Khoảnh khắc nhìn rõ bức ảnh, khóe môi Trình Diên hơi hé mở, cô đứng bất động tại chỗ, trong mắt lóe lên vẻ khó tin, toàn thân cứng đờ.
Vài người xúm lại, trong phòng bao vẫn sôi nổi ồn ào như cũ, tiếng nhạc vẫn đinh tai nhức óc.
Nhưng cô như bị tách biệt khỏi mọi thứ, đầu óc trống rỗng.
“Đây không phải là sếp Trì sao……”
“Hình như đúng vậy thật……”
Trong ảnh là một đôi nam nữ, hai người nắm tay nhau thân mặt khăng khít.
Người mặc vest để lộ góc nghiêng, ai nhìn cũng biết là Trì Nghiễn Hành, còn bóng dáng không rõ ràng dựa vào vai anh, dù là trang phục hay vóc dáng đều giống hệt Trình Diên.
Chừng đó vẫn chưa đủ để nói lên bất cứ điều gì, nhưng bối cảnh của bức ảnh vừa khéo lại là đại sảnh của khách sạn sang trọng nhất ở Kinh Thị.
Không biết có phải người chụp có dụng ý riêng hay không, hình người thì mờ nhưng 4 chữ Khách sạn Kaidon Junli trên phông nền lại rõ ràng đến lạ.
Tổng giám đốc, thực tập sinh, khách sạn.
Mấy chữ mấu chốt này cùng xuất hiện đã nói lên tất cả.
Có người vươn tay tắt tiếng nhạc ồn ào đi, phòng bao lập tức yên tĩnh. Và chỉ vài giây sau, những tiếng bàn tán xì xào như tiếng ruồi muỗi kêu đua nhau nổi lên.
Thế là Trình Diên nghe thấy tiếng thì thầm của đồng nghiệp.
Bầu không khí lặng như tờ lan rộng từ giữa bàn của họ ra chung quanh, “Vậy cô gái bên cạnh là……”
Cô cảm nhận được có những ánh mắt từ xa, từ hai bên, đang nhìn chằm chằm vào mình.
Mang theo sự ngạc nhiên và khinh bỉ.
Trình Diên ngẩng đầu lên đối diện với Ian – người đang nở nụ cười tươi rói.
Phòng bao vốn đang sôi động như một ngọn núi lửa phun trào, nhưng chỉ vì một bức ảnh không rõ ràng như thế này mà ngọn núi lửa đã bị bịt kín, nghẹn cứng.
“Không phải sếp Trì đã kết hôn rồi sao?” Không biết là ai, giọng nói rất nhỏ nhưng lại vừa đủ để tất cả mọi người có mặt đều nghe thấy.
Đồng nghiệp kéo cô ta lại, “Suỵt!”
“Ồ, tôi hiểu rồi.”
Sau đó lại chìm vào vài giây im lặng.
Trình Diên cúi đầu, rõ ràng cô đang ngồi ở góc sofa, nhưng lại là tâm điểm để người ta vây xem.
Cô suy nghĩ, mặt không biến sắc, “Cô hiểu gì?”
Có những người trời sinh đã có bản lĩnh này, chỉ nói vài câu là đã có thể dẫn dắt dư luận, rõ ràng không nói gì nhưng lại giống như đã nói tất cả.
Những người vây quanh nhìn nhau, còn Trình Diên mở miệng, nhưng không thể nói được lời nào.
Lần đầu tiên gặp phải tình huống phát sinh đột ngột này, đầu óc cô vẫn còn trống rỗng, vì kích động mà lồng ngực cô không ngừng phập phồng như sắp nổ tung.
Nhưng cô lại thật sự không thể nói được một câu phản bác nào.
Quét mắt nhìn một vòng những người xung quanh, kẻ đầu têu Ian mang vẻ mặt hả hê, rõ ràng là muốn làm cô bẽ mặt.
Những người xung quanh đều nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc và không thiện chí.
Mấy nữ đồng nghiệp đứng xem náo nhiệt bên cạnh, dẫn đầu là Mạnh Mạn đã bắt đầu xì xào. Không cần nghĩ cũng biết từ miệng họ sẽ thốt ra những từ khó nghe thế nào.
Tạ Hàng Việt đứng cạnh nhìn cô với vẻ mặt không thể tin nổi.
