Lời Nguyền Lỗ Ban

Chương 159

Một vạt trắng rộng lớn tràn xuống từ đỉnh đồi rợp cỏ, âm thầm mà chóng vánh.

Gã cao lớn đứng gần đỉnh đồi nhất, bởi vậy, hắn cũng là kẻ đầu tiên nhận ra vạt trắng kia là một bầy cừu, là giống cừu lông dài Trác Khách Duy. Đặc trưng nổi bật của giống cừu này chính là bộ lông dài một cách khác thường, đến lúc xén lông, phải dài tới hơn hai thước. Trong quá trình mọc, những sợi lông dài sẽ tự xoăn tít thành lọn. Một đặc trưng nữa là chất lông cừu đặc biệt dai bền, dây tết từ lông cừu đủ sức ghìm chân con ngựa đang phi nước đại.

Tuy trước mặt chỉ là bầy cừu chứ không phải bầy sói, song gã cao lớn vẫn đứng yên không dám nhúc nhích. Bởi lẽ hắn đã nhận ra, đàn cừu trước mặt tuyệt đối không phải tầm thường. Trước hết, chúng chạy quá nhanh, hắn chưa bao giờ nhìn thấy giống cừu nào có thể chạy nhanh như vậy. Hơn nữa, trên mình chúng đang toả khói, một thứ khói rất nhạt và nhẹ.

o O o

Lớp lớp mây xám nặng nề đè trĩu xuống đỉnh đầu. Người đã ra khỏi cửa tây, bầu trời cũng như muốn sập. Từ nơi rất đỗi xa xăm phía tận cùng trời đất, bất đồ thổi tới một hơi gió mát, làm dịu bớt cái nóng nực đang quấn riết quanh cơ thể, cũng giúp tâm tư được tĩnh lặng thêm vài phần. Kẻ cầm đầu đội kỵ mã chính là Chu Chân Mệnh. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước, ghì chặt con ngựa đang mũi miệng phì phì bọt trắng.

Bốn ngày trước, sau khi đã bố trí chu đáo mọi việc trước ba gò đất sập, hắn đích thân dẫn theo một đám cao thủ truy đuổi về phía tây bắc không quản ngày đêm. Phương pháp truyền tin của Chu gia còn nhanh chóng hơn cả tốc độ ngựa phi nước đại. Trời còn chưa sáng, các đường khẩu trên tuyến đường tây bắc đều đã nhận được chỉ lệnh của môn chủ. Chưa qua giờ Ngọ, mọi băng đảng giang hồ phía tây bắc, chính tây và chính bắc cũng đều nhận được thiếp giang hồ và lệnh treo thưởng.

Buổi chiều ngày thứ hai sau khi Chu Chân Mệnh xuất phát, rất nhiều tin tức đã được phản hồi về chỗ Chu Chân Mệnh thông qua các đường khẩu của Chu gia. Nói rằng có một toán người bịt mặt, ruổi ngựa rất nhanh từ tuyến đường Lan Châu ra khỏi vùng tây bắc, trước sau đã giao đấu với rất nhiều băng đảng cản đường. Dọc đường đi, chúng còn phá tan trận xe ngựa đồng không người đánh, gai mọc trên đất của Tư Liệt đường phía Chu gia. Ngay trong đêm đó, còn phá được đám bóng người do Chu gia bố trí ở bãi Thảm Xanh.

Sau khi thông tin về bóng người bị phá được truyền tới, Chu Chân Mệnh trong thâm tâm đã đoán chắc đến tám, chín phần đó là đám Lỗ Nhất Khí. Bóng người của Chu gia không phải là những bóng ma dật dờ trong truyền thuyết, mà là những người thoắt ẩn thoắt hiện tựa bóng ma. Những người này là các loại cao thủ trong giang hồ đã bi ngâm qua độc dược, không những bản lĩnh phi thường, mà còn không sợ chết, không sợ đau. “Bóng người” có lẽ tương tự như công nhân zombie bị các nhà truyền giáo châu Âu điều khiển tại châu Phi. Sử dụng dược phẩm được chế tạo từ tetrodotoxin pha trộn với các nguyên liệu khác cho uống một thời gian, sẽ khiến thần kinh con người tê liệt, không còn biết suy nghĩ, bảo gì làm nấy, không biết mệt mỏi hay đau đớn, giống hệt như xác chết. Khảm diện Như ẩn hiện do bọn bóng người này bố trí, phải là nhân tài làu thông thuật số và mệnh lý âm dương mới có thể phá giải. Trong ấn tượng của Chu Chân Mệnh, những cao thủ có khả năng này chỉ đếm trên đầu ngón tay, song Lỗ Nhất Khí có lẽ nằm trong số đó.

Còn tin tức mới được truyền đến trong chiều nay đã khiến Chu Chân Mệnh hưng phấn trở lại. Tin báo rằng, đám người bịt mặt kia khi tới hõm Sa Đà bên ngoài cửa Xạ Lang đã bị Xạ Lang đường của Chu gia liên kết với nhóm thương nhân bang Dương Sa chuyên nghề cướp bóc chém giết, dùng hai khảm Nắng cháy thác cát và Chồn sắt xuyên cát hợp sức phục kích, giết chết hơn một nửa số người của đối phương, bắt sống ba người, chỉ còn bốn, năm người chạy được vào trong Tàng Ma Hải Tử[1], hiện đã bị bao vây, đợi điều động thêm nhân mã sẽ nhanh chóng xông vào tìm kiếm. Tàng Ma Hải Tử địa hình kỳ dị khắc nghiệt, nếu không có người bản địa dẫn đường, đi lại sẽ hết sức khó khăn, nên cũng không cần phải quá lo lắng.

