Chương 94. Đặc Đặc quen thuộc đã quay trở lại.
Tạ Diễm bị câu hỏi thẳng của Tô Diệc làm cho ngu người.
Cậu đứng hình một lúc mới hỏi Tô Diệc: “Cô thích anh tôi à?”
“Không thích.” Tô Diệc trả lời dứt khoát.
Tạ Diễm càng hoang mang, không thích Tạ Tấn, vậy muốn làm chị dâu của cậu làm quái gì?
Tô Diệc: “Trong kế hoạch cuộc đời của tôi, hai mươi bảy tuổi kết hôn, Tạ Tấn là ứng cử viên thích hợp nhất trong giai đoạn này.”
Bất kể là các yếu tố bên ngoài như nhan sắc, ngoại hình, hay là nhân tố tiềm ẩn như là gia thế, đều đáp ứng đủ.
Tạ Diễm: “…”
Tạ Diễm không hiểu được suy nghĩ của Tô Diệc.
Nhưng cậu biết cuộc đời của Tạ Tấn không thể được quyết định bởi một câu phù hợp hay không từ cậu.
Tạ Diễm có hơi áy náy nói với Tô Diệc: “Chuyện anh tôi và cô có hợp với nhau hay không, không phải do tôi quyết định, mà tất cả đều là ở anh ấy.”
Trên phương diện này, Tạ Diễm không muốn đưa ra bất kỳ ý kiến gì.
Cho dù Tạ Tấn là người cuồng em trai, yêu thương em vô điều kiện, nhưng cậu không thể dựa vào sự yêu thương đó tự ý gán ghép nhân duyên cho Tạ Tấn được.
“Tôi hiểu rồi.” Tô Diệc bày tỏ mình đã hiểu.
Cô chọn ra tay từ phía Tạ Diễm là do sau khi phân tích Tạ Tấn, biết được anh ấy rất yêu thương người em trai tên Tạ Diễm này, nếu được Tạ Diễm ủng hộ, vậy thì chuyện của cô và Tạ Tấn sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Cô là người luôn đề cao hiệu suất làm việc, nhìn thái độ của Tạ Diễm, nhận thấy con đường này không có tính khả thi, cô lập tức gạch bỏ con đường này không chút do dự.
Nhưng không có chuyện quà trao tay còn đi đòi lại, Tô Diệc lại lần nữa đẩy món quà nhỏ đến trước mặt Tạ Diễm: “Coi như là quà gặp mặt tôi tặng cậu đi, tôi không có ý gì khác đâu, cậu cứ yên tâm.”
Cô đã nói đến mức đó rồi, Tạ Diễm không nhận cũng không hay lắm. Cậu đưa hai tay nhận lấy món quà: “Cảm ơn.”
Định bụng sẽ gửi lại quà đáp lễ sau.
Món quà lần này của Tô Diệc đúng là một món quà nhỏ.
Tất nhiên là cô cũng đã chuẩn bị thêm một món quà lớn hơn, định khi nào chuyện của mình và Tạ Tấn thành công thì sẽ gửi tặng Tạ Diễm sau.
Phần lễ vật đó đã chuẩn bị xong, cho dù từ đầu đến cuối Tạ Diễm không giúp gì cho cô thì cô vẫn sẽ tặng cho cậu, nhưng đến lúc đó cô sẽ tặng cho cậu với tư cách chị dâu.
***
Tạ Tấn đã hiểu được tình hình, sau khi biết được Tô Diệc là do Tạ Hành Đông sắp xếp vào Bộ phận Chăm sóc sức khỏe và Dưỡng sinh, anh ấy đã đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Chẳng trách lần trước Tạ Hành Đông về nước, cứ rào trước đón sau về chuyện chung thân đại sự của anh ấy, hóa ra là muốn sắp đặt cho anh ấy một mối nhân duyên.
Tạ Tấn trở về văn phòng, suy nghĩ một chút rồi quyết định gọi điện cho Tạ Hành Đông.
Điện thoại vừa kết nối, Tạ Tấn đã đi thẳng vào vấn đề: “Ba, Tô Diệc là do ba sắp xếp vào Bộ phận Chăm sóc sức khỏe và Dưỡng sinh đúng không ạ?”
Tạ Hành Đông thừa nhận: “Là ba.”
“Con đã gần ba mươi rồi, ba thấy Tô Diệc cũng rất phù hợp, nên ba định cho hai đứa tìm hiểu trước.” Tạ Hành Đông nói: “Tô Diệc nói với ba là con bé muốn tiếp xúc với con để hiểu rõ con hơn, vừa vặn hiện tại con cũng đang ở thành phố K, nên ba sắp xếp cho con bé vào đó luôn.”