Trình Diên rũ mắt, cô bất lực siết chặt nắm tay.
Người trong ảnh quả thật là cô.
Cách đây không lâu khi Trì Nghiễn Hành vừa xuất viện, quản lý khách sạn và anh có mối quan hệ khá tốt. Khi anh ấy nghe nói ông cụ Trì rất thích ngọc bích nên đã định đến sinh nhật ông cụ sẽ tặng làm quà mừng. Tiếc là người quản lý đó không biết nhiều về ngọc bích, sợ sẽ thành trò cười vì vậy cứ nhất định phải mời anh đi xem thử, thế là Trình Diên đã đi cùng anh đến khách sạn.
Tổng cộng chỉ ở đó khoảng mười phút, vậy mà đã bị người ta chụp lại.
Có trả lời câu hỏi này hay không cũng không còn nghĩa lý gì. Giờ phút này thứ họ muốn xem nhất là vở kịch yêu hận tình thù liên hoàn cẩu huyết giữa một cô thực tập sinh và tổng giám đốc, sau này còn có thể trở thành đề tài tám chuyện đặc sắc trên bàn ăn.
Cái cô thực tập sinh nho nhỏ ở phòng dịch thuật của chúng tôi ấy hả, còn chưa tốt nghiệp đại học đã cặp kè với tổng giám đốc ……
Tổng giám đốc? Tổng giám đốc đã kết hôn! Cưới thiên kim tiểu thư ở xứ này đấy!
Không phải chỉ là dùng tuổi trẻ để kiếm cơm thôi sao? Chờ đến lúc cô ta tuổi già nhan sắc tàn phai thì còn dựa dẫm được vào ai?
Mấy đồng nghiệp không rõ chuyện còn chen chúc lên đằng trước, chỉ cần không liên quan đến mình thì chuyện càng ồn ào họ càng vui.
Lúc này Hiểu Hiểu không chịu nổi nữa, cô ấy lớn tiếng nói thẳng với Ian.
“Không phải đang chơi hỏi sự thật sao? Cậu làm vậy là có ý gì?”
Trong lòng Trình Diên dâng lên chút hơi ấm, hiện giờ cô đang là đối tượng bị mọi người phán xét, lún sâu vào vũng lầy, chỉ cần có ai đó sẵn lòng nói giúp cô một lời cũng đủ khiến cô cảm động rơi nước mắt.
Lúc này Mạnh Mạn cũng lên tiếng, giọng cô ta dịu dàng và chu đáo.
“Mấy người thế này không phải là cố ý làm khó người ta sao? Câu hỏi kiểu này làm sao người ta trả lời được?”
Mấy đồng nghiệp đang thì thầm với nhau sờ mũi, lúng túng không nói gì.
Ian nói: “Chị Mạnh Mạn, tôi không có ý gì khác, hơn nữa bức ảnh này cũng không phải do tôi đăng, tôi chỉ tình cờ thấy khi lướt diễn đàn. Sợ chị Yara bị người ta lừa gạt nên mới tốt bụng nhắc nhở một câu. Nhưng chị Mạnh Mạn nói vậy, tôi cũng thấy hình như cách tôi làm không đúng lắm.”
Ánh mắt cậu ta thành khẩn: “Nhưng chị Yara, rõ ràng mong muốn ban đầu của tôi là hướng về chị. Chuyện này phải trách tôi đã dùng sai cách. Chúng ta cứ coi như chuyện chưa từng xảy ra, không ai thấy bức ảnh này cả, chị đừng để bụng nhé!”
Trong lòng Trình Diên thầm nói: Cậu đi chết đi.
Cô cố gắng kiềm chế sự căng thẳng trong lòng, nhìn thẳng vào Ian, nói bằng vẻ vô cảm: “Tôi để bụng.”
Ian không ngờ cô lại thẳng thừng như vậy, cậu ta như bị ngậm thuốc câm, rõ ràng đã nghẹn lời.
Cô cố gắng bình tĩnh: “Người trong ảnh chính là tôi, cậu vừa lòng chưa?”
Vốn dĩ Trình Diên định nói ra sự thật, nói ra thì hiểu lầm sẽ được làm sáng tỏ.
Tôi chính là đối tượng kết hôn chính thức của Trì Nghiễn Hành, các người là một đám gió chiều nào theo chiều ấy, vốn chẳng hiểu gì cả!
