Lôi Kéo

Chương 21

Bài đăng được đăng trên mạng kia có sức ảnh hưởng rất lớn, lúc nhóm người Lâm Thanh Nhạc đi vào phòng học, người ngồi bên trong vẫn như ngày đó, thoáng một cái tất cả đều nhìn sang đây.

Nhưng nhìn thấy bên cạnh Lâm Thanh Nhạc như thường lệ là Tưởng Thư Nghệ và Vu Đình Đình, thậm chí ngay cả Úc Gia Hữu cũng cười nói với cô, bọn họ có chút hoài nghi… Những điều đăng trên mạng chắc không phải sự thật? Nếu không thì vì sao Úc Gia Hữu không cách xa Lâm Thanh Nhạc.

Có thể nói Úc Gia Hữu ở trường là một nhân vật gương mẫu xuất sắc, mọi người đều thật lòng tin phục cậu ta. Cho nên rất nhiều ngày tiếp theo đều nhìn thấy bên cạnh Lâm Thanh Nhạc có nhóm người Úc Gia Hữu, những tin đồn nhảm cũng phai nhạt đi rất nhiều.

Hôm nay, trước đêm Giáng Sinh.

Sau khi chuông tan học vang lên, Tưởng Thư Nghệ và Vu Đình Đình rất gấp gáp kéo Lâm Thanh Nhạc đứng dậy rời đi: “Nhanh, nhanh lên, không có nhiều thời gian đâu, chúng ta đi chọn quà đi!”

Lâm Thanh Nhạc còn chưa viết xong đáp án cuối cùng đã bị kéo dậy: “Phải gấp như vậy sao?”

“Đương nhiên, đến chậm thì các món đồ có thể sẽ bị mua hết.”

"Được rồi…”

Tưởng Thư Nghệ hô lớn về phía cuối phòng học: “Úc Gia Hữu, muốn đi mua đồ không?”

Úc Gia Hữu ngồi ở hàng phía sau được gọi tên thì nâng con ngươi lên rồi nở nụ cười: “Mấy người con gái các cậu đi mua đồ, tớ đi theo để làm gì.”

“Con trai cũng cần mua quà mà.”

Vu Đình Đình vỗ vai cô ấy: “Chúng mình đi thôi, Úc Gia Hữu thì cần gì phải mua quà, cậu ấy chỉ có nhận quà thôi.”

Tưởng Thư Nghệ suy nghĩ: “Cũng đúng…Thế đi thôi.”

“Ừ.”

Ba cô gái nói xong thì đi ra khỏi lớp học, Úc Gia Hữu nhìn bóng dáng của bọn họ rồi nở nụ cười bất đắc dĩ.

“Anh.”

Đúng lúc này, Yên Đới Dung đi vào từ cửa sau.

“Bác đang đợi ở ngoài cổng, chúng ta đi thôi.”

“Được.”

Đêm nay trong nhà trưởng bối của bọn họ mở tiệc mừng thọ, Yên Đới Dung và Úc Gia Hữu đều phải xuất hiện trên bàn ăn.

Yên Đới Dung đến sớm hơn vài phút, cô ta đứng ở ngoài cửa lớp một lúc, mà trong lúc đó, cô ta thấy bên cạnh Lâm Thanh Nhạc còn có người, cũng thấy được Úc Gia Hữu nói chuyện với mấy cô ấy.

“Anh, những chuyện về Lâm Thanh Nhạc của lớp anh ở trên mạng đó, anh biết đúng chứ?” 

Lúc hai người xuống cầu thang, Yên Đới Dung hỏi.

Úc Gia Hữu: “Ừ, làm sao vậy?”

Yên Đới Dung nhìn cậu ta: “Biết mà anh còn ở gần với cậu ta như vậy!”

Úc Gia Hữu dừng lại, nhíu mày nói: “Em có ý gì?”

