Chương 93. Tôi có hợp làm chị dâu của cậu không
Linh cảm của Lý Trạch Khâm và Tạ Diễm không sai, quả nhiên Tô Diệc nhắm vào Tạ Diễm mà đến.
Văn phòng ở lầu bảy rất lớn, khu vực làm việc cũng rất rộng, ấy thế mà khi chọn chỗ ngồi, Tô Diệc lại cố tình chọn vị trí ở ngay cạnh Tạ Diễm.
Nhìn thấy Tô Diệc ngồi ở vị trí cách mình không xa, Tạ Diễm nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.
Tô Diệc cũng không bộc lộ rõ ý định của mình với Tạ Diễm, nếu hiện tại Tạ Diễm bày tỏ thái độ phản kháng với Tô Diệc thì trông có vẻ hơi tự mình đa tình.
Mặc dù Tạ Diễm không nói gì, nhưng cậu vẫn thay đổi vị trí của mình, muốn dùng hành động này để uyển chuyển bày tỏ cho Tô Diệc biết cậu không có hứng thú với cô.
Tô Diệc cũng không để tâm đến hành động chuyển chỗ ngồi của Tạ Diễm. Cô vừa ngồi vào chỗ đã lấy laptop ra, bắt đầu nghiêm túc làm việc.
Ngón tay Tô Diệc lướt nhanh trên bàn phím, tựa hồ còn thấy cả tàn ảnh, tiết tấu nhanh này trông chẳng ăn nhập gì với bộ phận Chăm sóc sức khỏe và Dưỡng sinh này.
Những đồng nghiệp khác trong văn phòng lúc này vẫn chưa nhận ra điều gì, dù sao trong mắt bọn họ, Tô Diệc chỉ đang chọn chỗ ngồi mà thôi.
Đợi đến lúc nghỉ trưa, ai cũng đều nhìn ra Tô Diệc “có ý” với Tạ Diễm.
Giờ nghỉ trưa cũng là giờ cơm, thời tiết quá lạnh nên phần lớn đồng nghiệp đều chọn làm ổ ở văn phòng, đặt đồ ăn ngoài về để giải quyết bữa trưa.
Lý Trạch Khâm và An Viễn Hề cũng đã đặt đồ ăn từ sớm, lúc này đang ngồi ăn cùng với Tạ Diễm.
Bữa trưa của Tạ Diễm là do Cố Ngộ Sâm chuẩn bị, màu sắc hương vị đều hấp dẫn, vừa mở ra đã đè bẹp phần thức ăn ngoài của Lý Trạch Khâm và An Viễn Hề.
Lại thêm việc dạo gần đây Cố Ngộ Sâm đang muốn vỗ béo Tạ Diễm, nên đồ ăn trưa trong hộp rất phong phú, chay mặn kết hợp hài hòa khiến người ta vừa nhìn vào đã không tự chủ được mà ch** n**c miếng.
Lý Trạch Khâm và An Viễn Hề nhìn hộp cơm trưa của Tạ Diễm xong đã thấy đồ ăn ngoài của mình trở nên nhạt nhẽo vô cùng.
Thứ xộc vào mũi bọn họ không chỉ có mùi thơm của thức ăn, mà còn có vị chua của tình yêu.
Lý Trạch Khâm: “Nếu như ai cũng có vị kia là người giàu nhất như mày, tao sẽ lập tức kéo đại một người đi đến Cục Dân Chính làm giấy đăng ký kết hôn.”
An Viễn Hề ngồi cạnh bày tỏ sự đồng tình: “Em cũng tình nguyện cong!”
Tạ Diễm bị hai người chọc cười, không cảm thấy ngượng nói: “Không nhòm thử xem đó là của nhà ai chứ.”
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện.
Mãi đến khi một giọng nói đều đều vang lên phía trên đầu bọn họ: “Tạ Diễm.”
