Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Chương 96

Chương 96


Nhiều người cùng nhau tụ họp ăn bữa cơm khó tránh việc làm tí rượu bia, Tạ Diễm cũng uống mấy ly, nhưng tửu lượng của cậu tốt, chỉ mấy ly rượu thì cũng chả ảnh hưởng gì.


Ngược lại là Cố Ngộ Sâm bị cậu mình chuốc thêm mấy ly, sau khi ăn xong bữa tối anh đã ngà ngà say.


Cũng may ngày mai là cuối tuần, mẹ Trịnh Hàn Thịnh giữ họ lại thêm một đêm.


Phòng cho khách ở lầu hai.


Trước đây Cố Ngộ Sâm từng ở lại nhà của cậu, trong nhà vẫn còn đồ cho Cố Ngộ Sâm thay, phòng khách này gần như là dành riêng cho anh ở.


Sau khi Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm đi vào, cậu vẫn có thể nhìn thấy một vài dấu vết của Cố Ngộ Sâm trong phòng, vài bức ảnh và quần áo mà anh từng mặc treo trong tủ.


Cố Ngộ Sâm có hơi say.


Vừa vào phòng anh đã lên giường ngồi thẫn thờ, Tạ Diễm đi xem một vòng quanh phòng, cười híp mắt đi đến bên Cố Ngộ Sâm, đưa tay xoa trán anh, cố ý hỏi: “Có cần gọi cho bác sĩ Lý để nhờ anh ấy mang cho anh chai nước dưa chuột không?”


Lần trước ở nhà Tạ Diễm tại thành phố Kinh, Cố Ngộ Sâm cũng uống say quắc cần câu, nhất quyết đòi gọi cho bác sĩ Lý để lấy dưa chuột, Tạ Diễm phải ôm anh vừa hôn vừa dỗ mãi mới chịu ngoan lại.


Từ đó về sau, Tạ Diễm chưa từng thấy Cố Ngộ Sâm uống say thêm lần nào.


Lần này Cố Ngộ Sâm lại say, đương nhiên Tạ Diễm phải nhân cơ hội này để ghẹo anh chút.


Ai bảo Cố Ngộ Sâm khi say dễ thương thế chứ.


Khi nãy Cố Ngộ Sâm đang ngồi thẫn thờ, nghe Tạ Diễm nói vậy, dường như anh nhớ ra gì đó, lập tức cúi đầu lục túi mình lấy điện thoại ra: “Đúng rồi… Phải, phải gọi bác sĩ Lý…”


Nói xong, anh thật sự mở wechat ra tìm ảnh đại diện của bác sĩ Lý.


Tạ Diễm thấy anh làm thật thì vội giật lấy điện thoại của Cố Ngộ Sâm: “Đừng anh, em nói đùa thôi mà.”


Vì động tác nhào tới của cậu quá nhanh, khiến cho Cố Ngộ Sâm té luôn lên giường.


Nhưng may mà đã cướp được điện thoại của anh.


Ngay sau đó, Tạ Diễm cảm nhận được bàn tay của Cố Ngộ Sâm siết chặt eo mình, lúc này cậu cảm thấy trời đất quay cuồng, rồi thấy mình bị Cố Ngộ Sâm đè dưới thân.


Cố Ngộ Sâm nhìn cậu cười, trong mắt mặc dù có hơi mơ màng nhưng không phải mất nhận thức hoàn toàn.


Sao Tạ Diễm còn chưa hiểu được.


Cậu ngẩng đầu cắn nhẹ lên mặt Cố Ngộ Sâm: “Anh không có say.”


“Hơi hơi thôi.” Cố Ngộ Sâm trả lời: “Nhưng còn chưa say đến độ bất tỉnh nhân sự.”


Tạ Diễm cố ý dùng đầu gối đẩy đẩy Cố Ngộ Sâm: “Vậy anh có còn muốn gọi xin dưa chuột của bác sĩ Lý nữa không?”


Giữa lông mày ẩn chút tinh nghịch.


Trò vui này không thể bỏ qua được.


