Lôi Kéo

Chương 22

Giáng Sinh năm nay là Giáng Sinh mà Lâm Thanh Nhạc cảm thấy vui vẻ nhất trong mấy năm Giáng Sinh gần đây.

Cô cất nửa hộp chocolate kia, trên đường quay về trường học, trên mặt không giấu được ý cười.

“Thanh Nhạc.”

Vừa mới tiến vào cửa thì phía sau có người gọi cô. Lâm Thanh Nhạc quay đầu lại, thấy Úc Gia Hữu ra ngoài đã trở lại.

Sau khi Úc Gia Hữu đến gần mới hỏi: “Sao buổi tối cậu lại không ăn cơm cùng nhóm lớp trưởng thế?”

“Tớ có việc nên không thể ăn cùng được.”

“Ra là vậy.” Úc Gia Hữu trầm mặc một lúc, đột nhiên nâng tay, trong tay cầm thứ gì đó chìa ra trước mặt cô.

Lâm Thanh Nhạc sửng sốt một lúc: “Cái gì vậy?”

Úc Gia Hữu: “Chocolate, thương hiệu này ăn rất ngon. Ừ thì… Giáng Sinh vui vẻ.”

Lâm Thanh Nhạc cúi đầu xuống nhìn cái túi to được gói đẹp mắt kia: “Cậu tặng tớ sao?”

“À… không phải.” Úc Gia Hữu ho nhẹ, lỗ tai có chút hồng: “Là cho các cậu, cái kia, cậu cho nhóm lớp trưởng cùng ăn nữa, ăn rất ngon đó.”

Lâm Thanh Nhạc nhẹ nhàng thở ra, cũng không phải đặc biệt mua riêng cho cô, dù sao cô cũng chưa chuẩn bị quà cho mọi người, nếu Úc Gia Hữu tặng cô nhưng cô không có gì đáp lại thì rất xấu hổ.

Lâm Thanh Nhạc: “Vậy để tớ cho Thư Nghệ xem, cậu ấy rất thích ăn chocolate.”

“Được…” Úc Gia Hữu nói: “Cậu cầm đi.”

“Được, cảm ơn nhé.”

Sau khi trở lại phòng học, Lâm Thanh Nhạc ngồi xuống phía trước Tưởng Thư Nghệ và Vu Đình Đình, đặt túi chocolate Úc Gia Hữu vừa tặng lên bàn.

Tưởng Thư Nghệ thấy tên thương hiệu chocolate thì ngạc nhiên nhìn Lâm Thanh Nhạc: “Cậu mua sao?”

Vu Đình Đình: “Ôi đệch, cái này rất đắt tiền, Thanh Nhạc, cậu phát tài rồi à?”

Lâm Thanh Nhạc không biết mấy thương hiệu này, cô sửng sốt lắc đầu: “Là Úc Gia Hữu mua.”

Tưởng Thư Nghệ sửng sốt, cô ấy và Vu Đình Đình nhìn nhau, sau đó vô cùng ăn ý mà quay đầu lại nhìn Úc Gia Hữu, rồi lại nhìn Lâm Thanh Nhạc, đáy mắt Tưởng Thư Nghệ khó nén được sự ngạc nhiên: “Cậu, cậu nói… Úc Gia Hữu tặng chocolate cho cậu làm quà Giáng Sinh?”

“Không phải chỉ tặng cho tớ, cậu ấy nói chocolate này ăn ngon lắm, muốn chúng ta chia nhau ăn.” Lâm Thanh Nhạc có chút ngượng ngùng nói: “Tớ không biết chocolate này đắt như vậy, bằng không, tớ đã trả lại cho cậu ấy…”

“Không cần không cần.” Tưởng Thư Nghệ giữ lấy hộp chocolate: “Trả lại làm gì, khẳng định là được cô gái nào đó tặng cho rồi, trong ngăn bàn của cậu ấy chắc chắn có một đống kẹo. Chúng ta đành mở lòng từ bi giải quyết hộ cậu ấy một chút vậy.”

Vu Đình Đình gật đầu liên tục, rạo rực mở hộp chocolate ra, cầm lấy một viên rồi cho vào miệng: “Ôi! Ngon quá đi mất!”

Tưởng thư Nghệ cũng lấy một viên, lúc ăn thì thấy trên tay Lâm Thanh Nhạc cầm một hộp nhỏ: “Đây là cái gì?”

Lâm Thanh Nhạc: “Đây cũng là chocolate.”

“Để tớ xem nào.” Tưởng Thư Nghệ lấy hộp chocolate đó qua, sau khi mở ra thấy rất đáng yêu, thuận tay bỏ một viên vào miệng.