Nói thật thì, giọng nói của Tô Diệc cũng khá trong trẻo êm tai, nhưng khi cô nói chuyện, giọng nói cứ đều đều không mang chút cảm xúc nào, đêm hôm khuya khoắt ai mà nghe thấy sẽ bị dọa cho khiếp vía.
Tạ Diễm nghe gọi, đầu tiên nuốt hết thức ăn trong miệng xuống, lấy khăn giấy lau miệng xong mới nhìn Tô Diệc.
Đối mặt với Tô Diệc, chẳng hiểu sao Tạ Diễm lại có cảm giác như đang đối mặt với thầy chủ nhiệm hồi trung học.
“Cô Tô có chuyện gì sao?” Tạ Diễm gạt bỏ đi những suy nghĩ không hay của mình, ưu nhã lịch sự hỏi.
Tô Diệc đặt một cái bánh ngọt được đóng gói kỹ càng lên trước mặt Tạ Diễm: “Tôi nghe nói cậu thích ăn đồ ngọt, đồ ngọt ở tiệm này rất nổi tiếng, cậu nếm thử xem sao.”
Nói xong, cô suy nghĩ một hồi rồi nói thêm: “Tôi cố tình đi mua đó.”
Tạ Diễm nhìn thoáng qua bao bì của bánh ngọt, vậy mà là sản phẩm của tiệm bánh của Cố Ngộ Giác.
Tiệm bánh của Cố Ngộ Giác cách công ty khá xa, đi đi về về cũng mất hơn một tiếng, Tô Diệc cố ý đến đó mua bánh, giờ mà kêu cô không có ý gì với Tạ Diễm, có ma mới tin.
Những người khác trong phòng cũng chú ý đến tình hình ở bên này, bọn họ cũng nhìn ra, người tên Tô Diệc này chắc chắn đang nhắm vào Tạ Diễm.
Tạ Diễm không nhận quà của Tô Diệc, hỏi ngược lại cô: “Cô Tô, trước kia chúng ta có quen biết gì nhau không nhỉ?”
Cậu không hề có ấn tượng nào với Tô Diệc, trong lời nói và giọng điệu đều mang đầy vẻ xa cách.
“Không quen biết.” Tô Diệc lắc đầu: “Nhưng bây giờ thì quen rồi.”
Giọng điệu vẫn như trước, không có thay đổi gì.
“Vậy cô…” Tạ Diễm cố tình dùng tay trái chỉ chỉ bánh ngọt, để lộ ra chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út.
“Tôi không có ý kia với cậu đâu.” Tô Diệc biết Tạ Diễm đang hiểu lầm ý của mình, nói thẳng vào vấn đề: “Tôi biết cậu đã kết hôn rồi.”
Tạ Diễm nửa tin nửa ngờ, vẫn từ chối bánh ngọt của Tô Diệc: “Ngại quá, tôi không thể nhận được.”
Tô Diệc bị từ chối cũng không bày ra vẻ mặt thất vọng, nhưng tình huống có hơi khó xử.
Lại nghe được giọng nói khe khẽ: “Tôi cũng rất thích bánh ngọt của tiệm này, Vương Hỏa Hỏa không cần, vậy có thể tặng cho tôi không?”
Người nói chuyện là An Viễn Hề, y có gương mặt trẻ con, dáng vẻ nhìn cái bánh ngọt trông có hơi đáng thương.
Người tinh ý có thể nhìn ra, An Viễn Hề đang tạo bậc thang cho Tô Diệc, tránh cho cô cảm thấy khó xử.
“Tùy cậu.”
Tô Diệc liếc nhìn An Viễn Hề, để lại cái bánh rồi xoay người rời đi. Bóng lưng rời đi trông cao thâm khó dò vô cùng, không ai có thể nhìn ra được rốt cuộc cô đang nghĩ gì.