Cố Ngộ Sâm nheo mắt hỏi lại cậu: “Chuyện này không phải em có tiếng nói nhất sao?”


“Em không biết gì hết.” Tạ Diễm giả ngu trả lời.


Vừa dứt lời, Cố Ngộ Sâm đã hôn cậu, cũng mờ ám nói: “Là lỗi của anh, giờ anh sẽ cho em biết.”


Tạ Diễm ôm cổ Cố Ngộ Sâm, hơi ngẩng đầu hôn lại anh.


Nhưng mà bọn họ cũng không “biết” đến cuối cùng, dù gì cũng đang ở nhà của cậu mợ, có một số việc không nên tìm hiểu đến ngọn nguồn.


Hai người vờn nhau trên giường một lúc, sau đó Tạ Diễm cầm bộ đồ mặc hàng ngày của Cố Ngộ Sâm có sẵn ở đây đi vào phòng tắm, rồi đợi sau khi Cố Ngộ Sâm tắm xong thì chui vào lòng anh, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.


Vốn dĩ Tạ Diễm rất kén giường, nhưng hiện tại có Cố Ngộ Sâm ở bên, tật xấu kén giường kia của cậu đã bị sửa đổi, cho dù có đang ở chỗ lạ chỉ cần có Cố Ngộ Sâm là cậu đều có thể bình yên đi vào giấc ngủ.


Đêm đó cậu ngủ rất ngon, thoắt cái trời đã sáng.


Sáng hôm sau, Tạ Diễm dậy lúc sáu giờ hơn.


Lúc này Cố Ngộ Sâm vẫn chưa dậy.


Hiếm khi cậu dậy sớm hơn Cố Ngộ Sâm, cậu nằm lì trên giường không chịu dậy, nằm ôm chặt Cố Ngộ Sâm.


Đồ Tạ Diễm đang mặc trên người là của Cố Ngộ Sâm, lại được Cố Ngộ Sâm ôm trong lòng, cảm giác toàn thân được bao phủ trong hơi thở của anh khiến cậu cảm thấy vô cùng dễ chịu và an tâm.


Tạ Diễm nằm trên giường thêm một lúc, mãi đến khi Cố Ngộ Sâm thức dậy thì cậu mới dậy theo.


Ngồi trên giường vươn vai một cái, cầm điện thoại lên xem giờ, phát hiện có mấy tin nhắn chưa đọc.


Người nhắn là Tạ Tấn.


Anh cả: Anh có việc gấp, phải đi công tác ở nước A.


Anh cả: Chắc là đi khoảng nửa tháng.


Anh cả: Chủ tịch Alaska vẫy tay.JPG


Tin nhắn được gửi lúc mười giờ hơn tối qua, hôm qua Tạ Diễm ngủ sớm, không kịp xem tin nhắn.


Cậu gọi cho Tạ Tấn, chỉ nghe thấy âm thanh “thuê bao đã tắt máy” đáp lại, đoán là có lẽ Tạ Tấn đang trên máy bay rồi.


Suy nghĩ một lúc, Tạ Diễm trả lời tin nhắn của Tạ Tấn.


Vương Hỏa Hỏa: Gấu trúc gật đầu.JPG
 
Vương Hỏa Hỏa: Xuống máy bay nhớ nhắn em.


Vương Hỏa Hỏa: Gấu trúc vẫy tay.JPG


Trước kia Tạ Tấn cũng thường xuyên đi công tác nên Tạ Diễm không nghi ngờ gì, sau khi trả lời tin nhắn xong thì đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.


Chờ Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm xuống lầu, mợ đang ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng, thấy bọn họ xuống thì tươi cười chào buổi sáng, lại hỏi: “Hôm nay là cuối tuần, sao hai đứa không ngủ thêm đi?”


“Tối hôm qua ngủ sớm ạ.” Cố Ngộ Sâm trả lời, rồi đi vào phòng bếp phụ một tay.


Nhưng vừa đi vào đã bị mợ đuổi ra ngoài: “Chỗ này để mợ làm được rồi, con dẫn bé Diễm ra ngoài đi dạo đi. Hôm nay là cuối tuần, con và bé Diễm cũng đừng vội về nhé, để đến trưa hay tối rồi lại về.”


