Lời Thì Thầm Của Cánh Diều

Chương 35

 
“Tôi nói này, không phải sếp Trì vừa ý em rồi đấy chứ?”

Trình Diên như bị sét đánh, cô đột nhiên bị sặc nước miếng, gương mặt lập tức đỏ bừng, bắt đầu ho dữ dội.

Lúc này, Hiểu Hiểu vội vàng đứng ra giải vây.

“Đừng có nói bậy! Đùa giỡn thì cũng phải có giới hạn chứ, người đẹp Yara của chúng ta là hoa đã có chủ rồi đấy!”

Trình Diên cúi người ho khan, trong lòng không khỏi cảm thấy kính phục Hiểu Hiểu, chỉ một câu ngắn ngủi đã cứu cô thoát khỏi tâm điểm của tin đồn.

“Thật hay giả thế?”

Trình Diên ho một hồi, vỗ ngực cho khí xuống rồi mới lên tiếng.

“Là sự thật mà, em thực sự có bạn trai rồi.”

Vẻ mặt của mấy đồng nghiệp hơi tiếc nuối: “Ôi, tiếc quá, tôi còn muốn xem chuyện tình công sở mà!”

Hiểu Hiểu: “Mấy người điên à? Dám nói ra mấy lời này, không muốn sống nữa hả?”

“Tôi cũng không dám nghĩ, nếu như kết hôn với một người như vậy, về nhà sau một ngày mệt mỏi mà lại phải đối mặt với gương mặt đẹp trai thế này thì hạnh phúc cỡ nào!”

Một đồng nghiệp khác đùa: “Đồ nhát gan, tôi dám nghĩ!”

Nora: “Tỉnh lại đi! Bây giờ chưa phải lúc đâu, về nhà rồi hẵng mơ.”

Một vài đồng nghiệp tò mò lại gần Trình Diên để trò chuyện.

“Vậy bạn trai của em cũng làm dịch thuật à?”

“Một người đẹp như vậy, chắc bạn trai em cũng rất đẹp nhỉ, có ảnh không?”

“Đúng rồi, nếu không thì hẹn một ngày để chúng ta tổ chức buổi giao lưu, cùng nhau đi chơi nhé?”

Những câu hỏi này, Trình Diên không trả lời được câu nào cả.

Hôm nay Trì Nghiễn Hành gióng trống khua chiêng như vậy, đã đủ khiến người khác nghi ngờ rồi, có lẽ những đồng nghiệp thích nhiều chuyện ở sau lưng đã bắt đầu bổ não về mối quan hệ giữa cô và anh.

Cô hy vọng mọi người chung sống hòa bình hơn là việc bị chỉ trích.

Cô lắc đầu phủ nhận: “Anh ấy chỉ là một nhân viên đầu tư mạo hiểm nhỏ, chẳng có gì đặc biệt đâu.”

Ba bốn đồng nghiệp tụ tập lại, bàn tán xong mấy câu chuyện phiếm rồi kết nhóm đi ăn, chẳng mấy chốc đã quên mất chuyện của Trình Diên.

Ngay cả buổi báo cáo tồi tệ vừa nãy của cô cũng không ai nhắc tới.

Với người hay lo lắng như cô lại vẫn còn đang nhớ đến những sai sót nhỏ mà mình mắc phải vì quá căng thẳng, vì nể mặt Trì Nghiễn Hành mà mấy quản lý không phê bình cô, nhưng cô tự biết rõ mình nói như thế nào.

Cô thấy năng lực chuyên môn của mình vẫn khá vững, nhưng những gì học ở trường và những gì dùng trong công việc thực tế hoàn toàn khác nhau.

Trình Diên không thiếu tự tin, nhưng sự tự tin của cô thường chỉ như hoa nở rồi tàn, rất ít khi xuất hiện.

Nhưng không đợi cô hoàn hồn, ăn xong cơm trở lại chỗ làm, bộ phận Dịch thuật lại bùng lên một đợt ngạc nhiên trong phạm vi nhỏ.

