Lôi Kéo

Chương 32

Dương Dương và Hạ Tuyền đã ở bên nhau một tuần rồi, cả hai rất hợp nhau và cũng rất hòa hợp.

Vào hôm nay, Hạ Đàm đến khu căn cứ chó dẫn đường Thị Minh.

“Hiểu Nghê, cảm ơn cô rất nhiều, dạo gần đây em trai của tôi rất vui.”

Đổng Hiểu Nghê nói: “Cảm ơn cái gì chứ, đây là điều tôi nên làm mà, ngược lại tôi còn phải cảm ơn anh vì đã quyên góp cho căn cứ của chúng tôi mới đúng.”

Hạ Đàm nói: “Được rồi được rồi, tôi cũng chỉ làm những việc tôi nên làm thôi.”

Hai người đi ra khỏi văn phòng, vừa đi vừa nói chuyện.

Khi đi đến sân huấn luyện, Hạ Đàm dừng lại và nhìn về một bóng người đang chơi đùa với chó cách đó không xa.

Hôm nay cô gái đó mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần jean nhạt màu, dáng điệu uyển chuyển, nụ cười rạng rỡ, có lẽ vì để tiện chơi với chú chó nên cô đã cột mái tóc dài thành tóc đuôi ngựa, trông cô thật tràn đầy sức sống khi tung tăng vui đùa. 

“Thanh Nhạc.” Đổng Hiểu Nghê hô về phía bên đó.

Lâm Thanh Nhạc nghe thấy liền đi tới, thấy hai người liền gạt bỏ mọi chuyện qua một bên, cô đi tới nói: “Anh Hạ, hôm nay anh cũng đến à.”

Đổng Hiểu Nghê nói: “Hôm nay anh ấy đến là để đăng ký quyên góp đấy.”

Lâm Thanh Nhạc cười nói: “Cảm ơn anh.”

Hạ Đàm có chút ngại ngùng: “Không... không có gì.”

Đổng Hiểu Nghê nói: “Hai người cứ nói chuyện đi, tớ đi làm chút việc.”

Lâm Thanh Nhạc nói: “Đi đi, mà này, chó của khu hai vẫn chưa uống nước đó.”

“Biết rồi.”

Chỉ còn hai người đứng ở đây, Lâm Thanh Nhạc vừa chạy đến nên có hơi mệt, cô liền ngồi xuống ghế đá ở bên cạnh.

Hạ Đàm cũng vội vàng ngồi xuống theo: “Cô không phải là tình nguyện viên sao, sao hôm nay lại ở đây vậy?”

Lâm Thanh Nhạc nói: “Cái này à... gần đây tôi đang đợi việc làm nên khá rảnh rỗi, về cơ bản thì ngày nào tôi cũng ở đây cả.”

“Đợi việc làm sao? Cô đã từ chức rồi à?”

“Ừm.”

“Cô làm công việc gì vậy? Ồ, có tiện hỏi không?”

“Có gì mà không tiện chứ.” Lâm Thanh Nhạc cười nói, “Trước kia tôi làm việc ở công ty quảng cáo Kim Nặc, làm ở bộ phận kế hoạch.”

“Cô là nhân viên bộ phận kế hoạch của công ty quảng cáo Kim Nặc sao? Đó là một công ty lớn trong ngành quảng cáo ở trong nước đó.” Đôi mắt của Hạ Đàm bỗng sáng lên, “Đây là danh thiếp của tôi, sau này nếu muốn cô có thể nộp hồ sơ vào công ty chúng tôi. Công ty chúng tôi mới lấn sang thị trường trong nước, nên cần những nhân tài về mảng kế hoạch.”

Lâm Thanh Nhạc nhận lấy tấm danh thiếp của anh ta: Aurora Home, phó tổng giám đốc: Hạ Đàm.

“Aurora Home... có phải thương hiệu đồ gia dụng thông minh rất nổi tiếng ở châu Âu không?”

“Cô cũng biết sao, tôi còn nghĩ trong nước có thể còn chưa tạo được tiếng vang gì.”

Lâm Thanh Nhạc nói: “Lúc trước tôi từng làm kế hoạch quảng cáo cho một công ty trang trí nội thất và đồ gia dụng trong nước, lúc đó bọn họ yêu cầu là phải làm giống với phương châm cơ bản của nhãn hiệu các anh, vì vậy lúc đó tôi có biết một chút.”