“Ý của em là, cậu ta là con gái của tội phạm giết người, hai ngày trước rất nhiều người bàn tán về cậu ta, còn nói lúc trước cậu ta cũng suýt giết người...”

“Em cảm thấy một đứa trẻ mười tuổi sẽ dám giết người sao?” Úc Gia Hữu không vui cắt ngang lời cô ta.

Yên Đới Dung thấy vẻ mặt Úc Gia Hữu không tốt, trong lòng mơ hồ có lửa giận: “Vậy thì sao chứ, cậu ta vẫn là con gái của tội phạm giết người.”

“Đới Dung, đều là chuyện đã xảy ra cách đây rất nhiều năm trước, sao em có thể biết đó là sự thật?” Úc Gia Hữu hắng giọng: “Anh rất hiểu Lâm Thanh Nhạc, cô ấy là người dịu dàng ít nói, sẽ không giống loại người trong miệng em nói. Hơn nữa, ba cô ấy là tội phạm giết người, nhưng cô ấy chỉ là một đứa trẻ thì cũng có thể làm được gì bây giờ!”

Yên Đới Dung thật sự không nghĩ được là Úc Gia Hữu sẽ nói như vậy: “Anh, tại sao anh lại bênh cậu ta?”

“Anh chỉ đang nói sự thật mà thôi.” Úc Gia Hữu nói tiếp: “Nhưng em với cô ấy không quen biết, em chĩa mũi nhọn vào cô ấy để làm gì?”

“Em chĩa mũi nhọn vào cậu ta?” Yên Đới Dung nhíu mày: “Sao em phải chĩa mũi nhọn vào cậu ta, em chính là biết phân biệt chuyện nào ra chuyện đó!”

“Anh thì không nhìn ra em biết phân biệt chuyện nào ra chuyện đó.” Úc Gia Hữu nói: “Là vì Hứa Đinh Bạch à?”

Yên Đới Dung ngẩn ra, sắc mặt lập tức lạnh lùng.

“Thật không thể hiểu nổi em, rõ ràng cảm thấy bản thân ở cạnh Hứa Đinh Bạch sẽ làm mình mất mặt, thế mà lại trộm đi tìm cậu ta. Em cảm thấy bản thân tình nguyện tự hạ thấp thân phận như vậy mà cậu ta thậm chí còn không biết cảm ơn, không để ý đến em, đúng không?” Úc Gia Hữu trầm giọng: “Hiện tại biết Lâm Thanh Nhạc có thể đến gần cậu ta, cho nên em mới không thích Lâm Thanh Nhạc, em chuyển từ hổ thẹn thành ghen ghét, như vậy có cảm thấy công bằng không?”

“Vậy còn anh?” Yên Đới Dung bị nói trúng chỗ đau, trừng mắt nhìn Úc Gia Hữu: “Lúc đó chẳng phải anh cũng thay đổi cảm xúc của mình hả! Chẳng lẽ ban đầu không phải vì Hứa Đinh Bạch nên anh mới chú ý đến Lâm Thanh Nhạc đó sao!”

Úc Gia Hữu ngẩn ra: “Anh không có.”

“Anh dám nói anh không phải bởi vì biết Lâm Thanh Nhạc và Hứa Đinh Bạch ở gần nhau, cho nên mới tò mò về cậu ta?” Yên Đới Dung cười lạnh: “Từ nhỏ anh đã bị người lớn so sánh với Hứa Đinh Bạch, nhưng khi đó anh đều không bằng người ta, cho nên những chuyện liên quan đến cậu ta, cho đến bây giờ anh vẫn rất để ý!”

“Em...”

“Anh, anh cũng đừng quá tò mò, lại còn đi thích người ta.”

Rốt cuộc hai người cũng lớn lên với nhau từ nhỏ, đều hiểu rất rõ điểm yếu của nhau, muốn đối địch, một nhát thôi sẽ đổ máu ngay lập tức.