Nhà của cậu Cố Ngộ Sâm là biệt thự lưng chừng núi, ở đây môi trường thanh tĩnh, không khí cũng trong lành.


Từ biệt thự có một lối đi bộ ra ngoài, Cố Ngộ Sâm nắm tay Tạ Diễm cùng đi dạo trên lối đi bộ, thậm chí còn có thể nghe được tiếng chim ríu rít bên tai.


Nửa tiếng sau, hai người thong thả trở về nhà cậu mợ, mợ đã chuẩn bị xong bữa sáng, thấy hai người quay về, bà gọi vào ăn sáng cùng.


Không lâu sau, Trịnh Hàn Thịnh ngáp ngắn ngáp dài từ trên lầu đi xuống.


Chắc chắn là cậu ta vẫn chưa tỉnh, lúc này đang còn ngái ngủ. Lười biếng nói chào buổi sáng với những người trong phòng ăn rồi ngồi vào bàn.


Trịnh Hàn Thịnh với tay lấy bánh quẩy, nhưng lại bị mẹ cậu ta nắm đầu.


“Trịnh Hàn Thịnh.” Giọng nói lạnh lẽo của mẹ Trịnh phát ra từ phía đỉnh đầu cậu ta: “Tóc của con là sao đấy hả?”


Trịnh Hàn Thịnh cứng người.


Chết mẹ! Quên mang tóc giả rồi!


“Mẹ.” Trịnh Hàn Thịnh âm thầm rụt tay lại, cười nịnh nọt: “Con nói đây là tóc giả, mẹ tin không ạ?”


Mẹ Trịnh có tin không?


Đáp lại Trịnh Hàn Thịnh là một mớ tóc bị mẹ Trịnh túm: “Con cảm thấy mẹ con dễ bị lừa thế à?”


Da đầu bị kéo đau điếng khiến Trịnh Hàn Thịnh kêu ầm lên, vội đứng dậy: “Mẹ! Mẹ…”


“Mẹ bình tĩnh nghe con nói, con, con nhất định sẽ nhuộm lại tóc ạ!”


“Trịnh Đặc Đặc ơi là Trịnh Đặc Đặc, con dám dùng tóc giả để lừa mẹ à?” Mẹ Trịnh cũng thấy xót con, nhìn thì dữ dằn thế thôi, nhưng vừa nghe con kêu vậy bà đã buông tay ra, có điều gương mặt vẫn giữ nguyên vẻ mặt hung dữ.


Mà cái tên Đặc Đặc này cũng được mẹ Trịnh chấp nhận, đã trở thành biệt danh mới nhất của Trịnh Hàn Thịnh.


Trịnh Hàn Thịnh không sợ chết, lui về sau mấy bước, giữ khoảng cách với mẹ yêu của mình, sau đó dùng giọng điệu thương lượng nói với mẹ Trịnh: “Mẹ, mẹ coi kìa, mẹ cũng chấp nhận cái tên Đặc Đặc của con rồi, vậy thì mẹ cũng nên chấp nhận sở thích của con đi chứ?”


“Sở thích?” Mẹ Trịnh cười gằn: “Mẹ không quan tâm là con định nhuộm cái đầu tóc của con thành màu xanh lá luôn à?”


Trịnh Hàn Thịnh thành thật gật đầu: “Đúng là con định làm vậy.”



Tạ Diễm ở bên cạnh xem Trịnh Hàn Thịnh và mẹ Trịnh giao lưu chiêu thức với nhau, không những không cảm thấy ồn ào mà còn cảm thấy rất vui, cứ như đang xem hài kịch.


Có một thoáng, Tạ Diễm cảm thấy có hơi ao ước mối quan hệ mẹ con như thế này. Nhưng mà đó chỉ là một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, cậu nhanh chóng lấy lại tinh thần.


Làm người phải biết đủ, so với trước kia, Tạ Diễm cảm thấy hiện tại mình đã là người hạnh phúc nhất trần đời.