Lâm Thanh Nhạc trố mắt, không kịp ngăn cản: “Đừng…”

Nhưng Tưởng Thư Nghệ đã ăn mất, cô ấy cắn hai miếng, hơi hơi nhíu mày: “Quá ngọt, không ăn được.”

Lâm Thanh Nhạc đoạt lại hộp kẹo: “Đâu có, rõ ràng ăn rất ngon mà.”

Vu Đình Đình: “Tớ cũng thử xem.”

Lâm Thanh Nhạc rất bảo vệ nó, tránh đi: “… Không được.”

Tưởng Thư Nghệ: “Cậu… Úc Gia Hữu cho cậu có thể chia được, đây là ai tặng cho cậu vậy hả, lại còn bảo vệ như thế.”

“Không giống nhau.” Lâm Thanh Nhạc đứng dậy: “Hộp này là cho tất cả mọi người cùng ăn, hộp này… Hộp này là quà Giáng Sinh của tớ.”

“Ồ!” Vu Đình Đình nhíu mày: “Quà này do ai tặng?”

“Chắc là Hứa Đinh Bạch rồi.” Tưởng Thư Nghệ nói tiếp.

Lâm Thanh Nhạc: “Sao cậu lại biết?”

“Nhìn cậu như vậy là tớ đoán được rồi.” Tưởng Thư Nghệ nhìn cô, đột nhiên đè thấp giọng nói: “Thanh Nhạc, cậu mau thành thật nói cho tớ biết, hai người không phải là cái kia…”

“Cái gì?”

“Chính là cái kia.”

“Cái kia là cái gì…”

“Ai da, chính là ở bên nhau đó.”

Lâm Thanh Nhạc ngây người: “Không có.”

“Vậy tại sao lại tặng quà cho nhau? Hơn nữa cậu đối với cậu ta tốt như thế, chẳng lẽ cậu lại không thích cậu ta sao?”

Lâm Thanh Nhạc: “Tớ, tớ thích cậu ấy…”

Tưởng Thư Nghệ thấy vẻ mặt của cô thì biết người này không hiểu ý của mình, cô ấy kiên nhẫn giải thích: “Này người chị em, tớ nói thích không phải là thích kiểu bạn bè, mà là một loại thích khác, chính là… Muốn ở bên cạnh cậu ấy, muốn nắm tay cậu ấy, muốn cùng cậu ấy… Hôn, chính là loại thích này.”

Lâm Thanh Nhạc sửng sốt, gương mặt hồng lên: “Cậu nói bậy bạ gì đó!”

“Đây sao lại là nói bậy được, cậu đừng cứng đầu không chịu hiểu nữa.”

“Chuông reo rồi, tớ về chỗ đây!” Trong phút chốc, Lâm Thanh Nhạc rời khỏi vị trí.

“Này…”

Lâm Thanh Nhạc không nghe, lập tức đi đến ngồi vào vị trí của mình.

Cô vội vàng đẩy mạnh hộp chocolate vào ngăn bàn, nhưng lúc rút tay ra, lại nghĩ đến ngón tay vừa rồi bị Hứa Đinh Bạch cắn trúng mà ngẩn người.

Hôn…

Trong đầu cô xuất hiện bờ môi của anh, vừa rồi đụng phải... rất mềm.

“…”

Cô đang nghĩ cái gì vậy chứ!

Lâm Thanh Nhạc lập tức mở to mắt!

Đều là do Tưởng Thư Nghệ ngu ngốc, nói mấy chuyện linh tinh.

*

Lễ Giáng Sinh qua đi, bầu không khí ở trường cũng giảm nhiệt, bởi vì không lâu nữa là đến kỳ thi cuối kỳ.

Thời gian cấp bách, Lâm Thanh Nhạc cũng cố kiềm chế những suy nghĩ của chính mình, bắt đầu chuyên tâm ôn tập.

Sau khoảng thời gian này, ngoại trừ ngày đi học Tiếng Anh gặp Hứa Đinh Bạch thì thời gian khác mỗi ngày cô đều làm bạn với đống sách vở. Cuối cùng, sự cố gắng của cô cũng không uổng phí, sau khi thi xong, điểm Tiếng Anh của cô tăng lên rõ ràng, thứ bậc xen vào top mười, chễm chệ ở vị trí thứ mười.

Điều này khiến cô vô cùng vui vẻ, trước kia khả năng dịch và viết của cô chưa từng đạt điểm cao như vậy, nghĩ đến đây, cô cảm thấy gần đây mình học Tiếng Anh theo Hứa Đinh Bạch hoàn toàn có hiệu quả!