- Thưa môn trưởng, phía trước không xa chính là hõm Sa Đà, từ đây đi về phía bắc hơn ba dặm nữa sẽ tới Tàng Ma Hải Tử! - Một gã trẻ măng mặt mày thanh tú hệt như con gái lên tiếng nhắc nhở Chu Chân Mệnh. Hắn lập tức rũ bỏ những suy tư rối loạn, lập tức dẫn thuộc hạ gấp rút phi nước đại thẳng tiến lên phía trước.

Song vừa tới phía trước hõm Sa Đà, Chu Chân Mệnh lại một lần nữa ghì chặt dây cương, ngạc nhiên quan sát một lượt địa hình địa thế xung quanh. Hõm Sa Đà trông giống hệt một chiếc chậu lớn không có viền mép, bốn bề đều bị vây kín, là một vùng đất lý tưởng để bố trí khảm diện phục kích.

- Các ngươi có ai biết đối thủ lần lượt xuất chiêu giao thủ ở những chỗ nào không? – Chu Chân Mệnh hỏi những người bên cạnh.

- Thưa môn trưởng, giao tranh với Tư Liệt đường của chúng ta trên núi Thảo Bối, còn phá bóng người là ở bãi Thảm Xanh! - Một gã thân hình cao to lừng lững bên cạnh đáp lời.

- Giao tranh với các băng đảng khác lần lượt ở núi Bán Nhai, đụn Quỵ Mã, sông cạn Cổ Mã và bến Vô Thuỷ! - Trả lời câu này lại là gã trai nom xinh xắn hệt như con gái.

Chu Chân Mệnh nhất thời trầm ngâm không nói năng gì, nỗi hoài nghi như lớp mây đen giăng kín trong trí não. Tại sao những trận giao đấu đều nổ ra ở những vùng hiểm yếu, nơi hội tụ của các băng đảng thổ phỉ? Những vùng đất này, người trong giang hồ đa phần đều biết đến, là nơi ngày không độc hành đêm không dám đi, nếu không cũng phải tìm kiếm mối quan hệ giang hồ từ trước, cống nạp đầy đủ rồi mới dám đi qua. Còn hõm Sa Đà, mới liếc mắt qua đã biết là nơi không thể đi bừa, vì sao bọn chúng lại tự lao đầu vào trong đó?

Tới khi nhìn thấy ba kẻ bị bắt sống, Chu Chân Mệnh lập tức khẳng định mình đã bị lừa. Ba kẻ đó đều trong trang phục cưỡi ngựa và áo choàng màu vàng sáng. Với lối trang phục bắt mắt như vậy, làm sao có thể là những kẻ muốn che giấu hành tung!

- Đã hỏi xem chúng là người ở đâu chưa! – Chu Chân Mệnh đã không còn hứng thú đích thân thẩm vấn.

Trước khi Chu Chân Mệnh tới, bọn thuộc hạ Chu gia tại đây đã tra hỏi kỹ lưỡng ba người này, bởi vậy lập tức có kẻ trình lên hắn kết quả thẩm vấn. Hai trong số ba tên là tiêu khách thuê về từ tiêu cục Bình Phúc ở Lan Châu, tên còn lại là kỹ sĩ chuyên nghề đuổi dắt trâu ngựa đường dài được thuê về từ chợ Đại Hoắc Bố.

Bỏ tiền ra thuê chúng là hai người, một lão già lưng đeo kiếm và một kẻ trông giống thầy lang. Hai người này đã đưa cho chúng rất nhiều tiền, còn nói rằng chỉ cần dẫn họ tới Đáp Cáp Mộc trong thời gian ngắn nhất, sẽ trả cho chúng số tiền gấp đôi. Tuy đường tới Đáp Cáp Mộc vô cùng hiểm trở, hơn nữa nếu muốn đi nhanh, cần chọn đường tắt, lại phải băng qua mấy cửa ải do phỉ cướp trấn giữ, song nhìn thấy món thù lao hậu hĩnh, chúng đều không thể cưỡng lại lòng tham mà đồng ý mạo hiểm. Trên đường đi, quả nhiên bọn họ đã phải trải qua vô số nguy hiểm đến vỡ tim, nhưng không ngờ lão già và gã thầy lang đều là hàng cao thủ tuyệt đỉnh. Cướp phỉ, côn đồ gặp trên đường đi đều do hai người đó xử lý, còn những kẻ được thuê về với giá thù lao ngất ngưởng lại chẳng phải động đến tay chân. Chu Chân Mệnh không biết lão già đeo kiếm là ai, song nhắc tới tay thầy lang, hắn lập tức đoán ra đó là cao thủ từng tập kích mình bằng kim bạc trong hầm mộ.

Chỉ có hai trợ thủ của Lỗ gia, song lại thuê nguyên một đám người ra mặt xông pha nguy hiểm, dụ bọn Chu Chân Mệnh đuổi theo. Còn chủ nhân thực sự Lỗ Nhất Khí lại bốc hơi không còn tăm tích. Đúng là “giương cờ nghi binh”, chiêu số quả nhiên lợi hại!

Chu Chân Mệnh khẽ thở dài. Có vị máu tanh xộc ra khỏi miệng, song hắn lại không để ý tới. Lúc này, hắn chỉ cấp thiết vắt óc nghĩ xem làm thế nào để tìm ra Lỗ Nhất Khí. Trước hết phải tóm lấy hai tay trợ thủ Lỗ gia đang trốn trong Tàng Ma Hải Tử, may ra có thể moi được chút ít thông tin về Lỗ Nhất Khí từ miệng chúng. Song muốn bắt được hai kẻ này đâu phải dễ dàng, nhìn vào cách chúng liên tiếp phá vỡ các khảm diện kỳ quái và các bố cục ngáng chân hiểm ác, đủ biết chúng khó nhằn đến mức nào.

