Vì vẫn còn lo lắng về bản kế hoạch chưa làm xong nên vừa nghe chuông báo thức reo Trình Diên đã định ngồi dậy, nhưng lại bị người ta ôm ngang kéo về.
Trì Nghiễn Hành ôm cô vào lòng, giọng trầm khàn: “Mới 6 giờ, đi đâu?”
Cô gỡ tay anh ra: “Kế hoạch tối qua vẫn chưa làm xong.”
“Tối nay về rồi làm.”
Trình Diên không tin lời anh chút nào: “Không được, nhỡ xảy ra chuyện bất ngờ thì sao.”
Huống chi, cứ đến tối là anh lại thích thay đổi ý định.
Anh nhắm mắt lại, giọng trầm ấm mang theo chút từ tính: “Anh hứa với em, tối nay không làm gì hết, được không?”
Đợi đến lúc thực sự dậy thì thời gian cũng không còn sớm, cô vội vàng ăn sáng vài miếng rồi thành thạo mở cửa ghế phụ ngồi vào trong.
Cửa ghế lái mở ra, Trì Nghiễn Hành bước vào.
“Cuối cùng cũng chịu từ bỏ việc lái xe rồi à?”
Trình Diên lắc đầu: “Sau này vẫn phải tự lái, chỉ là hôm nay sơ suất dậy muộn, nên cho anh cơ hội thể hiện thôi.”
“Anh thể hiện tốt thì có thưởng không?”
Cô cúi đầu thắt dây an toàn, liếc nhìn anh một cái, bĩu môi: “Trước đây anh đâu có như thế.”
“Như thế nào?”
Cô nói: “Hở một tí là đùa giỡn lưu manh.”
Anh cúi đầu cười khẽ, hơi nghiêng người tới gần cô: “Vậy mà là đùa giỡn lưu manh rồi à?”
Cô đưa ngón trỏ lên ấn vai anh, đẩy anh về chỗ cũ từng chút một.
“Dù sao thì trong công ty cũng không được như thế, chúng ta thỏa thuận trước như vậy nha.”
Anh trả lời ngay không chút do dự: “Không thành vấn đề.”
Sau khi Trình Diên đến công ty, đầu tiên cô vào cửa hàng tiện lợi dưới tầng mua một ly cà phê, tính toán thời gian sau khi Trì Nghiễn Hành đã đến văn phòng, canh đúng khoảng cách thời gian mới thong thả bước vào.
Ở cửa gặp bốn năm người ở bộ phận phiên dịch, cô chào hỏi mọi người và bị Hiểu Hiểu vỗ nhẹ một cái ở phía sau.
“Chào buổi sáng.”
Trình Diên: “Chào buổi sáng.”
Trùng hợp là mấy người vừa đến thang máy thì cửa vừa khép lại.
Tòa nhà công ty có 17 tầng, nếu chờ lượt thang máy tiếp theo thì sẽ phải đợi rất lâu.
“Á, không lẽ tôi sẽ trễ giờ thật à!” Trong đám đông có ai đó thở dài.
Ai ngờ lời còn chưa dứt, cửa thang máy đang đóng lại đột nhiên mở ra.
Đập vào mắt là Trì Nghiễn Hành trong bộ vest đen chỉnh tề, bên cạnh anh là thư ký và giám đốc tài chính, ai nấy đều giữ vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng.
Đám đông đang ồn ào lập tức đông cứng.
Gương mặt đang tươi cười chào hỏi của Trình Diên cũng sượng lại, sau khi xuống xe chưa tới 20 phút, sao lại đã gặp nhau ở đây?
Có lẽ vì sáng sớm mà đã gặp tổng giám đốc nên ai nấy đều bất ngờ, mọi người nhìn nhau mà chẳng ai dám lên tiếng.
Sau vài giây im lặng, Trì Nghiễn Hành liếc mắt nhìn đám người đang im phăng phắc trước mặt, mở miệng: “Mọi người không vào à?”
Cuối cùng đồng nghiệp cũng phản ứng lại, sợ trễ giờ nên vội vàng nói: “Vào vào vào, cảm ơn sếp Trì!”
Hiểu Hiểu còn chào một câu: “Chào buổi sáng, sếp Trì.”
Trì Nghiễn Hành khẽ gật đầu, mặt không biểu cảm: “Chào buổi sáng.”
Trong thang máy, điện thoại Trình Diên rung liên tục, mọi người trong nhóm chat nhỏ đang tấn công dữ dội.
“Trời ơi!!! Sếp Trì chào tôi đó! Ngày nào anh ấy cũng đi làm à? Trước giờ tôi chưa từng gặp!”
“Á á á lúc nãy sợ muốn xỉu, quay đầu lại thấy ba lãnh đạo đứng đó, tối nay có tư liệu sống làm ác mộng rồi.”
