Sau khi Trình Diên rửa mặt xong và xuống lầu thì Trì Nghiễn Hành đã ngồi vào bàn ăn.
Hôm nay thật sự khó mà dậy nổi.
Sau khi thức dậy, mắt vừa ngứa vừa đau, cô nhìn vào gương trước mặt thì thấy quả nhiên mí mắt đã sưng vù như hai quả núi nhỏ lùn mập.
Vừa chườm lạnh vừa chườm nóng, cuối cùng phải đánh lớp phấn mắt màu nâu đất thật dày mới che đi phần nào.
Cả hai đều không thích có người ngoài trong nhà, nên họ đã trả hết lương trước để dì giúp việc không cần đến nữa.
Không có người lo chuyện nấu nướng, bữa sáng thường chỉ là sandwich với trứng chiên qua loa cho xong.
Nhưng hôm nay lại khác, cô vừa xuống đã thấy trên bàn đặt hai hộp giấy vuông lớn, bọc giấy màu vàng kim, thiết kế đơn giản mà đẹp mắt.
Trình Diên ngồi xuống, liếc nhìn chữ tiếng Anh in trên hộp.
Có lẽ chính cô cũng không nhận ra rằng mỗi khi tâm trạng không tốt thì cô làm việc gì cũng chậm chạp, dễ lơ đãng bất cứ lúc nào.
Giây trước vừa mới nhấc bàn chải đánh răng lên rồi đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm bàn chải một lát mới phản ứng, vội vàng bóp kem đánh răng.
Sau khi rửa mặt cũng thất thần, mở nắp chai cũng thất thần, hoặc như bây giờ, nhìn chằm chằm vào hộp pizza, đầu óc lại bay đi đâu mất.
Trì Nghiễn Hành khẽ gõ lên thành ly.
Hai tiếng keng keng rõ ràng vang lên, Trình Diên hoàn hồn, chạm phải ánh mắt của anh.
“Pizza của nhà hàng này ngon lắm, thử xem.”
Trình Diên ồ khẽ, cô lấy găng tay dùng một lần ra.
Lần đầu Trì Nghiễn đưa cô đi ăn chính là ở nhà hàng này, khi ấy còn có cả Dương Hạo.
Vị thật sự rất ngon, phô mai trong pizza béo ngậy kéo sợi, mềm và thơm khiến cô nhớ mãi không quên, tiếc là nhà hàng đó vừa đắt lại khó đặt bàn, cô chưa có dịp ăn lại lần nào.
Hôm nay lại được ăn, cũng coi như may mắn.
Cô vừa ăn vừa nói: “Hôm nay em không đến công ty, phải về trường một chuyến.”
Anh uống ngụm cà phê: “Ăn xong anh đưa em đi.”
Chuyện đưa cô đi học hay đi làm, Trì Nghiễn Hành luôn rất cứng đầu, nếu có thể lái xe đưa đón thì anh nhất quyết không để cô đi tàu điện ngầm, theo như lời anh nói: “Ngồi xe của anh sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn.”
Khuôn viên Đại học Kinh Thị ở ngay trước mắt, suốt dọc đường cô luôn im lặng, hỏi một câu đáp một câu chẳng có bao nhiêu hứng thú.
Xe vừa dừng, Trình Diên chuẩn bị tháo dây an toàn.
“Này, chờ chút.”
Cô quay đầu lại, nhìn anh một cách nghi ngờ.
Trì Nghiễn Hành không nói gì, chỉ nhìn cô chăm chú và hơi hất cằm lên, ý tứ rất rõ ràng.
Cô lập tức hiểu ra, nét mặt dịu lại, khẽ mỉm cười.
Cô cúi người tới, hôn lên má anh một cái.
Nhưng chàng trai lại không hài lòng, lạnh lùng thốt ra hai chữ.
“Qua loa.”
Trình Diên mở cửa xe, môi mím thành đường thẳng: “Trong trường học, nếu bị ai thấy thì không hay đâu.”
Đang định rời đi thì Trì Nghiễn Hành kéo đầu cô lại, đường hoàng hôn lên môi cô.
“Được rồi, đi đi.”
Sau khi xuống xe, Trì Nghiễn Hành hạ kính cửa, bấm còi.
“Chiều học xong gọi anh, tiện đường đón em.”
