Lời Thì Thầm Của Cánh Diều

Chương 27

 
Lần đầu tiên gặp Trình Diên, khi đó Trì Nghiễn Hành vừa thừa kế công ty, địa vị còn chưa vững vàng thì ông nội anh đột nhiên gọi điện nói đã sắp đặt cho anh một cuộc hôn nhân.

Khi ấy anh đã đơn độc chiến đấu hơn nửa năm và chưa hề có một giấc ngủ trọn vẹn, mở mắt ra là họp hành, ký tên, đọc tài liệu.

Sau khi cúp điện thoại anh mệt mỏi xoa giữa hai đầu lông mày, hoàn toàn không muốn đi đến nhà hàng đã hẹn.

Đúng lúc đêm hôm trước thức trắng nên buổi trưa anh mới ngủ bù, sau khi thức dậy đã ba giờ chiều.

Chỉ còn nửa tiếng nữa là đến ba giờ rưỡi theo lịch hẹn.

Không biết tại sao anh như bị ma xui quỷ khiến mà đứng dậy, đi tắm, thay quần áo rồi lái xe khỏi nhà.

Ông nội anh luôn suy nghĩ cho anh, đối tượng kết hôn được sắp xếp chắc cũng là con gái nhà giàu có. Sau khi hai nhà liên hôn thì tài lực có thể nắm giữ trong giới ở Kinh Thị cũng sẽ tăng nhanh gấp bội, đến khi đó tài chính vững vàng, anh ở công ty cũng vững bước thuận lợi hơn.

Mấy quản lý dưới quyền không phục anh, cũng có thể nhân cơ hội này mà trấn áp một phen.

Trì Nghiễn Hành thầm nghĩ trong lòng, trên đường đi đầu óc anh nhanh chóng tính toán xong lợi ích được mất và vội vàng đến nhà hàng mà ông nội đã chỉ định với vẻ mặt bình tĩnh.

Mãi đến khi bước vào phòng riêng và ấn tay nắm cửa xuống, anh lạnh lùng nghiêm mặt đứng trước cửa đối diện với một ánh mắt quen thuộc.

Trì Nghiễn Hành sững sờ.

Một cô gái trắng trẻo dịu dàng dường như đã bị giật mình, cô đứng dậy và rụt rè mở miệng.

“Chào anh……”

Cô mặc chân váy màu trắng đơn giản, áo sơ mi xanh nhạt, mái tóc dài buông xõa trên vai, trông hiền dịu và xinh đẹp.

Anh quay lưng để đóng cửa lại và ngay lập tức nhớ ra người này là ai.

Bởi vì cô gái này gần như là lớn lên theo đúng tỷ lệ hoàn hảo, đôi lông mày và ánh mắt dịu dàng đặc trưng, lúm đồng tiền nhỏ xinh nơi khóe miệng.

Ký ức kéo anh về buổi chiều nóng nực của 10 mấy năm trước, anh theo ông nội đi thăm đồng đội của ông cụ và gặp cô bé váy vàng ở vùng quê.

Tuy nhiên Trì Nghiễn Hành không để tâm, hiện thực không cho phép anh có quá nhiều ảo tưởng và lãng mạn.

Vì không phải tiểu thư nhà giàu ở đất Kinh Thị nên lợi ích qua lại cũng sẽ đơn giản hơn, ít nhất sẽ không xuất hiện tình huống bị người ta chèn ép.

Anh lịch sự nhưng xa cách ăn xong bữa cơm với cô gái, sau đó làm theo trình tự một cách lạnh lùng. Sau khi đăng ký kết hôn xong anh không hề quay đầu lại mà đi Châu Âu xử lý công việc của công ty con.

Thời gian thấm thoắt đã vài năm trôi qua, cô gái nhỏ nhút nhát ngày nào giờ đang nằm gọn trong lòng anh.

Trình Diên nói chuyện gần cả buổi tối nên hơi mệt, giọng cô nhỏ dần.

Cô tựa vào ngực chàng trai, lắng nghe tiếng nhịp tim anh đập thình thịch liên hồi, ngửi mùi tùng bách thoang thoảng trên người anh, vùi đầu vào lòng anh.

“Thật ra cũng không tệ lắm, giờ em sống rất tốt,” Trình Diên làm ra vẻ thoải mái, giãn mày và tươi cười, “Em sợ họ gây phiền phức cho anh.”

Dù có tồi tệ và khó nói đến mấy thì cô vẫn phải nói.

Vì cô không biết ngày nào đó mình sẽ lại gặp phải Vu Hưng Trung hoặc Trình Quang. Cô không biết khi nào bọn họ lại nổi điên mà gọi điện cho Trì Nghiễn Hành.