Vào đúng lúc này, lại thấy vó ngựa cuốn bụi tung trời phi tới, mang đến cho Chu Chân Mệnh một ống thư gỡ từ chân chim bồ câu. Đọc xong, Chu Chân Mệnh lập tức phấn chấn trở lại.

- Môn trưởng, hẳn là tin tức tốt đẹp? – Gã thiếu niên xinh đẹp lên tiếng hỏi.

- Đúng vậy! Lỗ Nhất Khí đã xuất hiện, đang ở thị trấn Tịch Dương trên đường đến đất Tạng.

- Tai mắt nơi đó có thể khẳng định chắc chắn là hắn không?

- Chí ít có đến trên trăm người nhận ra, giống y hệt trong tranh, cụt bàn tay phải, trong ngực áo có quấn chiếc túi vỏ sui.

- Tại sao hắn lại chạy tới đó?

- Đúng vậy! Theo lý mà nói, đáng lẽ hắn phải chạy về phía tây bắc mới đúng, như vậy mới sử dụng được món bảo bối giết rồng đã cướp của gia tộc ta. Song hắn lại đi về hướng chính tây, đồng thời bố trí một nhóm người khác lừa chúng ta chạy lên phía tây bắc. Ý đồ của hắn là đợi tới khi chúng ta biết mình mắc lừa rồi đổi hướng đi tìm hắn, hắn sẽ lợi dụng khoảng thời gian này để vòng về tây bắc, ung dung mang bảo bối trấn hung huyệt! – Chu Chân Mệnh biết phân tích này của mình đã muộn mất một bước. Song may mà Lỗ Nhất Khí đã không thể che giấu tung tích thành công, may mà ba băng đảng của thị trấn Tịch Dương phát hiện kịp thời, lại cũng may là thị trấn Tịch Dương cách nơi này không xa lắm. Nếu hắn phóng ngựa thật nhanh, đổi ngựa liên tục, tối đa ba ngày sẽ đuổi kịp bọn chúng.

- Gấp rút gửi thư tới các chốt trạm trên đường chính tây chuẩn bị ngựa tốt để đổi, cục diện nơi đây để lại cho bang Dương Sa xử lý, những người còn lại đều đi theo ta! - Sắp xếp xong xuôi, Chu Chân Mệnh lại thở hắt ra một hơi dài.

Sự hưng phấn trong lòng chỉ duy trì trong khoảnh khắc, mùi tanh nồng phả ra theo hơi thở khiến Chu Chân Mệnh giật mình kinh ngạc, bất giác cau tít đôi mày. Lúc này hắn mới phát hiện ra, nỗi mệt mỏi tích luỹ sau nhiều ngày bôn ba đường trường không nghỉ và tâm tư vui giận thất thường đã khiến cho nội thương của hắn càng thêm trầm trọng.

Khi vầng mặt trời ban sớm lại một lần nữa đối diện với tảng đá tròn đỏ rực mang hình vầng tịch dương, trong ánh nắng mai tinh khiết, một cỗ xe bốn ngựa to lớn cuốn tung thảm cỏ dại thưa thớt, chậm rãi băng qua cánh đồng hoang cách thị trấn Tịch Dương chừng trăm dặm.

Thùng xe rất rộng, chứa đến bảy tám người mà vẫn còn thừa chỗ. Lỗ Nhất Khí vẫn giữ thói quen ngồi ở cuối xe, tay mân mê tấm thẻ ngọc, suy nghĩ rối bời.

Hạ Táo Hoa cũng chen xuống ngồi trên gióng gỗ phía cuối xe, ngây ra nhìn Lỗ Nhất Khí. Trong đầu cô lúc này đang trở đi trở lại một câu nói mà năm xưa Lỗ Thịnh Hiếu đã nhắn nhủ với mình: “ Cháu gái, lớn lên làm con dâu của Lỗ gia ta nhé”.

Hạ Táo Hoa chen xuống đuôi xe, nhìn Lỗ Nhất Khí chăm chú như có điều gì muốn nói. Song Lỗ Nhất Khí lại không hề hay biết. Cậu đang chìm đắm trong những suy nghĩ miên man về tấm thẻ ngọc.

Tuy các tự dạng trên tấm thẻ ngọc không thể đọc hiểu hoàn toàn, song đã lần lượt mang tới cho cậu rất nhiều gợi ý quan trọng. Vả lại mấy hôm nay, trên đường tới đất Tạng, nhờ vào những gợi ý đến từ chữ viết trên bia lộ giới ven đường, cậu lại nhận thêm được vài con chữ nữa. Những con chữ này nằm ở phía sau hào tượng của quẻ Chấn Mộc trong Tiên thiên Bát quái, tượng trưng cho phương vị chính tây trên tấm thẻ ngọc, là năm con chữ “Điên chi uyên” và “thê khởi” xuất hiện trong cả một câu dài.