“Hóa ra là như vậy.”

“Không ngờ rằng các anh lại sắp mở ở Trung Quốc.”

“Nó đã đi vào hoạt động rồi, các cửa hàng ở đô thị loại một đã thành lập xong, còn trụ sở chính của công ty ở Trung Quốc thì được đặt tại thành phố này.”

Lâm Thanh Nhạc vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Vậy thì lần sau có thể đi dạo rồi, tôi khá thích loại cửa hàng trang trí nội thất gia đình vừa đẹp vừa thông minh như thế này.”

“Vậy thì hoan nghênh cô đến đó.”

——

Sau khi Hạ Đàm rời đi, Đổng Hiểu Nghê lại quay trở lại.

“Sao rồi?”

Lâm Thanh Nhạc khó hiểu hỏi: “Sao là sao?”

“Tớ nói Hạ Đàm đó đấy, người ta mới 29 tuổi mà đã đảm nhiệm vị trí phó tổng giám đốc của một công ty lớn rồi. Học thức và năng lực của anh ấy rất cao, gia đình lại còn rất giàu có, hơn nữa tớ thấy tính cách cũng tốt.”

Lâm Thanh Nhạc hỏi: “Cậu đang điều tra dân số sao?”

“Cái gì chứ, đó là tớ muốn tìm một chủ nhân mới cho Dương Dương, không phải mười tám đời tổ tông nhà anh ấy đều cần phải biết sao.” Đổng Hiểu Nghê nói, “Tớ nghĩ hai người cậu trông rất xứng đôi đó, chỉ chênh lệch vừa đúng bốn tuổi mà thôi, anh ấy vừa có ngoại hình vừa có tài, còn cậu thì cũng vậy. Cho nên tớ muốn giới thiệu cho cậu. Này, lúc nãy hai người vừa nói gì vậy?”

“Giới thiệu cái gì chứ, cậu đừng nghĩ linh tinh, chúng tớ chỉ nói một chút chuyện về công việc thôi, anh ấy nói tớ hãy nộp hồ sơ vào công ty của anh ấy.”

“Chỉ nói chuyện này thôi sao? Thật là nhàm chán.” Đổng Hiểu Nghê nói, “Người này bị cái gì vậy, tìm nhân tài mà cũng tìm đến chỗ mình sao?”

Lâm Thanh Nhạc liếc cô ấy và nói, “Đúng vậy, ai bảo chỗ cậu có nhiều nhân tài đến vậy.”

“Đúng thế.”

“Được rồi, tớ còn có chuyện phải làm, tớ đi trước đây.”

“Ồ, thôi được rồi.”

Lâm Thanh Nhạc trở về nơi ở của mình, sau khi tắm rửa xong, cô bật máy tính lên và ngồi vào bàn làm việc.

Nói thẳng ra cô đã chờ việc làm ba tháng rồi, quả thực đó là một khoảng thời gian khá dài. Mặc dù khoản tiền gửi tiết kiệm trước đó vẫn còn dư, nhưng cô cũng không thể tiếp tục sống như thế này được nữa.

Lâm Thanh Nhạc mở trang web tuyển dụng và những tin nhắn mà những người tuyển nhân sự gửi cho cô trước đó... Sau khi nhìn qua một lượt, cô cầm tấm danh thiếp mà Hạ Đàm đã đưa cho cô khi ở khu căn cứ.

Một công ty lâu đời rất hùng mạnh ở châu Âu, với sự gia nhập của nó vào Trung Quốc bây giờ, nếu muốn mở cửa thị trường Trung Quốc thì còn cần phải có rất nhiều không gian để phát triển.

——

Hạ Đàm khi rời khỏi khu căn cứ chó dẫn đường liền lái xe trở về công ty.

Sau khi lên thang máy đến phòng họp, anh ta nhìn thấy một vài đồng nghiệp đang trò chuyện rất sôi nổi ở bên trong.

“Nói chuyện gì mà rôm rả quá vậy, không ai làm việc hết sao?”

“Hạ tổng, haiz, chúng tôi mới vừa họp xong một cuộc họp dài, đang nghỉ ngơi mà.”