Một bàn tay nắm lấy tay Tạ Diễm, dịu dàng bóp bóp.


Tạ Diễm nghiêng đầu, nhìn thấy gương mặt điển trai của Cố Ngộ Sâm, cậu cười với anh một cách tự nhiên, trong mắt như ẩn chứa dải ngân hà, tràn ngập bóng hình anh.


Đến trưa, sau khi Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm dùng bữa trưa xong thì rời khỏi nhà của Trịnh Hàn Thịnh.


Vì hôm nay là cuối tuần nên bọn họ không trở về căn hộ cũ, mà đến biệt thự ở.


Vừa về đến nhà, Tạ Diễm nhận được điện thoại của Tạ Tấn.


***


Tạ Tấn vừa mới xuống máy bay, khi anh ấy khởi động lại điện thoại thì thấy tin nhắn của Tạ Diễm, nên gọi lại cho cậu để báo bình an.


Kết thúc cuộc gọi với Tạ Diễm, Tạ Tấn ngã người ra sau, mệt mỏi ngồi lên ghế ngồi phía sau ô tô, đưa tay xoa trán của mình.


Cảnh tượng ngoài cửa sổ bị bỏ lại phía sau, đầu óc Tạ Tấn lại rối bời, anh ấy không biết mình đang nghĩ gì.


Mãi đến khi tài xế quay ra sau nói với Tạ Tấn: “Sếp Tạ, đến rồi.”


Xe dừng ở trước cửa khách sạn.


Tạ Tấn lắc lắc đầu, ép cho bản thân tỉnh táo lại.


Sau khi cảm ơn tài xế, Tạ Tấn mở cửa xuống xe, rồi đi vào khách sạn.


Anh ấy nghỉ ngơi trong khách sạn một đêm, sáng sớm hôm sau sẽ đến viện dưỡng lão chỗ bà Hách ở để thăm bà.


Tạ Hành Đông biết Tạ Tấn sẽ đến nên đã đứng ở cửa đợi anh ấy.


Mười mấy phút sau, một chiếc ô tô màu đen dừng trước cửa viện dưỡng lão, Tạ Tấn bước xuống xe, nhìn thấy Tạ Hành Đông nên lập tức đi tới: “Ba.”


“Tới rồi à?” Tạ Hành Đông vỗ vai anh ấy: “Đi thôi, chắc dì của con đã dậy rồi đó.”


Đây là một viện dưỡng lão tư nhân sang trọng, diện tích rộng lớn, mỗi bệnh nhân nội trú đều được sắp xếp trong biệt thự riêng biệt, ngày nào cũng có người đến chăm sóc đặc biệt. Môi trường ở viện dưỡng lão rất tốt, bất kể là ở phương diện xanh hóa hay các cơ sở vật chất và trang thiết bị đều xứng đáng với chi phí trên trời của nó.


Hai cha con cùng nhau đi đến biệt thự bà Hách ở, ban đầu cả hai cha con đều im lặng, bầu không khí có hơi lúng túng, mãi đến lúc tới cửa biệt thự, bước chân của Tạ Tấn đột nhiên dừng lại.


“Ba.” Tạ Tấn gọi Tạ Hành Đông: “Con có chuyện phải nói trước với ba.”


“Con nói đi.” Tạ Hành Đông nghe ra được sự nghiêm túc trong giọng nói của con trai, liền biết Tạ Tấn có chuyện quan trọng muốn nói với ông.


Tạ Tấn lựa lời nói: “Ba, lúc trước con có nói với ba, con có người trong lòng rồi, nhưng mà con chưa nói với ba, người trong lòng của con là một người đàn ông.”


Tạ Hành Đông choáng váng.


Trong nhất thời ông thấy nghi ngờ không biết tai mình có vấn đề gì không, ông ngây người nhìn đứa con trai mà ông vẫn lấy làm kiêu ngạo, lúc này ông chỉ nhìn thấy sự kiên quyết trong mắt con trai mình.


Tạ Hành Đông hiểu rõ Tạ Tấn, một khi Tạ Tấn đã quyết thì sẽ không thay đổi, huống chi là chuyện trọng đại như chuyện hôn nhân, chắc chắn sẽ không để người khác chi phối.


