Lời Thì Thầm Của Cánh Diều

Chương 28

 
Nhà hàng phong cách Hong Kong, trên bàn bày đầy sơn hào hải vị nhưng không ai động đũa.

Thức ăn đã nguội từ lâu, lớp dầu mỡ đông lại thành một màng trắng mỏng nổi trên bề mặt canh.

Sau khi Trì Nghiễn Hành bước vào, phòng bao thoáng im lặng.

Anh lạnh lùng đứng ở cửa, còn Vu Hưng Trung và Du Nguyệt Bình vội đứng dậy.

Chỉ vì một xưởng gỗ nhỏ, không ai ngờ Trì Nghiễn Hành lại đích thân đến đây vào giữa đêm.

Dương Hạo theo sau, thầm nghĩ không hổ là sếp, chỉ bằng một câu nói cũng đủ khiến cả căn phòng phải im lặng.

Anh ấy đóng cửa phòng bao, quét mắt nhìn mấy vị khách. Chỉ biết hôm nay đến để bàn chuyện làm ăn với sếp, nhưng cặp vợ chồng trong phòng này nhìn sao cũng không giống người có thể bám víu vào nhà họ Trì.

Chỉ một xưởng nhỏ như vậy mà cũng cần sếp đích thân ra mặt?

Bề ngoài của Vu Hưng Trung trông thật thà chất phác, thoạt nhìn giống như một người làm ăn chân chính, nhưng ánh mắt của ông ta lại không che giấu được sự tính toán, tâm cơ sâu nặng.

Chưa kể người vợ bên cạnh, nói thẳng ra là tướng mặt chua ngoa, Dương Hạo thấy phiền nhất khi phải giao tiếp với người như vậy.

Nói lý lẽ thì không nghe, hễ không vừa ý là giở trò vô lại, đã đưa ra điều kiện là được đằng chân lân đằng đầu.

Quả nhiên Vu Hưng Trung là người đầu tiên biết nhìn sắc mặt, ông ta phá vỡ sự im lặng, mặt mày tươi cười nói: “Ờ thì…… Sao Nghiễn Hành lại đến đây, mau vào ngồi đi!”

Trì Nghiễn Hành nhàn nhã ngồi xuống, anh tựa lưng vào ghế, liếc nhìn Dương Hạo.

Người đằng sau hiểu ý.

Dương Hạo nói: “Ông Vu, hôm nay đến là chuyện làm ăn, ông vẫn nên gọi là sếp Trì đi.”

Vu Hưng Trung á khẩu, nuốt nước bọt, có chút ngượng nghịu.

“Được, được, sếp Trì.”

Đứng cạnh còn có trưởng phòng Lý Khánh.

Ông ấy lau mồ hôi lạnh trên trán, cảm thấy oan ức hơn nhiều.

Nghe nói xưởng gỗ nhỏ này là chuyện nội bộ của nhà sếp, vậy mà ông ấy lại vô tình vướng vào. Ông ấy nào dám nhúng tay vào chuyện gia đình nhà sếp.

Làm cả buổi trời mà đóng vai trắng cũng không được, đóng vai đỏ cũng không xong, có làm sao cũng tốn sức mà không được lòng.

Trì Nghiễn Hành đi thẳng vào vấn đề, nhìn Lý Khánh: “Đến bước nào rồi?”

Ông ấy nhanh chóng đùn đẩy trách nhiệm, “Sếp Trì, trước khi sếp đến chúng tôi đã bàn bạc gần xong, chỉ có vấn đề lợi nhuận này, e là ông chủ Vu còn có ý kiến khác……”

Trì Nghiễn Hành quét tầm mắt qua Vu Hưng Trung, cười như không cười nói: “Vậy sao?”

Anh đã quen với việc làm tổng giám đốc, hiển nhiên không có dáng vẻ thương lượng với người khác như trưởng phòng Lý, rõ ràng là câu hỏi nhưng lại khiến người ta rợn người.