Trường Kinh Thị và công ty Lam Dịch một cái ở phía Đông thành phố một cái ở phía Tây thành phố, chẳng biết anh tính tiện đường kiểu gì.
Nhưng Trình Diên vẫn gật đầu: “Dạ.”
Đã một thời gian cô chưa quay lại trường, thời tiết ấm dần, cây cối hai bên đường lớn trung tâm đã bắt đầu xanh tươi, khẽ vươn mình trong gió.
Cô đi in một xấp luận văn rồi theo thời gian đã hẹn đến văn phòng của cô Hình.
Trình Diên là kiểu học trò từ nhỏ đã khiến thầy cô yên tâm, thầy cô nói ba phần, cô làm được chín phần.
Văn phòng ấm áp, hương tinh dầu nhẹ lan tỏa ở bệ cửa sổ, Trình Diên cẩn thận lắng nghe lời góp ý của cô giáo, tỉ mỉ ghi chú lại chỗ cần sửa.
Lần này không chỉ đơn thuần là chuyện bài luận, mà còn sắp đến mùa tốt nghiệp, không ít sinh viên vẫn mơ mơ màng màng không biết phải làm gì, chơi suốt 4 năm rồi mới phát hiện đầu óc trống rỗng.
Tìm việc thì vừa hỏi đã thấy lương cơ bản là 3 ngàn, học tiếp thì kỳ thi cao học lại như vạn quân tranh một cây cầu độc mộc, hàng chục triệu sinh viên tốt nghiệp đều chen chúc lo lắng vào thời điểm này.
Cô Hình rất coi trọng cô và muốn bồi dưỡng thêm nên gọi riêng cô đến để nói chuyện tìm việc và học tiếp.
Cô giáo hết lời khuyên cô nên học tiếp, khen cô có tiềm năng nghiên cứu học thuật, nếu sau này cô muốn làm nghiên cứu sinh tiến sĩ thì cô ấy sẽ giới thiệu quan hệ giúp.
Nhưng Trình Diên lại không nghĩ vậy.
Cô nhìn xa trông rộng, nhưng cũng rất thực tế.
Mục tiêu hàng đầu của cô bây giờ là kiếm tiền, thoát khỏi sự kiểm soát của gia đình càng sớm càng tốt.
Còn việc học, chờ sau vài năm đi làm rồi học tiếp cũng chưa muộn.
Thấy cô nói rất kiên định, cô giáo cũng không nói thêm gì, chỉ cảm thấy tiếc nuối. Ai mà không thích sinh viên cầu tiến và chăm chỉ, cô ấy khuyên cô về nhà suy nghĩ thêm, có gì cứ trao đổi với cô ấy bất cứ lúc nào.
Ra khỏi văn phòng chỉ mới ba giờ chiều, cô lững thững đi đến bờ hồ, thong thả dạo bước.
Vài con thiên nga vươn cổ bơi trên mặt nước, bên cạnh là hàng liễu đã nhú lộc non, cành liễu theo gió đung đưa, mềm mại như sợi tóc.
Cô ngồi xuống băng ghế đá trong đình, bắt đầu ngẩn ngơ.
Thời gian thảnh thơi chưa đến 5 phút, điện thoại rung lên hai cái, có người gọi đến.
Trình Diên bắt máy.
Mười phút sau ở cổng trường Kinh Thị, Trình Diên bước đi vội vàng, gió lớn thổi tung vạt áo, cô vội vã vẫy một chiếc taxi.
Cửa đóng cạch một tiếng
“Chú ơi, làm ơn đến quán bar Lạc Lối.”
Giữa ban ngày, cửa quán bar đóng chặt, lúc Trình Diên đẩy cửa bước vào thì bên trong không hề có âm nhạc ầm ĩ, từ xa chỉ thấy hai nhóm người đang đối đầu.
Vài thanh niên ăn mặc lôi thôi, tóc xanh đỏ tím vàng, đứng nghiêng ngả ở sảnh lớn, vài đứa còn kẹp điếu thuốc giữa ngón tay.
Phía bên kia là các bảo vệ mặc đồng phục, mặt mày không hề thân thiện.
Cô băng qua đám đông nồng nặc mùi nicotine và cồn, chính xác tóm được một thanh niên đang sôi nổi nào đó.
“Sao em lại như vậy?”
Thanh niên hất tay cô ra không chút khách sáo: “Có gì thì nói, ghét nhất người khác đụng vào tôi!”
