Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Chương 98

Chương 98


Tình cảm là chuyện riêng tư, Tạ Diễm chỉ có thể hỏi thăm chút ít về tiến triển của Tạ Tấn và bác sĩ Lý chứ chẳng thể nào nhúng tay vào được.


Cậu làm động tác động viên Tạ Tấn: “Anh cố lên nha anh!”


Tạ Tấn cười khẽ, ánh mắt dịu dàng: “Anh biết rồi.”


Giờ Tạ Hành Đông đã về nước, anh không cần phải vội vã trở về thành phố Kinh nữa, sẽ có nhiều thời gian để bác sĩ Lý mở lòng.


Hai anh em nói chuyện với nhau thêm một lúc rồi ai về nhà nấy.


***


Chuyện ly hôn của Tạ Hành Đông và bà Hách tuy khá ảnh hưởng đến Tạ Diễm, nhưng cũng không gây ra sóng gió gì. Sau đó Tạ Hành Đông còn đặc biệt đến thành phố K một chuyến, nói chuyện với Tạ Diễm rất lâu, cuối cùng kết thúc cuộc trò chuyện bằng một cái ôm.


Vì Tạ Hành Đông đã lâu chưa về công ty nên giờ công việc đã chất đống như núi, ông chỉ ở lại thành phố K một ngày rồi nhanh chóng trở về thành phố Kinh.


Ông biết nguyên nhân Tạ Tấn ở lại thành phố K nên cũng không hối thúc Tạ Tấn quay về, mà giao lại toàn bộ công việc ở thành phố K cho Tạ Tấn xử lý.


Ngày Tạ Hành Đông quay về lại thành phố Kinh, Tạ Diễm tự mình đến tiễn ông.


Nhìn Tạ Hành Đông rời đi, không hiểu sao Tạ Diễm thở phào nhẹ nhõm, cậu cảm nhận được sự thư thái trước nay chưa từng có.


Cậu biết được từ sâu trong tâm hồn mình đã đạt được sự hòa giải, từ nay trở về sau, những thứ tối tăm ở quá khứ sẽ không thể nào ảnh hưởng đến cậu nữa.


Hôm đó gió rất lạnh, nhưng Tạ Diễm lại cảm thấy ánh nắng vô cùng tươi đẹp.


Lúc vừa bước ra khỏi đại sảnh sân bay, Tạ Diễm nhịn không được gọi cho Cố Ngộ Sâm một cuộc.


Chuông đổ được mấy giây thì điện thoại đã được kết nối.


Tạ Diễm đứng ngoài sân bay, ngước nhìn trời xanh, nói với Cố Ngộ Sâm: “Anh ơi, em vui quá.”


“Hình như từ trước đến nay chưa bao giờ em cảm thấy vui như thế này.” Tạ Diễm kéo chặt vạt áo khoác, nói tiếp: “Giờ em cảm giác như là em sắp bay lên được ấy…”


Tạ Diễm nói chuyện liên miên bên điện thoại một mình, trong lồng ngực cậu trào dâng lên thứ cảm xúc mãnh liệt, như muốn tìm chỗ để giải tỏa hết mớ cảm xúc ấy ra ngoài, mà việc chia sẻ với Cố Ngộ Sâm chính là lựa chọn hoàn hảo nhất.


Cố Ngộ Sâm vẫn luôn im lặng lắng nghe, đôi khi sẽ đáp lại Tạ Diễm vài câu, chứng tỏ bản thân vẫn còn đang nghe, đó là cách lắng nghe người khác tuyệt vời nhất.


“… Anh ơi, anh có đang ở công ty không ạ?” Tạ Diễm đang nói, đột nhiên hỏi.


Cố Ngộ Sâm: “Giờ anh đang ở văn phòng.”


“Vậy giờ em đến tìm anh.” Nói rồi hôn điện thoại một cái: “Ngoan ngoãn ngồi đó đợi em đến nhé.”


Cố Ngộ Sâm cười trả lời: “Được.”


Lúc này Tạ Diễm mới cúp máy, khởi động xe hướng đến tập đoàn YC.


Suốt đường đi nụ cười luôn treo bên miệng cậu, trong miệng còn ngâm nga hát.


Cậu như người mới đi từ trong bóng tối ra, lần đầu được nhìn thấy ánh mặt trời, gió nhẹ nhàng, ánh nắng ấm áp, nhìn ai cũng thấy rất thuận mắt, trái tim nhảy nhót vui vẻ.


Tạ Diễm không ngờ rằng sau khi hoàn toàn hòa giải với chính bản thân mình lại thoải mái như vậy.


