Lôi Kéo

Chương 20

Lâm Thanh Nhạc không muốn Hứa Đinh Bạch luôn sống trong bóng tối, cho nên dù chỉ có một tia hy vọng, cô cũng muốn anh thử một lần.

Nếu như ba của anh không có cách nào, vậy thì cô sẽ nghĩ cách.

Nếu thiếu tiền thì từ từ tiết kiệm. Tuy nhiên, thứ mà Hứa Đinh Bạch thiếu là niềm tin đối với tương lai, vậy thì cô sẽ cố gắng để cho anh cảm nhận việc nhìn thấy được sẽ tuyệt vời đến thế nào.

Ngày chủ nhật hôm sau, Lâm Vũ Phân mua bữa sáng về đặt ở phòng bếp rồi gọi Lâm Thanh Nhạc ra ăn, sau đó liền đi làm.

Khi Lâm Thanh Nhạc ra khỏi phòng đã không thấy bóng dáng của Lâm Vũ Phân nữa rồi, cô nhìn bữa sáng trên bàn, nhưng bây giờ cô không muốn ăn, sau đó liền mang theo rồi mở khóa đi ra cửa.

Cô muốn thừa dịp Lâm Vũ Phân không có ở nhà, đến xem Hứa Đinh Bạch một chút. Nhưng không nghĩ tới lúc vừa đến đầu đường lại đụng phải Tưởng Thư Nghệ.

Lâm Thanh Nhạc vừa nhìn thấy cô ấy, theo bản năng muốn tránh đi. Nhưng khi cô định đi lướt qua, Tưởng Thư Nghệ lại gọi cô lại.

"Thanh Nhạc, đợi chút!”

Lâm Thanh Nhạc dừng bước, quay đầu lại.

Tưởng Thư Nghệ đi lên, cô ấy ngập ngừng một lát, thấp giọng nói: "Thật sự xin lỗi."

Lâm Thanh Nhạc sửng sốt hỏi lại: "Sao thế?”

Tưởng Thư Nghệ: "Việc ngày đó ở trường học, thật xin lỗi, tớ, chỉ là khi tớ chứng kiến việc đó có chút không thể tin được. Sau đó tớ đã suy nghĩ kĩ lại, chúng ta đã quen nhau lâu như vậy, tính tình của cậu ra sao chúng tớ đều biết...”

Lúc Tưởng Thư Nghệ nói chuyện này, trông cô ấy có vẻ rất lúng túng, dù sao ngày hôm đó việc cô ấy do dự cũng là sự thật.

Lâm Thanh Nhạc không nghĩ đến việc cô ấy sẽ nói lời xin lỗi, hai ngày nay cô thậm chí cũng đã nghĩ xong rồi, nếu như ở trường học không có bạn bè… Vậy thì cứ không có thôi, cô cũng sẽ không muốn ép buộc mọi người phải miễn cưỡng tiếp nhận mình.

"Lại nói đến người đăng cái chủ đề trên mạng kia cũng thật sự có bệnh, ba cậu... À, ý tớ là chuyện mà người khác làm thì có liên quan gì đến cậu, cậu còn là người bị hại cơ mà. Còn dám nói cậu có ý đồ giết người, sao có thể được chứ, lá gan của cậu nhỏ như vậy...”

Lâm Thanh Nhạc ngơ ngác nhìn cô ấy, hỏi: "Cậu, thật sự nghĩ như vậy sao?”

"Thật xin lỗi, tớ nên đến tìm cậu sớm hơn để nói về chuyện này, nhưng hôm thứ sáu đó... tớ, đầu óc của tớ có chút rối loạn.”

"Cảm ơn.”

"Không cần không cần... Cậu không cần nói cảm ơn tớ, tớ vẫn còn cảm thấy áy náy đây này." Tưởng Thư Nghệ mấp máy môi, nói tiếp: "Thế bây giờ cậu muốn đi đâu vậy?”

"Tớ đi tìm một người bạn."

"Hứa Đinh Bạch sao?”

"Sao cậu biết?”

"Tớ đoán." Dường như Tưởng Thư Nghệ bởi vì cảm thấy cuối cùng mình cũng đã nói xong những lời muốn nói, cô ấy thở ra thật mạnh, nói: "Vậy cậu đi đi, tớ về nhà trước.”

"Ừ, được.”

Trên đường Lâm Thanh Nhạc đi đến nhà Hứa Đinh Bạch, cô vẫn có chút ngơ ngẩn.

Thật ra thì, nói không có tí quan tâm nào đến cái nhìn của những người bạn bên cạnh là giả, người đầu tiên mà cô quen biết ở trường là Tưởng Thư Nghệ, cũng là người mà cô thật lòng xem là bạn.

