Chương 97
Tạ Diễm cảm thấy lòng mình không có tâm trạng đau buồn, nhưng giờ nhìn thấy Cố Ngộ Sâm, đột nhiên cậu lại cảm thấy hốc mắt mình ấm nóng.
Vì trong văn phòng còn có những người khác, Tạ Diễm vội lau mặt, tạm thời đè nén cảm xúc của mình xuống, sau đó cậu đứng dậy nắm lấy tay Cố Ngộ Sâm, tìm một phòng nghỉ bước vào.
Cả tầng 7 đều là địa bàn của Bộ phận Chăm sóc sức khỏe và Dưỡng sinh, thế nên phòng nghỉ được trang trí không khác gì phòng ngủ.
Vừa vào phòng đóng cửa, Tạ Diễm lập tức nhào vào lòng Cố Ngộ Sâm.
Cậu không khóc.
Chỉ là tâm trạng có hơi chùng xuống, cần được ai đó ôm vào lòng.
Cố Ngộ Sâm đến rất đúng lúc.
Tạ Diễm ôm chặt lấy eo Cố Ngộ Sâm, vùi đầu vào ngực anh.
Một tay Cố Ngộ Sâm v**t v* lưng của Tạ Diễm như đang vuốt lông mèo, không ngừng an ủi cậu, thỉnh thoảng lại hôn cậu.
Một hồi lâu sau, Tạ Diễm mới cảm thấy những cảm xúc ngổn ngang kìm nén trong lòng ngực tan biến hoàn toàn, cậu chui ra khỏi lồng ngực của Cố Ngộ Sâm, nắm lấy tay anh tìm chỗ ngồi.
Sau đó vẫn im lặng như cũ.
“Anh ơi…” Tạ Diễm tựa vào vai Cố Ngộ Sâm, cậu suy nghĩ rất nhiều, cậu có câu hỏi muốn hỏi Cố Ngộ Sâm, có điều vừa mới mở miệng lại chẳng biết mình muốn hỏi gì.
Cố Ngộ Sâm không thúc giục cậu, anh kiên nhẫn đợi cậu mở lời.
Lát sau, Tạ Diễm đã sắp xếp xong lời nói, lại mở lời: “Chuyện của Tô Diệc có phải là do mẹ em đứng sau không?”
Tạ Diễm không ngốc, có những chuyện Cố Ngộ Sâm và Tạ Tấn không nói cho cậu biết, không có nghĩa là cậu không đoán ra được.
Tô Diệc rời khỏi thành phố K chưa bao lâu, Tạ Tấn lại bay đến nước A, lại đến chuyện ly hôn của Tạ Hành Đông và bà Hách, tất cả như ngòi nổ bị châm lửa, trong nháy mắt nổ tung, kéo theo một loạt phản ứng dây chuyền.
Theo mạch sự kiện này, Tạ Diễm có thể đoán ra được chuyện gì đang xảy ra.
Nếu là trước kia, Tạ Diễm nhất định sẽ cảm thấy cậu chính là nguyên nhân dẫn đến việc Tạ Hành Đông và bà Hách ly hôn, nhưng hiện tại, cậu sẽ không tự mình ôm hết lỗi lầm nữa.
Trong lòng Tạ Diễm rất chắc chắn…
Cậu không làm cái gì cả.
Cậu không sai.
Bà Hách có kết cục như bây giờ, đều do bà…
Gieo gió gặt bão thôi, chẳng do ai cả.
Nghĩ thông suốt được chuyện này, lòng Tạ Diễm như bỏ xuống được tảng đá nặng, từ nơi sâu thẳm như có cảm giác giải thoát, tựa như những xiềng xích trói buộc cậu đã hoàn toàn biến mất.
Cố Ngộ Sâm có thể cảm nhận thấy được Tạ Diễm đang dần thoải mái hơn, anh nắm chặt tay Tạ Diễm, bóp bóp nhẹ nhàng, cảm thấy vui thay cho Tạ Diễm.
Nhưng anh không trả lời câu hỏi của cậu.
Câu hỏi ấy không cần thiết phải có câu trả lời.
Tạ Diễm khẽ động ngón tay, cùng Cố Ngộ Sâm mười ngón đan chặt, cậu nghiêng đầu hôn cằm Cố Ngộ Sâm, hôn hết cái này tới cái khác.
Cố Ngộ Sâm hơi cúi đầu, Tạ Diễm liền đặt nụ hôn lên môi anh.