Ngày biết được điểm thi cuối kỳ, cô gấp rút chạy về nhà, thừa dịp Lâm Vũ Phân chưa trở về, cô lấy điện thoại di động ra gọi cho Hứa Đinh Bạch.

Cô muốn chia sẻ niềm vui với anh đầu tiên.

Hứa Đinh Bạch không nghe ngay lập tức, Lâm Thanh Nhạc đứng trước cửa sổ trong phòng, hai má bị gió thổi có chút lạnh, nhưng cơ thể thì nóng hầm hập, cả người đều rất phấn khởi.

“Alo.” Không lâu sau, Hứa Đinh Bạch cũng bắt máy.

Lâm Thanh Nhạc nghe thấy giọng anh truyền đến, đuôi lông mày cũng nhếch lên: “Hứa Đinh Bạch, cậu đoán xem Tiếng Anh tớ thi được bao nhiêu điểm.”

Hứa Đinh Bạch nghe giọng cô thì đoán được điểm thi không tồi, thản nhiên nở nụ cười: “Bao nhiêu điểm?”

“130! Lần này tớ chỉ bị trừ hai mươi điểm phần nghe.”

“Tổng 150, cậu mất 20 điểm.”

Lâm Thanh Nhạc nghẹn lời: “Kia, kia, nhưng tớ cũng đã cố gắng hơn trước, cậu không biết tiếng anh trước kia của tớ thảm thế nào đâu, nếu không nhờ mấy môn học khác, tớ còn không thể được xếp hạng…”

Hứa Đinh Bạch: “Xếp hạng chung bao nhiêu?”

“10! Hạng 10!”

Hứa Đinh Bạch có chút ngoài ý muốn: “Thi không tồi.”

Lâm Thanh Nhạc được anh khen thì có chút ngượng ngùng: “Thật sao…”

“Ừ.”

“Sau khi chúng ta được nghỉ, tớ sẽ làm một phần thưởng cho cậu!”

Hứa Đinh Bạch: “Người được thưởng không phải nên là cậu sao?”

“Ha ha, cậu là thầy giáo, đều do cậu dạy tốt.”

Hứa Đinh Bạch im lặng, không tiếng động mà nở nụ cười: “Ngốc hay không chứ...”



Lâm Thanh Nhạc là người nói là làm, đã nói thì phải làm tốt, rất nhanh đã lên kế hoạch.

Khi được nghỉ vài ngày, cô đợi Lâm Vũ Phân đi làm không có ở nhà mới đi ra chợ mua một ít đồ ăn, rồi đi đến nhà Hứa Đinh Bạch.

Thời tiết rét lạnh, cô mặc rất kín.

Sau khi vào nhà Hứa Đinh Bạch, cô cởi áo khoác dày để trên sô pha, xoay người đi vào phòng bếp: “Tớ đi rửa thức ăn.”

Hứa Đinh Bạch bị dáng vẻ hấp tấp của cô làm cho đầu óc choáng váng, chờ khi cô nói chuyện mới biết bây giờ cô đang ở phòng bếp.

“Cậu chờ một chút.”

“Hả, có chuyện gì sao?”

Hứa Đinh Bạch ngây người, lại nói: “… Không có gì, đợi lát nữa nói sau.”

“Ồ.”

Lâm Thanh Nhạc rất lưu loát, rất nhanh đã chuẩn bị xong ba món ăn và một món canh.

Đây là lần thứ hai hai người ăn cơm cùng nhau, nhưng đối với Lâm Thanh Nhạc, lần đầu tiên thì bị người khác quấy rầy, ăn cũng không được vui vẻ, hôm nay mới được ăn vui vẻ thư thái một lần.

“Cậu ăn nhiều thịt chút.” Cô gắp vào bát anh một miếng thịt.

“Ừ.”

“Chân gà cho cậu, tớ mua nhiều lắm, cậu ăn nhiều vào.”

“Biết rồi.” Hứa Đinh Bạch có chút bất đắc dĩ: “Chính cậu cũng ăn nhiều vào, gầy như vậy.”

“Sao cậu biết tớ gầy?”

“Lúc đi học tiểu học không phải rất gầy sao, là một cô nhóc bé xíu.”

Lâm Thanh Nhạc: “Đó là hồi tiểu học, hiện tại tớ đã thay đổi, tớ cao hơn, béo hơn. Hiện tại, tớ, tớ rất béo.”

Hứa Đinh Bạch: “Cậu béo sao?”