Chờ Tô Diệc đi xa, Tạ Diễm và Lý Trạch Khâm cùng nhìn về phía An Viễn Hề, Lý Trạch Khâm còn nắm tóc An Viễn Hề nói: “Giỏi lắm An An, mày học được cách thương hoa tiếc ngọc rồi ha!”
An Viễn Hề hất tay Lý Trạch Khâm ra, tiện tay lụm luôn bánh ngọt, nhìn bóng lưng Tô Diệc nói: “Các anh không nhìn thấy cô Tô rất ngầu sao?”
Lạnh lùng đến lạ, uy nghiêm cực kỳ, ngầu vô đối!
“Cũng hơi ngầu thật.” cái này Lý Trạch Khâm phải công nhận, nhìn vào thờ ơ lạnh lùng, lúc nhìn người khác cũng tạo cho họ cảm giác áp bách, nhưng mà…
Lý Trạch Khâm ý vị sâu xa nói với An Viễn Hề: “Mày không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được, mục đích của cô Tô đối với Vương Hỏa Hỏa không đơn giản đâu.” Cậu ta khoác vai An Viễn Hề, ra vẻ tức giận nói: “Mày bảo vệ cho cô ta tức là đang phản bội Vương Hỏa Hỏa.”
An Viễn Hề phản đối: “Chẳng phải chị ấy đã nói là không có cái ý kia với Vương Hỏa Hỏa rồi sao? Em nghĩ với tính cách của chị ấy thì sẽ không nói dối đâu.”
Vậy nên Tô Diệc nói không có cái ý kia với Tạ Diễm là thật sự không có, đối với vấn đề này An Viễn Hề rất tin tưởng.
“Cái này tao cũng đồng ý với An An.” Tạ Diễm nuốt miếng đồ ăn cuối cùng rồi đứng dậy dọn dẹp hộp cơm: “Cô ấy thật sự không có ý gì với tao.”
Dựa theo ánh mắt Tô Diệc nhìn mình, cậu có thể nhận ra được, nếu Tô Diệc thật sự thích cậu, vậy thì lúc nhìn cậu trong mắt không thể không mang theo chút tình cảm nào, càng giống như đang thực hiện nhiệm vụ hơn.
Tô Diệc cũng không nhàn rỗi, thậm chí trông còn rất bận rộn. Từ lúc bắt đầu đi làm thì cô luôn ngồi trước máy tính, trừ lúc cô đi mua bánh ngọt.
Điều này khiến Tạ Diễm càng thêm nghi ngờ, Tô Diệc vào Bộ phận Chăm sóc sức khỏe và Dưỡng sinh, nói chính xác hơn, mục đích Tô Diệc tiếp cận cậu là gì?
Lúc Tạ Diễm đi rửa hộp cơm, cậu cũng tiện thể ghé vào văn phòng của chị Trần.
Người là do đích thân chị Trần mang về, ít nhiều gì chị Trần cũng phải biết lai lịch của Tô Diệc chứ nhỉ?
Tạ Diễm gõ cửa đi vào, nói thẳng vấn đề: “Chị Trần, chị có biết làm sao cô Tô vào được bộ phận Chăm sóc sức khỏe và Dưỡng sinh không ạ?”
Chị Trần cũng không biết: “Lúc bên trên bảo chị đi đón người, chỉ cho chị biết tên của cô ấy, còn nói là cô ấy sẽ không ở bộ phận của chúng ta lâu đâu, những cái khác chị cũng không rõ lắm.”
Bộ phận Chăm sóc sức khỏe và Dưỡng sinh cũng không dễ vào.
Có thể nói là Bộ phận Chăm sóc sức khỏe và Dưỡng sinh này đã sớm không nhận thêm người mới.
Vậy thì Tô Diệc dựa vào mối quan hệ nào để vào đây?
Tạ Diễm trở về phòng làm việc suy nghĩ thêm một lúc, cuối cùng cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho anh trai.