Nhưng cô chợt cảm thấy rất nực cười.
Tất cả mọi người đều mặc định rằng một thực tập sinh nho nhỏ như cô chỉ xứng đáng làm người tình trong bóng tối.
Không quyền lực, không xuất thân, không bối cảnh, bình thường lại là người hiền lành không có tiếng tăm, nên chưa từng có ai xét đến việc cô chính là đối tượng của cuộc hôn nhân sắp đặt kia.
Tất cả mọi người đều mang thành kiến và cũng không chỉ nhắm vào cô.
Những người không cần nỗ lực mà có thể dễ dàng vượt qua họ, nhất định đều thông qua những con đường tắt không chính đáng.
Chỉ dựa vào cô? Làm sao sống được cuộc đời hào nhoáng rực rỡ đó?
Sau khi biết rõ chân tướng thì bọn họ có thất vọng không.
Thực tập sinh không phải là người tình sao? Thôi được.
Tiếc ghê, không có chuyện để hóng.
Chân tướng chỉ có vậy thôi sao?
Quản lý và nhóm trưởng đều không có mặt, cũng không có ai đứng ra bảo vệ công bằng cho cô, cuối cùng vẫn là Mạnh Mạn lên tiếng.
“Được rồi, đừng bàn tán chuyện này thêm nữa, hôm nay chúng ta ra ngoài team-building là để thư giãn, không phải đến để làm người ta xấu mặt hay xem kịch vui đâu.”
Cô ta là kẻ làm xấu mặt thì có!
Trình Diên vừa định mở lời biện minh thì Hiểu Hiểu bên cạnh đã bốc lửa giận ngùn ngụt, kéo cổ tay cô và lôi cô ra ngoài.
“Chúng ta đi! Cái trò team-building vớ vẩn gì chứ, không chơi nữa!”
Cô bị kéo nên bước đi lảo đảo không đứng vững, phải vịn vào bàn mấy lần mới chạy ra ngoài.
Hiểu Hiểu kéo cô chạy qua hành lang, chạy qua sảnh lớn, mãi đến khi ra ngoài đường mới thả người ra, lòng cô ấy đầy căm phẫn.
“Tức chết chị rồi, cái đồ trà xanh chết tiệt đó!”
Hai người cùng ngồi phịch xuống bậc thang, chẳng màng đến hình tượng gì nữa.
Gió bên ngoài thổi vào mặt, xua tan mùi cồn và nicotine hôi hám, Trình Diên ngẩng mặt lên hít một hơi thật sâu.
“Cảm ơn chị nhé, chị Hiểu Hiểu.”
“Cũng chỉ có em tốt tính mới không so đo với Ian thôi. Nếu là chị thì nắm đấm này đã vào mặt cậu ta rồi.”
Trình Diên lắc đầu: “Không phải em không so đo, chỉ là cảm thấy chưa đến lúc nên không muốn nói thôi.”
“Em đừng để tâm bọn họ nói gì, miệng chó không mọc được ngà voi! Năng lực làm việc chả ra gì, cả ngày chỉ biết ngồi lê đôi mách sau lưng!”
Trình Diên nắm lấy tay cô ấy.
“Em không sao, cảm ơn chị đã đưa em ra ngoài.”
Hiểu Hiểu nhìn biểu cảm mất mát của cô, muốn nói lại thôi.
“Chuyện đó, em và sếp Trì thật sự có gì đó sao?”
Trình Diên thấy cô ấy cẩn thận, muốn hỏi mà không dám hỏi.
Cô mỉm cười, cúi đầu: “Vâng, nhưng không phải như họ nói.”
Cô giải thích: “Chỉ là, nói đơn giản thì anh ấy là chồng em…”
Sau khi cô nói ngắn gọn đầu đuôi câu chuyện xong, như có sấm sét giáng xuống đầu, Hiểu Hiểu choáng váng.
“Em nói gì cơ? Sếp Trì là chồng của em thật ư?”
Cô ấy trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin được.
“Ý em là, là kiểu chồng đã kết hôn rồi ấy hả?”
Trình Diên bật cười, “Còn có thể là kiểu chồng nào nữa chứ.”
“Trời má, bạn của chị lại là phu nhân Tổng giám đốc!” Hiểu Hiểu hét lên, “Cái khỉ gió gì thế này, tiểu thuyết Mary Sue bước ra đời thực hả!”