Khoảnh khắc hai đôi môi họ chạm nhau, Tạ Diễm híp mắt cười.
Vừa định rút lui, bàn tay Cố Ngộ Sâm đã đặt sau gáy cậu để nụ hôn này sâu hơn.
Đang trong mùa đông, ánh nắng ấm nhẹ.
Rót vào trong phòng, căn phòng được ánh sáng vàng ấm áp phủ kín.
Những bóng người chồng chéo lên nhau được ánh mặt trời vẽ lên bức tường gần đó, như hòa làm một thể.
***
Từ khi biết Cố Ngộ Giác đăng ký tham gia cuộc thi làm bánh fondant quốc tế, Tạ Diễm giống như cậu học trò nhỏ, ngày ngày đến điểm danh ở tiệm bánh ngọt của Cố Ngộ Giác. Vì chuyện này mà Tạ Diễm còn tạm thời gác lại việc đến phòng tranh học vẽ, chuyên tâm học làm bánh.
Cậu ở phương diện này đúng là có năng khiếu, lúc vẽ tranh nhiều thứ cậu vẽ chẳng ra dáng hình gì, thế mà khi tạo hình cho bánh fondant lại học rất nhanh, mà thành phẩm lại còn rất đẹp.
Cũng vì thế mà Tạ Diễm thường xuyên lui tới tiệm bánh của Cố Ngộ Giác.
Tạ Diễm đẹp trai thanh tú, khí chất hơn người, đứng đâu cũng sẽ rất thu hút ánh nhìn, mà trong phòng làm bánh phần lớn lại là nữ. Tạ Diễm đến tiệm bánh mấy lần đã khiến không ít người tương tư, có nhiều người lân la bắt chuyện với cậu, tâm tư gì đó đều viết rõ trên mặt.
Nhưng bọn họ tiếp cận cậu thì cứ tiếp cận, Tạ Diễm vẫn tâm lặng như nước, còn để lộ ra chiếc nhẫn cưới trên ngón tay mình, chứng tỏ mình là người đã có gia đình.
Chuyện này không biết làm sao mà truyền đến tai Cố Ngộ Sâm, khi đó anh cũng chẳng nói gì, chỉ là lúc chuẩn bị cơm trưa cho Tạ Diễm, anh “không cẩn thận” cho thêm mấy thìa giấm vào.
Tạ Diễm đã quen với tài nấu nướng của Cố Ngộ Sâm, nếu mang các món ăn của Cố Ngộ Sâm nấu đặt cùng với các món ăn của người khác, Tạ Diễm chỉ cần ăn một miếng là có thể nhận ra, huống chi món sườn chua ngọt này còn là món khoái khẩu của cậu.
Cậu vừa ăn vừa đánh giá Cố Ngộ Sâm.
Càng nhìn càng cảm thấy Cố Ngộ Sâm đang ghen.
Mỗi lần Cố Ngộ Sâm ghen, Tạ Diễm đều cảm thấy cực kỳ đáng yêu, ngoài mặt thì tỏ ra điềm tĩnh như chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng lại âm thầm tăng thêm độ chua cho thức ăn để bày tỏ mình đang ghen.
Cứ như các bạn nhỏ học mẫu giáo ấy.
Nhưng Tạ Diễm càng nhìn càng thích.
Có điều…
Đột nhiên Tạ Diễm nảy ra một “ý xấu”, trước kia mỗi khi Cố Ngộ Sâm ghen cậu đều có thể nhanh chóng nhận ra, nếu như lần này cậu giả vờ không nhận ra chuyện Cố Ngộ Sâm đang ghen, vậy thì anh sẽ phản ứng thế nào nhỉ?
Tạ Diễm nghĩ là làm.
Rõ ràng chén sườn chua ngọt này chua hơn bình thường rất nhiều, nhưng Tạ Diễm vẫn ăn như thường ngày, vờ như không nhận ra điều khác thường.
Làm cho nguyên bữa cơm, Cố Ngộ Sâm liếc nhìn cậu tận mấy lần.
Sau đó, ngay cả ly nước chanh dây không thêm mật ong, Tạ Diễm cũng một hơi uống hết, mắt cũng chẳng thèm chớp.
“Ngon lắm.” Tạ Diễm uống xong nước trái cây, đưa ly lại cho Cố Ngộ Sâm.
Cố Ngộ Sâm nhận ly, mang ly đi rửa, rồi quay ra ngồi cạnh Tạ Diễm.
