đều tụm năm tụm ba để nói chuyện phiếm, nhưng tỉ lệ đi làm hôm nay lại cao bất thường.
Bình thường tính huống này chỉ xuất hiện khi chị Trần có việc cần thông báo, hôm qua đã cố ý nhắn tin trong nhóm để hôm nay mọi người đi làm đầy đủ.
Mấy phút sau, chị Trần cũng đến, đi cùng cô là một người phụ nữ có dáng người cao gầy.
Người phụ nữ mặc áo khoác dài, đi đường như mang theo gió. Trang điểm tinh tế, gương mặt nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng, nhìn mọi người với vẻ vô tình, nhưng lại khiến người ta sinh ra cảm giác áp bách.
Chị Trần đi vào văn phòng, vỗ tay: “Tất cả mọi người chú ý chút, hôm nay Bộ phận Chăm sóc sức khỏe và Dưỡng sinh của chúng ta có người mới, mọi người hãy chào mừng người mới nhé.”
Có người mới đến?
Sự hứng thú của mọi người nhanh chóng bị khơi dậy.
Bộ phận Chăm sóc sức khỏe và Dưỡng sinh đã lập được hơn hai năm, mấy tháng đầu liên tục tiếp đón người mới, nhưng sau đó chẳng thấy người mới nào đến nữa cả.
Tự nhiên lần này lại có người mới đến, sẽ hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Chị Trần nói với người mới: “Lại đây, tiểu Tô, đến giới thiệu bản thân mình với mọi người đi.”
Người mới gật đầu, mắt quét một vòng quanh văn phòng, cuối cùng đặt trên người Tạ Diễm đang ngồi cạnh máy điều hòa không khí, chậm rãi nói: “Tôi tên Tô Diệc, rất vui khi được gia nhập vào đại gia đình Chăm sóc sức khỏe và Dưỡng sinh.”
Tạ Diễm cảm thấy hơi khó hiểu, cậu luôn có cảm giác lời của người mới Tô Diệc này là đang nói với cậu.
Không chỉ có Tạ Diễm cảm thấy vậy, Lý Trạch Khâm cũng thế, cậu ta huých nhẹ Tạ Diễm: “Sao tao cứ có cảm giác là cô ta đang nhắm vào mày ấy? Mày quen với cô ta à?”
Mặt Tạ Diễm ngờ nghệch, trong trí nhớ của cậu căn bản không tồn tại người này.
Cậu lắc đầu: “Không quen biết, chắc là ảo giác thôi.”
Vừa nói xong, Tạ Diễm liền nhìn thấy Tô Diệc mặt không biểu cảm đột nhiên cười với cậu, tựa như băng tuyết tan chảy.
Tạ Diễm: “…”
Ê nha!
Mùa đông vừa mới đến chưa bao lâu, thế quái nào hoa đào đã nở?
Cậu không có cái phước phần đó đâu!
_____
Tác giả có lời muốn nói:
[Kịch nhỏ]
Hôm nay sau khi tan làm, Tạ Diễm tự giác ghé siêu thị mua một đống chanh, rồi đi đón Cố Ngộ Sâm.
Cố Ngộ Sâm thấy ghế sau chất đầy chanh, nhướng mày khó hiểu.
Tạ Diễm: Phòng trước cho chắc.