Ngày đó khi nhìn thấy ánh mắt né tránh của cô ấy, cô thực sự rất đau lòng.

Cô không nghĩ tới hôm nay Tưởng Thư Nghệ sẽ đến tìm cô để nói xin lỗi... Mặc dù sự tin tưởng của Tưởng Thư Nghệ có thể đến chậm một chút, nhưng cũng không thể khống chế được sự vui vẻ trong lòng cô bây giờ.

Ở thời điểm này, cảm giác vui vẻ chân thật đang chậm rãi lên men, càng lúc càng tăng lên, cho đến khi cô tới nhà Hứa Đinh Bạch thì giọng nói đã không thể kiềm được sự vui vẻ.

"Tớ mang cho cậu bữa sáng này! Chúng ta chia ra ăn đi ~”

Hứa Đinh Bạch lập tức nghe ra, hỏi: "Cậu đang rất vui sao?”

"Ừ... Có một chút." Lâm Thanh Nhạc đưa một túi bánh bao sữa đến tay anh: "Cho cậu này!"

"Cậu vui vì chuyện gì thế?”

"Chỉ nói cho cậu biết thôi đấy nhé, vừa rồi trên đường đến đây tớ gặp phải một bạn học cùng lớp, cậu ấy là người bạn tốt nhất của tớ ở trường. Cậu ấy nói với tớ, cậu ấy tin tưởng những chuyện trên mạng đều là giả, cậu ấy còn nói, những chuyện đó không phải là lỗi của tớ.”

Hứa Đinh Bạch vừa nghe cô nói, vừa cắn một cái vào bánh bao mềm mịn.

Cắn một miếng liền trúng vào tận nhân sữa bên trong bánh bao, hương vị ngọt ngào tràn lan ra đầu lưỡi... Là món điểm tâm mà anh thích ăn nhất.

"Ngày đó ở trường học, sao cậu ta không nói với cậu những lời này?” Hứa Đinh Bạch nuốt xuống, hỏi.

“Không phải ai cũng giống cậu đâu.”

Hứa Đinh Bạch ngừng một lát.

Lâm Thanh Nhạc nói: “Không phải tất cả mọi người đều có thể tốt như cậu được đâu, không ai sẽ ngay lập tức cảm thấy tớ không có lỗi gì cả. Bọn họ khẳng định cũng sẽ hoài nghi rồi mới suy nghĩ kỹ lại, thật ra thì như vậy đối với tớ đã đủ rồi, tớ rất vui.”

Không phải tất cả mọi người đều có thể tốt như cậu được.

Hứa Đinh Bạch rũ mi mắt xuống, lại cắn một miếng bánh bao nữa: “Ừ.”

Có lẽ trên thế giới này, cũng chỉ có cô ngốc Lâm Thanh Nhạc này mới có thể nghĩ như vậy.

“Ăn ngon không?”

Hứa Đinh Bạch "ừ" một tiếng.

Lâm Thanh Nhạc nói: “Mẹ tớ mua đấy, ở đây còn có sữa đậu nành nữa, cậu cầm đi.”

Cô bắt lấy cổ tay anh, hướng dẫn anh cách cầm sữa đậu nành. Từng hành động và giọng nói của cô vô cùng cẩn thận nhẹ nhàng, giống như đang đối xử với con nít vậy.

Hứa Đinh Bạch rút tay về, có chút không biết làm sao, nói: "Biết rồi mà, cậu cứ ngồi xuống lo ăn phần của mình đi.”

“Được!”

Một bữa điểm tâm yên tĩnh, lúc sắp ăn xong, Lâm Thanh Nhạc bỗng nghĩ đến sự việc ngày hôm qua cô quên chưa hỏi.

“Chương Dịch Khôn đến tìm cậu, lại là vì Yên Đới Dung sao?”

Hứa Đinh Bạch đáp: “Ừm.”

Lâm Thanh Nhạc nhíu mày, hỏi: “Vậy tớ có thể hỏi cậu một vấn đề được không...”

“Tôi nói không thì cậu sẽ không hỏi nữa sao?”

Lâm Thanh Nhạc sờ lỗ mũi, không dám nói tiếp nữa.

Hứa Đinh Bạch thấy cô im lặng, khóe môi cong lên một nụ cười rất khẽ. Anh biết cô nhất định sẽ không nhịn được, bây giờ bị anh chặn lại như thế, muốn tiếp tục hỏi rồi lại thôi, vô cùng xoắn xuýt.

Hứa Đinh Bạch cuối cùng vẫn phải nói: “Nói đi, cậu muốn hỏi cái gì?”