Vu Hưng Trung biết rõ mà giả bộ hồ đồ: “Sếp Trì, chúng tôi lặn lội từ xa đến Kinh Thị, kết quả trưởng phòng Lý mở miệng nói muốn mua lại xưởng của nhà chúng tôi, cậu xem chuyện này……”

Trì Nghiễn Hành lười giả vờ với ông ta: “Tôi bảo ông ấy đến, có vấn đề gì?”

Vừa mở miệng đã bị người ta chặn họng, Vu Hưng Trung há miệng th* d*c nhưng không nói nên lời.

Dương Hạo lấy ra những lời đã chuẩn bị sẵn, điềm đạm nói thay sếp.

“Ông Vu, ba năm trước sếp Trì đã đồng ý giúp ông giới thiệu khách hàng, hiện tại tất cả khách hàng nòng cốt của xưởng gỗ nhà ông đều là nhờ quan hệ của nhà họ Trì. Nhưng trong ba năm lợi nhuận chỉ tăng 8%, con số này công ty chúng tôi tuyệt đối không thể chấp nhận.”

Vu Hưng Trung khẽ kêu lên, ngượng ngùng cúi đầu.

“Tuy nhiên sếp Trì vẫn bằng lòng giúp ông lần nữa. Hiện tại chúng tôi có hai phương án, chắc hẳn trưởng phòng Lý đã bàn bạc với ông.”

“Thứ nhất, toàn bộ xưởng gỗ dưới danh nghĩa của ông sẽ do sếp Trì mua lại, chúng tôi sẽ tiến hành điều chỉnh nội bộ. Ông chỉ cần đi làm, chấm công, lợi nhuận hàng năm sẽ chia ba bảy.”

“Thứ hai, nếu ông cho rằng mình còn khả năng cứu vãn xưởng gỗ, sau này sếp Trì sẽ không cung cấp bất kỳ sự trợ giúp nào, để ông tự do phát triển.”

Nói hai phương án xong, Vu Hưng Trung và Du Nguyệt Bình đã không kiềm chế nổi vẻ mặt của mình.

Điều họ sợ hãi không chỉ là một công xưởng, nếu hôm nay thật sự trở mặt thì sẽ đắc tội nhà họ Trì, sau này gần như không còn chỗ đứng trên thương trường nữa.

Chưa kể đến việc mất khách hàng, những mối quan hệ đã khó khăn lắm mới xây dựng được cũng sẽ đứt đoạn.

Kể từ lúc Trì Nghiễn Hành bước vào cánh cửa này thì ông ta đã biết có chuyện chẳng lành.

Chưa đợi Vu Hưng Trung đưa ra quyết định, bên này Trì Nghiễn Hành đã chuẩn bị đứng dậy.

Dương Hạo – người đã theo sếp Trì nhiều năm, lại không cảm thấy kỳ lạ.

Trì Nghiễn Hành làm việc luôn quyết đoán, giải quyết nhanh gọn, tuyệt đối không chừa đường lui cho ai. Hôm nay đến đây, rõ ràng là để dạy cho vợ chồng Vu Hưng Trung một bài học. Thu mua là chuyện nhỏ, bọn họ có ký tên hay không cũng không quan trọng, nhưng sau này xưởng gỗ sẽ không kiếm được tiền bạc gì nữa.

Quả nhiên, Trì Nghiễn Hành nói với Lý Khánh: “Chuyện ký hợp đồng sau đó, ông theo dõi đi.”

Lý Khánh vội đồng ý.

Trì Nghiễn Hành gật đầu, sau đó cùng Dương Hạo đứng dậy rời khỏi phòng bao.

Toàn bộ quá trình diễn ra chưa đầy nửa tiếng, chỉ vài câu nói nhẹ nhàng đã nhét gọn xưởng gỗ của nhà họ Vu vào trong túi.

Vừa ngồi lên xe, điện thoại đã reo.

Giọng Kha Húc Dương truyền đến: “Nghe nói cậu mua lại một xưởng gỗ nhỏ?”

Trì Nghiễn Hành cười khẽ: “Thủ tục còn chưa xong, cậu nghe từ đâu vậy?”