Một hồi lâu sau, Tạ Hành Đông như thỏa hiệp: “Ba biết rồi, khi nào có thời gian thì dẫn đến cho ba xem thử.”


Ngoài ra, Tạ Hành Đông không nói thêm gì nữa.


Ông không có ý định can thiệp vào chuyện tình cảm của Tạ Tấn, nhưng cũng không thể chấp nhận ngay được, ông cần phải có thời gian để tiếp nhận chuyện này.


Tạ Hành Đông đổi đề tài: “Vào thăm dì con đi…”


Nói đến đây, Tạ Hành Đông dừng một chút: “Có chuyện gì cần phải nói rõ ràng với dì thì nhân hôm nay nói luôn đi.”


Tạ Tấn: “Con biết rồi ạ.”


Phòng của bà Hách nằm ở lầu hai, lúc Tạ Tấn đi lên bà Hách đã dậy rồi, bà đang ngồi ngoài ban công phơi nắng.


Nghe thấy tiếng gõ cửa, bà kêu vào đi, khi nhìn thấy người bước vào là Tạ Tấn, bà Hách thoáng kinh ngạc: “Tạ Tấn, sao con lại ở đây?”


Tạ Tấn đi đến bên cạnh bà Hách.


Ánh nắng buổi sớm chiếu lên người bà Hách khiến bà trông vô cùng thanh nhã, dịu dàng, khó mà nhận ra trong nội tâm bà ẩn chứa một con thú dữ có h*m m**n kiểm soát mạnh mẽ, mưu toán khống chế đại cục.


“Dì.” Tạ Tấn gọi, trong giọng nói bất giác mang theo cảm giác xa cách.


Bà Hách bảo anh ấy ngồi xuống, quan tâm hỏi: “Con đã ăn sáng chưa? Để dì nói Feisi chuẩn bị cho con.”


Feisi là y tá chăm sóc cho bà Hách.


Tạ Tấn: “Dì không cần bận tâm đâu ạ, lần này con đến, ngoại trừ việc thăm dì, con còn có chuyện muốn nói với dì.”


Bà Hách bị thái độ quá mức trịnh trọng của Tạ Tấn làm cho sửng sốt, bà ngước nhìn Tạ Tấn, không biết tại sao trong lòng bà có linh cảm chẳng lành.


“Có chuyện gì thì để nói sau đi, ăn sáng trước đã.” Bà Hách theo bản năng né tránh chủ đề tiếp theo.


“Con đã ăn sáng rồi.” Giọng nói của Tạ Tấn trở nên nặng nề hơn, biết bà Hách đang trốn tránh, anh ấy chọn cách mở đầu nhẹ nhàng hơn: “Dì, con muốn nói về chuyện xem mắt.”


“Chuyện xem mắt…” Bà Hách có vẻ thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt không còn bối rối như trước, ngược lại còn dùng dáng vẻ như người mẹ hiền nhìn Tạ Tấn: “Con không thích Tô Diệc à? Con không thích cũng không sao, dì có thể giới thiệu cho con thêm vài người nữa.”


“Con đã có người trong lòng rồi ạ.” Tạ Tấn kiên định nói: “Nên dì không cần giới thiệu cho con nữa đâu ạ.”


Bà Hách nhíu mày, gặng hỏi: “Là con gái cưng của nhà nào thế? Trông thế nào? Tốt nghiệp ở trường đại học nào? Có giúp ích gì cho sự nghiệp của con không?”


Giọng điệu gấp gáp, như thể nếu như người trong lòng của Tạ Tấn không đáp ứng được điều kiện của bà, thì đối với bà đó là một chuyện khó mà chấp nhận nổi.


Tạ Tấn thành thật trả lời bà: “Đó không phải là con gái của nhà quyền quý nào cả, người đó rất đẹp, trong mắt con thì không ai đẹp hơn người đó cả, đó là một bác sĩ, quan trọng nhất, người đó là đàn ông.”


