Lôi Kéo

Chương 31

Hai giờ chiều, người huấn luyện chó dẫn đường Đổng Hiểu Nghê mang theo một con chó màu vàng về căn cứ.

“Hiểu Nghê, Dương Dương khảo sát như thế nào?” Đồng nghiệp trong căn cứ tiến lên hỏi.

Đổng Hiểu Nghê: “Rất tốt, đều vượt qua tất cả các chỉ tiêu, lần này có thể cho một trăm điểm.”

“Thật tốt quá, à mà, Tiểu Du đâu?”

“Tiểu Du ở phía sau, tâm tình không tốt lắm.” Đổng Hiểu Nghê thở dài, “Hôm nay muốn lên xe buýt trở về nhưng bị tài xế từ chối, tài xế nói chuyện có chút quá đáng, Tiểu Du bị đả kích rồi.”

“Ồ…”

“À tới rồi kìa.” Đổng Hiểu Nghê chỉ về phía cửa.

Đồng nghiệp nhìn qua.

Lúc này, một cô gái mặc áo khoác màu vàng nhạt đang đi vào, cô gái mang kính râm, gương mặt chỉ lớn bằng bàn tay đều bị thu lại trong đó. Cô thoạt nhìn có chút lo lắng, giống hệt với biểu tình vừa rồi của Đổng Hiểu Nghê.

“Tiểu Du, không sao đâu, đừng tức giận như vậy.”

Chú chó Labrador tên là Tiểu Du trở về môi trường quen thuộc, ngồi trên mặt đất, cô gái cũng dừng lại, ngồi xổm xuống vuốt đầu của nó, nhỏ giọng mà trấn an.

“Ngoan, đừng sợ, bọn họ chỉ là không hiểu, về sau sẽ biết em có thể lên xe buýt…”

Đổng Hiểu Nghê giao chú chó mình đang nắm cho đồng nghiệp, đi về phía một người một chó trước mặt.

“Thanh Nhạc.”

Cô gái ngồi xổm trên mặt đất ngước mắt lên nhìn cô ấy, cô lấy kính râm xuống, tùy ý đặt trong túi áo: “Sau khi rời bến xe buýt tớ mang theo Tiểu Du đi một đoạn thì thấy cảm xúc của nó ngày càng đi xuống, đến bây giờ có thể là càng ngày càng tệ.”

Đổng Hiểu Nghê: “Không sao, giao cho tớ đi, tớ sẽ an ủi nó.”

“Ừm.”

Lâm Thanh Nhạc đứng dậy, cô tuy rằng đã rất quen thuộc với Tiểu Du, nhưng người huấn luyện Tiểu Du chính là Đổng Hiểu Nghê, cho nên giao cho cô ấy hiển nhiên càng thích hợp hơn.

"Tớ sẽ vào bên trong giúp đỡ.”

Đổng Hiểu Nghê cũng không khách sáo với cô: “Ừ, câụ vào đi.”

Lâm Thanh Nhạc buông Tiểu Du ra, đi vào bên trong căn cứ.

Cô rất quen thuộc với căn cứ huấn luyện này, vào đại học năm hai bởi vì muốn nhận tín chỉ tình nguyện viên xã hội, cô ngẫu nhiên gặp được nơi này. Tới đây thực tập một tháng, cô đã có được tín chỉ. Vốn dĩ cô có thể rời đi giống những sinh viên khác, nhưng cô lại không đi.

Sau mỗi học kỳ, cô có thời gian rảnh đều sẽ tới nơi này làm tình nguyện viên, cũng bởi vậy, cô ở chỗ này học được rất nhiều kiến thức về huấn luyện chó dẫn đường.

Sau khi tốt nghiệp, cô nhận được việc làm, bởi vì năng lực không tồi, tiền lương cũng rất khả quan. Sau này ngoại trừ việc cố định gửi tiền về cho Lâm Vũ Phân, một khoản lớn tiền của cô đều quyên cho căn cứ này.

Cô rất thích nơi này, cũng thích những chú chó dẫn đường vì chúng mang lại hy vọng cho người mù.

Đổng Hiểu Nghê ngày thường rất bận, phải nói người huấn luyện trong căn cứ đều rất bận, cho nên Lâm Thanh Nhạc thường xuyên tới hỗ trợ, trong khoảng thời gian từ chức, mỗi ngày cô đều ở chỗ này.

Cho chó ăn, dọn dẹp chuồng, thỉnh thoảng cũng huấn luyện cơ bản cho vài chú chó dẫn đường, nơi này có thể xem như nơi thứ làm việc thứ hai của cô.

Sáu giờ tối, Đổng Hiểu Nghê bởi vì còn phải kiểm tra kết quả kiểm tra của nhóm chó ngày hôm nay nên để Lâm Thanh Nhạc trở về trước.