Hồi nhỏ Úc Gia Hữu và Hứa Đinh Bạch không phải bạn cùng lớp, trong nhà cũng không quen biết với Hứa gia bằng nhà của Yên Đới Dung, nhưng cậu ta không xa lạ gì với Hứa Đinh Bạch, bởi vì nguyên nhân cùng tuổi nên cậu ta thường xuyên nghe thấy tên của Hứa Đinh Bạch.

Ba mẹ cậu ta luôn lấy cậu ta ra so sánh với Hứa Đinh Bạch, nhưng lúc đó, thành tích của cậu ta quả thật không bằng Hứa Đinh Bạch.

Tuy rằng sau này nhà Hứa Đinh Bạch xảy ra chuyện, nhưng… nó vẫn là một cây gai đâm vào lòng cậu ta từ khi con nhỏ đến lớn.

Mặt Úc Gia Hữu hoàn toàn lạnh xuống: “Anh thích thì thế nào.”

Yên Đới Dung biến sắc.

“Anh không giống em.” Úc Gia Hữu nhìn cô ta: “Mặc kệ thế nào, anh cũng sẽ không làm tổn thương người mình thích.”

- --

Đi ra khỏi trường học hết mười phút, ba người Lâm Thanh Nhạc đến một cửa hàng quà tặng tinh xảo.

Bởi vì là lễ Giáng Sinh, trong cửa hàng hôm nay có rất nhiều người.

“Ôi chao, mua cái hộp này đi, đến lúc đó mua táo để vào.” Tưởng Thư Nghệ nói: “Ai nha, tớ muốn mua thật nhiều táo, sắp hết tiền đến nơi rồi.”

Vu Đình Đình: “Tớ cũng vậy.”

Tưởng Thư Nghệ: “Ngoại trừ táo, còn muốn mua quà tặng ngày lễ Giáng Sinh.”

Vu Đình Đình: “Quà Giáng Sinh cậu định tặng cho ai?”

Tưởng Thư Nghệ: “Ai cần cậu lo.”

“Là Úc Gia Hữu sao?”

“Cái gì?” Tưởng Thư Nghệ trừng mắt: “Làm ơn đi! Quà Giáng Sinh tớ sẽ tặng cho người đàn ông mà tớ thích nhất!”

Vu Đình Đình nói dĩ nhiên: “Đúng vậy, Úc Gia Hữu không phải là nam sinh cậu thích nhất sao?”

Tưởng Thư Nghệ cạn lời, lấy tay đập vào đầu cô ấy: “Cậu ăn nói cho cẩn thận! Tớ, tớ, sao có thể thích Úc Gia Hữu, cậu ấy là nam thần. Nam thần là để làm gì? Nam thần chỉ dùng để ngắm! Tớ không có ý tứ kia.”

“Phải không, tớ còn nghĩ cậu thích cậu ấy đấy…” Vu Đình Đình có chút khó hiểu: “Vậy cậu định tặng quà Giáng Sinh cho ai?”

Tưởng Thư Nghệ: “Người đàn ông mà tớ thích nhất, đó chính là ba tớ.”

Vu Đình Đình biết sự thật thì khinh thường: “Ôi trời ơi…”

“Làm sao, còn cậu thì sao, tặng ai?”

“Hừ, tớ không nói cho cậu.”

“…”

Sau khi hai người tự ghét bỏ nhau thì nhìn về phía Lâm Thanh Nhạc đang nghiêm túc chọn quà.

Hai người nhìn nhau, vô cùng ăn ý mà đi đến bên cạnh Lâm Thanh Nhạc: “Thanh Nhạc, cậu sẽ tặng quà cho ai.”

Lâm Thanh Nhạc dường như không nghĩ ngợi đã nói: “Hứa Đinh Bạch.”

“Hả?”

Lâm Thanh Nhạc kỳ lạ nói: “Không phải hai cậu nói Giáng Sinh nên tặng quà cho nam sinh mình thích nhất sao?”