Quãng đường từ sân bay đến tập đoàn YC mất khoảng một giờ, nhưng đối với Tạ Diễm, một giờ này trôi qua rất nhanh, cứ như chỉ cần chớp mắt là cậu đã đến công ty của Cố Ngộ Sâm.


Trên đường đi đến văn phòng của Cố Ngộ Sâm, có mấy nhân viên trong YC chủ động chào hỏi Tạ Diễm, Tạ Diễm đều đáp lại bằng nụ cười tươi roi rói, khiến người khác vừa nhìn đã biết tâm trạng của cậu đang rất tốt.


Thang máy đi đến tầng được chỉ định, sau khi đi ra khỏi thang máy, Tạ Diễm đi thẳng đến văn phòng Cố Ngộ Sâm.


Cậu gõ cửa, giữ lấy cổ họng, bắt chước giọng nói thư ký của Cố Ngộ Sâm nói: “Sếp Cố, tôi có thể vào được không?”


Cố Ngộ Sâm sao mà có thể không nghe ra giọng nói của Tạ Diễm được?


Nhưng mà anh cũng rất phối hợp diễn với Tạ Diễm.


Anh giả vờ không nghe ra giọng của Tạ Diễm, dùng giọng điệu vô cảm nói: “Vào đi.”


Tạ Diễm mở cửa vào văn phòng, sau khi vào trong thì đóng cửa phòng lại, suy đi nghĩ lại rồi quyết định khóa cửa luôn.


Làm xong những việc này, Tạ Diễm mới đi đến cạnh Cố Ngộ Sâm.


Cố Ngộ Sâm ngẩng đầu nhìn cậu.


Tạ Diễm lập tức co người lại như bị dọa sợ.


Cố Ngộ Sâm: “…”


Anh hung dữ vậy luôn đó hả?


Nhưng giây tiếp theo Cố Ngộ Sâm đã biết trong hồ lô Tạ Diễm bán thuốc gì.


“Sếp Cố, tôi biết sai rồi.” Tạ Diễm đi đến bên cạnh Cố Ngộ Sâm, làm đủ trò, nhìn y hệt chàng thư ký làm sai đang chờ bị sếp phạt.


Cố Ngộ Sâm nhìn về phía Tạ Diễm, tiếp tục đối diễn với Tạ Diễm: “Biết mình sai rồi à?”


Tạ Diễm gật đầu: “Biết rồi ạ.”


Cố Ngộ Sâm gằn giọng: “Vậy chuyện em gây thiệt hại cho công ty, em định bồi thường thế nào?”


Tạ Diễm tiến lên phía trước, ngồi lên đùi Cố Ngộ Sâm, áp sát vào anh, ghé vào tai anh nói: “Sếp Cố ơi, em… Em có thể dùng thân thể để bồi thường không ạ?”


Cố Ngộ Sâm: “…”


Anh không thể nào diễn nổi nữa, nâng cằm Tạ Diễm lên hôn cậu.


Thế là Tạ – cậu thư ký nhỏ phạm lỗi – Diễm, đã bị sếp Cố ép dùng thân thể để bồi thường thiệt hại nguyên buổi chiều.


Bồi thường bằng mọi cách.


Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm ở trong văn phòng đóng vai sếp và thư ký nguyên buổi chiều. Cuối cùng cũng giải tỏa được hết được hết sự phấn khích bị đè nén trong lòng.


***


Sau khi xong việc, Cố Ngộ Sâm mang Tạ Diễm đến phòng tắm trong phòng nghỉ để tắm rửa.


Trước kia trong tủ quần áo ở phòng nghỉ chỉ có đồ của Cố Ngộ Sâm, sau khi kết hôn với Tạ Diễm, tủ quần áo trong phòng nghỉ đã có thêm mấy bộ đồ của Tạ Diễm.


Tạ Diễm cứ chậm rãi xâm nhập vào cuộc sống của Cố Ngộ Sâm như vậy đấy, từ cuộc sống riêng tư đến công việc, mọi nơi đều có sự hiện diện của cậu.


Cố Ngộ Sâm lại chịu đựng trong sự vui vẻ.


Tạ Diễm mệt đến mức một ngón tay cũng không muốn động, thế là “thủ phạm” Cố Ngộ Sâm phải gánh vác trách nhiệm tắm rửa, thay đồ cho Tạ Diễm.


Bình thường anh cũng hay làm như vậy, nên làm việc rất thành thạo.


Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Tạ Diễm, Cố Ngộ Sâm bế cậu lên giường, đắp chăn cho cậu, vén mép chăn: “Em nghỉ ngơi trước đi, anh đi dọn dẹp văn phòng đã.”


Nói xong, anh cúi xuống hôn trán Tạ Diễm.


Sau khi nhìn thấy Cố Ngộ Sâm quay lại văn phòng, Tạ Diễm vùi mình vào trong chăn.


Cậu cảm thấy nếu cứ tiếp tục như thế, cậu sẽ bị Cố Ngộ Sâm chiều thành kẻ vô dụng mất thôi, cái gì cũng không cần làm, gì cũng không phải làm.


Nghĩ thế, Tạ Diễm thấy hình như cũng hơi lo lắng, nhưng trên thực tế, cậu lại cười tươi rói như nở hoa.


Nhưng vì “vật lộn” cả buổi chiều, Tạ Diễm suy nghĩ chút rồi thiếp đi.


Chờ Cố Ngộ Sâm dọn dẹp xong văn phòng trở lại đã thấy Tạ Diễm ngủ say sưa, khuôn mặt ửng hồng. Hôm nay cậu cảm thấy rất vui, nên ngay cả khi chìm vào giấc ngủ khóe miệng cũng vô thức cong lên.


Nhìn thấy Tạ Diễm như vậy, nét mặt Cố Ngộ Sâm không khỏi trở nên dịu dàng hơn. Nụ cười của Tạ Diễm như có thể lây lan, khiến khóe miệng Cố Ngộ Sâm vô thức nhếch lên.


Cố Ngộ Sâm nhìn ngắm Tạ Diễm ngủ một lát rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng nghỉ, tiếp tục đi xử lý công việc.


Tạ Diễm ngủ rất ngon, lúc cậu tỉnh giấc sắc trời đã tối hẳn.


Cậu ngồi trên giường ngơ ngác một lúc mới nhớ ra hiện tại mình đang ở đâu.


Cố Ngộ Sâm để lại đèn ngủ cho cậu, Tạ Diễm sau khi tỉnh giấc đã cảm nhận được ánh đèn vàng ấm áp.


Tạ Diễm đứng dậy, đi giày vào, lần theo ánh sáng đi ra ngoài.


Mở cửa phòng nghỉ ra, Tạ Diễm nhìn thấy Cố Ngộ Sâm đang ngồi trên ghế làm việc chăm chỉ.


Tạ Diễm nhịn không được cười thành tiếng.


Ánh mắt tràn đầy hạnh phúc.


Cố Ngộ Sâm nghe thấy có tiếng động thì quay đầu lại, sau khi nhìn thấy là Tạ Diễm, nét lạnh lùng trên mặt anh nhoáng cái trở nên dịu dàng hơn.


“Em dậy rồi à?” Cố Ngộ Sâm hỏi cậu: “Có thấy đói không em?”


“Em không đói lắm.” Tạ Diễm lắc đầu: “Anh cứ làm việc đi, làm xong rồi tụi mình cùng ăn.”


Cố Ngộ Sâm nhanh chóng hoàn thành công việc, sau đó cùng Tạ Diễm tan làm.


Bình thường sau khi tan làm Cố Ngộ Sâm sẽ tự mình nấu ăn, hôm nay tan làm hơi trễ nên hai người quyết định đi ăn ngoài.


Mai là ngày nghỉ, sau khi Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm ăn tối xong cũng không trở về lại căn hộ cũ mà lái xe đến biệt thự.


Trong phòng khách có mấy thùng đồ, hôm qua vừa chuyển từ bên căn hộ cũ sang.


Dù sao thì diện tích của căn hộ cũ cũng có hạn, trước đó chưa thể chuyển đến biệt thự nên chỉ có thể chất đống trong căn hộ cũ, rất chiếm diện tích. Giờ đã dọn sang biệt thự, diện tích của biệt thự khá lớn, không lí do gì mà phải để mấy cái này chiếm chỗ trong căn hộ cũ nữa.


Dựa theo kế hoạch của Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm, mấy thứ đồ trong thùng sẽ để ngày mai cả hai cùng nhau sắp xếp lại. Nhưng hôm nay Tạ Diễm đã ngủ quá nhiều ở công ty của Cố Ngộ Sâm rồi, lúc này vẫn đang tràn đầy năng lượng, sau khi được Cố Ngộ Sâm đồng ý, cậu ngồi xuống thảm ở phòng khách bắt đầu khui mấy thùng đồ.