“Đúng vậy.” Lâm Thanh Nhạc trợn tròn mắt nói dối: “Tớ rất béo nên phải giảm cân, cho nên cậu ăn nhiều vào, tớ không cần.”

“Đừng nói bậy bạ, đừng tưởng tôi không biết.”

“…”

Lâm Thanh Nhạc khẽ hừ một tiếng: “Dù sao thì tớ cũng béo hơn cậu.”

Nói xong, cô lại gắp đồ ăn vào bát cho anh.

Hứa Đinh bạch thấy nói với cô cũng vô ích, sau đó cảm thấy thức ăn trong bát ngày càng nhiều, càng ăn càng nhiều…

Cuối cùng…

“Lâm Thanh Nhạc.”

“Hả? Ăn ngon không?”

Hứa Đinh Bạch buông đũa: “Dừng, cậu muốn làm tôi no chết sao.”

Lâm Thanh Nhạc thấy dáng vẻ bất đắc dĩ của anh, thổi phù một cái cười ra tiếng: “Cậu no rồi à, xin lỗi, tớ nghĩ cậu còn chưa ăn no.”

“Với cái tần suất gắp thức ăn cho tôi như cho heo ăn của cậu, tôi đã sớm no rồi.”

“Ồ!” Lâm Thanh Nhạc nhịn cười: “Vậy cậu nghỉ ngơi một lúc, đợi lát nữa đói bụng thì lại đến ăn.”

Hứa Đinh Bạch: “…”

Thật ra Lâm Thanh Nhạc đã no từ lâu, thấy Hứa Đinh Bạch đứng dậy dọn dẹp, cô cũng đứng lên.

Sau khi rửa sạch bát đũa, Lâm Thanh Nhạc mở TV xem, ngồi ở ghế sô pha nhỏ chuẩn bị xem phim điện ảnh.

“Lâm Thanh Nhạc.”

“Tớ ở sô pha.”

Hứa Đinh Bạch nghe được lời chỉ dẫn của cô, theo phương hướng đã đi tới, anh đứng cạnh cô không xa, đưa một cái túi to cho cô: “Cầm lấy.”

Lâm Thanh Nhạc ngạc nhiên: “Đây là cái gì?”

Vẻ mặt Hứa Đinh Bạch có chút không được tự nhiên: “Tự cậu xem đi.”

Lâm Thanh Nhạc vội vàng đứng dậy, nhận lấy túi to từ anh, mở ra: “Khăn quàng cổ à?”

Hứa Đinh Bạch di chuyển từng bước đến bên cạnh, vẻ mặt trấn định nhưng vẫn có chút thấp thỏm: “Ừ, tặng cậu.”

Lâm Thanh Nhạc bỗng chốc nâng mắt: “Cậu mua cho tớ?”

Hứa Đinh Bạch: “Trước đó cậu cũng đã tặng quà cho tôi, đây là đáp lễ.”

“Giáng Sinh sao? Nhưng cậu đã cho tớ chocolate rồi mà.”

Chocolate đó sao có thể tính là quà được.

Hứa Đinh Bạch không nói, nhưng trong lòng vẫn rất để ý.

Anh nói: “Vậy đây là thưởng cho cậu.”

“Thưởng vụ gì?”

Hứa Đinh Bạch: “Cậu thi được hạng mười, không phải là muốn được thưởng sao?”

Lâm Thanh Nhạc sửng sốt, đúng thật là muốn được thưởng…

Nhưng cô chưa từng vì thi tốt mà được thưởng, bởi vì không phải là hạng nhất thì mẹ cô đều không hài lòng.

Đây vẫn là lần đầu tiên cô thi được hạng mười mà vẫn được người khác thưởng cho.

Lâm Thanh Nhạc hạ thấp mắt nhìn khăn quàng cổ trong tay, đột nhiên cảm thấy khóe mắt cay cay: “Cảm ơn cậu…”

“Ông chủ nói con gái sẽ thích khăn quàng cổ, tôi không nhìn được, nên không biết có đẹp hay không.” Hứa Đinh Bạch hỏi han một cách khô khan: “Cậu cảm thấy có đẹp không?”

“Có! Rất đẹp!” Lâm Thanh Nhạc hít mũi, trực tiếp quàng lên: “Rất ấm áp, rất thoải mái.”

Hứa Đinh Bạch nghe được giọng nói vui vẻ của cô, cảm giác lo lắng từ khi cô vào cửa cuối cùng cũng biến mất. Anh sợ ánh mắt ông chủ không tốt, anh sợ khăn quàng cổ này không đẹp.

Nhưng hiện tại… thật may là cô thích nó.
Bình Luận (0)
Comment