“Mẹ nó, lúc mới nghe tôi còn không tin, cậu rảnh rỗi quá mua cái đồ chơi đó làm gì?”

Trì Nghiễn Hành nói: “Rảnh rỗi đó, không được à?”

“Được được được, cậu có tiền cậu muốn lên trời cũng được,” Kha Húc Dương trêu chọc vài câu rồi hỏi: “Mấy ông chú súc sinh kia của cậu có biết việc này không?”

“Liên quan gì đến họ?”

Kha Húc Dương hỏi: “Này, sao tôi nhớ cái xưởng đó có chút liên quan đến vợ của cậu. Cậu đừng nói cậu vì cô ấy mới mua lại đấy nhé, cái này gọi là gì ấy nhỉ, giận căm dựng tóc vì tình hồng nhan*?”

(*Giận căm dựng tóc vì tình hồng nhan: Trích ở câu thứ tư của bài thơ “Viên Viên Khúc”, hàm ý là: Một người đàn ông vì người con gái mình yêu mà không tiếc hy sinh, thậm chí nổi giận, hành động mạnh mẽ bất chấp hậu quả. Cũng mang sắc thái trung thành trong tình cảm, hoặc bảo vệ người mình yêu bằng tất cả sự tức giận và danh dự.)

“Cậu không đi làm paparazzi thì tiếc quá, chuyện ngồi lê đôi mách gì cũng lọt vào tai.”

“Ông đây đang nói chuyện nghiêm túc với cậu đấy, mấy lão già đó có bỏ qua cho cậu không? Còn không phải sẽ bắt lấy cái thóp này để vặt lông cậu sao?”

“Không nghiêm trọng đến thế, mua lại một cái xưởng thôi mà,” Trì Nghiễn Hành xoa nhẹ giữa hai lông mày, “À đúng rồi, đừng nhắc chuyện này trước mặt cô ấy, cứ coi như không biết gì.”

“Được được được, cái miệng của tôi cậu còn chưa yên tâm sao?”

Trì Nghiễn Hành mỉa mai: “Tôi yên tâm mới lạ đó.”

Nói xong anh lập tức cúp máy ngang.

Đèn neon nhấp nháy thành những đốm sáng, chiếc Maybach màu đen khởi động, chạy về phía biệt thự ngoại ô.

Khi về nhà, phòng khách không có ai.

Thời gian cũng không còn sớm, Trì Nghiễn Hành lên lầu, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ.

Trình Diên vẫn chưa ngủ.

Cửa mở, cô quay đầu nhìn sang.

“Anh về rồi à!”

“Đang làm gì đó?”

Cô mặc đồ ngủ mỏng manh, đang nằm sấp trên giường, hai chân đung đưa say mê nhìn điện thoại.

Quần ngủ rộng thùng thình, theo cử động của cô mà để lộ đôi chân nhỏ trắng nõn.

Trì Nghiễn Hành đi tới, ngồi xuống mép giường.

Tối nay thừa dịp Trì Nghiễn Hành không có nhà, Trình Diên đã đến phòng làm việc để làm việc và viết luận văn.

Trước đây khi anh có ở nhà, cô ngại ngùng không dám vào trong. Trong phòng làm việc của anh có một tủ sách lớn ba chiều chiếm trọn cả bức tường, gần như tất cả các ô đều được lấp đầy. Ngồi trên chiếc ghế sofa nhỏ mềm mại bên dưới là giống như rơi vào tổ sách.

Trình Diên xem từng hàng một, có đủ các loại sách từ cổ đại, cận đại, hiện đại, phân loại lại khá rõ ràng.

Cô tiện tay rút ra quyển《Cuốn Theo Chiều Gió》, nằm trên ghế sofa để đọc.

Trình Diên tham quan tủ sách rồi lại đi đến bức tường ảnh, phải nói rằng gu thẩm mỹ của Trì Nghiễn Hành rất cao cấp, ảnh chụp được xếp chồng lên nhau tạo cảm giác có chiều sâu, không hề lộn xộn mà lại có thêm phần ý vị.