“Đàn ông!!!” Giọng bà Hách đột nhiên cao vút, trở nên cực kỳ sắc bén: “Sao mà con có thể thích đàn ông được chứ? Sao mà con có thể thích đàn ông được?”


Bà như đang vừa tự hỏi tự trả lời chính mình, ánh mắt lóe lên tia độc ác: “Chắc chắn là do Tạ Diễm! Chắc chắn là Tạ Diễm đã lây bệnh cho con đúng không?” Bà đột nhiên bắt lấy tay Tạ Tấn, giọng nói như rít từ kẽ răng: “Sao nó dám lây cái bệnh đồng tính luyến ái của nó cho con chứ? Sao nó dám!”


Tạ Tấn đoán trước là bà Hách sẽ trở nên kích động, nhưng không nghĩ là sẽ liên lụy đến Tạ Diễm.


Anh ấy nhắm mắt lại, gỡ bàn tay đang nắm tay mình của bà Hách ra.


Nhưng bà Hách đang đắm chìm vào cảm xúc của mình, không cảm nhận thấy sự biến hóa trong tâm trạng của Tạ Tấn, câu nào câu nấy đều chỉ trích Tạ Diễm, cuối cùng còn đòi bắt Tạ Diễm cùng một người phụ nữ sinh con, để nhà họ Tạ có người nối dõi tông đường.


“Đủ rồi!” Tạ Tấn nghe không nổi nữa, anh ấy chịu không nổi phải ngắt lời bà Hách: “Dì, chuyện này không liên quan gì đến Tạ Diễm hết!”


“Sao lại không liên quan!” Bà Hách điên cuồng nhìn Tạ Tấn, trong mắt tràn ngập sự điên rồ: “Nếu không phải tại nó thì sao con thích đàn ông được?”


“Từ đầu dì không nên sinh nó ra!” Bà Hách nghiến răng nghiến lợi nói.


Tạ Tấn cười lạnh: “Dì à, dì có bao giờ nghĩ, Tạ Diễm có thể cũng không muốn làm con của người không?”


“Nó là con trai dì, nó không có quyền lựa chọn!” Bà Hách thản nhiên nói.


Tạ Tấn: “Nhưng trước hết, em ấy là một con người độc lập, rồi sau đó mới là con của dì. Bé Diễm không phải là công cụ của dì, cho dù dì cảm thấy hổ thẹn, hay là cảm thấy thiếu thốn gì đó cũng được, nhưng đó là chuyện của dì chứ không liên quan gì đến bé Diễm hết, dì không thể trút hết cảm xúc của dì lên bé Diễm được.”


Tạ Tấn từ trên cao nhìn xuống bà Hách: “Con cảm ơn dì vì bao năm qua dì đã hết lòng vì con, là người được lợi, con không có tư cách gì chỉ trích dì. Nhưng hôm nay, con có mấy lời không thể không nói, con sợ nếu không nói ra thì sau này bé Diễm sẽ phải chịu nhiều tổn thương hơn nữa.”


“Con và bé Diễm đều là những cá thể độc lập, tụi con tự có suy nghĩ và lựa chọn riêng của mình. Dì dùng cái gọi là tình mẹ con thiêng liêng để giam giữ bé Diễm hơn hai mươi năm, mưu đồ khống chế cuộc đời của em ấy. Hiện tại, dì còn dùng cái gọi là đạo đức để kìm kẹp con, muốn con đi theo hướng phát triển mà dì muốn…”


Nói đến đây, Tạ Tấn dừng một chốc rồi mới nói tiếp: “Con tin rằng, nếu mẹ con còn tại thế, bà ấy chắc chắn sẽ hy vọng con có thể hạnh phúc, có thể tự do lựa chọn những chuyện mình muốn làm, có thể tự lựa chọn người mình yêu. Bà sẽ luôn tôn trọng mọi lựa chọn của con, cũng sẽ không hy sinh lợi ích của người khác để tốt cho con…”


“Vậy nên con muốn hỏi dì.” Ánh mắt Tạ Tấn trở nên lạnh dần, từ ngữ thốt ra như dao sắc: “Rốt cuộc là dì chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện của bạn thân? Hay chỉ đơn giản là đang tận hưởng sự vui sướng khi điều khiển cuộc đời của người khác?”


