Lời Nguyền Lỗ Ban

Chương 158

Hạ Táo Hoa bước vào con phố phía nam được một lát, những người còn lại cũng ra khỏi quán rượu. Người đi ra đầu tiên là Lỗ Nhất Khí, cậu không hề che đậy chiếc túi vỏ sùi buộc trước ngực, vừa bước ra khỏi quán, lập tức đi thẳng về phía con phố phía đông hơn chục bước.Phía đông là đội kỵ mã của băng Hộ Thương. Chúng nhìn thấy cả người và vật đều tự dâng lên tới miệng, lại cảm thấy hết sức hoang mang, bởi lẽ thứ dễ dàng có được thường tiềm ẩn mối nguy hiểm bên trong. Bởi vậy, tuy bầy ngựa hí vang, tung vó chồm dậy, song bọn chúng vẫn ghìm chắc dây cương, chỉ xoay tròn tại chỗ, không dám tuỳ tiện xông lên.

Cuối cùng đã có một con ngựa hung hãn không thể ghìm giữ nổi, tung hai vó trước chồm lên.

Con ngựa mới chỉ lao đi được một bước, vừa chồm lên bước thứ hai, thì một tiếng nổ đanh giòn đã vang lên. Khẩu pạc-hoọc trong tay Lỗ Nhất Khí đã khai hoả.

Phát súng này không thể làm kinh động tới đám người ngựa, bởi lẽ bọn chúng đều đã kinh qua trăm trận. Song nếu là tiếng chuông đồng quái dị chói tai lại có thể khiến bầy ngựa kia sợ hãi, đặc biệt là loại chuông đồng mắt rồng thường phát ra tiếng lanh canh quen thuộc đang đeo dưới cổ chúng.

Lỗ Nhất Khí đã bắn trúng quả chuông đồng dưới cổ con ngựa đang lao đi băng băng, bật lên một tiếng vang chát chúa rất quái dị, khiến bước chân thứ hai của con ngựa lập tức chuyển hướng. Nó đã quay vụt lại, điên cuồng phi về phía bầy ngựa sau lưng, không thể ghìm giữ nổi.

Đội ngựa bắt đầu hơi rối loạn, con thì né tránh, con thì tung vó đá, đua nhau hí vang không ngớt.

Tiếng súng lại vang lên, liền sau đó là tiếng vang rền chói óc.

Lần này Lỗ Nhất Khí bắn liền sáu phát, sáu tiếng súng nối liền như một tiếng nổ dài. Cùng với tiếng súng, lại có sáu chiếc chuông ngựa văng đi. Không những sáu chiếc chuông liên tiếp ngân rền điếc nhĩ, mà còn va đập loạn xạ trên không trung, khiến tiếng âm vang lại càng trở nên hỗn loạn.

Bầy ngựa đã hoảng loạn thực sự, đặc biệt là con ngựa vừa xông lên đầu tiên. Sau khi chạy ngược lại và va phải một con ngựa khác đang xoay nghiêng mình, nó xông thẳng vào tiệm bán vải bên cạnh. Khi nó lộn trở ra, đã kéo theo một lô xích xông vải vóc tơ lụa đủ màu đủ loại lao đi phăm phăm. Trong lúc phi như phát cuồng, những dải vải, lụa đã quấn chằng chịt sang chân, cổ, dây cương của những con ngựa khác.

Lỗ Nhất Khí ung dung nổ súng, Biện Mạc Cập ung dung bắt ngựa vào xe, rồi lại ung dung đánh xe đỗ sát một bên cửa chính của quán rượu. Những người còn lại cũng ung dung bước lên xe ngựa.

Xe ngựa đã vòng vào đường phố phía tây, đội kỵ mã của băng Cao Bao Tử phía tây lập tức chấn chỉnh tinh thần, đao súng sẵn sàng ứng chiến. Phía sau đội kỵ mã, đang có người bố trí dây chắn ngựa, lưới chụp ngựa, lại khiêng thêm một đống bàn ghế từ những cửa hàng bên cạnh bày la liệt trên phố, tất cả đều nhằm ngăn chặn xe ngựa đột ngột xông lên.

