Khác với sự chậm nhiệt và bình tĩnh của Trình Diên, những đồng nghiệp khác sau khi biết tin sẽ đi team building thì cả buổi chiều đều ríu rít, xao động không thôi.
Hôm nay đẹp trời, những ráng mây đỏ tuyệt đẹp xuất hiện trong buổi chiều tà, nhìn từ cửa sổ kính lớn của phòng dịch thuật, ráng chiều như gấm lụa lộng lẫy trải ánh vàng rực rỡ trên nền trời.
Trình Diên không chen chúc bên cửa sổ chụp ảnh check in cùng mọi người, mà lập danh sách những việc cần làm trong vài ngày tới. Đợi đến khi ráng chiều tan và trời tối hẳn, lúc này cô mới từ tốn thu dọn đồ đạc để tan làm về nhà.
Món tráng miệng mà Tạ Hàng Việt tặng vẫn chưa ăn hết, cô định mang về nhà bỏ vào tủ lạnh.
Buổi báo cáo đầy căng thẳng đã kết thúc, cô cuối cùng cũng trút bỏ được gánh nặng trong lòng. Thần kinh cô đã căng thẳng cả ngày trời, miệng khô họng khát, toàn thân mệt mỏi.
Cô có rất nhiều điều muốn nói và chỉ muốn mau chóng về với chiếc giường ấm áp, tốt nhất là có một đĩa trái cây đã rửa sạch và cắt sẵn hoặc một cốc trà sữa lớn rồi tuôn ra hết mọi chuyện với Trì Nghiễn Hành.
Hôm nay trước khi lên sân khấu đã lo lắng thế nào, bị người ta đụng phải ra sao, lại nghe được những chuyện ngồi lê đôi mách về anh……
——Không biết khi nghe tin chuyện kết hôn bị lộ thì anh sẽ có phản ứng gì, nghĩ thôi đã thấy rất mong đợi.
Nhưng tất cả những lời đó đều bị cô nuốt ngược vào trong.
Vì buổi chiều Trì Nghiễn Hành đã gửi tin nhắn nói tối nay anh có một buổi xã giao quan trọng, có thể sẽ về nhà muộn, bảo cô ngủ sớm đi.
Gần đây anh luôn rất bận rộn.
Trong lòng Trình Diên không khỏi có chút hụt hẫng, cô trả lời lại một câu【Vâng】.
Nhập mật khẩu mở cửa một cách máy móc.
Thời tiết ấm lên nhưng trong biệt thự lại lạnh lẽo cộng thêm phong cách trang trí đen trắng tạo nên cảm giác vừa rộng lớn lại vừa cô độc. Khi có Trì Nghiễn Hành ở bên, căn biệt thự nhìn thế nào cũng thấy cao cấp và tao nhã, nhưng lúc không có anh lại chỉ cảm thấy trống rỗng.
Dì giúp việc đã nấu xong bữa tối, sau khi ăn cơm xong cô đi tắm nước nóng rồi nằm sấp trên giường bắt đầu nghịch điện thoại.
Không hiểu sao sau buổi báo cáo cô hoàn toàn không có tâm trạng thư giãn, ngay cả chiếc điện thoại cũng trở nên nhàm chán.
Cô lướt qua lướt lại mấy ứng dụng như lật thẻ bài, lướt vài cái rồi lại nhanh chóng thoát ra, cuối cùng ánh mắt cô trở nên đờ đẫn.
Hôm nay khi trở lại bàn làm việc, rõ ràng ánh mắt của vài đồng nghiệp nhìn cô có gì đó bất thường.
Bình thường cô chỉ là một người vô hình, dù một ngày nào đó bỗng dưng không đi làm cũng không có mấy người chú ý. Vì vậy cô rất nhạy cảm với những ánh mắt đột nhiên xuất hiện đó.
Có lẽ do dạo gần đây làm thêm giờ quá nhiều, Trình Diên nằm sấp trên gối, nhắm mắt lại, có phải là quá mệt mỏi rồi không?
Đừng nghĩ linh tinh nữa, nhân cơ hội đi team building này để thư giãn một chút vậy.
Đêm nay cô ngủ sớm, mà dù có ngủ muộn cô cũng không có thói quen lướt xem diễn đàn công ty.
Vì vậy cô đương nhiên không chú ý tới——
Khoảng hơn 12 giờ đêm, khi mọi người đều đang cầm điện thoại nằm trong chăn, một người dùng ẩn danh đã nhân lúc trăng mờ gió lộng âm thầm đăng lên diễn đàn một tấm ảnh.
—
Ngày team building mọi người đến công ty trước, sau khi tập hợp ở công ty sẽ cùng nhau xuất phát đến một trung tâm trò chơi điện tử đang thịnh hành ở trung tâm thành phố.