Song sau khi đọc được năm con chữ này, Lỗ Nhất Khí lại cảm thấy không ổn thoả. Ngay từ lúc Mạc Thiên Quy kể cho cậu biết tình hình của bảo cấu, phản ứng đầu tiên của cậu chính là nơi đó không thích hợp để cất giấu bảo bối. Xét theo phong thuỷ học, nơi đó gọi là “nội hợp khí thông”, tức là không hấp thụ được tinh hoa nhật nguyệt, không tích tụ được bốn tịnh gió, mưa, sương, tuyết, chỉ có khí trên dưới lưu thông, song vẫn là tán khí mà không tụ khí. Tương truyền chân núi phía dưới vị trí này lại là vùng cát địa nhật nguyệt soi chiếu, tứ tịnh tích tụ, về sau người ta còn xây dựng một ngôi chùa Lạt ma Mật Tông Tây Tạng tại nơi đó.

Mà lúc này, nhìn vào những chữ đã nhận ra, không hề thấy Mạc Thiên Quy đề cập tới chuyện gì có liên quan tới ba chữ “điên chi uyên”. Còn hai chữ “thê khởi”, Mạc Thiên Quy có nói phía sau chùa Lạt ma có một đường bậc thang, là do tổ tiên Mặc gia tạo ra khi xây dựng ám cấu cất giấu bảo bối. Đây cũng là con đường duy nhất để leo lên đỉnh núi. Tuy nhiên, không biết tự bao giờ, tất cả những người từng leo lên bậc thang này đều biến mất không còn dấu tích. Bởi vậy dân cư nơi đây đã gọi bậc thang này là “thiên thê”. tức thang trời, cho rằng đó là bậc thang nối thông lên trời. Như vậy, chữ “thê” ở đây có thể lý giải là thang trời. Vậy “thê khởi” phải chăng là điểm khởi đầu của “thang trời”, cũng chính là vị trí của ngôi chùa Lạt ma.

- Cậu cả! Phía trước sắp tới khe núi Đức Tát Ngạch Nhĩ rồi! Ở đó có ba con đường vòng quanh núi, đều xuôi xuống, có thể đi về phía nam, phía tây nam và phía tây bắc. Có hai con đường băng qua đỉnh núi, đi về phía tây và phía bắc. Em cảm thấy đối thủ đã truy đuổi tới gần, hay là đến đấy ta sẽ dùng chiêu che mắt rồi thuận thế ẩn mình?

- Ồ! - Lỗ Nhất Khí choàng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, vừa quay đầu lập tức chạm phải đôi mắt sáng long lanh của Hạ Táo Hoa đang chăm chú nhìn mình, bất giác cảm thấy nhịp tim hơi rối loạn.

Hạ Táo Hoa không hề né tránh ánh mắt của Lỗ Nhất Khí, vẫn nhìn cậu chăm chú. Con gái của Tây Bắc tặc vương quả thực khác hẳn người thường, dám nghĩ, dám nhìn, song không biết có phải cũng dám nói, dám làm hay không.

Nhưng Lỗ Nhất Khí thì việc gì cũng không dám. Cậu vội vã lẩn tránh ánh mắt của cô, hấp tấp trả lời:

- Tôi không hiểu rõ tình hình quanh đây, cô bàn bạc với chú Hạ xem sao!

Lão mù chớp đảo tròng mắt trắng dã, suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng:

- Tiếp tục tiến lên phía trước xem có chỗ nào ẩn náu được không!

- Không còn chỗ nào tốt hơn nữa đâu. Bởi vì ở khe núi Đức Tát Ngạch Nhĩ có một trạm xe ngựa rất lớn, các đoàn súc vật chở hàng vào đất Tạng đều đến đó để đổi vật chở, ăn uống lấy nước. Có thể đến đó kiếm lấy vài cái ghế biết đi (vật cưỡi)! - Biện Mạc Cập nói.

- Vậy thì phải xem khoảng cách với bọn đang đuổi tới sau lưng có thích hợp không! – Lão mù lại nói.

Biện Mạc Cập tung người nhảy xuống xe ngựa, chạy ngược về phía sau xe hơn hai chục bước, rồi nằm phục xuống, áp tai sát đất nghe ngóng một chốc. Sau đó mau chóng chạy trở lại, nhảy phắt lên xe.

- Đều thích hợp, cứ làm như vậy đi! - Lần này Biện Mạc Cập không còn trưng cầu ý kiến nữa.

- Chỉ tiếc cỗ xe và ngựa kéo của ngươi thôi! – Dương Tiểu Đao bất giác thấy xót ruột thay cho Biện Mạc Cập.

-Chỉ cần đối thủ không nhòm ngó tới thì bốn chú ngựa này sẽ tự biết trở về đàn cũ! - Biện Mạc Cập dường như không có vẻ gì lo lắng.

Mới qua lại có vài câu, đã tới khe núi Đức Tát Ngạch Nhĩ. Quỷ Nhãn Tam xuống xe đầu tiên, hắn treo chiếc túi vải sui mà Lỗ Nhất Khí vừa đưa lên một tảng đá nhọn chìa ra bên cạnh khe núi.

Khi mọi người đều đã xuống cả, Biện Mạc Cập liền đánh xe theo con đường dốc xuống chạy về phía tây bắc, sau đó vung roi quất lên không trung thành hai tiếng thật vang. Bốn con ngựa đã qua huấn luyện kỹ càng lập tức tung vó lao băng băng về phía trước. Chắc chắn cỗ xe này sẽ không dừng lại trước khi trời tối.

Đám người vừa bước xuống xe tiến về phía trạm xe ngựa một cách âm thầm mà chóng vánh. Tới khi những người ở trong trạm xe nghe thấy tiếng roi quất, đoàn người đã đến sát bức tường ngoài nhà trạm.