Tính cách của Hạ Đàm rất hoạt bát, lại thân thiện với người khác, nên không có cảm giác xa cách gì với tất cả cấp dưới, anh ta thản nhiên bước vào hỏi: “Mọi người vừa rồi nói ai vậy? Hứa tổng thân yêu của chúng ta lại xảy ra chuyện gì sao, cậu ta nổi cáu với mọi người nữa à?”

“Không không không, không phải chuyện này đâu, là cô Triệu đó lại đến đây nữa.”

“Triệu Tử Ái sao?”

“Đúng đúng đúng, lúc nãy cô ta đến để đưa đồ ăn tối, nhưng mà bị Hứa tổng từ chối rồi.”

Hạ Đàm sờ cằm: “Chậc, Triệu Tử Ái này sao lại cứng đầu như vậy, ấn tượng lần trước vẫn không đủ sâu sắc sao?”

Nhắc đến Triệu Tử Ái, mọi người trong công ty ai cũng đều biết cô ta là đại tiểu thư của tập đoàn Triệu thị, cũng là bạn học của Hứa tổng khi anh còn học đại học ở nước ngoài.

Cô Triệu này thật sự rất mê Hứa tổng của bọn họ, lần trước trong bữa tiệc chúc mừng công ty họ gia nhập vào trong nước thành công, cô Triệu còn mang hoa từ bên ngoài vào để chúc mừng và nhân tiện tỏ tình.

Đây vốn dĩ là một chuyện rất lãng mạn, nhưng không hiểu sao Hứa tổng của bọn họ lại không đoái hoài gì đến người ta.

Cô Triệu cũng rất cứng đầu, Hứa tổng không ra ngoài thì cô ta sẽ không đi, sau đó trời đổ một trận mưa to, cô ta còn diễn một cảnh gần giống phim thần tượng là tỏ tình một cách nhiệt liệt dưới mưa.

Hứa tổng của bọn họ cũng kiên quyết không để ý đến cô ta, cuối cùng cô gái đó tức giận mà lao vào trong... Dù sao người ta cũng là đại tiểu thư mà, nên cô ta đã trút giận hết vào đám đông.

Hứa tổng của bọn họ chỉ lạnh lùng đứng bên cạnh quan sát, cuối cùng chỉ nói với cô ta một chữ: Cút.

Chuyện này đến bây giờ vẫn còn được bọn họ bàn tán sôi nổi.

Tuy nói rằng đại tiểu thư đó quả thực có chút cứng đầu ngổ ngáo, nhưng người ta cũng khá xinh đẹp, gia đình lại rất giàu có, cũng là một người phụ nữ tốt. Nhưng lại cứ một mực thích Hứa tổng lạnh lùng của bọn họ.

Tuy còn trẻ nhưng anh hoàn toàn là một người con cưng của trời, là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Aurora, hơn nữa anh lại vô cùng thông minh.

Con người không xem ai ra gì như anh, đám người bọn họ từ xưa đến nay chưa từng thấy anh để ý đến người người phụ nữ nào...

“Này Hứa Đinh Bạch, cậu sao vậy, Triệu Tử Ái lại đến sao?” Sau khi vào phòng làm việc của Hứa Đinh Bạch, Hạ Đàm lập tức ngồi thẳng xuống ghế sô pha.

Hứa Đinh Bạch ngồi trên chiếc ghế văn phòng, đưa mắt nhìn xuống đống hồ sơ để xử lý, anh nói: “Không biết.”

“Chậc, dù sao thì cậu cũng nên thương hoa tiếc ngọc một chút đi.”

“Muốn thì cậu tự đi đi.”

“Này, cậu——” Hạ Đàm lắc đầu, “Được rồi được rồi, nói không nổi cậu nữa.”

Hạ Đàm tự rót cho mình một ly nước, “Ồ, đúng rồi, tối nay chúng ta đi Max một chuyến đi.”

“Làm gì?”

“Sinh nhật của Trần Kha đó, cậu ta gọi cho một đám người, muốn tôi nhất định phải kêu cậu đi.”

Trần Kha cũng là một người bạn mà họ quen biết khi ở nước ngoài, sau khi về nước để phát triển, anh ta cũng đã giúp đỡ họ rất nhiều.