Sự rối loạn của đội kỵ mã phía đông chỉ là tạm thời, đám kỵ sĩ có kinh nghiệm đều hiểu chiêu “dao sắc chặt đay rối”. Chỉ thấy đao quang chớp lên vùn vụt, vải lụa lập tức tan tành, xanh đỏ tím vàng bay lên phơi phới, phủ kín mặt đường. Đội kỵ mã thoát khỏi đám dây lằng nhằng trói buộc, nhanh chóng khôi phục đội hình, sẵn sàng xuất kích. Thân thủ của đội kỵ mã phía tây cũng rất chóng vánh, chỉ một lát sau, thao tác chuẩn bị cho công cuộc bắt người cướp vật đã sẵn sàng, các trang bị ngáng chân ngựa cũng đều đã bố trí xong xuôi.

Biện Mạc Cập khẽ vỗ lên mình bốn con ngựa kéo, sau đó cầm roi đứng hiên ngang trên một bên càng xe, tiếp tục chờ đợi.

Đội kỵ mã phía đông bắt đầu áp sát tới gần. Tuy những tiếng súng vừa rồi khiến bọn chúng có chút dè dặt, song miếng thịt béo ngậy đã ngậm vào trong miệng, nhất định phải nuốt cho trôi.

Đội kỵ mã mỗi lúc một gần, tốc độ cũng nhanh hơn. Đám người trên ngựa đều giương lên các loại hoả khí, nòng súng đen ngòm đã chĩa thẳng vào đám người trên xe ngựa.

Đám người trên xe ngựa vẫn không nhúc nhích, dường như bọn họ đã rắp tâm bó tay chờ trói.

Song vẫn chưa hoàn toàn áp sát đến cỗ xe ngựa, đội kỵ mã đã dừng lại, bởi lẽ những con ngựa mà chúng đang cưỡi bắt đầu trở nên bồn chồn bất an, cứ lì ra không chịu tiến lên phía trước. Cũng chính vào lúc này, mặt đất bắt đầu rung lên bần bật; biển hiệu, bàn ghế, quầy hàng của các cửa hàng hai bên đường, thậm chí cả phòng ốc cũng đều rung lắc liên hồi. Hàng tràng âm thanh sầm sầm như lũ đổ ập đến từ con đường phía nam, càng lúc càng gần, càng gần càng gấp, chớp mắt đã rầm rập ầm vang đến đinh tai nhức óc.

-Ngựa hoang sổng chuồng, mau nấp đi! – Có tiếng người hét rống lên, song tiếng hét lập tức chìm nghỉm trong trận trận âm thanh vang động, không thể nhận ra.

Bầy ngựa hoang đang lao thẳng tới từ đường phía nam quả thực hệt như dòng nước lũ, tốc độ kinh người. Song Biện Mạc Cập tựa như một cây cột đã phân đôi dòng lũ. Ngay từ khi con ngựa đầu tiên xuất hiện ở ngã ba đường, chiếc roi ngựa cán dài trong tay hắn đã quật lên tanh tách như pháo nổ, tiếng roi đanh giòn vang vọng, ngay cả trận lũ âm thanh như núi lở kia cũng không thể át nổi. Tiếng roi vừa vang lên, bầy ngựa hoang lập tức rẽ đôi thành hai luồng, lao điên cuồng về hai phía đông tây.

Đội kỵ mã của băng Hộ Thương phía đông khác nào một con thuyền nát giữa dòng lũ cuốn, ngoi ngóp được một thoáng rồi biến mất tăm mất tích.

Đội kỵ mã của băng Cao Bao Tử phía tây đứng xa hơn một chút, nên đám người còn kịp phóng lên nóc nhà, chui vào cửa hiệu. Còn lại mớ dây nhợ, lưới giăng cùng các dãy bàn ghế bày dưới lòng đường đều đã biến mất sạch trơn sau khi đàn ngựa ào qua.

Từ trong dòng lũ đã phân đôi bay vụt lên một áng mây đỏ rực, nhẹ nhàng hạ xuống cỗ xe ngựa của Biện Mạc Cập:

-Đi thôi!

-Hầy! Đi!

Lại một cú vung roi không quá vang. Chỉ có tiếng roi không vang mới thực sự là cú vung roi quất xuống lưng ngựa. Biện Mạc Cập có bí quyết riêng, ngựa bị quất không hề cảm thấy đau đớn. Những con ngựa kéo xe đã qua huấn luyện lâu năm, kỹ thuật thành thục, sải vó hết sức nhịp nhàng đều đặn, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, đã vùn vụt tăng tốc. Cỗ xe ngựa đồ sộ lẫn trong dòng lũ ngựa hoang cuồn cuộn, phóng băng băng về phía tây...

HẾT TẬP 5
Bình Luận (0)
Comment