Tạ Tấn không khỏi nghĩ đến những lời bác sĩ điều trị chính của bà Hách nói với anh ấy hôm qua khi anh ấy liên hệ với ông ta.


… Bà Hách thật sự có bệnh về tâm lý, nhưng gốc rễ của mọi vấn đề đều bắt nguồn từ h*m m**n khống chế mãnh liệt của bà, một khi h*m m**n khống chế không được thỏa mãn thì bà sẽ mất kiểm soát cảm xúc.


Bà Hách bị câu hỏi của Tạ Tấn làm cho ngẩn người.


Câu hỏi của Tạ Tấn đã phủ nhận hoàn toàn những hy sinh của bà dành cho anh ấy bao nhiêu năm qua.


Không lời phủ nhận của người nào có thể đả kích bà mạnh hơn lời phủ nhận của Tạ Tấn.


Gần ba mươi năm qua, bà hết lòng với Tạ Tấn, những gì mẹ ruột làm được thì bà cũng đều làm được, mẹ ruột làm không làm được bà cũng làm được.


Tạ Tấn có tư cách gì mà nói bà như thế?


Tạ Tấn như hiểu được bà Hách đang nghĩ gì trong lòng.


Anh ấy đứng thẳng người, cúi người chào bà một cái thật sâu.


Mặc kệ bà Hách đối tốt với anh ấy vì mục đích gì khác, anh cũng chính là “người được lợi”, mặc dù cái “tốt” đó đi kèm với sự hy sinh vô tận của Tạ Diễm, cũng đã trở thành gông xiềng nặng nề trên người anh ấy.


Lâu sau, Tạ Tấn mới đứng thẳng người lên.


Anh ấy nhìn thẳng vào bà Hách, kiên quyết nói: “Dì, con không muốn dì tiếp tục lợi dụng lợi dụng Tạ Diễm nữa, cũng không muốn dì coi em ấy là vật sở hữu của dì. Em ấy đã không muốn gặp mặt dì, dì cũng đừng quấy rầy em ấy, dưới bất kể hình thức nào.”


“Trước đây con không thể thay đổi được hiện trạng, nhưng hiện tại, có rất nhiều chuyện con có thể làm được.”


Tạ Tấn: “Con nói đến đó thôi, con hy vọng dì có thể chữa trị thật tốt, sớm ngày khỏi bệnh.”


Dứt lời, Tạ Tấn xoay người rời đi không chút do dự.


Mãi đến khi cửa phòng ngủ đóng lại, nét mặt đau khổ của bà Hách lập tức trở nên vặn vẹo, bà điên cuồng đập phá đồ trong phòng ngủ.


Nét mặt bà Hách dữ tợn, gào thét điên cuồng.


Tại sao?


Tụi nó, một là do chính bà sinh ra, một là do bà nuôi dưỡng, tại sao tụi nó không chịu ngoan ngoãn nghe lời, sống theo sự sắp xếp của bà?


Tạ Hành Đông đứng ngoài cửa, nghe âm thanh phát ra từ phòng ngủ, thở dài một hơi.


Ông đã nghe Tạ Tấn nói về chuyện của Tô Diệc, vậy mới biết được, ở trước mặt ông bà Hách tựa như đã khá hơn, nhưng vẫn làm ra chuyện tổn hại đến Tạ Diễm.


Ông coi đó là điều đương nhiên.


Cho rằng sau khi ly hôn, bà Hách gỡ xuống được gông xiềng của nhà họ Tạ, bà ấy sẽ ngộ ra rồi sẽ khỏe lên thôi.


Hiện tại xem ra, tâm bệnh của bà Hách cũng không hẳn là đến từ nhà họ Tạ, cũng không đến từ sự hối hận đối với bạn thân mình, mà đến từ chính h*m m**n khống chế mạnh mẽ của chính mình.


Tạ Hành Đông đứng trước cửa phòng ngủ rất lâu, nhưng không vào.