Anh im lặng một lúc rồi hỏi: “Trong ly nước trái cây không có cho thêm mật ong, em uống mà không thấy chua sao?”
Chua muốn chết!
Lúc đó Tạ Diễm mém nữa là mặt nhăn nhúm như cái bánh bao luôn, nhưng mà cậu cố chịu.
Giờ nghe thấy Cố Ngộ Sâm hỏi như thế, cậu lắc đầu: “Em uống đâu có thấy chua.”
Cố Ngộ Sâm chăm chú nhìn cậu một lúc.
Tạ Diễm lại đột nhiên dùng cùi chỏ đụng Cố Ngộ Sâm: “Anh nói xem, giờ tự nhiên em lại ăn được chua, có khi nào em có thai rồi không?”
Nói rồi cậu kéo tay Cố Ngộ Sâm đặt lên bụng mình, sau đó nhìn Cố Ngộ Sâm, trong mắt toàn là ý cười trêu chọc.
Cố Ngộ Sâm véo nhẹ bụng Tạ Diễm, nghiêm túc kết luận: “Vẫn chưa có thai đâu.”
Cùng diễn trò với Tạ Diễm.
“Ai nói là không có…”
Tạ Diễm đang định nói gì đó, giây sau đã bị Cố Ngộ Sâm bế ngang.
Tạ Diễm vội ôm lấy cổ Cố Ngộ Sâm để giữ thăng bằng: “Anh làm gì thế?”
“Là do anh chưa đủ cố gắng.” Cố Ngộ Sâm bế Tạ Diễm đi đến phòng ngủ: “Tối nay anh nhất định sẽ chăm chỉ “cày cấy”, để Diễm Diễm của anh sớm ngày có thai.”
“Em đùa thôi mà!” Tạ Diễm giãy giụa trong vòng tay Cố Ngộ Sâm: “Em là đàn ông mà! Cấu tạo sinh lý của đàn ông làm gì hỗ trợ chức năng mang thai chứ!”
Thế nhưng cậu vẫn bị Cố Ngộ Sâm đè xuống không chút thương tiếc.
Cậu bị Cố Ngộ Sâm ném lên giường, bị anh đè lên: “Không thử làm sao biết được Diễm Diễm của anh có chức năng này hay không chứ?”
Tạ Diễm còn đang muốn phản kháng, miệng đã bị Cố Ngộ Sâm chặn lại, chỉ có thể phát ra âm thanh ư ưm.
Đến khi tình lên đến đỉnh, Tạ Diễm vẫn đang nghĩ, anh đã thử biết bao nhiêu lần rồi, có chức năng này hay không chẳng lẽ anh không biết?
Sau đó lại bị Cố Ngộ Sâm kéo sâu vào trong vực thẳm d*c v*ng.
Trong lúc lâng lâng, Tạ Diễm hoài nghi: Cố Ngộ Sâm là đang trừng phạt cậu chuyện cậu không nhìn ra được anh đang ghen.
Mặc dù Tạ Diễm đã đoán ra Cố Ngộ Sâm biết cậu đang cố ý.
Đêm nay đương nhiên là một đêm không ngủ.
***
Ngày hôm sau, khi Tạ Diễm rời giường, cậu nhìn thấy bộ dạng khắp cổ mình đều là vết hôn chi chít, trong lòng cười mắng một tiếng.
Cố Ngộ Sâm đây là đang “đánh dấu” cậu đó hả?
Sớm biết thành ra như vậy thì hôm qua đã chỉ ra chuyện anh đang ghen, sau đó tận tình dỗ dành, vậy thì mình đâu có “tốn sức” như thế này.
Tạ Diễm rửa mặt xong đi ra khỏi phòng ngủ, Cố Ngộ Sâm đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Tạ Diễm ngồi vào bàn ăn, cầm sữa định uống, đột nhiên nhìn về phía Cố Ngộ Sâm, đùa: “Chắc là anh không bỏ giấm vào sữa đâu ha?”
Cố Ngộ Sâm: “…”
Cố Ngộ Sâm xoa đầu Tạ Diễm: “Sao em không nếm thử xem?”
Sữa không thể cho thêm giấm vào.
Cả đồ ăn sáng cũng không bị chua.
Tạ Diễm ăn sáng xong, không khỏi nghĩ: Chắc cơn ghen của Cố Ngộ Sâm qua rồi.