“Nói thật, sếp Trì mặc vest thật sự quá đẹp, có kiểu nho nhã thanh lịch—— Nhưng mà nói vậy có bị sao không?”
“Lầu trên đừng quá trớn, tỉnh lại đi, hôm nay là thứ Hai đó.”
Trình Diên bị ép đứng tận cùng trong thang máy, cô mặc một chiếc áo len mỏng, bên tay là cánh tay của Trì Nghiễn Hành, chỉ cần hơi lắc một cái là có thể chạm vào áo vest của anh.
Cô lướt điện thoại vài cái rồi vô thức ngẩng đầu nhìn anh.
Lúc xuống xe không chú ý, giờ mới thấy anh mặc vest đen, vóc dáng cao ráo, chỉ riêng khuôn mặt thôi đã đủ nổi bật rồi.
Cảm nhận được ánh nhìn của cô, chàng trai quay đầu lại nhìn.
Trong không gian chật hẹp của thang máy, bầu không khí vừa gượng gạo vừa căng thẳng, ánh mắt hai người chạm nhau, Trì Nghiễn Hành khẽ nhướng mày.
Cô bất giác đỏ mặt, vội cúi đầu và theo đồng nghiệp bước ra ngoài.
Hôm nay là ngày chính thức vào nhóm, lần đầu cô tham gia một dự án trọng điểm nên đã tới phòng họp từ sớm, chọn chỗ ngồi ở góc, chuẩn bị sẵn sàng.
Ghế bên cạnh bị kéo ra, khóe mắt Trình Diên liếc nhìn sang.
Ian từ từ kéo ghế ra, mỉm cười chào hỏi: “Chị Yara, chào buổi sáng.”
Từ sau lần bị đổ oan, đây là lần đầu tiên Ian chủ động nói chuyện với cô.
Trong đầu cô dấy lên chút nghi ngờ. Tối hôm đó Ian từng bắt gặp cô và Trì Nghiễn Hành đi ăn cùng nhau, cô vẫn luôn thấp thỏm lo sợ Ian sẽ nói ra chuyện đó.
Chẳng lẽ, cậu ta không nhận ra Trì Nghiễn Hành?
Hoặc có lẽ, cậu ta đã nhận ra nhưng vì tôn trọng quyền riêng tư nên không nói ra.
Nhìn lại việc cô tùy tiện suy đoán về người khác, ngược lại lại có phần suy nghĩ hẹp hòi. Trình Diên nhất thời hơi xấu hổ, chào lại như thường.
Sau khi tan làm, cô thu dọn đồ đạc, theo như đã hẹn đến dưới gốc cây trước cổng công ty gặp Trì Nghiễn Hành, buổi chiều cùng đi mua sắm.
Ra khỏi công ty rồi thì không cần che giấu nữa, Trì Nghiễn Hành nắm tay cô, mười ngón đan vào nhau. Trình Diên mỉm cười rạng rỡ, ríu rít kể với anh về tiến độ công việc hôm nay.
Sau đó có người gọi tên cô.
“Tiểu Diên!”
Sau khi nghe thấy tiếng gọi, cô vô thức quay đầu lại, trên mặt vẫn còn nụ cười trên môi. Nhưng khi nhìn rõ người kia, giây sau cô như rơi xuống hầm băng, sững sờ tại chỗ.
Đường phố đông đúc, tiếng còi xe inh ỏi ở cách đó không xa.
Vu Hưng Trung mặc bộ vest xám, đứng từ xa gọi cô.
Không đợi bọn họ đi đến, người đàn ông đã tiến lại, mở miệng: “Tiểu Diên, lâu quá không gặp con, không ngờ lại gặp được ở đây……”
Nghe vậy, Trì Nghiễn Hành quay đầu, thấy một người đàn ông trung niên đang nhiệt tình nói chuyện với cô.
“Người quen à?”
Cô không ngờ lại gặp chú Vu ở đây. Người đã tìm đến tận nơi, cũng không thể trốn được nữa.
Trình Diên rũ mắt, liếc nhìn ông ta, nói: “Ông ta là bố dượng em.”
Ánh mắt Trì Nghiễn Hành hiện lên một chút ngạc nhiên, chắc anh cũng không ngờ chuyện gặp phụ huynh lại đến đột ngột như thế.
Anh chủ động lên tiếng: “Chào bác, cháu là Trì Nghiễn Hành.”
Vu Hưng Trung giật mình, vội vàng tiến lên bắt tay: “Ồ! Nghiễn Hành à! Cháu xem, bác đúng là không có mắt nhìn, thất lễ quá!”