Trình Diên không yếu thế: “Em tưởng chị muốn đến chắc? Nếu không phải mẹ gọi điện cho chị, chị còn chẳng biết một đứa chưa đủ tuổi như em lại còn dám mò vào quán bar!”
Thấy cô có vẻ là người có thể giải quyết chuyện này, phía sau có một người quản lý mặc vest bước ra, nói vắn tắt vài câu.
“Đây là em trai cô à? Vào đây uống mấy chai rượu, không trả nổi tiền còn định chuồn. Cô xem và xử lý đi.”
Nhìn tên thanh niên cao hơn cả người mình trước mặt, Trình Diên giận đến nghẹn họng.
Trình Quang chẳng thèm liếc cô lấy một cái, cậu ta khẽ xì hai tiếng, mặt mày đầy ghét bỏ và bất mãn.
Nhân viên quầy bar lấy mấy chai rượu rỗng ra, leng keng xếp xuống đất, Trình Diên liếc nhìn một lượt.
“Em uống hết chỗ này à?”
“Không, còn cả mấy đứa bạn nữa.”
Một nhóm thanh niên rủ nhau vào bar chơi, uống say rồi gọi hai chai rượu không rẻ, kết quả là mấy thằng nhóc chưa đủ 18 nhìn nhau ngơ ngác, chẳng ai có tiền trả.
Mắt đảo một vòng, bọn họ không có tiền nhưng đâu phải không có chân.
Cuối cùng, từng đứa từng đứa nối đuôi nhau trèo tường sau tầng hai bỏ trốn.
Kết quả là chỉ có Trình Quang bị tóm lại.
Vốn dĩ Vu Hưng Trung đến đây để bàn chuyện làm ăn, Trình Quang lại nhất quyết đòi đi theo du lịch. Gia đình chiều chuộng cậu ta nên đồng ý ngay, nói là dẫn ra ngoài mở mang tầm mắt.
Trình Diên lần đầu tiên nghe thấy chuyện đến quán bar để mở mang tầm mắt. Hôm qua Vu Hưng Trung đã về nhà, Du Nguyệt Bình hết cách nên mới gọi điện cho cô, nhờ đến cứu người về.
Nhân viên quầy bar chỉ tay mắng om sòm: “Nghĩ camera trong quán chúng tôi là đồ trang trí à? Con mẹ nó, cậu còn muốn bỏ chạy? Không có tiền mà cũng đòi uống rượu?”
“Mẹ kiếp, anh ăn nói cho cẩn thận vào! Ông đây thiếu anh chút tiền đó à?”
Cậu ấm nhỏ nghe không lọt những lời này, Trình Quang gân cổ chửi lại, xắn tay áo, bước lên trước mấy bước.
Cảnh tượng hỗn loạn, tiếng sau lớn hơn tiếng trước, Trình Diên gắng sức đẩy mạnh Trình Quang một cái, quát to.
“Em đứng yên đó!”
Vốn dĩ cô đã thấy phiền, vừa mới quay lại trường được yên tĩnh một chút lại bị kéo ra dọn đống bừa bộn của người khác.
“Tổng cộng bao nhiêu tiền? Tôi trả thay nó.”
Nhân viên quầy bar đọc một con số rồi gọi người mang mã QR ra.
Cô không chớp mắt, dứt khoát chuyển khoản ngay trước ánh mắt ngỡ ngàng như nhìn kẻ ngốc của bao người xung quanh, dắt Trình Quang ra khỏi đó.
Vừa ra bên ngoài, gió thổi qua làm mùi thuốc lá và rượu trên người cậu ta lập tức nồng nặc lên rõ rệt.
Gây chuyện xong cũng chẳng hề thấy xấu hổ, cất công đến cứu mà ngay cả gọi một tiếng chị, cậu ta cũng không thèm gọi.
“Đừng tưởng trả tiền rồi thì có quyền lên mặt dạy đời tôi. Tôi biết thừa là chị không thiếu gì mấy đồng này. Giờ gả vào nhà giàu rồi, mấy chục nghìn đối với chị chẳng là gì chứ gì?”
Trình Diên cúi đầu lướt điện thoại, không thèm đấu khẩu với cậu ta, cô đưa cho cậu ta xem bản chuyển khoản vừa rồi.
“Số tiền này chị sẽ lấy lại đủ từng đồng từ chú Vu. Không cần cảm ơn chị, chị cũng chẳng định dạy em điều gì. Em tự đi đi.”