Chờ đến khi ăn xong bữa sáng, Tạ Diễm đưa Cố Ngộ Sâm đi làm theo thường lệ, kết quả vừa mới khởi động xe đã nghe Cố Ngộ Sâm nói: “Hôm nay anh không đến công ty, anh sẽ cùng em đi đến tiệm bánh của chị, anh có chuyện muốn nói với chị ấy.”
Tạ Diễm không chút nghi ngờ, lái xe chở Cố Ngộ Sâm đến tiệm bánh của Cố Ngộ Giác.
Khi đến tiệm bánh, vừa bước xuống xe, Cố Ngộ Sâm đã nắm chặt tay Tạ Diễm.
Tạ Diễm liếc nhìn Cố Ngộ Sâm, anh như chưa có chuyện gì xảy ra, nắm tay Tạ Diễm đi thẳng về phía trước.
Cố Ngộ Sâm nắm tay Tạ Diễm cho đến khi đi vào tiệm bánh của Cố Ngộ Giác, dù đi đến phòng làm việc cũng không thèm buông tay.
Cái này Tạ Diễm còn có thể không hiểu sao?
Cố Ngộ Sâm đang tuyên bố chủ quyền đây mà.
Tạ Diễm biết nhưng không nói ra, cùng Cố Ngộ Sâm mười ngón đan xen đi vào tiệm bánh.
Cả hai người đều rất điển trai, vừa xuất hiện đã thu hút hết mọi ánh nhìn, có mấy người nhìn thấy hai anh đẹp trai đi cùng nhau thì mắt sáng lấp lánh. Nhưng sau đó lại nhìn thấy hai người đang nắm chặt tay nhau, nhận ra hai anh đẹp trai là một đôi, cũng không còn suy nghĩ gì nữa, chỉ dõi theo hai anh đẹp trai với ánh mắt ngưỡng mộ.
Cả ngày hôm đó Cố Ngộ Sâm đều ở tiệm bánh của Cố Ngộ Giác, phần lớn thời gian đều là ngồi làm việc một mình, thỉnh thoảng lại đi đến tìm Tạ Diễm nói chuyện, cử chỉ thân mật khiến người ta dễ dàng nhận ra mối quan hệ của bọn họ.
Kết quả là sau ngày hôm đó, không chỉ người trong tiệm bánh của Cố Ngộ Giác biết anh đẹp trai trong tiệm bánh là hoa đã có chủ, mà nhân viên ở các tiệm bánh khác trong trung tâm thương mại cũng biết người bên gối của anh đẹp trai ở tiệm bánh cũng là một anh đẹp trai cao ráo khác.
Trai tài trai sắc, xứng đôi vừa lứa.
Sau khi Tạ Diễm biết được chuyện này thì có hơi dở khóc dở cười, nhưng nhìn chung là vui vẻ vô cùng.
***
Mấy ngày sau, Tạ Tấn trở về từ nước A, vừa xuống máy bay đã đi tìm Tạ Diễm.
Anh ấy biết chuyện ly hôn của Tạ Hành Đông và bà Hách chắc chắn không dấu được Tạ Diễm, lo rằng Tạ Diễm sẽ bị ảnh hưởng.
Kết quả, khi gặp được Tạ Diễm, anh ấy còn chưa kịp hỏi thì Tạ Diễm đã chủ động nhắc đến chuyện này.
“Anh, em biết hết rồi ạ.” Tạ Diễm nói: “Em biết là anh sẽ lo lắng em bị ảnh hưởng, nhưng mà anh yên tâm đi, em không sao đâu.”
Tạ Tấn cẩn thận quan sát Tạ Diễm, xác nhận em mình thật sự không để tâm, anh mới thật sự an lòng.
Lại đột nhiên thấy Tạ Diễm chớp chớp mắt với anh ấy, nhiều chuyện hỏi thăm: “Anh ơi, em hơi tò mò không biết anh và bác sĩ Lý đã tiến triển đến đâu rồi ạ?”
Tạ Tấn thẳng thắn: “Anh đang theo đuổi cậu ấy.”
Không biết có phải ảo giác hay không, Tạ Diễm luôn cảm thấy trong giọng nói của Tạ Tấn cậu nghe thấy có pha chút thất vọng.
Có vẻ không được suôn sẻ cho lắm.
______
[Kịch nhỏ]
Cố Ngộ Sâm dậy thật sớm, thay đồ mới.
Anh nhìn mình trong gương cảm thấy rất hài lòng.
Anh muốn cho những người tơ tưởng đến Tạ Diễm nhìn xem người sánh đôi với Tạ Diễm ưu tú cỡ nào!