Trì Nghiễn Hành bắt tay rất lịch thiệp: “Không sao, cháu là con cháu mà kết hôn lâu như vậy rồi còn chưa đến chào bác mới là thất lễ.”
Gia cảnh tốt, cư xử khiêm tốn lễ độ, vài câu nói đã khiến Vu Hưng Trung cực kỳ hài lòng với Trì Nghiễn Hành.
Còn bên này, Trình Diên vẫn luôn im lặng, thậm chí không nhìn ông ta lấy một cái.
Đứng giữa đường cũng không tiện nói chuyện lâu, Trì Nghiễn Hành chủ động đề nghị hỏi Vu Hưng Trung có muốn ngồi xe anh không.
Ông ta vội vàng từ chối: “Không cần không cần, bác đến gặp vài nhà cung cấp, sáng mai sẽ quay về, không làm phiền hai đứa đâu.”
Mãi đến khi họ đi khá xa, trong gương chiếu hậu vẫn phản chiếu bóng dáng người đàn ông trung niên đang gọi điện, trên mặt cười tươi không dứt.
Còn Trình Diên thì mệt mỏi nhắm mắt lại, suốt quãng đường không có tinh thần gì.
Có lẽ vì ban ngày quá bận, cô không có thời gian xem lại bản kế hoạch chưa hoàn thành.
Buổi tối sau khi tắm xong, Trình Diên lập tức lấy laptop ra để làm tiếp.
Sau khi nhấp chuột mở tài liệu, đập vào mắt cô lại là một bản báo cáo hoàn chỉnh.
Nội dung chi tiết, trọng điểm rõ ràng, có thể nói là hoàn hảo.
Trình Diên ngạc nhiên lướt mắt nhìn sơ qua, chợt nhớ ra điều gì đó.
Cô đứng dậy, mở cửa phòng làm việc, vừa khéo đụng phải một cơ thể rắn chắc có chút ẩm ướt.
Trì Nghiễn Hành vừa tắm xong, anh không mặc áo và đang dùng khăn lau tóc.
Dù đã từng thân mật vài lần, nhưng bất ngờ gặp cảnh anh c** tr*n dưới ánh đèn sáng trong nhà, Trình Diên vẫn không kìm được mà rũ mắt xuống.
“Sao anh không mặc áo?”
Anh vắt khăn lên vai: “Thì đang định mặc mà, sao vậy?”
Anh thường xuyên tập gym, vóc dáng giữ rất chuẩn, khi anh giơ tay lau tóc, bắp tay lộ rõ đường nét cơ bắp hoàn mỹ.
Điều khiến Trình Diên bực nhất là bản thân lại bị sắc đẹp mê hoặc, cô cứ ngây người nhìn anh mấy giây, nhìn lông mày ướt của anh, cằm còn đọng nước, nhìn đến mức dần quên luôn lý do mình tới đây.
Cho đến khi Trì Nghiễn Hành nghiêng đầu nhìn cô, khoé môi anh khẽ cong lên, điểm nhẹ lên trán cô.
“Khởi động đi.”
Lúc này Trình Diên mới hoàn hồn, ngượng ngùng xoa mũi.
“Cái đó….. Cái bản tài liệu đó là anh viết à?”
Anh làm bộ không biết: “Tài liệu nào?”
“Chính là bản em phải nộp ngày mai ấy, hôm trước em chưa viết xong, lúc nãy mở ra thì thấy đã hoàn chỉnh rồi.”
Anh khẽ ừh, không trả lời trực tiếp nhưng giọng điệu gần như đã thừa nhận.
Trình Diên không dám nhìn vào người anh, nhỏ giọng nói lời cảm ơn.
“Chỉ vậy thôi? Không có thành ý gì cả.”
“Vậy anh còn muốn sao nữa?”
Anh nhướng mày: “Em đoán xem?”
Trình Diên chẳng thèm phục tùng anh, giả ngốc: “Em không đoán.”
Không cần tăng ca làm cho kịp tiến độ nên tinh thần cô thoải mái hơn hẳn, nhưng hôm nay tinh thần của cô kém, chẳng còn tâm trạng làm gì khác, vì vậy cô lên giường sớm tắt đèn đi ngủ.
Trì Nghiễn Hành ôm cô từ phía sau, ngủ khá ngon.
Còn Trình Diên lại gặp ác mộng.
Trong mơ cô quay lại thị trấn nhỏ ở phía Nam, mùa Hè nóng nực, ve kêu râm ran ngoài cửa sổ, lẽ ra phải là một kỳ nghỉ Hè ồn ào nhưng vui vẻ.
Du Nguyệt Bình dẫn Vu Hưng Trung về nhà, dẫn đến trước mặt cô và em trai, thông báo rằng sau này chú Vu sẽ chuyển đến sống cùng.