Cô không muốn liên lụy đến người khác, đây là cuộc sống tồi tệ và là mớ hỗn độn của riêng cô.

Còn Trì Nghiễn Hành mới là người trong sạch, mãi mãi xứng đáng với hoa tươi, bánh kem và những điều tươi sáng.

“Không phiền,” anh giơ tay đắp lại tấm chăn, hôn l*n đ*nh đầu cô và nói, “Anh chưa bao giờ thấy chuyện của em là phiền phức.”

Ngay từ đầu Trì Nghiễn Hành đã nhận ra cô là người nhạy cảm và thiếu cảm giác an toàn.

Từ nhỏ cô đã có quá ít, chưa kể phần lớn đều là giả dối.

Chưa từng có ai thật lòng nói với cô rằng em rất tốt, anh cần em.

“Ban đầu em muốn giấu anh và tự mình giải quyết.”

Cô không chắc liệu sau buổi tối nói thật lòng này Trì Nghiễn Hành có chán ghét cô không, dù sao cũng không có ai muốn sống cùng một gánh nặng.

Cứ như thể cô đang giao những thứ yếu ớt và quan trọng nhất của mình vào tay đối phương, nhưng cô không rõ liệu anh có giữ gìn cẩn thận hay không.

Vì từ trước đến nay không ai cho cô chỗ dựa tinh thần đó.

Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, nhỏ giọng: “Bây giờ em chỉ muốn sống cùng anh thật tốt.”

Nhưng em bằng lòng cố gắng thử một lần.

Em không muốn những nỗi niềm khó nói trở thành cái gai ngăn cách giữa chúng ta.

Giữa chúng ta, vốn dĩ nên không có gì giấu nhau.

“Thật ra em cũng không hiểu tại sao anh lại chọn ở bên em.”

“Gia cảnh em bình thường, không thể giúp anh bất cứ điều gì trong sự nghiệp.”

“Dù có tìm một bình hoa, cũng nên chọn cái đẹp nhất.”

Cô cúi đầu, từ góc độ này vừa vặn có thể nhìn thấy cái gáy trắng nõn mềm mại của cô, và cả sợi dây chuyền đá sapphire kia.

Biệt thự rộng lớn và trống trải, đen trắng rõ ràng, nhưng hình như từ lúc cô chuyển vào đã có thêm chút hơi ấm.

Trì Nghiễn Hành nhìn những con thú nhồi bông trên sofa, thỏ con, gấu con, từng con một đều ngoan ngoãn đáng yêu.

Những chiếc bát hình cá nhỏ màu sắc tươi sáng trong bếp, khăn trải bàn hoa nhí, món trang trí Cinnamoroll trên chìa khóa của anh. Chiếc đèn nhỏ ấm áp mà chỉ lơ đãng ngẩng đầu lên là thấy, khắp nơi đều là dấu vết trang trí cho cuộc sống của cô.

Trì Nghiễn Hành nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nghiêm túc nói: “Em rất quan trọng, ngoài em ra thì không thể là ai khác.”

Cô nhìn thẳng vào mắt chàng trai.

Lời nói của anh vang lên.

“Bởi vì anh yêu em.”

Trình Diên vẫn đang ngây người nhìn anh.

Bởi vì Trì Nghiễn Hành thật sự không giống người hay bộc lộ cảm xúc ra ngoài.

Anh luôn bình tĩnh, điềm đạm và sát phạt quyết đoán.

Trên vai anh là toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Trì, những suy tưởng mộng mơ của cô gái trẻ có vẻ quá ngây thơ trước quyền lực và tiền tài.

Bầu không khí giữa hai người dần trở nên ấm áp, như có luồng khí đang cuộn trào.

Giây tiếp theo, Trình Diên lấy hết can đảm, chủ động áp môi mình lên môi anh.

Cảm xúc mềm mại và nóng bỏng truyền đến, cơ thể Trì Nghiễn Hành căng cứng.

Anh ngồi trên sofa, Trình Diên ngửa đầu nằm trong lòng anh.

Nụ hôn tối nay thật đúng lúc một cách hoàn hảo.

Bó hoa và bánh kem hôm nay cũng đúng lúc một cách hoàn hảo.

Tựa như dải lụa tinh xảo được tháo ra, hộp quà mở ra để lộ chiếc bánh kem nhỏ ngọt ngào bên trong.

Sau khi nút thắt trong lòng được gỡ bỏ thì bắt đầu tận hưởng.

Trên cửa sổ kính sát đất phản chiếu ánh đèn lấp lánh.

Trên bàn còn sót lại một mẩu kem nhỏ của chiếc bánh, màu trắng dính dấp bị bôi lem nhem khắp nơi.