Cô đến gần, từng bức ảnh một ghép lại thành một khía cạnh khác biệt của Trì Nghiễn Hành.

Trì Nghiễn Hành mặc áo khoác leo núi màu đen đứng trên đỉnh núi trượt tuyết, tươi cười rạng rỡ, tràn đầy sức sống tuổi trẻ.

Trì Nghiễn Hành trong bộ vest đắt tiền, đi lại trong những bữa tiệc rượu vàng son.

Còn có mấy tấm là ảnh chụp chung với Kha Húc Dương, hai người đeo tai nghe và kính râm, phía sau là biển xanh trời biếc, hai người đang ở trên máy bay trực thăng.

Thưởng thức mấy tấm ảnh tuyệt đẹp xong, Trình Diên chợt nhớ ra trước đây bà nội Trì từng nói bố mẹ Trì đã mất vì tai nạn nên Trì Nghiễn Hành bắt buộc phải về nước tiếp quản công ty.

Trình Diên nghĩ thầm, nếu không phải gia đình gặp chuyện không may thì chắc anh cũng giống Kha Húc Dương, là một cậu ấm vô lo vô nghĩ.

Rất có thể anh sẽ có chút phong lưu hưởng thụ.

Cô lấy điện thoại ra chụp lại vài tấm ảnh trong số đó, mang về phòng ngủ từ từ ngắm nghía.

Chủ nhân của những bức ảnh đã về, Trình Diên đưa điện thoại cho anh xem.

“Những tấm này đều do anh chụp sao?”

Anh lại còn nghiêm túc nhìn qua: “Chuyện của mấy năm trước rồi, sao tự nhiên em lại có hứng thú với thứ này?”

“Tối nay em nhìn thấy ở trong phòng làm việc nên tiện tay chụp lại mấy tấm, thấy rất thú vị. Trước đây anh đã đi nhiều nơi như vậy, cuộc sống của anh thật tuyệt vời.”

Trì Nghiễn Hành kéo chăn đắp lên đôi chân đang lộ ra ngoài của cô, hỏi: “Em cũng muốn đi à?”

“Không có, em chỉ cảm thấy anh trong những bức ảnh này không giống anh bây giờ cho lắm.”

Thấy cô khá hứng thú, Trì Nghiễn Hành nói: “Đợi chút, anh lấy cho em một thứ.”

Khi quay lại, anh mang theo một cuốn album ảnh dày.

Bên trong là những bức ảnh của anh từ nhỏ đến lớn, bìa album vẫn còn mới tinh, nhìn là biết hầu như chưa được động đến.

Anh mở ra, đặt lên giường và lật từng trang cho cô xem.

“Đây là cực quang à?”

“Đúng vậy, đây là hồi học cấp ba, anh đi Iceland với bạn học để ngắm cực quang.”

“Tấm này cũng là lúc 17 hay 18 tuổi nhỉ, Kha Húc Dương cứ nhất quyết kéo anh đi Tây Tạng. Kết quả là thằng nhóc đó vừa đặt chân đến nơi đã bị sốc độ cao phải vào viện, anh ở đó chăm sóc cậu ấy một tuần.”

Trình Diên bật cười, “Thật sự nhìn không ra, thế mà anh lại không đánh chết anh ấy.”

Trì Nghiễn Hành nhướng mày, “Cho nên sau khi về anh đã giăng bẫy lừa cậu ấy một chiếc xe.”

“Tấm này chụp ở London, trong buổi dạ hội tốt nghiệp.”

……

Từng trang lật qua, lướt nhanh như cưỡi ngựa xem hoa, nhưng Trình Diên như thể đã được chứng kiến hơn 20 năm cuộc đời của anh.

Đến khi tất cả các bức ảnh đã được lật xong, cô vẫn rất tỉnh táo, không định đi ngủ.

“Cái này, em có thể tự xem được không?”

Trì Nghiễn Hành hào phóng đồng ý, “Cứ xem tự nhiên.”