Từ nhỏ đến lớn, Du Nguyệt Bình có một bộ giáo trình riêng để dạy con. Bà ấy ủng hộ kiểu giáo dục áp lực cao, thầy nghiêm khắc mới dạy nên trò giỏi.
Bà ấy nghiêm túc nói với Trình Diên: “Nếu con cư xử không tốt thì tự về quê ở, đến khi nào suy nghĩ thấu đáo rồi quay lại, hiểu chưa?”
Với một đứa trẻ chưa đủ trưởng thành như cô thì câu nói đó chẳng khác nào sét đánh ngang tai.
Trình Diên mơ hồ gật đầu, để chuẩn bị đón chú Vu, cô lo lắng dọn dẹp từ sớm, lau sạch bàn, quét sàn, thậm chí còn dùng nước lau hết kính cửa sổ ở những chỗ cao mà cô có thể với tới.
Cho đến khi gặp người đàn ông mặt mũi cũng sáng sủa kia. Ông ta có lông mày rậm, nụ cười chất phác, còn đưa cô một chùm nho xanh to tròn.
Cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta xoa đầu cô, khen cô biết làm việc nhà, sau này nhất định sẽ là đứa trẻ chăm chỉ, ngoan ngoãn.
Trình Diên ngại ngùng mỉm cười, cô cư xử rất tốt, tạm thời vượt qua mối nguy.
Tối hôm đó, một gia đình được ghép nối lại cùng ngồi ăn bánh sủi cảo.
Trình Diên bưng ghế cho từng người, ân cần bày chén đũa, đứng đợi mọi người vào bàn.
Em trai còn nhỏ, được Du Nguyệt Bình bế cho ăn, Trình Diên ngoan ngoãn ngồi xuống.
Vu Hưng Trung múc một đĩa lớn bánh sủi cảo rồi đưa riêng cho cô một cái chén nhỏ màu vàng có quai, giọng nói nhẹ nhàng.
“Tiểu Diên ăn phần này nhé, phần này không mặn đâu.”
Cô nhận lấy, lòng đầy vui vẻ, hớn hở nhìn cảnh cả nhà quây quần bên nhau thật ấm áp và náo nhiệt.
Mẹ bế em trai, chú ngồi bên cạnh đùa giỡn.
Trình Diên gắp một chiếc bánh sủi cảo trắng, cúi đầu cắn một miếng.
Tiếng cười trong phòng không ngớt, ai cũng vui vẻ, không ai để ý——
Cô nhai hai miếng, sắc mặt biến đổi, cảm thấy nhân bánh không giống thịt.
Nhưng miệng vẫn không ngừng, cô lại ăn thêm một miếng.
Vị mùn cưa và bột giấy đặc trưng lan tỏa, giống như giấy nhão dính vào lưỡi, cô nhìn hai người đang cười nói trước mặt.
Vu Hưng Trung quay đầu, nở nụ cười, liếc nhìn cô.
“Sao vậy? Sao Tiểu Diên không ăn nữa?”
Cô há miệng nhai một cách máy móc, không dám trả lời.
Trong bát họ là bánh sủi cảo nhân thịt heo đã ăn dở, dính ít dấm, nước súp trào ra thơm lừng.
Sau khi bố cô qua đời, kinh tế gia đình khó khăn, cô biết rất rõ điều đó.
Vì vậy Du Nguyệt Bình đặt kỳ vọng rất lớn vào cuộc hôn nhân này. Vu Hưng Trung có một nhà máy, kết hôn xong bà ấy sẽ trở thành bà chủ, không còn phải chạy tới chạy lui để làm công việc tiếp thị thuốc nữa.
Cả buổi tối đó, Du Nguyệt Bình rất vui, không nói câu nào khó nghe với cô.
Lớp vỏ bánh đã chín mềm, nhân bên trong không rõ là gì, dính trên răng, trên lưỡi, nhai như nhai sáp.
Cuối cùng, dưới ánh nhìn của Vu Hưng Trung, Trình Diên ngẩng cổ, khó khăn nuốt xuống.
Lúc này Vu Hưng Trung mới mỉm cười, tiếp tục quay lại ăn uống như thường.
Trong giấc mơ, trước mặt cô vẫn là bát bánh sủi cảo trắng toát bốc hơi nóng, vẫn là cái chén nhỏ vàng có quai ấy.
Cô ngồi trước bàn, đưa tay lau nước mắt rồi lại gắp thêm một cái bánh, từ từ ăn tiếp.
Người đang ngủ chắc là đã buồn đến cùng cực.
Trình Diên cuộn mình thành một cục, cảm giác không hề an toàn.
Trong bóng đêm chẳng ai nhìn thấy, một giọt nước mắt rơi xuống, lăn qua sống mũi và hai má của cô rồi thấm ướt gối.