Trình Diên mặc quần jean và áo sơ mi len dệt kim màu xanh nhạt để tiện hoạt động, búi tóc củ tỏi thường ngày được buông xõa để hợp với chiếc sơ mi. Trước khi đi cô còn đeo sợi dây chuyền đá sapphire mà Trì Nghiễn Hành đã tặng.
Trì Nghiễn Hành cả đêm không về, sau khi thức dậy cô mới thấy tin nhắn gửi đến trên màn hình.
Ba giờ rưỡi sáng.
【Tối nay có thể anh sẽ không về, em ngủ sớm đi, ngủ ngon.】
Cô vội vàng vệ sinh cá nhân rồi bắt taxi đến công ty, sau đó gặp Hiểu Hiểu và Nora đang mua đồ ở cửa hàng tiện lợi dưới lầu.
“Hôm nay mặc đẹp thế này, định làm chị chết mê chết mệt hả?” Hiểu Hiểu chớp mắt rồi chạm vào vai cô, “À, đúng rồi, tối qua Tạ Hàng Việt có hỏi xin wechat của em, chị đưa cho cậu ấy được không?”
Nora tiếp lời: “Tạ Hàng Việt bên bộ phận kỹ thuật?”
Hiểu Hiểu liếc Trình Diên: “Đúng, chính là cậu ấy, chị đoán hình như cậu ấy có ý với em.”
Trình Diên a lên, ngạc nhiên: “Bọn em mới biết nhau có một ngày……”
“Hì! Thế đã là gì, yêu từ cái nhìn đầu tiên còn nhớ đến tận nhiều năm sau cơ mà.”
Hiểu Hiểu vừa đi vừa nói: “Thật ra con người cậu ấy rất tốt. Lúc chị mới vào Lam Dịch, chưa thân với ai trong bộ phận, là bạn học cũ và cậu ấy còn mua cà phê cho chị mấy lần. Tất nhiên cậu ấy không hề có ý kia với chị, chỉ là người như cậu ấy rất trượng nghĩa, đối xử với ai cũng chân thành, nhân phẩm không có gì bàn cãi.”
Trình Diên sờ mũi, hơi xấu hổ: “Em có bạn trai rồi……”
“Cũng phải, chị nghĩ em kết bạn với cậu ấy xong thì có thể thăm dò xem, nếu người ta thật sự có ý đó, chi bằng nhanh chóng khiến cậu ấy chết tâm.”
Trình Diên: “Được, không thành vấn đề.”
Đến chiều team building mới bắt đầu, nên buổi sáng họ vẫn phải ở lại công ty làm việc.
Nóng lòng muốn đi chơi nên có mấy người lơ đãng mất tập trung.
Trình Diên lại bình lặng như nước, cô vốn không hứng thú với hoạt động team building. Cô thích ngồi trước máy tính suy nghĩ về công việc dịch thuật hơn là cùng một nhóm người lũ lượt ồn ào, tranh cãi ầm ĩ.
Ăn trưa xong, vài người của bộ phận dịch thuật chia thành từng nhóm bốn người một xe đi đến địa điểm team building.
Trung tâm trò chơi điện tử có ba tầng, dưới tầng hầm là mật thất thoát hiểm, tầng một là các kiểu phòng chơi bài, bao gồm mạt chược, ma sói và nhiều loại kịch bản khác. Tầng hai là quán bar và KTV, muốn chơi gì thì tùy ý.
Trình Diên bị Hiểu Hiểu hưng phấn kéo đi và gặp Tạ Hàng Việt trên hành lang.
Thế là anh ấy đi cùng hai người vào phòng bao để chơi bài.
Trong phòng bao có rất nhiều người, vừa bước vào đã nghe mùi rượu xộc thẳng vào mặt. Gần đây nhóm dự án thật sự đã bận đến phát điên, tận dụng cơ hội team building này mà ai nấy đều như những con ngựa hoang mất cương, bọn họ cầm micro vừa hát vừa nhảy. Trình Diên bịt tai bước vào, nói chuyện cũng phải gào lên.
Cô chỉ ngồi một góc sofa lặng lẽ ăn hạt dưa, cô không quen những cuộc vui sôi nổi thế này nên không hòa nhập được, chỉ có thể cười gượng.
Tranh thủ lúc nghỉ, cô vào nhà vệ sinh gọi điện thoại cho Trì Nghiễn Hành.
Tút—— tút——
Tiếng máy bận vang lên, không ngoài dự đoán, anh vẫn không nghe máy.
Trình Diên thở dài, ngay lúc cô vừa định mở cửa đi ra thì chợt nghe thấy có hai người vừa cười nói vừa bước vào, hình như trong câu chuyện của họ đang nhắc đến tên cô.