“Ừ, đúng vậy.”

“Cho nên tớ sẽ tặng cho cậu ấy.” Lâm Thanh Nhạc lại hạ mắt tiếp tục chọn quà, cô không cảm thấy mình có chỗ nào không đúng, cũng không cảm thấy từ “thích” này có hàm nghĩa gì phức tạp, cô lại càng không che giấu người mình thích với mọi người.

Thích nhất.

Nam sinh.

Hai cái điều kiện kết hợp lại, người đầu tiên cô nghĩ đến chính là Hứa Đinh Bạch.

- --

Lễ Giáng Sinh năm nay vào thứ sáu, ngày đó trời có tuyết.

Hôm nay, những người bị khiếm thị ở trường học bởi vì là ngày lễ nên đã được những người tham gia lễ hội tặng một hộp kẹo đường. Hứa Đinh Bạch không thích những ngày hội như thế này, đối với kẹo đường cũng không có hứng thú, cho nên cũng không có ý định nhận hộp kẹo đường.

Thế nhưng lúc rời khỏi phòng học, đột nhiên anh nhớ tới cô gái nhỏ kia có lẽ sẽ thích kẹo đường… Vì thế cũng không biết tại sao, thời điểm ra cửa, trong túi áo khoác có một hộp kẹo đường.

Đường từ trường học trở về nhà anh đã rất quen thuộc, từ cổng đi ra rẽ phải, đi hai trăm bước rồi rẽ trái, lại đi một trăm bước nữa sẽ tới một siêu thị nhỏ, lại rẽ phải…

Con đường này đều nằm trong đầu anh nên anh chỉ cần một cây gậy chống là có thể tự mình về nhà.

Mà hôm nay, vẫn giống như trước kia đi qua rất nhiều ngõ.

Ra khỏi cổng, trong lòng Hứa Đinh Bạch lẩm nhẩm đếm số, dựa vào quỹ đạo mà đi. Bởi vì trời có tuyết rơi, người đi đường xung quanh đều gây ra âm thanh sột soạt, đối với người không nhìn được như anh mà nói thì nghe rất rõ ràng.

Bên cạnh thỉnh thoảng sẽ có âm thanh người đi ngang qua là điều bình thường, nhưng hôm nay, phía sau anh vẫn luôn có tiếng bước chân.

Ngay từ đầu anh đã nghĩ là người đi cùng đường với mình, nhưng đã đi chặng đường dài, anh cảm thấy mình đi nhanh người nọ ở phía sau cũng đi nhanh, anh đi chậm người nọ ở phía sau cũng đi chậm lại, hoàn toàn là đi theo nhịp chân của anh…

Hứa Đinh Bạch đã nhận ra điều không bình thường, đến đoạn rẽ thì anh dừng lại.

Người phía sau quả nhiên là theo sát anh, anh đột nhiên dừng lại làm cho người phía sau không phanh kịp, trực tiếp đâm vào lưng anh.

“Ôi…”

“Là ai?”

“Tại sao đột nhiên cậu lại dừng lại…”

Hai giọng nói vang lên cùng lúc, mà Hứa Đinh Bạch sau khi nghe giọng nói đó cũng không cần hỏi nữa.

Anh bỗng xoay người: “Tại sao cậu lại ở đây?”

Lâm Thanh Nhạc sờ cái mũi bị đụng đau: “Đương nhiên là tìm cậu.”

“Vậy tại sao cậu không lên tiếng?”

Lâm Thanh Nhạc ngửa đầu nhìn anh: “Vốn định gọi cậu lúc ở cổng trường, nhưng lát sau lại không muốn gọi… Tớ nghĩ, cậu đến lúc nào mới có thể phát hiện ra tớ. Không ngờ là nhanh như vậy, bây giờ mới đi hết một đoạn đường.”

Lông mày Hứa Đinh Bạch nhíu lại: “Hôm nay không phải thứ sáu sao, cậu không ở trường học mà chạy tới chỗ này làm gì?”