“Về rồi à.” Vu Đình Đình đang ở phòng bếp làm cơm chiều, nghe được tiếng mở cửa liền mặc tạp dề bước ra.

Lâm Thanh Nhạc: “Ừ.”

“Hiểu Nghê không trở về cùng cậu sao?”

“Cậu ấy nói còn phải tăng ca."

“Ồ… Thế thì tớ sẽ để phần cho cậu ấy, tớ vừa làm cơm cho ba người chúng ta đấy.” Vu Đình Đình vừa nói vừa đi vào phòng bếp.

Phòng ở này diện tích rất lớn, có ba phòng, ban đầu chỉ có Lâm Thanh Nhạc và Đổng Hiểu Nghê ở, một tháng trước, cô dán quảng cáo cho thuê một phòng còn lại, Vu Đình Đình liền tới đây thuê.

Lâm Thanh Nhạc cũng không nghĩ tới trùng hợp như vậy, bạn cùng phòng mới thế nhưng lại là bạn học cũ của cô hồi cấp ba.

Sau khi bọn họ chia lớp thì xa nhau, sau này lên lớp 12 cô lại rời khỏi Khê Thành, từ đó thì không còn chút liên hệ nào. Lên đại học, cô đổi số điện thoại, hoàn toàn mất liên lạc với bọn họ.

Vu Đình Đình xuất hiện làm cô có chút bất ngờ, đồng thời cũng rất vui vẻ, bởi vì cô cũng từng tiếp xúc với Vu Đình Đình, tính tình cô ấy cô cũng biết, rộng rãi, hoạt bát, thẳng thắn, ở chung khá tốt.

Khi Vu Đình Đình mới dọn vào đã kể lại chuyện trước kia với cô, cô ấy nói, sau khi vào đại học, cô ấy, Tưởng Thư Nghệ và Úc Gia Hữu cũng không có liên lạc với nhau, khi nói về chuyện đó còn rất buồn, trước đây quan hệ của bọn họ rất tốt, nhưng cuối cùng cũng bị thời gian xoá nhoà.

Nhưng Lâm Thanh Nhạc cảm thấy rất bình thường, tình cảm không có sớm chiều ở chung, rất dễ phai nhạt.

"Mà này, cậu chừng nào thì đi tìm công việc, nghe Hiểu Nghê nói cậu không đi tìm việc ba tháng rồi.” Trên bàn cơm, Vu Đình Đình hỏi.

“Đúng vậy.”

“Chậc chậc, nhân tài đúng thật là quá tốt, một chút cũng không gấp gáp.”

“Không, chỉ là muốn nghỉ ngơi một thời gian, công việc bận quá.” Lâm Thanh Nhạc nói, “Hiện tại tớ ở trong căn cứ huấn luyện mấy chú chó cũng khá tốt.”

“Đúng vậy, nếu cậu tiếp tục ở lại, chắc chắn có thể lấy được bằng huấn luyện chó giống như Hiểu Nghê.”

Lâm Thanh Nhạc suy nghĩ: “Ừm… Với năng lực hiện tại của tớ chắc là có thể thi được đấy.”

“Ai da, cậu nên suy nghĩ lại đi, công việc này người bình thường đảm nhiệm không được, nếu Hiểu Nghê không có tiền gia đình chống đỡ, cậu ấy nhận về chút tiền lương ít ỏi kia liệu có thể sống tại thành phố này được không?”

Vu Đình Đình nói cũng không phải không có lý.

Chó dẫn đường phân phát cho người mù đều là mang tính chất từ thiện, không thu phí, mà huấn luyện một con chó dẫn đường giá cả lại rất đắt đỏ, ngân sách chính phủ chi ra là có hạn, bình thường phải dựa vào tiền quyên góp của một ít xí nghiệp cùng mạnh thường quân. Dù sao cũng phải nói, tại Trung Quốc, ngành huấn luyện chó dẫn đường không được coi trọng, tiền lương cũng rất thấp.

Cho nên, ở Đế Đô tấc đất tấc vàng, tiến vào cái ngành này, hoàn toàn chỉ có thể dựa vào tình yêu cùng nhiệt huyết đầy mình.

Mà đối với bản thân Lâm Thanh Nhạc, trước mắt cô không thể mặc kệ chi phí sinh hoạt, mặc kệ mẹ của cô.

“Sau này tớ sẽ nghĩ cách.”

“Hả? Nghĩ cách gì?”

“Nghĩ xem làm như thế nào để quảng bá cho căn cứ, làm như thế nào để tìm được thêm một khoản tài chính cho nó.”

Vu Đình Đình xúc động mà lắc đầu: “Các cậu đều có suy nghĩ thật vĩ đại và hữu dụng, không giống tớ…”

“Cậu? Cậu làm sao?”