Đôi mắt của Lâm Thanh Nhạc sáng lên, lập tức hỏi: “Điều tớ muốn hỏi chính là mối quan hệ giữa cậu và Yên Đới Dung là thế nào vậy? Tớ không phải muốn dò xét về chuyện cá nhân của cậu đâu, chỉ là tớ cảm thấy mỗi lần Chương Dịch Khôn vì cậu ta mà đến tìm cậu, rất phiền phức.”

Hứa Đinh Bạch nói: “Trước đây ba mẹ chúng tôi có quan hệ tương đối tốt, cho nên mới biết nhau.”

“Trước đây rất lâu sao?”

“Từ lúc có ký ức đến bây giờ.”

Thế nhưng còn... sớm hơn so với cô nhiều như vậy.

“Biết nhau lâu như vậy, tình cảm coi như cũng tốt lắm nhỉ... Vậy tại sao cậu ta đến tìm cậu nhưng lại không muốn để người khác biết, còn cậu lại không muốn cậu ta đến thăm mình?"

“Chuyện nhà tôi cậu đã nghe rồi chứ?”

“Hả? Có nghe qua...”

“Công ty nhà tôi bị phá sản, còn bị điều tra ra có ngầm làm việc trái pháp luật. Bởi vì liên quan đến số tiền vô cùng khổng lồ, nên nhà tôi hoàn toàn sụp đổ.” Hứa Đinh Bạch thẳng thừng nói, trên mặt không hề có chút buồn bã nào, giống như đang kể chuyện của người khác vậy. Anh ngừng một chút, lại tiếp tục nói: "Công ty phá sản còn hại rất nhiều người bị thất nghiệp, khoảng thời gian đó, không... Cho tới bây giờ, nhắc tới nhà họ Hứa, tất cả đều là vết nhơ. Ba mẹ của Yên Đới Dung không cho phép cậu ta tới tìm loại người như gia đình tôi. Mà chính cậu ta cũng sợ sẽ bị người khác đàm tiếu.”

“Thế nhưng, cậu ta vẫn thích cậu đúng không?”

“...”

“Cậu ta thích cậu, Chương Dịch Khôn lại thích cậu ta, cho nên Chương Dịch Khôn mới ghét cậu như vậy.”

Hứa Đinh Bạch nhấp nháy môi dưới, có chút không được tự nhiên mà quay đầu sang chỗ khác: "Chuyện này thì có gì liên quan tới tôi chứ.”

“Vậy, cậu không thích cậu ta chút nào sao?”

Hứa Đinh Bạch nói: “...Tại sao tôi phải thích cậu ta?”

Lâm Thanh Nhạc đáp lời: “Thật tốt quá, tớ cũng không thích cậu ta."

Hứa Đinh Bạch: "..."

“Tớ cảm thấy cậu ta không tôn trọng cậu chút nào, nếu như cậu ta thực sự rất thích cậu, vậy tại sao phải sợ người khác bàn tán, tại sao lại để cho Chương Dịch Khôn mắng chửi bắt nạt cậu chứ, đúng không!”

Lâm Thanh Nhạc tức giận nói, Hứa Đinh Bạch cười một cái: “Cậu kích động như vậy làm gì chứ.”

Hứa Đinh Bạch chỉ cười nhẹ, nhưng Lâm Thanh Nhạc vẫn phát hiện.

Cô ngẩn ngơ nhìn vào khóe miệng anh, có chút kinh sợ, cô đã từng thấy anh cười, chỉ là đã lâu rồi mới thấy lại nụ cười hiếm có ấy trên mặt anh, nụ cười nhẹ nhàng như vậy, chân thật như vậy.

Hứa Đinh Bạch cởi bỏ những ưu phiền trên người mình ra, mới có thể chân chính giống như một cậu thiếu niên ở độ tuổi này nên có.

“Hứa Đinh Bạch.”

"Hả?"

“Sau này cậu cười nhiều lên nhé!”

Hứa Đinh Bạch sửng sốt, khóe miệng lập tức hạ xuống.

Lâm Thanh Nhạc cau mày lại, vô thức đưa tay nâng khóe miệng anh lên, bởi vì cô muốn nhìn lâu hơn chút nữa. Nhưng cô mới chỉ làm cho Hứa Đinh Bạch cười giả dối hai giây, ngón tay đã bị anh tóm lấy mất rồi.

Cô lấy lại tinh thần nói: “Tớ, tớ chỉ muốn nói cậu cười lên đặc biệt đẹp trai, tớ thích nhìn cậu cười.”