Hứa Đinh Bạch không thích đi bar lắm, nhưng đó là sinh nhật của Trần Kha nên anh cũng không từ chối.

“Mấy giờ?”

“Buổi tối mười giờ đi vẫn còn kịp.”

——

Cuộc sống về đêm ở Đế Đô rất lộng lẫy và xa hoa, nhưng vẫn có một số người không thể tham gia vào cuộc sống về đêm như vậy, chẳng hạn như Lâm Thanh Nhạc.

Buổi tối khoảng hơn mười một giờ, cô đã dọn dẹp xong để chuẩn bị đi ngủ. Nhưng mà hôm nay, khi cô vừa nằm xuống thì điện thoại đã reo lên.

Lâm Thanh Nhạc: “Alo, Đình Đình.”

Vu Đình Đình: “Thanh Nhạc! Cậu có ở nhà không!”

“Tớ ở nhà, có chuyện gì vậy?”

“Làm ơn, làm ơn đi! Giúp tớ việc này với!”

Lâm Thanh Nhạc ngồi dậy hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Hoàng Thành Húc đã gây chuyện ở quán bar rồi, bên kia yêu cầu anh ấy bồi thường, nhưng trên người anh ấy bây giờ làm gì có tiền, tớ cũng... haiz.” Vu Đình Đình lo lắng nói, “Bây giờ tớ vẫn đang đi công tác không thể quay về được, cậu giúp tớ vào quán bar xem thử một chút đi, tính tình anh ấy rất bốc đồng nên không cản là không được đâu! Sau đó đến khi đã quyết định phải bồi thường bao nhiêu tiền rồi thì cậu giúp tớ trả trước cho anh ấy nhé. Đợi đến khi lương tháng này được phát rồi thì tớ sẽ trả lại tiền cho cậu ngay lập tức!”

Sau khi Vu Đình Đình nói xong, Lâm Thanh Nhạc đã xuống giường chuẩn bị thay quần áo: “Bây giờ không phải là vấn đề về tiền bạc nữa, vấn đề là không thể để anh ta gây chuyện nữa... Cậu đừng lo lắng quá, tớ sẽ đi qua đó xem ngay.”

“Được được được, cám ơn cậu nhé, thật sự cảm ơn cậu rất nhiều!”

“Không cần đâu, trở về rồi thì mời tớ bữa cơm là được.” Lâm Thanh Nhạc nói, “Nhưng mà người bạn trai này của cậu, cậu thật sự phải nói chuyện rõ ràng với anh ta đó.”

“Ừm, sau khi trở về tớ nhất định sẽ nói với anh ấy!”

“Thôi được rồi, tớ cúp điện thoại trước đây, tớ thay quần áo rồi đi ngay.”

“Được được được.”

Động tác của Lâm Thanh Nhạc cũng rất nhanh, sau khi thay quần áo xong cô lập tức đi ra ngoài và bắt taxi đến địa chỉ mà Vu Đình Đình gửi.

Cô rất ít khi đến quán bar, nên sau khi bước vào cửa, cô đã hỏi thăm mọi người rồi đi thẳng lên lầu hai.

So với sàn nhảy ồn ào ở lầu một, nhân viên ở lầu hai ít hơn rất nhiều. Khi Lâm Thanh Nhạc đi lên, cô nhìn thấy một số người đang ngồi trên ghế sát bên phải ở phía xa.

Đến khi cô đến gần, bạn trai của Vu Đình Đình đang đứng ở đó. Bên cạnh anh ta còn có hai người đang đứng, ngoài quản lý của quán bar ra, người còn lại có lẽ là người mà anh ta đã đắc tội.

Lâm Thanh Nhạc khẽ nhíu mày và chạy tới đó.

“Sao đây, bạn gái đến rồi phải không.” Người đàn ông đội mũ đứng trước mặt Hoàng Thành Húc liếc nhìn cô và nói.

Hoàng Thành Húc quay đầu nhìn lại, nhưng khi thấy cô thì lại sửng sốt một chút, anh ta thầm hỏi: “Sao lại là cô... Đình Đình đâu?”

“Đi công tác rồi, cậu ấy kêu tôi đến xem.”

Hoàng Thành Húc nói: “Xem cái gì chứ... không phải chỉ là vậy đó sao.”