“Bạn trai của tớ ấy.” Vu Đình Đình chọc chọc bát cơm, nói, “Hôm trước anh ấy vì chống đối cấp trên nên bị sa thải rồi, hơn nữa còn quá độ tuổi tìm việc nên không còn cách nào, anh ấy tìm được một công việc trong quán bar. Tớ tức muốn chết, anh ấy đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm việc vặt ở quán bar chứ.”

Lâm Thanh Nhạc đã gặp qua bạn trai của Vu Đình Đình vài lần, tính tình rất ngoan cố.

“Tính tình của anh ta tốt nhất là nên sửa đi.”

“Đúng vậy… Tớ cũng thường xuyên nói như vậy, anh ấy mỗi lần đều nói sẽ sửa, nhưng những lần tới vẫn tiếp tục gây chuyện." Vu Đình Đình bực bội mà buông đũa xuống: “Thôi đi, cứ mặc kệ anh ấy, công việc ở quán bar của anh ấy nếu còn làm không tốt! Vậy thì chia tay!”

Lâm Thanh Nhạc lắc đầu cười, cô nhìn ra được Vu Đình Đình là thật sự thích anh ta, nào dễ dàng nói chia tay là chia tay như vậy.

——

Sau khi đi một vòng, Đổng Hiểu Nghê muốn mang theo chú chó dẫn đường Dương Dương đã vượt qua kiểm tra ở trong căn cứ đi chuẩn bị cho nó để sắp phục vụ chủ nhân mới.

Đây là tháng huấn luyện cuối cùng của Dương Dương, một tháng này là yêu cầu nó cùng nhau tham gia huấn luyện với người chuẩn bị nhận nuôi nó, chỉ như vậy họ mới có thể trở thành "đối tác" của nhau.

Hôm đó Dương Dương cùng Đổng Hiểu Nghê được Lâm Thanh Nhạc lái xe đưa ra ngoài.

Xe đi vào một tiểu khu xa hoa, Đổng Hiểu Nghê mang theo Dương Dương lên lầu, Lâm Thanh Nhạc mang theo một ít công cụ chuẩn bị đi theo sau.

Nhưng khiến cô không nghĩ tới chính là thời điểm mở cửa thế nhưng lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Lâm Thanh Nhạc: “Là anh à?”

Ánh mắt Hạ Đàm sáng lên: “Là cô à!”

Lâm Thanh Nhạc và Hạ Đàm đều nhận ra đối phương.

Đổng Hiểu Nghê: “Hai người quen biết nhau à?”

Lâm Thanh Nhạc: “Thật ra cũng không tính là quen biết.”

Hạ Đàm nói: “Lần trước tôi đang đi trên đường gặp phải cô ấy mang theo chó dẫn đường, lúc ấy có nói chuyện hai câu, không nghĩ tới hôm nay lại trùng hợp gặp lại nhau.”

Đổng Hiểu Nghê: “Hoá ra là vậy… Hai người cũng thật có duyên nha.”

Hạ Đàm cười, liếc mắt nhìn Lâm Thanh Nhạc.

Đổng Hiểu Nghê: “Đúng rồi, Hạ Tuyền đâu?”

“Ở bên trong, các cô vào đi.”

Hôm nay chủ yếu là để cho Dương Dương tới làm quen với chủ nhân mới cùng hoàn cảnh sinh hoạt mới, họ mở cửa đi vào, Lâm Thanh Nhạc thấy được người em trai mù kia của Hạ Đàm.

Chàng trai kia khoảng 18 tuổi, rất có lễ phép, biết là bọn họ tới, từ trên sô pha đứng lên chào hỏi.

Đổng Hiểu Nghê nhanh chóng mang theo Dương Dương đi qua, Lâm Thanh Nhạc đứng ở một bên, nhìn Đổng Hiểu Nghê giúp chàng trai làm quen với Dương Dương, cũng dạy cậu ta một ít khẩu lệnh cơ bản.

“Uống nước đi.” Hạ Đàm đi đến bên cạnh Lâm Thanh Nhạc, đưa cho cô một cốc nước.

“Cảm ơn.”

Hạ Đàm đi bên cạnh cô nói không cần khách sáo, nhìn em trai hôm nay thực sự rất vui vẻ: “Tiểu Tuyền ít khi nào vui vẻ như vậy.”

Lâm Thanh Nhạc: “Phần lớn người mù nhìn thấy chúng nó đều sẽ rất vui vẻ.”

Hạ Đàm gật đầu: “Cho nên cô cũng là nhân viên của căn cứ sao? Tôi nhớ rõ lần trước cô nói cô không phải huấn luyện viên, vậy cô là…”

“Tôi là tình nguyện viên, tôi rất thích nơi đó cho nên thường xuyên đi đến đấy.”