Cô vừa trả tiền xong thì quay đầu bỏ đi, không thèm liếc người em trai đang đứng dưới tán cây một cái.
Sau đó, cô gửi tin nhắn riêng cho Vu Hưng Trung, đính kèm ảnh chụp xác nhận thanh toán.
【Trình Quang tiêu tiền trong bar, tổng cộng 52.374 tệ, chú chuyển khoản qua là được.】
Mới đi được hai bước, đúng như dự đoán, Du Nguyệt Bình gọi tới.
“Chuyện em trai con thế nào rồi?”
Trình Diên đáp ngắn gọn: “Con trả tiền thay nó rồi.”
“Con chỉ trả tiền cho thằng bé là xong à? Trời cũng sắp tối rồi, hôm nay chắc không về kịp đâu. Con tìm chỗ nào cho thằng bé ở tạm đi, mai mẹ đặt vé cho em con về.”
Cô thẳng thừng từ chối: “Con ở ký túc xá, không rảnh lo cho nó.”
“Chẳng phải con chỉ cần tìm khách sạn cho thằng bé là được sao? Chút chuyện cỏn con như vậy mà người làm chị như con còn không làm nổi à?”
“Nó chưa đủ tuổi. Khách sạn nào dám nhận?”
Bên kia đầu dây im bặt một lúc rồi vẫn giữ giọng cứng rắn: “Thì đưa ít tiền là được chứ gì? Em con chưa từng đi xa, lạ nước lạ cái, con không giúp thằng bé thì ai giúp nó đây?”
“Nó chưa đủ tuổi mà dám đi bar uống rượu, còn gọi là lạ nước lạ cái nữa à?” Trình Diên cạn lời, nhíu mày, giọng cũng bực bội hơn mấy phần.
“Mẹ nghe thằng bé nói hết chuyện hôm nay rồi. Không phải lỗi của nó, đều do đám bạn xấu xui khiến. Không thể trách thằng bé được.”
Du Nguyệt Bình lúc nào cũng bao che vô điều kiện cho con trai. Thi rớt là tại giáo viên, đi bar là bị bạn xúi giục, đánh nhau là bị người khác gây sự trước. Mấy lời này Trình Diên đã nghe không biết bao nhiêu lần. Lúc đầu còn cô cãi lại giờ thì cô buông xuôi luôn rồi, chẳng thèm đôi co với bà ấy nữa.
Cô nói: “Con còn việc, con tắt máy đây.”
Du Nguyệt Bình lập tức gào lên: “Con đợi đã! Tốt xấu gì cũng nuôi con lâu như vậy, đây là cái thái độ gì? Nếu không vì bố mẹ bận thì đâu cần nhờ con?”
Những lời cay nghiệt hơn thế cô đã nghe qua không ít, trái tim cũng sớm luyện thành thép. Trình Diên lạnh giọng buông câu cuối: “Nó là con của mẹ, không phải con của con. Muốn lo thì mẹ tự đi mà lo.”
Sau khi kiên quyết cúp máy, cô thấy mình đã nói năng bộc phát và gây ra hậu quả. Hai bàn tay nắm chặt của cô vẫn còn hơi run và cô đứng co ro trong làn gió lạnh.
Trình Diên cúi đầu, nhắm mắt lại như đang cố nén hết những cảm xúc tiêu cực xuống tận đáy lòng, lông mi run rẩy bộc lộ sự bất lực của cô.
Kế từ khi gặp lại Vu Hưng Trung ngày hôm qua, cô luôn rầu rĩ không vui, linh cảm sẽ có chuyện gì xảy ra, quả nhiên hôm nay đã ứng nghiệm.
Cô mở mắt ra, trước mặt là dòng xe cộ tấp nập, ánh đèn neon rực rỡ khiến người ta choáng váng.
Dòng xe cứ lao về phía trước, thời gian không ngừng trôi, chỉ có mình cô như đứng yên tại chỗ.
Từ quán bar về lại trường chỉ mất 15 phút đi đường, còn 20 phút nữa Trì Nghiễn Hành mới tan làm.
Lý trí mách bảo cô nên gọi xe quay về cổng trường ngay lập tức, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tỏ ra điềm nhiên như cả ngày chỉ đi gặp thầy cô rồi mỉm cười chờ anh tới đón về ăn tối.