“Vậy chị kéo em ra ngoài không phải là quá hèn nhát rồi sao!” Cô ấy bất giác nhận ra, chợt đứng phắt dậy như một dũng sĩ, “Không được! Hai ta phải mau quay lại, lấy giấy chứng nhận kết hôn ra, làm mù mắt chó của bọn họ đi!”
Cô ấy lấy điện thoại ra: “Không được không được, chị phải bình tĩnh lại trước đã! Để chị ghi lại xem vừa nãy ai đã lên tiếng, đợi lát nữa bắt bẻ từng người một!”
Trình Diên ngồi bên cạnh cô ấy, cả hai cùng cúi đầu xem điện thoại.
“Á, đợi chút! Em mau xem cái này!”
Hiểu Hiểu mở diễn đàn, bên trong có một bài viết được ghim đột nhiên bùng nổ, đăng từ đêm qua đến giờ đã có hơn hai mươi nghìn lượt xem, con số vẫn đang không ngừng tăng vọt.
Bài viết không có bất kỳ chữ nào, chỉ có một bức ảnh, chính là bức ảnh vừa nãy Ian đưa cho cô xem.
Hiểu Hiểu nhíu mày: “Ai đăng cái này vậy, sao thất đức thế?”
Khác với sự dò xét và mỉa mai của đồng nghiệp, bên dưới bài viết là một làn sóng công kích dữ dội.
“Biết người ta đã có vợ rồi mà còn cố tình chen vào, chẳng phải là tiểu tam chính hiệu sao??”
“Hay đấy! Còn là nữ sinh viên đại học!”
“@Đại học Kinh Thị, sinh viên các người đào tạo ra nè, đề nghị nhà trường tra xét lại.”
“Tôi cứ tưởng sếp Trì là người đàn ông chung thủy hết lòng yêu thương vợ, buồn quá huhuhu.”
“Ê? Đây không phải là cô thực tập sinh đã đẩy quản lý Phương đi sao? Có ai còn ấn tượng không?”
“Thư ký giúp tôi điều tra, trong vòng năm phút tôi muốn gặm hết tất cả đống dưa.”
……
Trình Diên mở điện thoại của mình, cô rũ mắt xuống, ngón tay từ từ lướt qua từng bình luận.
Dù chỉ là hiểu lầm, nhưng khi những lời lẽ đầy tính công kích này ập tới cô vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
Hiểu Hiểu đứng chắn trước mặt cô, vỗ vai cô, “Đừng xem nữa, đều là giả cả, họ chỉ biết bịa đặt thôi, chị sẽ đi theo em nói cho rõ!”
Hàng trăm hàng nghìn lời chửi rủa chỉ đích danh.
Cô ngẩng đầu lên, đứng tại chỗ, bất chợt không biết phải làm sao.
Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên như một quả bom.
Cô nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi, không kìm được mà run tay.
Chất giọng ấm áp của Trì Nghiễn Hành truyền đến: “Team-building xong chưa?”
Cô mím môi: “Vâng, sắp xong rồi.”
“Được, ngoan ngoãn đợi anh, mười phút nữa anh đến đón em.”
Nói xong anh cúp điện thoại, giọng điệu dịu dàng lại đầy cưng chiều, khiến lòng Trình Diên dâng lên cảm giác ấm áp.
Trong văn phòng tổng giám đốc Lam Dịch, sau khi cúp điện thoại, Trì Nghiễn Hành ném điện thoại lên bàn.
Một tiếng ầm vang lên như trống, cô thư ký sợ đến mức mí mắt khẽ giật.
Cô ấy ngước mắt lên nhìn chàng trai đang ngồi ở ghế tổng giám đốc.
Cô chưa từng thấy tổng giám đốc nổi giận đến vậy, trơ mắt nhìn nụ cười trên môi anh biến mất sau khi cúp điện thoại, thay vào đó là một gương mặt nghiêm nghị lạnh như băng.
Trong văn phòng im phăng phắc, mấy người cúi đầu, không ai dám thở mạnh.
Đến khi Dương Hạo vội vàng đẩy cửa từ bên ngoài bước vào, mang theo một làn gió.
“Sếp Trì, đã tìm được người đăng bài rồi!”