Thùng đầu tiên chứa phần lớn là sách của Cố Ngộ Sâm, Tạ Diễm mở ra xem thoáng qua rồi bê thùng lên phòng làm việc tầng hai, định giúp Cố Ngộ Sâm sắp xếp.


Cậu dựa theo thói quen hằng ngày của Cố Ngộ Sâm, xếp từng cuốn từng cuốn lên kệ, chờ đến khi xếp đến đáy thùng, Tạ Diễm phát hiện ra một “cuốn sách” khá là đặc biệt.


Bìa sách ghi bốn chữ《Cẩm nang yêu đương》.


Bốn chữ này có sức hút như trái cấm, dẫn dụ Tạ Diễm mở nó ra. Nhưng Tạ Diễm vẫn kìm nén sự tò mò trong lòng, đặt riêng nó ra trên bàn làm việc.


Mười mấy phút sau, Cố Ngộ Sâm đi lên, nhìn thấy《Cẩm nang yêu đương》nằm trên bàn, mặt anh hơi đơ ra.


Tạ Diễm chú ý thấy, lấp tức đưa tay đè chặt quyển《Cẩm nang yêu đương》, nhìn Cố Ngộ Sâm cười tủm tỉm: “Em có thể xem cuốn bí kíp tình yêu này được không, tiên sinh Cố?”


“…” Cố Ngộ Sâm im lặng một lúc, đối mặt với ánh mắt tràn đầy sự hiếu kỳ của Tạ Diễm, anh khẽ gật đầu nói: “Em xem đi.”


Sau khi nhận được sự đồng ý từ Cố Ngộ Sâm, Tạ Diễm ngồi lên ghế, lật quyển《Cẩm nang yêu đương》ra xem.


—— Điều 1 trong Cẩm nang yêu đương


Dẫn người yêu đi xem phim kinh dị…


Ghi chú: Em ấy thích xem phim kinh dị, có thể thử tìm hiểu thêm về văn học kinh dị, các tác phẩm điện ảnh cùng chủ đề.


—— Điều 2 trong Cẩm nang yêu đương


Dẫn người yêu đi chơi vòng quay khổng lồ…


Ghi chú: Em ấy sợ độ cao, vì vậy không nên dẫn em ấy đến những nơi có độ cao lớn.


—— Điều 3 trong Cẩm nang yêu đương


Muốn chiếm lấy trái tim của ai đó, trước tiên phải chiếm được dạ dày.


Ghi chú: @#$$%$%^*&…



Cậu không ngờ rằng trong tháng đầu tiên bọn họ quen nhau, Cố Ngộ Sâm lại nghiêm túc học tập cách yêu như vậy. Không chỉ học, mà còn ghi chú rất cẩn thận.


Lúc nhìn thấy hai ghi chú đầu tiên, lòng Tạ Diễm thấy rất ấm áp, cảm động trước sự chân thành và cẩn thận của Cố Ngộ Sâm. Sau khi nhìn thấy ghi chú thứ ba, Tạ Diễm vui mừng khôn xiết, cậu nhìn Cố ngộ Sâm, xém tí là không kìm được nước mắt rồi.


Không ngờ khi ấy thấy Cố Ngộ Sâm trông thì vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng đã rối như tơ vò.


“Là do kích động quá không nói nên lời đúng không anh?” Tạ Diễm chỉ vào mớ ký tự lộn xộn hỏi Cố Ngộ Sâm, mặt đầy vẻ trêu ghẹo.


Cái này không có gì là không thể thừa nhận, Cố Ngộ Sâm gật đầu.


Lúc đó đúng thật là quá kích động, không biết phải viết cái gì, thế là vẽ lên một mớ ký tự vô nghĩa.


Tạ Diễm còn đang muốn nói gì đó, nhưng chợt nhớ đến lí do khiến lòng Cố Ngộ Sâm loạn nhịp, cậu đơ mặt ra luôn.


Cậu nhào tới kéo mặt Cố Ngộ Sâm, sau khi xem xét kỹ càng mới phát giác ra nói: “Vậy là anh chỉ dùng có ba bí kíp là có thể cưới được em về nhà rồi sao?”


Mặc dù chuyện kết hôn là cậu chủ động, nhưng sao cậu có cảm giác mình hơi thiệt thòi nhỉ?


____________


[Kịch nhỏ]


Tạ Diễm lật ra trang tiếp theo.


Trang này không còn là giáo trình hướng dẫn yêu đương nữa, mà chỉ có một câu than phiền…


Của mình quá lớn rồi, phải làm sao bây giờ?

Bình Luận (0)
Comment