Nhân vật trung tâm vẫn là Ngô Miệng Rộng, khi Trình Diên quay về thì vừa kịp bắt được làn sóng hóng hớt cuối cùng.

Các đồng nghiệp nữ bên cạnh ân cần giải thích cho cô.

“Yara, cô biết không? Sếp Trì của chúng ta vậy mà đã kết hôn rồi!”

Lại có một cú sét đánh xuống, tâm trí Trình Diên ngay lập tức trống rỗng, đầu óc ù ù.

Cô cảm thấy không ổn, thử hỏi: “Cái đó… Sao mọi người biết được chuyện này?”

Đồng nghiệp chỉ tay: “Là Ngô Miệng Rộng nói, lần trước anh ta vào văn phòng tổng giám đốc nộp tài liệu, thấy trên bàn của sếp Trì có mấy tài liệu kết hôn gì đó.”

Ngày hôm nay thật sự quá dài, sáng nay cô bị đụng ngã, chịu đựng qua buổi báo cáo, lại còn trải qua phiên tòa bàn tán, mà giờ đây lại tiếp tục nhận được tin tức khiến trái tim cô kinh hoàng.

Cô cảm thấy mí mắt cứ giật giật, bên ngoài vẫn phải giữ bình tĩnh, miễn cưỡng cười hai tiếng: “Thế à? Bất ngờ thật đấy.”

Có lẽ tin tức đã gợi lên sự hứng thú của nhiều người, vài đồng nghiệp tụ thành vòng tròn, bắt đầu nói luyên thuyên không ngừng giống như đổ đậu vào ống tre.

“Nhưng sếp Trì luôn kín đáo, đến truyền thông cũng không biết anh ấy kết hôn, vậy có phải là kết hôn bí mật không?”

“Không biết nữa, hình như tôi chẳng bao giờ thấy có phụ nữ ở bên cạnh sếp Trì.”

“Đừng mơ nữa, các cô gái, kiểu kết hôn này cũng chỉ là hôn nhân chính trị, chắc chắn được chỉ định rõ từ trước là cô chủ của nhà nào đó!”

May mà các đồng nghiệp không phát hiện sự khác thường của cô, chuyện tổng giám đốc kết hôn chẳng ai nghĩ sẽ liên quan đến cô.

Một thực tập sinh nhỏ bé, sao có thể có quan hệ gì với tổng giám đốc ở trên cao như vậy chứ?

Lúc này, Ian – người mãi không nói gì, quay ghế lại, từ đối diện máy tính sang đối diện đám người hóng chuyện.

Cậu ta nhìn chằm chằm gương mặt Trình Diên, lời nói như thể có ẩn ý, nhưng mặt mày vẫn mỉm cười, nói: “Tôi cứ tưởng sếp Trì chưa kết hôn, hóa ra đã có gia đình từ lâu rồi.”

Cô cảm thấy khó chịu khi bị nhìn chằm chằm, dù sao cũng cảm thấy trong ánh mắt đó có đôi phần châm biếm.

Những đồng nghiệp khác cô không dám chắc, nhưng chắc chắn Ian đã biết điều gì đó.

Điều khiến cô khó chịu nhất là mối quan hệ của cô và cậu ta không tốt.

Một ngày nào đó cậu ta bỗng nổi hứng, tiết lộ chuyện trước đây thấy cô và Trì Nghiễn Hành cùng đi ăn bên ngoài thì cô cũng đừng hòng được yên ổn.

Bởi vì chột dạ nên Trình Diên không dám nhìn cậu ta.

Ngay lúc này, câu nói của một người tốt bụng đã cứu cô.

“Yara! Bên ngoài có người tìm cô.”

Trình Diên lập tức quay lại: “Được rồi, tôi ra ngay, cảm ơn cô nhé.”

Cô suýt chút nữa bị một loạt tin đồn làm cho choáng váng, thế nên hoàn toàn không nhận ra——

Ở công ty, ngoài Trì Nghiễn Hành ra thì ai lại tìm cô.

Cho đến khi đến gần cửa, cô mới nhận ra người này.