Hoa tươi được đặt trên bàn, còn chưa kịp c*m v** nước, chưa được chăm sóc cẩn thận nên những cánh hoa rũ xuống như thể cúi đầu cầu xin.

Nhưng những điều đó không quan trọng.

Không biết quần áo của ai đã trượt xuống sàn, sau khi tỉnh táo thì trên sofa đã là một mớ hỗn độn.

Trì Nghiễn Hành ôm Trình Diên đang kiệt sức và được quấn trong chăn lông lên lầu.

Trình Diên nắm lấy cánh tay anh, nhưng lại bị anh bế bổng lên không trung: “Đi đâu vậy?”

“Bế em đi tắm.”

Nửa đêm, tiếng nước chảy ào ào vang lên trong phòng tắm, Trì Nghiễn Hành đứng trước gương với ánh mắt anh sâu thẳm, chứa đựng vẻ thỏa mãn chưa tan sau cuộc ân ái.

Anh cầm điện thoại lên gửi một tin nhắn cho Dương Hạo.

【Ai chịu trách nhiệm các vấn đề của công ty gỗ Vu thị?】

Chắc hẳn Dương Hạo cũng ngủ muộn nên lập tức có tin nhắn trả lời.

【Sếp Trì, là trưởng phòng Lý Khánh.】

Trì Nghiễn Hành:【Đặt lịch hẹn ăn tối vào tối mai, gọi Lý Khánh và người phụ trách của Vu thị.】

Sau khi tin nhắn được gửi đi, Trì Nghiễn Hành nhanh chóng tắm rửa.

Khi trở lại giường, Trình Diên đã nhắm mắt ngủ say.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, cô thở nhè nhẹ.

Trì Nghiễn Hành lại gần ôm cô vào lòng.

Hai người ôm chặt lấy nhau, cô như một con vật nhỏ lông xù cọ vào cổ anh, khiến lòng chàng trai hơi ngứa ngáy.

Anh không nhịn được nâng mặt cô lên và hôn lên môi cô.

“Ngủ ngon, ngủ nhanh đi.”

Sáng hôm sau, nhận được tin nhắn hồi âm của Dương Hạo.

Dương Hạo:【Sếp Trì, người bên Vu thị nói gần đây họ đang ở Nam Thành, nếu quyết định bữa cơm vào tối nay thì thời gian gấp quá, sếp xem có tiện lùi lại không?】

Trì Nghiễn Hành lạnh lùng gửi hai chữ.

【Không thể.】

Bên trong phòng bao của nhà hàng chỉ có hai người.

Du Nguyệt Bình và Vu Hưng Trung vội vã đến Kinh Thị ngay trong đêm, xuống máy bay rồi lại đi một chặng tàu cao tốc, mệt mỏi cả chặng đường chỉ vì bữa cơm này.

Du Nguyệt Bình lo lắng, “Ông nói xem, tự nhiên trưởng phòng Lý gọi chúng ta từ xa đến đây để làm gì?”

Vu Hưng Trung an ủi bà ấy, “Bà đừng lo, chờ người đến là sẽ biết lý do thôi.”

“Tôi sợ có biến cố, việc làm ăn của chúng ta đều do ông ta đứng ra giới thiệu, lỡ ông ta trở mặt……”

“Không có chuyện đó đâu, hơn nữa cũng không nhìn xem chúng ta đang dựa vào ai?”

Vu Hưng Trung khinh thường.

Ống ta thay đổi vẻ thật thà chất phác thường ngày, cất giọng mỉa mai: “Lý Khánh đó chỉ là một trưởng phòng nho nhỏ, có thực quyền gì chứ? Không phải vẫn phải nhìn mặt mũi nhà họ Trì sao?”

“Có nhà họ Trì chống lưng, ai dám động đến chúng ta?”

Giây tiếp theo, cửa phòng bao bị đẩy ra, trưởng phòng Lý dẫn theo thư ký tươi cười bước vào.

“Chà, ông chủ Vu, đã lâu không gặp!”

Hai người vội đứng dậy, Vu Hưng Trung lập tức đổi sắc mặt, cúi người tươi cười đón tiếp.

“Trưởng phòng Lý, đúng thật là đã lâu không gặp! Ông mau ngồi đi, mời ngồi!”

Sau khi chào hỏi, trưởng phòng Lý xua tay bảo thư ký đợi bên ngoài.

Vu Hưng Trung và Du Nguyệt Bình nhìn nhau, chắc tiếp theo đây sẽ nói sang chuyện chính.

Quả nhiên Lý Khánh mở lời trước, “Tối nay vội vàng gọi hai người đến đây thật có lỗi quá, nhưng quả thật có chuyện thế này.”