Tạ Hành Đông nói thêm: “Đáng lẽ là hôm nay ba định nói cho con biết, nhưng mà tự nhiên dì của con ngất xỉu, ba lo quá nên quên bẵng luôn.”
“Dì bị sao vậy ba?” Nghe tin bà Hách ngất xỉu, Tạ Tấn không quan tâm đến chuyện của Tô Diệc nữa, lo lắng hỏi: “Bây giờ dì sao rồi? Đã tỉnh lại chưa ạ?”
“Vẫn còn đang kiểm tra.” Tạ Hành Đông trả lời: “Khi nào có kết quả ba báo cho.”
Tạ Tấn: “Vâng.”
Hai cha con lại nói chuyện thêm vài câu.
Trước khi kết thúc cuộc trò chuyện, giọng điệu của Tạ Tấn đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Ba, con và Tô Diệc không có khả năng đâu ba.”
“Không chỉ Tô Diệc, sau này bất kể ba giới thiệu ai cho con cũng đều không có khả năng.” Ngữ khí của Tạ Tấn rất kiên định: “Con đã tìm được người mà con muốn ở bên trọn đời rồi ba ơi.”
Ở đầu dây bên kia, Tạ Hành Đông hơi sửng sốt, không ngờ người miễn nhiễm với tình yêu như Tạ Tấn lại nói như thế.
“Ba biết rồi.” Tạ Hành Đông trầm ngâm một lúc rồi mới nói tiếp: “Vậy ba sẽ không sắp xếp chuyện hôn nhân cho con nữa.”
Tạ Hành Đông không hỏi người mà Tạ Tấn thích là ai, càng không hỏi đến xuất thân của đối phương.
Ông tự biết mình chưa bao giờ là một người cha tốt, vậy thì ông có tư cách gì mà can thiệp vào cuộc sống của con trai chứ?
Trước kia không biết Tạ Tấn đã có người trong lòng, người làm cha như ông có thể sắp xếp cho con trai vài mối lương duyên. Nhưng giờ ông đã biết rồi, Tạ Hành Đông đương nhiên là sẽ không cản trở chuyện tình cảm của Tạ Tấn.
Tạ Hành Đông lại hỏi: “Ba sẽ nói chuyện rõ ràng với ba của Tô Diệc, con cứ an tâm.”
Thật ra Tạ Tấn cũng đang thăm dò.
Anh ấy cảm nhận được sự tôn trọng của Tạ Hành Đông, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Con cũng sẽ nói rõ với Tô Diệc.” Tạ Tấn xin Tạ Hành Đông số điện thoại của Tô Diệc, sau khi nói chuyện điện thoại xong thì nhắn cho Tô Diệc một tin.
[Tôi là Tạ Tấn, lát nữa cô có rảnh không?]
Tô Diệc nhanh chóng phản hồi.
[Có. 6 giờ tối, quán cà phê dưới tòa nhà.]
[Được.]
Sáu giờ tối, Tạ Tấn đến gặp Tô Diệc theo lịch đã hẹn, nói thẳng chuyện mình đã có người trong lòng với Tô Diệc.
Tô Diệc cũng không phải kiểu người thích dây dưa không rõ.
Cô không có tình cảm với Tạ Tấn, chỉ cảm thấy rất phù hợp. Sau khi biết được Tạ Tấn đã có người trong lòng, dù đang phù hợp cũng biến thành không phù hợp, vô cùng dứt khoát kết thúc buổi xem mắt, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Thời gian gặp mặt của hai người chưa đến mười phút, cà phê còn chưa lên đã giải quyết xong mọi chuyện, nhanh gọn hiệu quả.
Tô Diệc đang định đứng dậy rời đi, đột nhiên nhớ ra gì đó rồi lại ngồi xuống.
“Tôi phải nhắc nhở anh một chuyện.” Tô Diệc vén tóc: “Anh biết vì sao tôi lại chọn Tạ Diễm làm điểm xuất phát để tiếp cận anh không?”
Tạ Tấn nhìn về phía Tô Diệc: “Có người nói gì đó với cô à?”
“Ừm.” Tô Diệc gật đầu: “Dì của anh nói với tôi, trong lòng anh đặt nặng sự áy náy với em trai, nếu như tôi nhận được sự công nhận của Tạ Diễm, và nếu Tạ Diễm hy vọng chúng ta sẽ thành đôi, vậy thì khả năng cao anh sẽ không từ chối.”