“Là anh à…”

Tạ Hàng Việt khẽ mỉm cười, hơi ngại ngùng: “Trước đây vô tình va phải cô, lúc đó tôi lại bận đi họp, cũng không kịp xem vết thương của cô ra sao, thật sự rất xin lỗi.”

Tay phải anh ấy cầm hai chiếc bánh ngọt nhỏ, tay trái cầm một cốc trà sữa nóng, ánh mắt chân thành.

“Đây là tôi đặc biệt mua cho cô, mong cô nhất định phải nhận. À đúng rồi, còn cái này nữa, băng cá nhân.”

Đồ quá nhiều, hai tay có vẻ như không xách nổi, trông hơi buồn cười, nhưng lời anh ấy nói lại rất chân thành.

Trình Diên bị dáng vẻ khoa trương dọa sợ: “Tay tôi không sao, những thứ này nhiều quá, thật sự không cần đâu.”

Cô nhìn thoáng qua lòng bàn tay mình, sáng nay lúc lên báo cáo cô đã tháo băng cá nhân ra để tránh thu hút sự chú ý, giờ miệng vết thương cũng không còn chảy máu nữa.

Trước khi đến Tạ Hàng Việt đã nghĩ có thể cô sẽ không nhận, vậy thì chỉ cần trực tiếp nhét đồ vào tay cô là xong.

Nhưng sau đó kẻ vô tâm này mới chợt nhận ra, đụng người ta ngã và bị thương ở tay thì làm sao mà người ta nhận đồ được nữa.

“Tôi tên là Tạ Hàng Việt.”

Có lẽ anh ấy thật sự chưa từng học qua nghệ thuật ngôn ngữ, bỗng dưng bật ra một câu không đầu không đuôi như vậy.

Trình Diên cũng hơi ngơ ngác: “Ừhm… Chào anh, tôi tên là Trình Diên, là thực tập sinh của bộ phận Dịch thuật.”

Hai người đứng ở cửa tự giới thiệu bản thân, cảnh tượng có hơi kỳ quặc.

Thế là Tạ Hàng Việt nói: “Chỗ ngồi của cô ở đâu? Hay để tôi mang vào giúp cô nhé?”

“Không cần đâu, không cần đâu, tôi thật sự không ăn hết những thứ này, anh cứ giữ lại mà ăn đi.”

Đúng lúc này, Hiểu Hiểu bước ra nhận cà phê.

“Ủa? Tạ Hàng Việt, sao cậu lại ở đây?”

Người bị gọi cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.

Trình Diên nhìn Tạ Hàng Việt rồi lại nhìn Hiểu Hiểu.

“Hai người quen nhau ạ?”

Hiểu Hiểu thoải mái giới thiệu với cô: “Đúng vậy! Tạ Hàng Việt ở bộ phận kỹ thuật, cũng tốt nghiệp ở Đại học Kinh Thị, cùng khóa với chị.”

Mắt cô ấy đảo qua đảo lại giữa hai người: “Thật là trùng hợp, sao hai người quen biết nhau vậy?”

Tạ Hàng Việt bỗng nhiên hiểu ra, cười nói rằng trùng hợp quá rồi.

“Hôm nay tôi vô ý đụng phải cô ấy, giờ mang quà đến xin lỗi.”

Hiểu Hiểu ồ khẽ: “Yara cũng là sinh viên của Đại học Kinh Thị, năm nay sắp tốt nghiệp.”

Tạ Hàng Việt tìm được cứu tinh: “Tay cô ấy bị thương, hay là Hiểu Hiểu, cậu mang vào trong giúp cô ấy, mấy đồng nghiệp cứ chia nhau một chút nhé.”

Nói xong, anh ấy đưa đồ cho Hiểu Hiểu: “Cái này xem như là vì tôi, với tư cách là tiền bối mà đã không quan tâm chu đáo.”

Hai câu nói này khiến Trình Diên không thể từ chối, nhưng Hiểu Hiểu lại rất quen thuộc nhận bánh ngọt và trà sữa giúp cô.