Rèm cửa vén lên, một người bước ra, bị đầu gậy của lão mù gõ nhẹ vào sau gáy, lập tức lăn quay trên đất chết giấc. Một người đàn bà vừa ghé mắt qua ô cửa sổ nhìn ra ngoài, bàn tay của Hạ Táo Hoa đã lao vụt vào, chỉ thấy cườm tay xoa nhẹ lên trán người đàn bà một cái, mụ ta liền ngã vật ra không kịp kêu lấy một tiếng. Hứa Tiểu Chỉ trèo qua tường sau nhảy vào, người còn lơ lửng đã nhìn thấy một gã trai đang cắm đầu băm cỏ. Chân vừa chạm đất, hắn lập tức vọt đến sau lưng gã trai nhanh như chớp xẹt, cong lưng vòng tay, ngón trỏ và ngón cái tạo thành hình miệng rắn bấm lấy yết hầu gã, bóp chặt khí mạch vừa hay tới điểm tắc nghẽn một nửa. Người này lập tức ngất lịm.

- Mau dắt gia súc, đi lối cửa sau! - Biện Mạc Cập là người sau cùng bước vào trong trạm, lên tiếng giục giã.

- Khoan đã! Khoắng hết tiền trong túi, lấy thêm chút lương thực nước uống! – Lão mù quả là kinh nghiệm trộm cắp đầy mình – Bày cho chúng một cục diện rối tinh rối mù, ít nhất cũng cầm chân chúng được nửa ngày trời.

Đến khi tiền bạc vơ vét xong xuôi, lương thực nước uống đã gom đủ, cũng vừa hay lão Lợi, Hứa Tiểu Chỉ và Niên Thiết Cao kịp dắt ngựa và la ra khỏi cửa sâu sau.

Trong chuồng gia súc của trạm xe chủ yếu là lạc đà và bò Tây Tạng. Gom toàn bộ số la và ngựa trong chuồng, vẫn thiếu mất một con. Thế là Hạ Táo Hoa không chút ngần ngừ tung mình nhảy vụt lên, nhẹ nhàng đáp xuống lưng ngựa phía sau Lỗ Nhất Khí. Hai người bọn họ cùng cưỡi chung con ngựa cao lớn lông đỏ móng trắng.

- Cái con ranh này, không biết xấu hổ! – Lão mù tủm tỉm cười, mắng khẽ một câu, sau đó cưỡi lên con la xanh, dẫn đầu đoàn người ngựa chạy theo con đường núi phía tây. Những người khác bám sát theo sau.

Song con ngựa chở Lỗ Nhất Khí vẫn đứng im. Hạ Táo Hoa vừa đáp xuống lưng ngựa, đã vòng tay ôm ngang người Lỗ Nhất Khí, hai khối căng tròn săn chắc trước ngực cũng áp sát vào lưng cậu. Cảm giác mềm mại ấm áp như bông lập tức mang đến cho cậu một mối xao động vô cùng mãnh liệt và chân thực, khiến cậu hồi hộp tới mức toàn thân cứng nhắc, quên mất cả thục ngựa đi.

Nhìn thấy mọi người đều đã đi cả, Hạ Táo Hoa thúc hai chân vào bụng ngựa, giục ngựa đuổi lên.

Họ vừa đi khỏi, từ trong đống rơm bên cạnh chuồng ngựa hé ra một cặp mắt đen lay láy, là một đôi mắt trẻ thơ đang hoang mang sợ hãi dõi theo đám ngựa la đang cuốn bụi mà đi. Cả đám cao thủ giang hồ lão luyện đã bỏ qua một đứa trẻ ngủ vùi trong đống rơm.

Khi nhìn thấy chiếc túi bằng vỏ sui đung đưa trên mỏm đá nhọn, trong đầu Chu Chân mệnh chỉ vụt lên hai chữ “giở trò” và “khiêu khích”. Một khối tanh nồng bất giác cuộn lên dữ dội giữa khoảng ngực bụng, không thể kiềm chế. Phải một lúc lâu sau, hắn mới điều hoà được hơi thở, thu lại luồng khí tán loạn về đan điền.

- Có vết bánh của xe ngựa lớn chạy xuôi xuống, là đi về phía tây bắc! – Gã trai xinh đẹp bẩm báo với Chu Chân Mệnh.

- Người trong trạm đều bị đánh ngất, không ai nhìn thấy kẻ đột kích. Tiền bạc trong trạm đều bị vơ vét sạch trơn, lương thực và nước uống cũng bị lấy đi rất nhiều. Ở cửa sau có vết móng ngựa và la, nhìn vào hướng đi, thấy là đi về phía tây. Song ra khỏi cửa ba mươi bước đều là đường núi đá cứng, không thể tìm ra vết tích. – Tên cao lớn sau khi thị sát một lượt cũng quay lại bẩm báo.

Chu Chân Mệnh trầm ngâm không nói, ngón tay vê mạnh đám râu đen nhánh dưới cằm hết lần này đến lần khác. Xung quanh im lặng như tờ, ngoài tiếng gió thỉnh thoảng lướt qua và tiếng ngựa thở phì phò, chỉ còn nghe tiếng gào khóc thống thiết của mụ chủ trạm xe ngựa. Tiền bạc, ngựa, la đều bị cuỗm sạch, mụ ta đau đớn ruột gan chẳng khác gì chết cha chết mẹ.

- Trạm xe ngựa này hàng ngày đều có ngựa, la ra vào, ngươi hãy nhìn cho chính xác. Vết móng có phủ bụi[2] được không? – Gã trai xinh đẹp cao giọng hỏi, nghe ngữ khí thì biết trong Chu gia, gã có địa vị cao hơn hẳn tên cao lớn kia.

- Có phủ bụi, có lẽ chưa đi lâu! – Tên cao lớn trả lời.