“Là thứ sáu nhưng cũng là ngày lễ Giáng Sinh nha.”

“Lễ Giáng Sinh…”

Hứa Đinh Bạch suy nghĩ, đúng là lễ Giáng Sinh, hôm nay trường học tổ chức lễ hội rất long trọng, có đồ ăn, còn có rất nhiều kẹo đường.

“Hứa Đinh Bạch, cậu đưa tay đây.” Lâm Thanh Nhạc nói.

“Làm gì?”

“Đừng hỏi, cậu cứ đưa tay ra trước đi.”

Hứa Đinh Bạch không biết cô nghĩ ra trò gì, nhưng vẫn đưa tay ra.

Bàn tay trái rút ra khỏi túi áo khoác, nháy mắt bị gió lạnh thổi. Nhưng cảm giác lạnh này chỉ có vài giây, đột nhiên cả bàn tay bị bao lấy, một đồ vật mềm mại ở trên tay anh, lập tức cản lại gió lạnh.

Hứa Đinh Bạch: “Đây là…”

“Là quà Giáng Sinh, Hứa Đinh Bạch, Giáng Sinh vui vẻ!”

Sáng sớm hôm nay lúc đến trường học anh nghe được rất nhiều lời chúc Giáng Sinh, nhưng anh vẫn cảm thấy loại ngày hội này đối với anh mà nói không hề có ý nghĩa.

Nhưng vào giờ phút này, nghe giọng nói ngọt ngào của cô gái trước mặt, tuy cô nói những lời cũng giống như người khác, nhưng cả người anh như bị ấn nút tạm dừng, trái tim đập mạnh, càng ngày càng mạnh không chịu dừng lại.

“Cậu… Không thích sao? Là do không đủ ấm áp sao?” Lâm Thanh Nhạc thấy anh không nói gì, ngay lập tức cảm thấy khẩn trương. Cô đã chọn rất lâu, nhưng dù sao vẫn sợ anh không thích.

Bàn tay trái của Hứa Đinh Bạch vô thức nắm chặt lại, con ngươi hạ thấp xuống, giọng nói trầm khàn: “Không… Rất ấm áp.”

“Vậy cậu có thích không?”

“…Có.”

“Thật sao! Vẫn còn một cái nữa, cậu cũng đeo vào luôn đi.” Cô tạm thời cầm lấy cây gậy của anh, sau đó lặp lại động tác giống như vừa nãy, đeo vào tay phải của anh.

“Tớ nghĩ ngày mai trời rất lạnh, cho nên không muốn cậu để tay không. Cậu không thể bị nẻ da được.” Lâm Thanh Nhạc nghiêm túc nói: “Sau này ra ngoài, cậu hãy mang theo cái bao tay này nhé.”

Rất ấm, hai tay đều được bọc lấy, khiến cả người anh cũng ấm lên.

Hứa Đinh Bạch đứng ở nơi đó, hàm dưới kéo căng, trái tim đập mạnh khiến anh không thể chống đỡ được, nhưng… Cũng rất vui vẻ.

“Được.”

“Vậy nhé.” Lâm Thanh Nhạc cao hứng nói: “Tớ phải đi đây, buổi tự học sắp bắt đầu rồi.”

Cô xoay người, tiếng giày cọ vào tuyết gây ra âm thanh.

“Chờ đã!” Anh chợt chìa tay ra, cũng may nắm chính xác được tay cô.

“Hả?”

Hứa Đinh Bạch do dự, sau đó lấy hộp kẹo đường trong túi ra: “Này, cậu cầm lấy đi.”

Ánh mắt Lâm Thanh Nhạc sáng lên: “Đây là gì, là quà Giáng Sinh cậu tặng tớ đúng không?”