Mãi đến lúc âm thanh trong phòng giảm bớt, ông mới bảo y tá đi vào xem.


Ngày hôm sau, tin tức Tạ Hành Đông và bà Hách ly hôn được lan truyền ra ngoài.


Bà Hách đang ở nước A nhưng vẫn có thể gây chuyện cho Tạ Diễm như trước, chính là nhờ thân phận nữ chủ nhà họ Tạ, bây giờ thân phận đó của bà đã bị mất, vậy thì còn ai nể mặt bà nữa đây?


Chuyện này nhanh chóng truyền đến tai bà Hách.


Giờ bà mới nhận ra lần này Tạ Hành Đông làm thật.


Trước đó đã ly hôn nhưng không công khai, khiến bà Hách nhìn ra được Tạ Hành Đông có ý định tái hôn, cho nên bà không mấy lo lắng.


Nhưng giờ đây Tạ Hành Đông đã công khai tin tức này ra ngoài, để cho mọi người đều biết, chính là vò mẻ không sợ rơi, tự tay đánh tan hy vọng tái hợp của bọn họ.


Không chỉ vậy, một tuần sau, Tạ Hành Đông rời nước A, trở về nước.


Điều này làm cho bà Hách hoảng loạn tột độ.


Đối mặt với căn biệt thự chỉ còn lại người chăm sóc, bỗng nhiên trong lòng bà dâng lên sự hối hận.


Vốn dĩ bà có thể có tương lai tươi đẹp, nhưng tại sao lại lại thành ra thế này?


Nếu ngay từ đầu bà đối xử tốt với Tạ Diễm, liệu mọi chuyện có khác hơn không?


(Xin lỗi cho Gà xen ngang chớ khó chịu ghê hồn =))


***


Chuyện Tạ Hành Đông và bà Hách ly hôn không phải là chuyện nhỏ, với cả, Bất động sản Hành Đông là công ty của Tạ Hành Đông, nhân viên càng tò mò với chuyện của sếp hơn, vài ngày sau, Tạ Diễm cũng nghe được chuyện này.


Lúc vừa nghe được chuyện này, cậu sững sờ hồi lâu.


Cậu không biết diễn tả tâm trạng hiện tại của mình như thế nào, vô cùng phức tạp, trong phức tạp còn pha chút tê dại.


Tạ Diễm ngồi ngu người trong văn phòng một lúc lâu, sau đó lấy điện thoại ra nhắn tin cho Cố Ngộ Sâm.


Vương Hỏa Hỏa: Ba mẹ em ly hôn rồi.


Vương Hỏa Hỏa: Không biết tại sao nhưng mà có vẻ như em không cảm thấy đau lòng.


Vương Hỏa Hỏa: Em như thế có phải hơi không ổn không?


Vương Hỏa Hỏa: Gấu trúc gãi đầu.JPG


Sau khi gửi tin nhắn, Tạ Diễm ném điện thoại lên bàn, lại ngồi đờ đẫn nhìn về xa xăm.


Cậu cũng không nghe thấy tiếng thông báo tin nhắn từ điện thoại.


Đến hơn hai mươi phút sau, một bàn tay ấm áp quen thuộc áp l*n đ*nh đầu cậu, xoa nhẹ.


Tạ Diễm ngẩng đầu, liền nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Cố Ngộ Sâm, trong mắt anh chỉ toàn hình bóng của mình.


“Sao anh lại tới đây?” Tạ Diễm hỏi.


Cố Ngộ Sâm cúi đầu, hôn lên trán Tạ Diễm: “Anh cảm nhận được bé ốc mượn hồn yêu dấu của anh đang cần đến anh, nên anh muốn đến ôm em ấy một cái.”


_____


[Kịch nhỏ]


Cua Bá Vương nhìn cái vỏ ốc biển mình từng dùng bị nứt mất tiêu, tâm trạng cảm thấy không vui.


Nhưng rất nhanh sau đó Tiên sinh Ốc Biển lại tìm được bạn ấy, tặng cho bạn ấy một mái ấm hạnh phúc mới.

Bình Luận (0)
Comment