“Yên tâm đi, chúng tôi sẽ nhận đồ, cậu cứ đi làm việc đi.”

Tạ Hàng Việt nói: “Được, cảm ơn cậu. Hôm nào tôi mời cậu ăn cơm.”

Sau khi các cô quay lại, nhóm đang bàn tán về tin đồn cũng giải tán. Trình Diên chia phần bánh ngọt cho Hiểu Hiểu và Nora, cảm ơn họ đã giúp cô chỉnh sửa PPT.

Đã gần đến giờ làm việc, tất cả mọi người đều rời đi để quay trở lại chỗ làm của mình.

Nhưng nhân vật trung tâm là Ngô Phi vẫn chưa đi.

Anh ta lại gần Ian nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Trình Diên, anh ta nhỏ giọng: “Tối qua sau khi về nhà, tôi càng nghĩ càng thấy không hợp lý. Hôm nay không phải Yara lại mặc cái áo trắng đó sao?”

Ian hơi ngạc nhiên: “Anh Ngô Phi, anh đang nói áo trắng nào vậy?”

Ngô Phi nói với giọng điệu khoa trương: “Thì là cô gái tối hôm qua chúng ta tình cờ gặp đó, người lên chiếc Maybach của sếp Trì ấy!”

“Cậu cứ bảo không phải cô ấy, nhưng hôm nay tôi nhìn thế nào cũng thấy giống, thật kỳ lạ.”

Ian không lên tiếng.

Ngô Phi tự làm mình xấu hổ, thấy cậu ta như cái cây cứng đầu, không hứng thú với mấy tin đồn nhảm này nên quay sang tìm người khác để nói.

Ngô Miệng Rộng không hổ danh là Ngô Miệng Rộng, chưa đến hai phút, tất cả mọi người xung quanh anh ta đã biết chuyện này.

Anh ta thường hay nói đùa, nửa thật nửa giả, chẳng ai để tâm.

“Không thể nào, chắc chắn là anh hoa mắt rồi, đêm khuya như thế mà anh còn nhìn rõ như vậy sao?”

“Đừng nghĩ nữa, lão Ngô hãy tập trung vào công việc đi, tôi biết cậu vọng tưởng muốn trèo lên cao, nhưng trên đời làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!”

“Xuống địa ngục đi!”

Tuy bộ phận Dịch thuật không đông, nhưng không ảnh hưởng gì đến môi trường làm việc lộn xộn.

Chẳng hạn như các mối quan hệ xã giao, rõ ràng có thể chia thành hai nhóm.

Trong đó có một nhóm là những người trung thành, đi theo cựu quản lý Phương Vân.

Tuy rằng Phương Vân tính khí nóng nảy nhưng năng lực công việc cũng tạm ổn, hơn nữa hồi trước để thu phục lòng người, cô ta đã cho cấp dưới không ít lợi ích.

Ai mà chẳng thích cấp trên hào phóng?

Vì vậy, trong thời gian làm việc cô ta đã tích lũy được khá nhiều mối quan hệ, bây giờ dù đã nghỉ việc—— Thật ra là bị sa thải, vẫn còn nhiều người nhớ đến tên tuổi của quản lý Phương, nhắc đến còn nói vài lời khen ngợi cô ta.

Trong đó có Ngô Phi và một cô gái tên là Mạnh Mạn.

Nhóm còn lại là những người đã đắc tội Phương Vân, họ không thích kiểu lấy lòng cấp trên, đạp người dưới của cô ta. Họ sẵn sàng theo quản lý Lâm hiện tại, thái độ giải quyết công việc khá nhẹ nhàng, và họ thuộc phe bảo thủ.

Ví dụ như nhóm Hiểu Hiểu, Nora và những người khác.

Còn lại là một vài người rảnh rỗi không quan tâm đến chuyện đời, điển hình là hai thực tập sinh.

Họ không phải nhân viên chính thức, không tham gia vào việc phân nhóm, cũng chẳng ai muốn tìm đến họ để nghiên cứu.