Tô Diệc cũng không cảm thấy bản thân làm vậy có gì sai, cô coi trọng hiệu suất, chắc chắn sẽ lựa chọn phương pháp nhanh gọn nhất.
“Nhưng tôi phải công nhận.” Gương mặt Tô Diệc vẫn giữ nguyên như cũ, giọng điệu không chút dao động: “Anh có một người em trai rất tốt.” Nghe không giống như đang khen ngợi, mà chỉ như lời nhận xét khách quan.
Sinh ra trong gia đình giàu có, cô đã thấy cảnh anh em tương tàn rất nhiều. Nếu đúng như lời bà Hách nói, Tạ Tấn cảm thấy rất có lỗi với Tạ Diễm, vậy thì Tạ Diễm có thể lợi dụng điều này để làm rất nhiều chuyện.
Nhưng Tạ Diễm không làm, cậu thậm chí còn không nghĩ sẽ can thiệp vào bất kỳ quyết định nào của Tạ Tấn.
Nhắc đến Tạ Diễm, gương mặt lạnh lùng của Tạ Tấn cũng hiện lên ý cười.
Tô Diệc không để ý đến nét mặt của Tạ Tấn khi nhắc đến Tạ Diễm, lần nữa đứng dậy: “Tôi đi trước đây.”
“Đi thong thả.” Tạ Tấn đứng dậy: “Tôi không tiễn nữa.”
Mãi đến khi bóng dáng Tô Diệc biến mất trong quán cà phê, Tạ Tấn mới lại ngồi xuống.
Mặt anh ấy lạnh lẽo như băng, ánh mắt sâu thăm thẳm.
Tạ Tấn hiểu lời nhắc nhở của Tô Diệc.
Anh ấy nên cảm thấy may mắn vì người đến lần này là người rõ ràng và dứt khoát như Tô Diệc, không có hy vọng thì dứt khoát từ bỏ. Nhưng lần sau thì sao? Nếu lần sau bà Hách lại sắp xếp một người phụ nữ khác đến kết thân với anh ấy, liệu bọn họ có lại lần nữa tiếp cận Tạ Diễm với mục đích lợi dụng em ấy nữa hay không đây?
Tạ Tấn siết chặt bàn tay thành nắm đấm, ánh mắt hiện lên vẻ đau khổ.
Rốt cuộc đối với bà Hách thì Tạ Diễm là cái gì?
Là con trai?
Hay chỉ xem như công cụ có thể tùy tiện khống chế?
Nhưng mà chuyện làm cho Tạ Tấn không thể chấp nhận nổi chính là mỗi lần bà Hách làm ra chuyện gì tổn thương Tạ Diễm, đều lấy lý do là vì anh.
Tạ Tấn không thể không nghi ngờ, có phải đối với bà Hách, anh cũng chỉ là một công cụ… Công cụ dùng để kiểm soát Tạ Diễm.
Vừa nghĩ đến khả năng đó, cả người Tạ Tấn lạnh toát.
Anh ngồi lại quan cà phê rất lâu, cà phê từ lúc còn nóng đến khi nguội lạnh anh cũng không hay biết.
Mãi đến khi nhận được một cuộc điện thoại.
Không biết người bên kia điện thoại nói những gì, nét mặt Tạ Tấn dịu lại, đứng dậy đi thanh toán rồi rời khỏi quán cà phê.
***
Bên này Tạ Diễm không hay biết gì chuyện xảy ra giữa Tô Diệc và Tạ Tấn.
Chỉ biết là hôm sau không thấy Tô Diệc đi làm nữa, hỏi chị Trần mới biết được hôm qua Tô Diệc nhắn tin cho cô nói là muốn nghỉ việc, có lẽ là đêm qua đã mua vé máy bay về lại thành phố Kinh.
Chị Trần còn buồn bực: “Em nói xem rốt cuộc cô Tô này đến đây để làm gì vậy chứ?”
Đi làm được một ngày đã nghỉ, đến Bộ phận Chăm sóc sức khỏe và Dưỡng sinh ngồi máy tính nguyên ngày, gì cũng không làm.
Chị Trần thật sự nghĩ không ra được mục đích Tô Diệc đến Bộ phận Chăm sóc sức khỏe và Dưỡng sinh.