Nghe cô nói như vậy, trong lòng Hứa Đinh Bạch cũng cảm thấy có lỗi, anh không nghĩ hôm nay phải chuẩn bị quà cho cô, trước khi cô đến, anh hoàn toàn không có ngày lễ này.

“Không phải… Đây là kẹo đường do trường học tặng.”

“Nhưng cậu không thích ăn kẹo nên mang đến cho tớ, đúng chứ?”

Hứa Đinh Bạch nhấp môi, không nói chuyện.

Khóe miệng Lâm Thanh Nhạc khẽ nhếch: “Cảm ơn cậu.”

Cô nhận lấy, tận tâm mở hộp màu đỏ ra. Hộp không lớn, nhưng ở bên trong có sáu vị chocolate khác nhau, hình dạng cũng khác nhau.

“Là chocolate.” Lâm Thanh Nhạc hỏi: “Tớ có thể ăn ngay bây giờ không?”

“Có thể.”

Nghe thấy anh cho phép, Lâm Thanh Nhạc cầm một viên bỏ vào miệng, vị chocolate tỏa ra trong miệng cô, còn mơ hồ mang theo vị trà xanh.

Cô vui vẻ nói: “Ăn rất ngon.”

Hứa Đinh Bạch nghe thấy giọng nói vui vẻ của cô, trong lòng nhẹ nhàng thở ra: “Thật sao?”

“Đúng vậy, cậu nếm thử một chút xem.” Lâm Thanh Nhạc cầm một viên đưa đến trước miệng anh.

Hứa Đinh Bạch không muốn ăn nhưng Lâm Thanh Nhạc đã lên tiếng trước: “Há miệng ra nào.”

Vì thế nên anh đành thuận theo ý cô, phối hợp ngậm lấy nó. Nhưng anh không nhìn thấy nên không biết viên chocolate này khá nhỏ, anh ăn không chính xác, trái lại còn cắn cả vào tay cô.

“A…” Lâm Thanh Nhạc nhỏ giọng kêu lên.

Hứa Đinh Bạch ý thức được mình cắn trúng tay cô, lập tức thả ra: “Có sao không?”

Đầu ngón tay có hơi ướt.

Lâm Thanh Nhạc liếc nhìn bờ môi của anh, ngón tay gập lại, không biết nên làm thế nào: “Không, không sao, cậu cũng không dùng nhiều lực lắm.”

Vị chocolate ngọt ngào tan trong miệng, Hứa Đinh Bạch thản nhiên ợ một tiếng, trong đầu nghĩ về hình ảnh vừa rồi, lỗ tai không biết từ bao giờ mà đã đỏ lên.

Hai người nhất thời có chút im lặng.

“Ăn ngon không?” Lâm Thanh Nhạc lên tiếng phá vỡ bầu không khí quỷ dị này.

Hứa Đinh Bạch ho nhẹ: “Không ăn được.”

“Tại sao không?”

“Quá ngọt.”

“Nhưng tớ thấy ăn rất ngon mà…” Lâm Thanh Nhạc nói: “Đây thật sự là năm đầu tiên tớ được tặng quà Giáng Sinh ăn ngon như vậy, tớ rất thích.”

Hứa Đinh Bạch nao nao, khóe mắt không khống chế được ý cười.

Lâm Thanh Nhạc nhìn đồng hồ: “Thời gian không còn nhiều nữa, tớ mang theo chocolate đi trước nhé?”

“Được.”

Lâm Thanh Nhạc xoay người rời đi.

Hứa Đinh Bạch nghe tiếng bước chân dần xa, đột nhiên hô lớn về hướng kia: “Lâm Thanh Nhạc!”

“Làm sao vậy?” Tiếng bước chân dừng lại, giọng nói của cô từ xa truyền đến.

Hứa Đinh Bạch nắm chặt cây gậy, ngực có cảm giác ấm áp như lửa. Anh nở nụ cười, chậm rãi nói: “Giáng Sinh vui vẻ!”
Bình Luận (0)
Comment