Cô vô thức giữ chặt khóa cửa, nhanh chóng xoay người bước trở vào.
Người đến là Mạnh Mạn và một cô gái khác, chỉ nghe giọng thì cô không nhận ra là ai, hình như không phải người của bộ phận dịch thuật.
“……Bức ảnh đó thật sự không phải do Ngô Miệng Rộng đăng sao?”
“Tôi thấy khó lắm, anh ta chỉ giỏi mồm mép luyên thuyên. Huống chi người này thẳng tính, có gì sẽ nói thẳng tại chỗ, không đến mức phải nặc danh đăng cái loại ảnh mờ ám đó vào lúc nửa đêm.”
Trình Diên đứng im, không dám phát ra một chút tiếng động nào.
“Việc quản lý Phương bị cách chức cũng do cô ta bày trò?”
“Còn phải nói! Người ta dựa dẫm vào tổng giám đốc nên ra vẻ lắm!”
Chất giọng nhỏ mọn xen lẫn ác ý đã lọt vào tai cô.
Trong đầu Trình Diên ong ong, như thể đã nhận ra điều gì đó.
Hai người kia đứng trước gương rửa tay, cô nghe được tiếng nước chảy ào ào cùng giọng mỉa mai đầy ẩn ý của Mạnh Mạn.
“Đúng thế đấy, ai không biết còn tưởng cô ta là thực tập sinh, cả ngày giả vờ giả vịt cho ai xem……”
Toàn thân có choáng váng.
Cô không tự chủ được mà va vào cửa phát ra một tiếng cạch.
Sự bàng hoàng và kinh ngạc cùng lúc dâng trào trong lòng cô.
Cô che miệng lại, không dám để bản thân phát ra tiếng động nào.
Cuộc đối thoại của hai người ngoài cửa vẫn tiếp tục cho đến khi tiếng bước chân rời đi, mấy phút sau cô mới dám bước ra.
Đường về phòng bao chỉ có vài bước ngắn ngủi, nhưng tâm trí cô đã chao đảo mơ hồ.
Sao có thể như vậy.
Báo cáo hôm qua đã thật sự khiến người khác bất mãn sao.
Tạ Hàng Việt là người đầu tiên nhận ra sự bất thường của cô, anh ấy đưa một ly nước trái cây sang.
“Yara, cô sao vậy?”
Trình Diên lắc đầu, cố nặn ra một nụ cười từ khóe miệng, “Không sao, tôi vừa phân tâm chút thôi.”
Thừa dịp tầm mắt lờ mờ, cô liếc nhìn Mạnh Mạn đang ở trung tâm đám đông.
Cô ta được mọi người vây quanh, tự tin hào phóng, cười rất rạng rỡ.
Tất cả ác ý trong nhà vệ sinh vừa nãy đều biến mất, cứ như thể đó chỉ là ảo giác của Trình Diên.
Cô vội vàng thôi không nhìn nữa, sợ đối diện ánh mắt với cô ta.
Hiểu Hiểu thấy cô lạc lõng ở một góc thì kéo cô lại.
“Lại đây chơi ‘Thật lòng hay thử thách’ đi, ván mới đã bắt đầu rồi!”
Bây giờ điều cô không muốn nghe nhất chính là chữ ‘Thật lòng’.
Vì chột dạ.
Trình Diên co rúm người ngồi trên sofa, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối.
“Em không giỏi chơi mấy trò này.”
Người phấn khích nhất trong số họ là Ian.
Cậu ta rất nhiệt tình giới thiệu luật chơi: “Chị Yara, dễ lắm, trò này chỉ thử vận may thôi.”
“Chúng ta tung xúc xắc, người có số nút cao nhất sẽ thắng và có quyền ấn nút đỏ.”
“Nút đó nối với một kim đồng hồ, kim chỉ vào ai, người thắng có thể chỉ định người đó chọn sự thật hay thử thách, không có lựa chọn thứ ba đâu.”
“Tất cả người chơi đều có quyền phán quyết, một khi bị cho là sự thật hay thử thách không đạt yêu cầu thì sẽ phải uống phạt.”
Vừa giải thích xong, Ngô Miệng Rộng đã xung phong: “Vậy tôi đi trước!”
Anh ta thuần thục ném xúc xắc, xúc xắc quay tít như con quay, cuối cùng dừng lại trên mặt bàn.
“4!” Anh ta vỗ tay: “Cũng được, tôi mong chờ phần thể hiện của mọi người!”
Trình Diên không có hứng thú với trò này, cô bị đẩy vào thế không trâu bắt chó đi cày, tiện tay ném một cái thì ra 2 nút, không cao không thấp.
“5! Tôi thắng rồi!”
Người thắng cuối cùng là Hiểu Hiểu.