Lòng bàn tay của Hứa Đinh Bạch đang nắm lấy những ngón tay của cô, ngực lộp bộp một tiếng, anh đột nhiên cảm thấy mình có thể cảm giác được tầm mắt của cô trong khoảnh khắc này, đang ở trên người của anh, chăm chú lại nghiêm túc.

“... Đừng động tay động chân.”

“Ồ.”

Những ngón tay thật nhỏ nhắn mềm mại của cô nằm trong lòng bàn tay anh, anh lập tức buông lỏng ra.

Cô cũng rút tay lại, đầu ngón tay lúc rời đi lướt qua bàn tay của anh, vừa tê dại vừa nhột.

Hứa Đinh Bạch nắm chặt tay, nỗ lực đuổi cái cảm giác tê dại kia ra khỏi đầu mình.

“Hôm trước tớ để quên cặp sách ở trường học, cho nên hôm nay cũng không mang sách tới, chút nữa chúng ta luyện phần nghe đi."

Lòng Hứa Đinh Bạch không bình tĩnh, thuận miệng "Ừ".

Vì vậy sau bữa ăn sáng, Lâm Thanh Nhạc mở TV ra, chọn vào kênh thường chiếu phim nước ngoài.

Rất nhanh, một giọng Anh bản xứ từ trong TV truyền đến.

Bộ phim này có chút hài hước, Lâm Thanh Nhạc vừa cẩn thận nghe bọn họ đối thoại, vừa luôn bị chọc cười.

Hôm nay Hứa Đinh Bạch vẫn chưa quay trở về phòng mình, chỉ ngồi trên ghế sô pha.

Nghe tiếng cười của người bên cạnh truyền đến, anh liền nghĩ, cái TV này cuối cùng cũng có ý nghĩa tồn tại của nó rồi.

- -

Ngày tiếp theo, vào thứ hai.

Lâm Thanh Nhạc đi mua bữa sáng như thường lệ, vừa ăn vừa đến trường học. Trên đường, Tưởng Thư Nghệ đuổi theo, hình như tất cả mọi thứ đều không thay đổi, cô ấy vẫn cùng cô đến trường.

Một đường đi đến cửa trường học, lúc gặp phải những người nhận ra cô, sắc mặt bọn họ hơi có chút biến hóa, chính là cái dạng đặc biệt hóng hớt nhiều chuyện.

Lâm Thanh Nhạc nhớ tới lời Hứa Đinh Bạch đã nói, không cần phải để ý đến những người đó. Vì vậy cô cũng thản nhiên phớt lời bọn họ.

Lúc đi tới cửa trường học, cô nhìn thấy Vu Đình Đình và Úc Gia Hữu, hai người bọn họ dường như đã sớm đứng chờ ở đó từ bao giờ, khi thấy hai người bọn cô liền vội vàng đi tới.

"Chào buổi sáng Thanh Nhạc!” Vu Đình Đình nhiệt tình lên tiếng chào hỏi cô.

Lâm Thanh Nhạc sửng sốt: “Chào buổi sáng.”

Úc Gia Hữu nói: “Cậu quả nhiên lại ăn bánh bao nhân trứng sữa.”

“À... Đúng vậy.”

Úc Gia Hữu lại nói: “Cậu ăn nhanh đi, buổi tự học sẽ bắt đầu ngay đấy.”

Mọi thứ dường như không có gì thay đổi.

Trong giây phút này, Lâm Thanh Nhạc liền biết bọn họ nhất định cũng giống Tưởng Thư Nghệ vậy, lựa chọn tin tưởng cô.

“Ừm.” Lâm Thanh Nhạc cúi đầu cắn một miếng bánh bao, khóe miệng chậm rãi cong lên một nụ cười.

Hóa ra, mọi thứ đều đã khác so với lúc trước.

“Này, cuối tuần này là Giáng Sinh rồi, chúng ta làm gì đây?" Vu Đình Đình vẫn tám chuyện vặt vãnh như ngày thường.

Tưởng Thư Nghệ nói: “Thứ sáu phải đi học mà, còn làm gì được chứ.”

"Dù sao cũng nên chuẩn bị một ít quà Giáng Sinh!”

“Ồ... Cũng được đấy.”

“Thanh Nhạc, cậu có muốn chuẩn bị một ít quà Giáng Sinh không? Cậu có muốn tặng ai không?"

Lâm Thanh Nhạc được nhắc đến tên, cô ngước mắt lên, hỏi lại: “Tặng quà sao?”

“Đúng vậy, chuẩn bị một món quà Giáng Sinh cho người quan trọng nhất, thật lãng mạn quá đi.”

Lâm Thanh Nhạc chớp chớp mắt.

Tặng quà... cho người quan trọng sao?
Bình Luận (0)
Comment