Nhưng những lời giận dữ của Du Nguyệt Bình, ánh mắt khinh thường của Trình Quang vẫn quanh quẩn trong đầu khiến cô lại rơi vào trạng thái đờ đẫn khó lý giải.
Đúng lúc này, từ phía sau cô vang lên hai tiếng còi xe dồn dập.
Trình Diên vô thức quay đầu lại và thấy chiếc Mercedes-Benz G65 quen thuộc.
Nó nằm im dưới bóng cây lớn, như một con mãnh thú màu đen đang ngủ yên.
Cô hơi sững sờ tại chỗ, trơ mắt nhìn cửa xe G65 mở ra, Trì Nghiễn Hành bước xuống, với đôi chân dài chỉ hai bước chân đã đứng trước mặt cô.
Trình Diên mím môi, vừa chột dạ vừa ngạc nhiên: “Sao anh lại tới đây?”
Anh chỉ tay về phía cửa quán bar: “Chỗ đó là quán của Kha Húc Dương. Vài phút trước cậu ấy gọi bảo có người gây chuyện. Đúng lúc anh ở gần đây nên ghé xem sao.”
Gây chuyện.
Hai chữ ấy vang lên khiến Trình Diên bất giác cúi đầu, hàng mi khẽ rũ xuống.
Trì Nghiễn Hành không rõ tình hình lắm, hỏi: “Bạn em à?”
Cô c*n m** d***: “Coi như là em trai em.”
Trì Nghiễn Hành không nói gì, chỉ kéo tay cô: “Lên xe trước đã.”
Trình Diên muốn giải thích nhưng lại thấy bây giờ không phải lúc thích hợp, cô nặng nề kéo mạnh cửa xe, mùi hương thoang thoảng ùa vào.
Chiếc xe này có mỗi một nhược điểm là hàng ghế sau chật chội vô cùng, ngồi vào cảm giác rất khổ sở.
Nhưng lúc này, ở hàng ghế sau lại yên lặng đặt một bó hoa màu hồng phấn tuyệt đẹp.
Hương hoa dịu nhẹ lan tỏa khắp xe, mùi thơm tự nhiên của cỏ cây tràn đầy không gian nhỏ hẹp.
Trình Diên hơi ngạc nhiên, nhìn về phía anh.
“Đi ngang qua tiệm hoa, thấy bó này đẹp nên mua thôi.”
“Cho em à?”
Anh nhướng mày, ánh mắt như muốn nói: “Không cho em thì cho ai?”
Được tặng hoa vốn là chuyện khiến người ta vui vẻ, huống hồ bó hoa này lại rất đẹp.
Cô cố gắng cong môi: “Cảm ơn.”
Trì Nghiễn Hành vươn tay ra lấy bó hoa rồi đặt vào lòng cô.
Trình Diên nghịch lớp giấy gói tinh tế, buổi sáng được mua pizza, bây giờ lại được tặng hoa, hôm nay anh rất lạ, cô thuận miệng hỏi:
“Hoa không ăn được mà, sao tự dưng lại tặng hoa?”
Chàng trai xoay vô lăng, lái xe hướng về phía biệt thự.
“Vì hoa vốn không phải để ăn, tặng hoa là để em vui.”
Nụ cười trên khoé miệng cô khựng lại một giây. Đúng là hai ngày nay cô có tâm sự, nhưng chưa từng nghĩ anh lại để ý đến.
“Nhưng nếu em thật sự rất muốn ăn——”
Đèn đỏ sáng lên, anh dừng xe.
Trình Diên cúi đầu vùi mặt vào mùi hương, khi ngẩng đầu lên đã có thêm một chiếc bánh kem phủ fondant* màu sữa xuất hiện một cách thần kỳ trước mặt cô.
(*Bánh kem phủ fondant: Là một loại bánh (thường là bánh kem hoặc cupcake) được phủ một lớp fondant – một loại nguyên liệu làm từ đường, siro ngô và gelatin (hoặc bột dẻo), có dạng mềm mịn như đất sét nặn.)
Trên mặt bánh trang trí những bông hoa hồng nhỏ màu hồng nhạt và trắng, xếp thành hình chùm nổi lập thể.
Anh dùng một tay nâng chiếc bánh tròn nhỏ, nhìn thẳng vào mắt cô, khẽ cong môi cười.
“Cũng không phải là không có cách.”