- Xem ra chúng muốn dùng xe ngựa dụ chúng ta đi về phía tây bắc, còn thực tế lại cướp ngựa và la đi về phía tây.

- Không chắc! – Sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng Chu Chân Mệnh đã lên tiếng - Dụng ý của việc treo túi vỏ cây lên tảng đá là để chúng ta biết người ở phía trước chính là chủ nhân của Lỗ gia. Cướp bóc tiền bạc của trạm xe ngựa, là cố ý ra vẻ là hành động của phường trộm cướp. Song lệnh giang hồ của Chu gia đã truyền đi, làm gì có băng trộm cướp thổ phỉ nào dám cả gan kiếm ăn trên đoạn đường mà ta sẽ đi qua? Chuyện này đám cáo già của Lỗ gia không thể không biết. Còn những vết móng có thể phủ bụi, các ngươi cảm thấy đám cáo già kia có thể bỏ qua tiểu tiết này ư? Là chúng lại giở trò, muốn dụ chúng ta tiếp tục tiêu tốn thời gian mà thôi.

- Vậy sự thực là thế nào? – Tên cao lớn vẫn chưa hiểu.

Chu Chân Mệnh lại trầm ngâm suy nghĩ, hắn không ngờ việc lựa chọn giữa hai con đường lại khó khăn đến vậy. Có lẽ không chỉ có hai sự lựa chọn, chẳng phải còn có ba con đường không hề có vết tích hay sao? Chỉ một nước cờ đơn giản, ai cũng phải tính toán đến mấy tầng nước bước, nhưng cái khó là không biết đối thủ sẽ biến chiêu ở nước nào?

- Bé Đen ơi, bé Đen! - Từ trong trạm xe ngựa lại vọng ra tiếng réo gọi rối loạn. Ông bố bà mẹ đang khóc lóc vì bị khoắng sạch tiền nong đến giờ mới nhận ra đứa con đã biến mất.

Nghe thấy tiếng gọi, đứa trẻ liền chui ra khỏi đống rơm, sự xuất hiện của nó khiến cho kẻ làm cha mẹ cũng cảm thấy được bù đắp phần nào tổn thất. Lời nói thật thà của đứa trẻ cũng không còn gì phải nghi ngờ, đám người kia quả thực đã cưỡi ngựa cưỡi la ra khỏi cổng sau đi về phía tây, trong đám có một người cụt mất bàn tay, còn cưỡi chung ngựa với một cô gái bận trang phục đỏ. Có được thông tin chính xác, Chu Chân Mệnh ra hiệu thuộc hạ thưởng cho đứa trẻ một vốc bạc lớn.

Chu Chân Mệnh dẫn đầu đoàn người đuổi theo con đường núi phía sau. Công bằng mà nói, nếu không có đứa trẻ kia, phán đoán cuối cùng của hắn rất có thể đã sai. Người Lỗ gia ngay cả một giao lộ cũng tiến hành sắp đặt một cách phức tạp khó lường đến thế, vậy trước đó liệu hắn có mắc sai lầm tương tự trong những lần “chọn một trong hai” khác hay không?

- Môn trưởng, thuộc hạ đã gửi thông báo tới Cứ Điên đường gần đây nhất, lệnh cho họ tìm một nơi thích hợp ở phía trước để bố trí khảm diện Bôn xạ sơn hình áp[3], kết hợp với chúng ta để bao vây người Lỗ gia. – Gã trai xinh đẹp bước tới bên Chu Chân Mệnh bẩm báo.

- Ở đâu? – Chu Chân Mệnh trầm giọng hỏi.

- Hồ Tiên Tề...

Đám Lỗ Nhất Khí chạy liền một mạch hơn một canh giờ, tới khi ngựa la mũi thở phì phò, miệng sùi bọt trắng mới từ từ đi chậm lại. Tiếng vó ngựa vừa nhỏ bớt, Biện Mạc Cập đột nhiên mặt mày biến sắc, lập tức nghiêng người trượt xuống khỏi lưng ngựa, đổ sấp xuống đất, nghiêng tai nghe ngóng.

- Đuổi tới rồi! Mồi nhử không hiệu quả! - Biện Mạc Cập nói.

- Không thể nào! Chúng ta đã cuỗm sạch tiền bạc lại cố tình để lại vết móng ngựa, là để chúng cảm thấy chúng ta cố ý dụ chúng đi sang bên này. Lại thêm có ba con đường khác không hề có vết tích, người Chu gia đa nghi như vậy, dù có suy đoán ra được, cũng không thể nhanh chóng đến thế! – Lão mù cũng cảm thấy quái lạ.

- Chu gia có cao thủ! - Quỷ Nhãn Tam nói gọn lỏn.

- Theo tôi, chắc bọn chúng chẳng thèm nghĩ ngợi gì cho mất công, mà đã rút đại cái thăm hay tung đồng xu để quyết định nên đuổi theo hướng nào! – Ý kiến của Hạ Táo Hoa nghe qua có vẻ giống người ngoại đạo, song kỳ thực lại là phương pháp mà nhiều kẻ giang hồ thạo phương thuật, pháp thuật thường dùng.

Ngay từ lúc bỏ xe cưỡi ngựa, Lỗ Nhất Khí đã nghĩ đến kết quả này. Trong Chu môn, có quá nhiều cao nhân dị sĩ kỳ lạ khó lường, tìm ra chính xác hướng đi của họ không phải chuyện gì đáng kinh ngạc. Trong lúc này, việc cấp bách nhất chính là thoát khỏi bọn chúng.