“À…Vậy cô hẳn là rất yêu công việc này.”

Lâm Thanh Nhạc cười: “Trong khả năng cho phép mà thôi, tôi vẫn không tính là gì, những người như Hiểu Nghê mới thật sự rất yêu công việc này.”

Hạ Đàm ừ một tiếng, nghiêng mắt, anh ta nhìn vào ý cười trong mắt cô, dừng lại trong chốc lát, dường như không thể rời mắt được.

Nếu cô gái này cười rộ lên chắc chắn sẽ rất đẹp.

——

Sau khi kết thúc ngày đầu tiên, Lâm Thanh Nhạc liền lái xe đưa Đổng Hiểu Nghê và Dương Dương trở về căn cứ.

Hạ Đàm đưa các cô xuống lầu, tiễn các cô đi xong, anh ta đi vào thang máy quay trở về nhà.

Khi về đến nhà, Hạ Đàm nhìn thấy một người đứng trước cửa.

Người nọ mặc áo sơ mi và quần tây, dáng người cao lớn, bóng dáng vô cùng đẹp mắt.

“Đinh Bạch? Hôm nay sao về sớm vậy?"

Người ở cửa xoay người lại, mặt mày tuấn tú, màu mắt nhạt nhẽo, đúng là Hứa Đinh Bạch.

“Xuống dưới đây thăm Tiểu Tuyền.”

Sau khi Hứa Đinh Bạch về nước đã cùng Hạ Đàm ở lại tại đây, nơi Hạ Đàm sống là ở tầng mười sáu, còn nơi anh chọn chính là tầng cao nhất.

“Ồ, nhưng cậu tới không đúng lúc rồi, tôi vừa mới tiễn huấn luyện viên và chó dẫn đường đi rồi.” Hạ Đàm mở cửa đi vào, “Mau vào đây ngồi.”

Hạ Tuyền ở phòng khách nghe được tiếng của Hứa Đinh Bạch liền cất tiếng gọi: “Anh Đinh Bạch.”

Hứa Đinh Bạch ừ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh cậu ta: “Ngày đầu tiên ở chung cảm giác như thế nào?”

“Rất tốt, Dương Dương rất ngoan.”

“Dương Dương là tên của chú chó dẫn đường kia.” Hạ Đàm nói, “Hôm nay Tiểu Tuyền cùng nó rất ăn ý.”

“Anh, anh cũng biết bọn em rất hợp nhau sao?” Hạ Tuyền chế nhạo nói.

Hạ Đàm thanh minh: “Anh vẫn luôn nhìn hai đứa mà, làm sao lại không biết được.”

“Ồ ~ anh vẫn luôn nhìn em à, em còn tưởng rằng anh vẫn luôn nói chuyện với chị gái kia chứ, lấy đâu ra thời gian quan tâm đến em.”

Hạ Đàm: “Em...”

Hứa Đinh Bạch: “Chị gái nào cơ?” 

Hạ Tuyền nhanh chóng mách lẻo: “Chính là hôm nay anh trai em gặp lại chị gái lần trước ở trên đường, lần trước anh ấy trở về liền kể cho em về chị gái kia, còn nói chị gái ấy mang theo chó dẫn đường, đặc biệt xinh đẹp. Thật trùng hợp, hôm nay lại có duyên gặp gỡ, em còn nghe thấy anh ấy nói chuyện với chị gái kia cả buổi nữa.”

Hạ Đàm trợn trắng mắt: “Hạ Tiểu Tuyền, em không nói lung tung thì chết à?”

“Em cứ nói đấy, anh còn không cho người ta nói sao?"

Hứa Đinh Bạch nhàn nhạt liếc mắt nhìn Hạ Đàm: “Hôm nay là ngày quan trọng của em trai cậu, cậu còn có thời gian rảnh đi trêu chọc người khác?”

“Cậu đừng nghe nó nói lung tung, tôi làm gì có trêu chọc ai, tôi cũng rất nghiêm túc chú ý hành động của Dương Dương đấy chứ, đâu phải chỉ nói chuyện phiếm.” Hạ Đàm biện giải xong thì tạm dừng, lại nói, “Nhưng mà, cô ấy đặc biệt xinh đẹp là sự thật.”

“…”

Hạ Đàm: “Ai thật là, cậu đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi, thật sự rất xinh đẹp, bằng không lần sau nếu cô ấy tới đây, cậu cũng đến xem thử?”

“Tôi thì xem làm gì.”

Hạ Đàm: “Còn không phải do cậu không tin tôi nói sao?”

“Không cần, tự cậu thưởng thức đi.” Hứa Đinh Bạch đứng dậy, “Không có việc gì thì tôi về trước đây.”
Bình Luận (0)
Comment