Sau khi chia phe, mọi người thường tìm đến những người cùng phe để trao đổi, nên khi Ngô Phi mang theo tin sốc này đi tán gẫu, phản ứng của bạn bè cũng khá đồng nhất.

Mạnh Mạn khịt mũi lạnh lùng nói: “À, vậy thì có gì lạ đâu! Sếp giàu có thế, làm gì mà không được? Mà quả thật thực tập sinh cũng xinh đẹp.”

Một đồng nghiệp phụ họa: “Đúng đó! Cô nhìn xem, trong cuộc họp hôm nay cô ấy nói thành như thế, sao sếp chẳng nói gì? Việc này nếu là người khác thì đã bị mọi người mắng cho một trận từ lâu.”

Nhưng Ngô Phi luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.

Săn tin đồn nhiều năm khiến giác quan thứ sáu của anh ta rất nhạy bén, anh ta hỏi Mạnh Mạn: “Cô có biết chuyện trước đó của quản lý Phương và Yara không?”

Khi Phương Vân còn ở đây Mạnh Mạn là trợ lý đắc lực của cô ta, quan hệ của hai người rất tốt.

Mạnh Mạn bĩu môi: “Không biết, cô ấy không nói với tôi, chắc không phải chuyện lớn đâu.”

“Không phải chuyện lớn thì sao cô ấy lại đột nhiên nghỉ việc làm gì?”

Mạnh Mạn liếc nhìn anh ta, rõ ràng không muốn nói thêm: “Anh đừng quan tâm nữa, chuyện này không đơn giản như anh nghĩ đâu.”

Anh ta quay đầu lại, lướt điện thoại một cách không mục đích, đột nhiên lại có một thông báo mới.

“Trời ơi, tuần sau chúng ta phải đi team building!”

Mấy người dồn dập rướn người về phía trước: “Cái gì thế?”

“Má ơi, thật sự là team building đấy.”

Một vài người đầu tiên thấy tin nhắn đều mở điện thoại ra, bắt đầu bàn tán.

Trình Diên cũng nhìn thấy thông báo mới, cô mở cửa sổ chat ra.

Dự kiến vào cuối tuần, tổ hạng mục phiên dịch AI sẽ đi team building, thời gian là ba ngày.

Điểm đến lại là——

“Trốn thoát khỏi mật thất?”

“Trời ơi, k*ch th*ch thật, tôi chưa chơi bao giờ!”

“Tôi còn tưởng theo tính cách của mấy ông cổ đông già trong công ty chúng ta, chắc cũng phải đi leo núi uống trà chứ.”

“Này này, họ nói có thể chọn mà, chúng ta có thể tụ tập vài người chơi trò kịch bản giết chóc!”

“Được đấy, còn có thể chơi mạt chược nữa!”

Ngô Miệng Rộng khẽ đụng Ian bên cạnh: “Cậu cũng không có ý kiến gì sao? Nói thử xem bình thường cậu thích chơi gì đi?”

Giọng điệu của Ian nhẹ nhàng: “Tôi theo mọi người là được rồi, thường ngày tôi cũng không có sở thích gì đặc biệt, đi team building thì cũng chỉ chơi trò cổ điển như thật lòng hay thử thách, không biết mọi người có thích không.”

“Thật lòng hay thử thách? Được đấy, chơi kiểu uống rượu à? Tôi thích nhất là xem người khác làm thử thách haha…”

“Cậu thích xem người khác bị xã hội hóa* đúng không!”

̣(*Bị xã hội hóa: Tức là bị bẽ mặt, xấu hổ trước đám đông)

“Thật ra tôi thấy thật lòng hay thử thách cũng đều khá thú vị.” Ian từ từ ngẩng đầu lên, tầm mắt dừng lại trên người Trình Diên đang im lặng cúi xuống.

Bầu không khí như đông cứng lại trong chớp mắt.

Cậu ta mỉm cười nói: “Chỉ là không biết mọi người có dám chơi hay không.”
 

Bình Luận (0)
Comment