- Ở đây có con đường nào khác để cắt đuôi bọn chúng không? - Lỗ Nhất Khí hỏi nhỏ Hạ Táo Hoa.

Hạ Táo Hoa thường qua lại vùng đất này, khá thông thạo địa hình nơi đây, suy nghĩ một lát thì nhớ tới một nơi:

- Đi tiếp vài chục dặm nữa sẽ gặp hồ Tiên Tề, xung quanh là đồng cỏ rộng lớn. Nơi đây nối liền với vài con đường mòn trong khe núi, do nhiều bộ lạc du mục cùng tới đây lấy nước lâu này mà tạo thành đường mòn. Đến nơi đó có thể tìm cách đối phó được với bọn bám đuôi.

Hồ Tiên Tề, tức là rốn tiên, người đất Tạng cũng gọi nó là hồ Rốn. Nhìn từ trên cao xuống, nước hồ xanh thăm thẳm, không giống cái rốn tẹo nào, mà hệt như con mắt biếc của thiếu nữ vùng sơn cước.

Lỗ Nhất Khí đứng trên sườn đồi đầy cỏ cách mép hồ không xa, nhìn mặt nước hồ không chớp mắt. Cậu đang băn khoăn nghi hoặc, không hiểu tại sao bỗng cảm thấy rất đỗi hoang mang, nhưng không biết chắc đó là tướng hư hay khí thực. Đột nhiên, cậu ý thức ra một điều gì, bèn ngẩng phắt đầu lên, nhìn về một phía xa xăm trên hồ Tiên Tề.

- Dừng lại. Quan sát chút đã rồi hãy đi! - Giọng Lỗ Nhất Khí không lớn, song tất cả mọi người đều ghì dây cương dừng ngay lại. Họ đã quen với việc nhận ra mối nguy hiểm và căng thẳng từ trong giọng nói bình thản của cậu.

Cũng chính vào lúc này, thanh đao mặt quỷ trên lưng lão Lợi bỗng rung lên những tiếng “u u” trầm lạnh, vuông nhiễu đỏ buộc ở chuôi đao cũng bay lên phần phật.

- Có sát khí? – Lão mù hỏi lão Lợi. Lão đã nghe thấy tiếng đao rung và tiếng vải lật phật.

- Còn nữa! – Lão Lợi đáp.

- Còn thứ gì nữa? – Lão mù cảm thấy quái lạ.

- Có mùi phân ngựa mới, rất nhiều, còn có mùi thịt thối nồng nặc. – Dương Tiểu Đao từng giết không biết bao nhiêu trâu bò ngựa dê, nên đã nhận ra hai thứ mùi hết sức quen thuộc với hắn.

- Còn nữa! – Lão Lợi lại nói.

- Vẫn còn nữa ư? - Đến lượt Dương Tiểu Đao ngạc nhiên.

- Còn có mùi người, cả người sống lẫn người chết! - Cổ họng Quỷ Nhãn Tam đã bị hơi nóng xông bỏng, giọng nói cũng trở nên méo mó, song mọi người đều nghe hiểu.

- Đúng vậy! Còn có súc vật và những con người không bằng cả súc vật! – Lão Lợi bổ sung. Phán đoán của lão bắt nguồn từ thanh đao trên lưng. Lúc này thanh đao dường như đã cảm giác thấy sự tồn tại của một thanh đao khác, thanh đao đó cũng là đao giết người, không những giết người sống, mà người chết cũng không tha.

Lão Lợi chưa từng nhìn thấy thanh đao đó, song cha ông lão đã từng căn dặn rằng, nếu gặp thanh đao đó phải lập tức tránh xa, đao mặt quỷ cười hoàn toàn không phải là đối thủ của nó. Trong khi lúc này, thanh đao đáng sợ kia đang ở ngay phía trước không xa.

Lỗ Nhất Khí thì thầm với Hạ Táo Hoa:

- Cô có nhìn thấy bóng núi đen phản chiếu dưới nước không? – Hơi thở nóng hổi từ miệng cậu phả vào tai Hạ Táo Hoa, lay động những sợi tóc tơ mảnh nhẹ, khiến vành tai nhạy cảm của cô nhồn nhột.

- Ừm! – Câu trả lời của Hạ Táo Hoa giống như một tiếng thở đầy thư thái.

- Nhưng tại sao tôi không nhìn thấy ngọn núi đâu nhỉ? – Đây chính là mối nghi ngờ của Lỗ Nhất Khí.

- Đó là núi Quy Giới, phải đi vòng qua đồi cỏ phía trước mới nhìn thấy. Địa thế nơi đây thoạt nhìn tưởng như liền mạch, song kỳ thực lại có khe núi ngăn cách. Bởi vậy, các đồi cỏ ở đây đều lấy hồ làm trung tâm, rồi xoáy vòng xung quanh như các nếp da xoáy về quanh rốn. Đứng tại một điểm không thể nhìn thấy toàn bộ núi bao quanh. Núi tuy không nhìn thấy, song có lẽ vẫn nhìn thấy bóng in dưới mặt hồ.

- Núi Quy Giới thật khác biệt với các đồi cỏ xung quanh, đá đen lởm chởm, vách sắc như đao, nhìn không thấy có đường lên. - Lỗ Nhất Khí lại thì thầm.