Lâm Thanh Nhạc hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Hoàng Thành Húc úp úp mở mở, cố nén giọng và miễn cưỡng nói:

“Tôi đưa nhầm rượu, khi đổi lại thì không cẩn thận làm đổ rượu lên người anh ta... Tôi đã xin lỗi rồi, nhưng anh ta vẫn nhất quyết mắng tôi, anh ta mắng rất khó nghe, nên tôi đã...”

“Nên anh đã đánh người sao?”

“Anh ta cũng đánh tôi!”

Lâm Thanh Nhạc không nói nên lời, nhưng khi nhớ đến lời khẩn cầu của Vu Đình Đình, cô lại chịu đựng và nói: “Anh đã làm bồi bàn ở một quán bar thì phải biết tỉnh ngộ, mọi người ở đây đều uống rất nhiều, nên đôi khi họ có chút bốc đồng...”

“Ý cô là tôi phải đứng đó chịu mắng sao!”

“Ý tôi không phải vậy, ý tôi nói là tính tình của anh… thôi bỏ đi.” Lâm Thanh Nhạc không thèm nói thêm với anh ta nữa, chỉ muốn giải quyết nhanh mọi chuyện, cô nói với người đàn ông đội mũ, “Thật sự xin lỗi, anh ấy cũng không phải cố ý, anh xem anh cần bồi thường bao nhiêu tiền, tôi sẽ bồi thường.”

Người đàn ông đội mũ nói: “Tên này không chỉ làm đổ rượu lên cả người tôi mà còn liên lụy đến bạn bè ở bên đó của tôi nữa... Hơn nữa đây không phải là vấn đề về tiền bạc nữa rồi, anh ta đã ra tay rồi, cô nhìn mặt tôi xem? Chuyện này tôi không thể không báo cảnh sát.”

Hoàng Thành Húc đột nhiên nhướng mắt nhìn và nói: “Nhưng tôi đã xin lỗi rồi...”

“Xin lỗi? Vậy tôi phải để anh đánh không vậy à.”

“Vậy cũng...”

“Thôi được rồi, anh đừng nói nữa.” Lâm Thanh Nhạc liếc nhìn anh ta rồi nhìn về phía người đàn ông đội mũ, “Thực sự xin lỗi, chuyện này chúng ta có thể giải quyết riêng được không, xin anh đừng gọi cảnh sát...”

Trên ghế quán bar cách đó không xa, vài người đàn ông vẫn đang ngồi đó tán gẫu.

“Chuyện này đã xong hết chưa.” Một người trong số họ liếc nhìn về phía Hoàng Thành Húc, “Ồ? Bạn gái mà tên này nói tới rồi à, chậc, chuyện này sao đây, bạn gái kiểu này cũng rất xinh đẹp đó.”

Sau khi người này nói xong, những người khác cũng nhìn về hướng đó.

“Ôi trời chết tiệt, tên nhóc này thật là có diễm phúc lớn, dáng người của bạn gái nó cũng rất đẹp, cặp chân này là gu của tôi.”

“Đúng thế!”

Hạ Đàm vốn đang nói chuyện với Hứa Đinh Bạch, khi nghe mọi người ở đây bàn về chuyện bên kia nên cũng nhìn qua bên đó, nhưng sau khi nhìn xong, anh bỗng ngớ người ra.

“Tại sao lại là cô ấy...”

Hứa Đinh Bạch thấy Hạ Đàm đột nhiên hùa theo, nên cũng nhướng mắt nhìn sang.

Ánh đèn trong quán bar không sáng lắm, nhưng người phụ nữ đứng bên đó lại rất trắng, ngay cả trong ánh sáng này, ngũ quan và làn da của cô cũng đều rất bắt mắt. Lúc này cô đang nói chuyện gì đó với Trần Kha, lông mày khẽ nhíu lại, trông có chút bất lực.

“Quen biết sao?” Hứa Đinh Bạch thu lại ánh mắt, dửng dưng hỏi.

Hạ Đàm nhìn thẳng về bên đó rồi nói với vẻ suy sụp: “Tôi đã nói với cậu trước đó rồi đó, là cô gái ở khu căn cứ chó dẫn đường... cô ấy, cô ấy thật sự đã có bạn trai rồi!!!”