“Ôi, trưởng phòng Lý cứ nói đi, đừng ngại.”

“Chúng ta hợp tác cũng đã vài năm, quả thật trong công việc kinh doanh gần đây cần phải có một chút điều chỉnh.”

Hai người chờ đợi câu sau của ông ấy.

……

Sau một hồi im lặng kéo dài, Du Nguyệt Bình là người đầu tiên không ngồi yên được nữa.

“Trưởng phòng Lý, chúng tôi cũng chỉ làm ăn nhỏ, không kiếm được bao nhiêu tiền, gần đây tình hình lại không tốt. Ông nói muốn mua lại xưởng của chúng tôi, chuyện này quá đột ngột.”

Hai vợ chồng tiếp quản xưởng gỗ đã 10 mấy năm, tận tâm tận lực, khổ tâm kinh doanh, thân thiết như con cái, sao có thể dễ dàng chuyển nhượng cho người khác.

“Đừng vội từ chối,” Lý Khánh xua tay, “Chính vì tình hình không tốt tôi mới có ý muốn giúp đỡ hai người. Sau khi góp vốn tôi sẽ trả lương cho hai người, còn có thể lỗ vốn được sao?”

Vu Hưng Trung và Du Nguyệt Bình nhìn nhau với vẻ mặt khó xử.

Mấy năm nay xưởng không kiếm được nhiều tiền, nhưng cũng không đến mức thua lỗ, mỗi năm đều có lợi nhuận ổn định, nếu thật sự ký hợp đồng thì không phải sẽ thành đi làm thuê cho công ty sao?

Hàng tháng nhận lương cứng thì được bao nhiêu tiền?

Cuối cùng Vu Hưng Trung lên tiếng, “Trưởng phòng Lý, tôi mời ông một ly.”

“Nhà chúng tôi làm xưởng gỗ nhiều năm, nhờ vào mối quan hệ của ông, mỗi năm mới nhận được vài đơn hàng. Bây giờ ông nói bỏ mặc không làm nữa, chúng tôi còn phải ăn cơm mà!”

Trưởng phòng Lý phản bác, ông ấy lấy tờ hợp đồng đã chuẩn bị sẵn trong túi ra, đập xuống bàn.

“Ông Vu, ông xem mình nói gì kìa! Không phải tôi mặc kệ, tôi đã mang hợp đồng này đến cho ông đây, hai người ký tên, xưởng gỗ sung vào công ty, đến khi đó lời lỗ đều do công ty chịu trách nhiệm, hai người chỉ lo việc nhận lương, chuyện tốt này còn gì bằng?”

Du Nguyệt Bình liếc mắt ra hiệu cho Vu Hưng Trung, lắc đầu, xem điệu bộ là thà chết cũng không chịu khuất phục.

Ông ta mở lời: “Trưởng phòng Lý, nói thật thì chúng tôi không ký hợp đồng này được! Công ty cho chúng tôi 6 phần lợi nhuận đã tính là ít rồi, huống hồ bây giờ chỉ cho 4 phần. Việc làm ăn này quá lỗ vốn, hôm nay có gọi ai đến thì họ cũng không dám ký đâu!”

Trưởng phòng Lý im lặng không nói, thái độ đó như đang nói nếu không ký hợp đồng thì ai cũng đừng hòng đi.

Vu Hưng Trung thấy vậy thì vội vàng tung ra chiêu cuối.

“Trưởng phòng Lý, chúng ta hợp tác nhiều năm, dù thế nào đi nữa, vì nể mặt Nghiễn Hành ông cũng phải cho tôi một lời giải thích! Muốn mua lại xưởng thì được, nhưng lợi nhuận của tôi phải tăng thêm 3 phần!”

Đúng lúc đó, điện thoại của Lý Khánh reo lên.

Ông ấy không tránh né mà nhấc máy thẳng.

“Ồ ồ, được, sếp đến rồi sao? Tốt quá tốt quá!”

Tắt điện thoại xong, Lý Khánh cũng đổi sắc mặt, “Ông Vu à, chuyện này ông cầu xin tôi cũng vô ích, tôi không làm chủ được. Ông cũng nói mà, tôi chỉ là một trưởng phòng nhỏ làm việc theo lệnh, tôi cũng phải nghe lời ông chủ!”

Lý Khánh đứng dậy mở cửa phòng bao, cung kính chào “Sếp Trì.”

Trì Nghiễn Hành mặc bộ vest đen, dáng người cao ráo đĩnh đạc đang đứng ở cửa.

Anh lạnh lùng quét mắt nhìn vào phòng riêng, không nói lời thừa thãi.

“Còn chưa ký xong hợp đồng?”

 

Bình Luận (0)
Comment