- Bởi vậy mới có tên là núi Quy Giới. Có thuyết cho rằng người dân du mục nếu gặp phải núi này hãy nhanh chóng quay đầu trở về nhà, bởi lẽ không có đường leo lên, cũng không có cỏ cho gia súc. Cũng có thuyết cho rằng nếu ai muốn lên núi này, chẳng khác gì tự tìm đến cái chết. Có điều trên núi không phải là không có người leo lên, không có người sinh sống, nghe nói có một vị thiên táng sư[4] sống ở lưng chừng núi, dân Tạng gần đó còn thường xuyên mời ông ta hành lễ thiên táng ở trên núi. Ranh giới quy tiên, lấy trời mà táng, nếu nói từ khía cạnh này, em cảm thấy tên núi rất phù hợp với thực tế! - Hạ Táo Hoa nói rất nhỏ nhẹ, trái ngược hẳn với tính cách của cô.

- Đúng rồi, em gái, cô vừa nói núi non quanh đây có khe núi ngăn cách, các khe núi lấy hồ làm trung tâm mà xoay quanh, vậy chỗ này chẳng phải là vùng đất cối xay trong phong thuỷ học ư? – Dương Tiểu Đao đột nhiên xen ngang một câu, rõ ràng gã đã nghe lén được câu chuyện giữa hai người.

- Không phải là vùng đất cối xay, mà là vùng đất thớt cối, xuất phát từ trong “Kham dư trạch tị pháp”[5] của Đào Ninh Chi cuối đời Hán, có nghĩa là “cối xay thớt đè”, thuộc vào sáu loại đất sát phạt, khí bay hồn tán, không thích hợp cho cả dương trạch lẫn âm trạch. Tuy nhiên trong binh pháp, lại là vùng đất lý tưởng để bài binh bố trận, có thể tấn công, có thể phòng thủ, có thể mai phục, xuất quân như rồng cuộn thuỷ triều, lui quân như rùa rụt vào mai. - Hạ Táo Hoa càng nói càng thể hiện được vốn kiến thức phong phú.

- Một vùng đất như vậy, liệu đối thủ có bố trí khảm nút ở đây không nhỉ? - Sự lo lắng của Biện Mạc Cập không phải không có lý.

- Có lẽ là không. Thứ nhất là đối thủ không có đủ một lượng lớn người ngựa đã qua huấn luyện kỹ càng. Thứ hai là trong vùng đất thớt cối nơi đây, hồ nước rộng mênh mông, hình bờ hồ bất quy tắc, nếu vận hành khảm diện quy mô lớn, dễ có nhiều khiếm khuyết.

Phân tích của Hạ Táo Hoa rất có căn cứ. Song cô đã bỏ qua một chi tiết, nếu đối thủ chỉ bao vây mà không tấn công, thì bọn họ biết chạy đường nào?

- Có nhất thiết phải đi qua nơi này không? - Lỗ Nhất Khí cảm thấy có điều gì bất ổn.

- Có chứ! Muốn cắt đuôi đám người đang đuổi theo phía sau hay muốn tiếp tục đi về phía tây, chúng ta đều phải đi qua khe núi phía bên kia. - Hạ Táo Hoa trả lời.

- Cũng nhất thiết phải đi qua núi Quy Giới ư? - Lỗ Nhất Khí lại hỏi.

- Không hẳn! Có cả thảy ba khe núi dẫn tới đồng cỏ Bố Khách Xích, có thể tránh được ngọn núi kia. Sao thế, anh thấy ngọn núi có gì không ổn chăng? - Hạ Táo Hoa cảm thấy Lỗ Nhất Khí đang lăn tăn chuyện gì đó trong lòng.

Cậu không nói, chỉ gật đầu.

Tuy sườn đồi không thật dốc, song bầy ngựa, la đều bước rất chậm rãi và thận trọng. Bọn chúng đều đã mệt nhoài, những bước chân rệu rã muốn đi vững vàng trên dốc cỏ trơn mượt, chỉ còn cách dò dẫm lần từng bước một.

Cuối cùng đã xuống tới chân đồi. Lỗ Nhất Khí thình lình hét lên thật lớn:

- Không phải!

Rồi lập tức lăn nhào xuống ngựa. Đến Hạ Táo Hoa thân thủ tinh nhanh như chớp cũng không kịp túm lấy cậu.

Lỗ Nhất Khí vừa tiếp đất, lập tức chạy như bay tới bên hồ, Hạ Táo Hoa chẳng hiểu đầu cua tai ốc ra sao, chỉ biết bám sát theo sau.

Chú thích

[1] “Hải” hay “hải tử” trong tiếng Mông Cổ có nghĩa là hổ, đầm. Đây là một vùng đất có địa mạo rất đặc biệt trong vùng sa mạc Tây Bắc, cồn cát nối nhau như sóng, đồi cát lừng lững như thành luỹ, chất cát bắt đầu hoá cứng.

[2] Một phương pháp đơn giản để phán đoán thời gian xuất hiện vết móng ngựa. Thổi vào bên cạnh vết móng ngựa, nếu có bụi bay lên phủ kín vết móng ngựa cho thấy là vết móng mới.

[3] Có nghĩa là hình núi di chuyển ép tới.

[4] Thiên táng là một cách thức an táng người chết phổ biến của người Tây Tạng. Xác chết được đưa đến nơi vắng vẻ, xả ra từng mảnh để cho chim kền kền ăn. Người Tạng cho rằng kền kền là sứ giả của thiên giới, sau khi ăn thịt người chết, chúng sẽ bay về trời, và linh hồn người chết sẽ được lên thiên đàng. Đây cũng được coi là một phương pháp bố thí, tức bố thí thân xác cho chúng sinh. Những người chuyên đảm nhiệm việc xử lý thi hài người chết và thực hiện những nghi lễ liên quan được gọi là thiên táng sư.

[5] Có nghĩa là phương pháp lấy, bỏ, chọn, tránh trong phong thuỷ học.
Bình Luận (0)
Comment