Cô ấy ấn nút, cuối cùng kim đồng hồ dừng lại ở hướng của Ngô Phi.
“Ngay anh rồi Ngô Miệng Rộng! Thử thách nhé!” Hiểu Hiểu lớn giọng: “Ra ngoài sảnh tập một bài thể dục nhịp điệu được không?”
Những người còn lại may mắn thoát nạn đều cười haha.
“Chết tiệt, cô ác thật đấy!”
Bầu không khí trong phòng bao sôi sục, Ngô Phi dùng vẻ mặt một lời khó nói hết đẩy cửa ra ngoài, cả bóng lưng đều toát lên vẻ chán nản và muốn chết.
Thế nhưng Trình Diên ngồi ngoài rìa lại luôn lo lắng, tại sao Trì Nghiễn Hành không trả lời tin nhắn của cô.
Ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy liên tục làm người ta hoa mắt, trò ‘Sự thật hay thử thách’ đã chơi được vài ván, dần dà đã có người bắt đầu uống rượu.
Chất cồn đẩy bầu không khí lên một cao trào khác.
Trình Diên lại ném được 3 nút, cô chưa từng làm người chỉ định, cũng không có ai chỉ định cô, là một người vô hình ẩn trong đám đông.
Thế nhưng giây tiếp theo, kim đồng hồ quay chậm lại và dừng ngay hướng của Trình Diên.
Và người thắng cuộc lần này lại vừa khéo là Mạnh Mạn đang ngồi đối diện cô.
Cô ta nở nụ cười lễ phép nhưng không mất đi vẻ tự tin: “Đến đây, đến lượt đại mỹ nhân Yara rồi.”
Cô ta chống cằm như đang suy tư, ánh mắt như biết cười: “Tôi phải hỏi cô câu hỏi sự thật!”
Trình Diên tự nhận mình xui xẻo, cô lại không giỏi uống rượu nên đành gật đầu bất lực, nói, “Được.”
Thật tình thì cô rất căng thẳng, từ những lời trong nhà vệ sinh, không khó để đoán ra Mạnh Mạn có thành kiến rất lớn với cô. Cô lo lắng không biết cô ta có nhân cơ hội này mà làm khó không…
Sau đó chợt nghe Mạnh Mạn nói: “Vậy tôi hỏi câu thông thường nhất nhé! Mỹ nhân đây có bạn trai chưa?”
Trình Diên lập tức thở phào.
Mấy người xung quanh nhao nhao, đến cả Tạ Hàng Việt cũng tò mò nhìn qua.
Cô nói: “Có rồi.”
Trong phòng bao mờ tối, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy qua khóe mắt, rõ ràng bả vai của Tạ Hàng Việt bên cạnh đã sụp xuống.
“Ối, tôi đoán đúng rồi, vậy cô phải chơi cho giỏi, biết đâu lần sao để tôi quay trúng sẽ hỏi về bạn trai của cô đấy!”
Trò chơi tiếp tục, nhưng sợ cái gì thì cái đó lại đến.
Lần này người có số nút cao nhất là Ian.
Lần này Trình Diên có hơi hoảng loạn, nếu câu hỏi trước là Mạnh Mạn nể mặt cô, không tiện hỏi câu hỏi nhạy cảm thì Ian lại khác. Cậu ta là người dám xé toạc mặt mũi, bật lại thẳng mặt cô.
Huống hồ cậu ta là người duy nhất có thể biết mối quan hệ giữa cô và Trì Nghiễn Hành.
Mắt cô dán chặt vào bàn tay của Ian, trơ mắt nhìn cậu ta từ từ ấn nút, như thể đang ấn một quả bom.
Trình Diên nhắm chặt mắt.
Khi mở mắt ra, vận tốc quay của kim đồng hồ đã chậm lại.
Phòng bao yên lặng tới mức có thể nghe được tiếng nhịp tim của cô.
Trình Diên nuốt nước bọt.
Rõ ràng chỉ quay vài giây, lại cứ như thể cô đã sống qua mấy trăm năm.
“Trời má!” Ngô Miệng Rộng hét to: “Trùng hợp thế, lại là cô!”
Chiếc kim đồng màu đỏ như một thanh kiếm sắc bén chỉ thẳng về phía Trình Diên.
Những người khác đều chờ xem kịch hay lại càng thêm kích động sau khi thoát nạn, điên cuồng hò hét về phía cô.
Ian cười, giọng cậu ta rất nhẹ nhàng.
Nhưng giờ phút này cô chỉ cảm thấy sởn gai ốc.
Sau đó Ian lấy điện thoại ra, đặt trên mặt bàn trước mặt mọi người, mở màn hình ra hiển thị rõ một bức ảnh.
“Vậy câu hỏi thật lòng của tôi lần này là: Người trong bức ảnh này là chị phải không?”