Nhưng Tạ Diễm đã đoán được đại khái Tạ Tấn và Tô Diệc đã nói gì với nhau, Tô Diệc thấy không có hy vọng nên đã tự giác từ bỏ.
Cách hành xử quyết đoán như vậy quá là ngầu.
Chẳng trách mỗi lần An Viễn Hề mỗi lần nhắc đến cô là sáng lên ánh mắt sùng bái.
Đương nhiên Tạ Diễm sẽ không nói thẳng như thế với chị Trần, pha trò nói: “Có khi cô ấy thấy bộ phận của chúng ta nhàn rỗi quá.”
“Chắc là vậy thật.” Chị Trần gật đầu đồng tình, cả ngày hôm qua, cô chưa thấy Tô Diệc ngơi nghỉ giây nào, dáng vẻ bận rộn ấy chẳng ăn nhập gì với Bộ phận Chăm sóc sức khỏe và Dưỡng sinh của họ.
Nhưng mà Tô Diệc đã nghỉ việc rồi, nghĩ nhiều cũng vô ích, chị Trần cũng không bận tâm nữa.
Sau khi Tạ Diễm có câu trả lời, cũng quay lại chỗ ngồi của mình.
Tô Diệc nghỉ việc, cậu lại có thể quay về với chỗ ngồi bên cạnh máy điều hòa, bọc kín mình trong áo lông, tiếp tục chiến đấu với mùa đông giá rét.
Một lát sau, An Viễn Hề háo hức đi đến hỏi Tạ Diễm: “Vương Hỏa Hỏa, anh đã đi hỏi chị Trần chưa? Cô Tô đâu rồi anh?”
“Nghỉ việc đi về thành phố Kinh rồi.” Tạ Diễm trả lời.
An Viễn Hề thấy hơi mất mát “Ò” một tiếng.
Nhưng y là người không tim không phổi, tâm trạng buồn bã cũng chẳng kéo dài lâu, lát sau đã cười đùa toe toét với đồng nghiệp.
Cũng không biết có phải sự gia nhập của Tô Diệc đã mở cho Bộ phận Chăm sóc sức khỏe và Dưỡng sinh một lỗ hổng hay không.
Ngày hôm sau, chị Trần lại mang đến một người mới.
Nếu như Tô Diệc là băng thì người mới hôm nay chính là “lửa”.
“Lửa” theo đúng nghĩa đen.
Bởi vì người mới này có một mái tóc đỏ rực, đứng giữa đám đông chắc chắn là thằng nhõi “rực rỡ” nhất, làm người khác không thể nào không chú ý đến cậu ta.
Hơn nữa, người mới này còn khoác thêm áo lông vũ màu xanh huỳnh quang, quần vàng chói.
Đứng yên ở đó, không khác gì đèn giao thông thành tinh.
Sau khi chị Trần dẫn cậu ta vào văn phòng, ánh mắt của hầu hết mọi người đều đổ dồn lên cậu ta, cảm giác hơi mù mắt.
Tạ Diễm từ phòng trà quay trở về, vừa nhìn thấy người mới, suýt thì đánh rơi luôn ly trà trên tay.
Cậu nhìn chằm chằm “đèn giao thông” một hồi lâu, mới dè dặt mở miệng: “Đặc Đặc?”
Trịnh Hàn Thịnh nghe thấy tiếng Tạ Diễm, hứng khởi bừng bừng vẫy tay với Tạ Diễm: “Đàn anh, từ nay chúng ta là đồng nghiệp rồi!”
Tạ Diễm: “…”
Nhiều năm trôi qua, Đặc Đặc quen thuộc đã quay trở lại.
_________
Tác giả có lời muốn nói:
[Kịch nhỏ]
Vì sự xuất hiện của Tô Diệc, Cố Ngộ Sâm quyết định đặt một “tai mắt” bên cạnh Tạ Diễm, và Đặc Đặc chính là người được chọn.
Ban đầu Đặc Đặc cũng không tình nguyện lắm. Tuy cậu ta cũng có mơ ước được vào Bộ phận Chăm sóc sức khỏe và Dưỡng sinh, nhưng rõ ràng công việc lương tháng một vạn hấp dẫn hơn nhiều.
Cố Ngộ Sâm: Lương gấp đôi.
Đặc Đặc lập tức đồng ý.
Ngay trong đêm, cậu ta gấp không chờ được, nhuộm tóc đỏ rực, khoác lên mình chiếc áo lông vũ màu huỳnh quang chói mắt.
Cuối cùng, cậu ta cũng trở lại thành thằng nhóc quái đản ngày nào!