Không biết từ lúc nào bên ngoài cửa sổ đã đổ cơn mưa lớn, mưa rơi lộp bộp trên mặt kính.

Trong phòng ngủ yên tĩnh như lúc đầu, chỉ có tiếng lật album khẽ khàng.

Bão tố đều bị anh chắn phía sau, Trình Diên ngủ rất yên bình.

Khi đi làm vào ngày hôm sau, Hiểu Hiểu còn đến trêu chọc.

“Yara, dạo này sắc mặt em tốt thế, không phải thức khuya à?”

“Em á?” Trình Diên ngạc nhiên, “Em cũng ngủ khá muộn.”

Hiểu Hiểu khoác vai cô, chớp mắt.

“Có muốn đi soi gương rồi nói không, mặt mày em tươi rói thế này, mắt long lanh, nhìn là biết có chuyện đấy nhé.”

Trình Diên không hiểu, đáp lại bằng ánh mắt nghi ngờ.

Hiểu Hiểu nhếch môi, “Chuyện với bạn trai em thế nào rồi?”

“Thì…… cũng khá ổn.”

Hiểu Hiểu không định buông tha cho cô, “Bây giờ đang sống cùng bạn trai à?”

“Sao chị biết?”

“Hí hí~”

Hiểu Hiểu đáp lại cô bằng ánh mắt “Em hiểu mà”.

Sự thật là Trình Diên đã hiểu!

Cô sờ mũi, mặt lập tức đỏ bừng, chột dạ nói: “Mới gần đây, chỉ mới mấy ngày thôi.”

Cũng khó trách khi Hiểu Hiểu – người vốn có đôi mắt “Hỏa nhãn kim tinh” nhận ra, liên tục mấy ngày nay cả người Trình Diên đều toát ra bong bóng màu hồng phấn.

Đây là lần đầu tiên cô yêu.

Cũng không phải yêu đương, nói cho đúng thì đã kết hôn rồi.

Nhưng cô vẫn cảm thấy mọi thứ đều đáng mong đợi, vô thức mà nảy sinh sự phụ thuộc vào Trì Nghiễn Hành.

Bất kể là chuyện lớn hay chuyện nhỏ, hôm nay ăn cánh gà sốt coca hay cơm niêu, cuối tuần đi xem phim hay công viên giải trí, anh đều có thể quyết định.

Ngay cả những chuyện vặt vãnh nhàm chán hàng ngày, anh cũng sẵn lòng lắng nghe cô kể.

Dù công việc có mệt mỏi đến mấy, cô cũng cảm thấy cuộc sống tươi sáng và vạn vật đều đáng mong chờ.

Ví dụ như hôm nay, cô đã hẹn đi xem phim với Trì Nghiễn Hành sau giờ làm.

Cô cố ý tìm một bộ phim hài được đánh giá rất cao, Trình Diên vô cùng mong đợi.

Tâm trạng tốt, cả buổi chiều làm việc đều tràn đầy năng lượng.

Trình Diên dành hai tiếng đồng hồ xem nhanh 5000 chữ trên hồ sơ, bàn phím của cô gần như muốn tóe lửa.

Cô đang tập trung dán mắt vào màn hình máy tính thì đột nhiên có một cuộc gọi khẩn cấp.

Thông thường sẽ không có ai liên lạc với cô trong giờ làm việc.

Trình Diên lấy điện thoại ra, lại là Trì Nghiễn Hành.

Cô vội chạy đến cầu thang, tìm một chỗ yên tĩnh không người để nghe máy.

“Alo, sao thế ạ?”

Đầu dây bên kia không phải Trì Nghiễn Hành, mà là thư ký Dương Hạo.

Giọng anh ấy gấp gáp, xen lẫn tiếng ồn ào xung quanh nên hơi khó nghe.

“Cô Trình! Sếp Trì bị thương rồi, chúng tôi đang ở trung tâm cấp cứu của bệnh viện, cô có thể đến đây một chuyến không?”
 

Bình Luận (0)
Comment