Vương Hỏa Hỏa: Gấu trúc thăm dò.JPG
Vương Hỏa Hỏa: Anh, hôm nay Bộ phận Chăm sóc sức khỏe và Dưỡng sinh có người mới đến, anh có biết không ạ?
Bộ phận Chăm sóc sức khỏe và Dưỡng sinh là do Tạ Tấn lập ra vì Tạ Diễm, thế nên Tạ Tấn đều nắm rõ thông tin của các nhân viên trong bộ phận, hiện tại có người mới đến, chắc chắn anh ấy sẽ là người biết đầu tiên.
Nhưng mãi đến lúc Tạ Diễm nhắn tin hỏi thăm, Tạ Tấn mới biết chuyện này.
Anh cả: Bá tổng Alaska nghi hoặc.JPG
Anh cả: Anh không biết.
Anh cả: Alaska nhíu mày bày tỏ mọi chuyện không đơn giản.JPG
Anh cả: Để lát nữa anh đi xem thử.
Tạ Diễm thấy Tạ Tấn không biết gì về chuyện này, khẽ nhíu mày, càng nghi ngờ không biết rốt cuộc Tô Diệc nhờ vào mối quan hệ của ai mà có thể vào được Bộ phận Chăm sóc sức khỏe và Dưỡng sinh.
Tạ Diễm vừa nhắn tin với Tạ Tấn xong thì nhận được tin nhắn của Cố Ngộ Sâm.
Tiên sinh Ốc Biển: Nhào lên.JPG
Tiên sinh Ốc Biển: Gấu trúc thăm dò.JPG
Không hiểu sao, nhìn thấy tin nhắn của Cố Ngộ Sâm, Tạ Diễm lập tức cảm thấy được một vị chua chua, nhưng mà cậu đã làm cái gì đâu.
Tạ Diễm bị suy nghĩ của mình chọc cười, lúc này Cố Ngộ Sâm vẫn chưa biết gì cả, sao mà ghen được chứ.
Nghĩ vậy nên Cua Bá Vương không thấy sợ nữa.
Vương Hỏa Hỏa: Hôn hôn.JPG
Vương Hỏa Hỏa: Ôm ôm.JPG
…
Cậu spam biểu tượng cảm xúc liên tục.
Tiên sinh Ốc Biển: Lúc trưa Đặc Đặc đến chỗ chị anh.
Vì Tạ Diễm gọi Trịnh Hàn Thịnh là Đặc Đặc, nên Cố Ngộ Sâm cũng gọi theo cậu.
Khi Tạ Diễm nhìn thấy tin nhắn này, cậu đã hiểu ra mọi chuyện.
***
Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.
Mấy ngày nữa là đến sinh nhật của mẹ Trịnh, Trịnh Hàn Thịnh cố ý đến tiệm bánh của Cố Ngộ Giác để đặt bánh, khi đang chọn bánh, cậu ta thấy một người phụ nữ có khí chất mạnh mẽ bước vào, đứng cạnh Trịnh Hàn Thịnh.
Bởi vì khí chất của người phụ nữ này quá mạnh mẽ, Trịnh Hàn Thịnh nhịn không được nhìn cô thêm vài lần, sau đó lại nghe thấy cô nói: “Có phải Tạ Diễm thường xuyên mua bánh đây không? Lấy cho tôi một cái, loại mà cậu ấy hay mua.”
Động tác của người phụ nữ gọn gàng mà nhanh nhẹn, mua bánh ngọt xong thì xoay người rời đi, thoáng qua như một cơn gió.
Trịnh Hàn Thịnh thậm chí còn chưa kịp hỏi rõ ràng.
Sau khi đặt bánh ngọt xong cậu ta trở về công ty, suy đi nghĩ lại rồi quyết định đem chuyện này nói cho Cố Ngộ Sâm.
Cũng không phải cậu ta nghĩ Tạ Diễm làm gì có lỗi với Cố Ngộ Sâm, mà do cậu ta cảm thấy người phụ nữ này quá khả nghi, làm sao mà cô biết được Tạ Diễm thường xuyên đến tiệm bánh của Cố Ngộ Giác mua bánh ngọt?