Hứa Đinh Bạch ồ một tiếng, nhưng anh cũng không hứng thú với việc này.

Lúc nãy chiếc quần của anh đã bị người phục vụ đó làm đổ rượu nên bị dính một chút, phần ống chân bị ướt nên anh có chút khó chịu.

“Thời gian không còn sớm nữa, tôi về trước đây.”

Hạ Đàm nói: “Hả?”

Hứa Đinh Bạch nói: “Tôi đi về trước, các cậu cứ tiếp tục đi.”

Anh đã ngồi ở đây một tiếng đồng hồ rồi, xem như đã đón sinh nhật của Trần Kha.

Anh đứng dậy và đi về phía cầu thang.

Nhưng muốn đi về phía cầu thang thì nhất định phải đi ngang qua đám người Trần Kha, Trần Kha vốn dĩ đang nói chuyện gì đó với Lâm Thanh Nhạc, nhưng khi nhìn thấy anh bước tới liền nói thẳng: “Vậy đi, cô hỏi bạn tôi đi, bạn tôi vừa rồi cũng bị dính một chút rượu, nếu cậu ấy nói không báo cảnh sát thì tôi sẽ xem như xong chuyện được chưa.”

Hứa Đinh Bạch tình cờ nghe thấy điều này khi anh đang đi tới, anh cau mày và liếc nhìn Trần Kha.

Liên quan gì tới anh chứ.

Còn Lâm Thanh Nhạc vốn dĩ đang tập trung vào Trần Kha, khi nghe thấy anh ta nói lời này, liền tự nhiên quay sang nhìn người mà anh ta đột nhiên chỉ vào.

Nhưng sau khi nhìn vào người đó, cô đã sững sờ.

Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ gặp lại anh và cũng đã sớm không còn nghĩ đến điều đó nữa.

Nhưng mà, chính vào ngày hôm nay, cô thực sự đã nhìn thấy anh đang đứng trước mặt cô.

Không phải là Hứa Đinh Bạch năm mười sáu tuổi nữa.

Anh đã cao hơn, dáng người cũng ngay thẳng hơn, sự non nớt của tuổi trẻ đã phai mờ, anh đã hoàn toàn biến thành một người đàn ông trưởng thành và đẹp trai.

Anh đã thay đổi rất nhiều, mọi thứ trên cơ thể của anh đều xa lạ với cô, nhưng cô vẫn nhận ra cặp lông mày và đôi mắt của anh, cho dù có trải qua bao lâu đi chăng nữa, cô vẫn có thể nhận ra ánh mắt của anh chỉ trong phút chốc.

Màu đồng tử nhàn nhạt hiện lên vẻ lạnh lùng, giống y hệt như trước vậy.

Ồ không đúng... vẫn khác.

Anh dường như có thể nhìn thấy được.

Lâm Thanh Nhạc ngơ ngẩn nhìn vào người đang đến gần, nhưng không hiểu tại sao, cô lại không thể lên tiếng.

Cô nhìn anh như thể đã hoàn toàn hóa đá, cô hoàn toàn không biết phải phản ứng như thế nào...

Những người bên cạnh không nhận thấy sự khác thường của cô.

Trần Kha kéo Hứa Đinh Bạch qua và nói: “Anh bạn, cậu nói xem, chuyện này nên giải quyết thế nào?”

Hứa Đinh Bạch hơi bực mình, anh dửng dưng nói: “Nên giải quyết thế nào thì giải quyết thế ấy, có vấn đề gì thì cứ báo cảnh sát, còn không có vấn đề gì thì thôi.”

“Có vấn đề mà! Mặt tôi đau quá!” Trần Kha khẽ khịt mũi và nói: “Được rồi, nếu cậu đã nói như vậy, vậy bây giờ tôi sẽ gọi cảnh sát.”

Hứa Đinh Bạch bỏ tay anh ta ra, anh không thèm để ý đến chuyện này mà đi thẳng về phía trước.

“Có thể không gọi cảnh sát không...” Lâm Thanh Nhạc đột ngột quay người lại, cô nhìn bóng lưng của Hứa Đinh Bạch và lặp lại một cách khó khăn, “Anh làm ơn, đừng gọi cảnh sát có được không?”
Bình Luận (0)
Comment