Chắc chắn là đã điều tra Tạ Diễm trước rồi.
***
Chuyện của Tô Diệc cũng không có gì cần phải giấu diếm, Tạ Diễm suy nghĩ một chút rồi kể cho Cố Ngộ Sâm nghe từ đầu đến đuôi sự việc.
Vương Hỏa Hỏa: Em có thể cảm nhận được cô ấy đang nhắm vào em thật.
Vương Hỏa Hỏa: Nhưng có vẻ như không có ý xấu.
Vương Hỏa Hỏa: Gấu trúc vò đầu.JPG
Lúc Cố Ngộ Sâm nghe Trịnh Hàn Thịnh hình như có một người phụ nữ như cố tình điều tra Tạ Diễm, anh cũng cảm thấy trong đó có gì đó mờ ám.
Giờ nghe thấy Tạ Diễm nói như vậy, anh càng cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.
Anh suy nghĩ một lúc rồi trả lời Tạ Diễm.
Cố Ngộ Sâm: Em cứ án binh bất động trước đi, để anh đi điều tra thử.
Bé con Ốc Mượn Hồn: Gấu trúc ngoan ngoãn.JPG
Bé con Ốc Mượn Hồn: Em đợi tin tức của anh.
***
Một lúc sau, Tạ Tấn đến Bộ phận Chăm sóc sức khỏe và Dưỡng sinh, nhưng vừa khéo, Tô Diệc vừa nhận một cuộc điện thoại đã vội vã rời đi rồi.
Mặc dù Tạ Tấn không nhìn thấy người, nhưng cũng có chút thu hoạch, trước đó anh ấy có đã cho người đi điều tra thử, đã tra ra được người đưa Tô Diệc vào Bộ phận Chăm sóc sức khỏe và Dưỡng sinh.
Là Chủ tịch của Bất động sản Hành Đông, Tạ Hành Đông.
Cùng lúc đó, bên phía Cố Ngộ Sâm cũng có kết quả, anh trực tiếp gửi kết quả qua cho Tạ Diễm.
Tô Diệc là thiên kim của Chủ tịch tập đoàn nhà họ Tô ở thành phố Kinh, nhờ vào sự giới thiệu của Tạ Hành Đông mà vào được Bộ phận Chăm sóc sức khỏe và Dưỡng sinh.
Tạ Diễm nhìn thấy tin nhắn này thì có hơi mơ hồ.
Cha cậu giới thiệu Tô Diệc vào Bộ phận Chăm sóc sức khỏe và Dưỡng sinh làm gì?
Cứ như để giải đáp thắc mắc cho Tạ Diễm, sau khi Tô Diệc giải quyết xong công việc trở về, cô lại mang theo một món quà tặng cho Tạ Diễm.
Tạ Diễm khó hiểu nhìn cô.
Tô Diệc nói: “Cậu quan sát tôi cả một ngày rồi, cậu cảm thấy tôi có hợp làm chị dâu của cậu không?”
Tạ Diễm: ???
________
Tác giả có lời muốn nói:
[Kịch nhỏ]
Tô Diệc là người có mục tiêu rõ ràng, chuyện kết hôn đã được cô lên kế hoạch cụ thể.
Tạ Tấn là ứng cử viên phù hợp nhất mà cô chọn.
Sau khi biết Tạ Tấn là người cưng em trai, cô quyết định tiếp cận cậu em trai Tạ Diễm của Tạ Tấn trước.
Vì thế, cô đã chuẩn bị một căn nhà nằm trên con đường xa hoa bậc nhất thành phố Kinh làm quà.
Chỉ vì để nhanh chóng bắt gọn Tạ Diễm trong tay.
PS: Tô Diệc không phải là chị dâu, cô chỉ là đối tượng kết hôn người nhà sắp đặt cho Tạ Tấn.