Rèm cuốn trong phòng chiếu phim buông xuống, căn phòng như chìm vào đáy biển rồi dòng thủy triều yên tĩnh u tối ập đến như nhấn chìm cả thế giới.
Theo sự chia lìa của nam nữ chính, nhạc dạo của bộ phim lập tức rơi vào bi thương.
“Chia tay?” Trì Nghiễn Hành hỏi: “Có nghĩa là gì?”
Trình Diên không tin với khả năng nghe hiểu của anh mà anh lại không nghe ra, nhưng cô vẫn kiên nhẫn giải thích: “Chính là ý trên mặt chữ.”
Vì giữ lại chút thể diện cuối cùng, cô không dùng hai chữ “ly hôn” lạnh lẽo.
Anh không hề có lấy một giây do dự mà nghiêng đầu qua, giọng điệu như kẹp thuốc súng, cứng rắn lại không cho phép từ chối, mở miệng.
“Anh không đồng ý.”
Trình Diên cảm thấy có lẽ anh đã xem hôn nhân như công ty để kinh doanh, rồi cho rằng mình vẫn có thể ở trên cao để quyết định hết mọi thứ.
Cô cầm lấy điều khiển, khẽ ấn xuống, âm thanh trong phim lập tức dừng lại.
“Anh biết đó, em không phải đang hỏi ý kiến của anh.” Cô nói, “Giống như anh đã sớm quyết định xong tất cả mọi chuyện, em cũng có sắp xếp riêng cho tương lai của chính mình.”
Người không có tự tin thường rất khó lớn tiếng nói ra nhu cầu của mình nên giọng cô vẫn rất nhỏ, đây cũng là thói quen được hình thành từ nhỏ của cô. Giống như lúc hai người mới gặp nhau, ngay cả khi nói chuyện với anh, cô cũng đều nhỏ giọng, chỉ sợ làm anh không vui.
Tuy nhiên ngay lúc này, giọng điệu của Trình Diên lại kiên định, không còn sự do dự không chắc chắn như trước nữa.
Trì Nghiễn Hành nói: “Anh thừa nhận, gần đây giữa chúng ta có một số bất đồng về quan điểm, nhưng điều này vẫn chưa đủ để trở thành lý do chia tay, chỉ cần giải quyết kịp thời——”
“Nhưng đây không phải là vấn đề có thể giải quyết được hay không.” Trình Diên nói: “Đã không ai chịu nhượng bộ, lại còn kiên định cho rằng mình không sai, vậy thì còn giải quyết làm gì nữa?”
“Vài ngày trước Emma nói với em, Ian ở bộ phận Dự án đã bị đưa đi điều tra, chuyện này anh cũng biết đúng không?”
Trì Nghiễn Hành không phủ nhận.
Trình Diên nhìn anh, nói: “Chắc cậu ta đã bị chú ý từ lâu rồi phải không.”
Lại im lặng một hồi.
Anh không nói gì, Trình Diên cũng không có ý định truy hỏi. Hai người như thể cứ thế chờ đợi, cứ thế giằng co rồi cứ thế xem ai là người không chịu nổi trước.
Bầu không khí căng thẳng, cuối cùng Trì Nghiễn Hành mở miệng.
“Vài tháng trước, khi dự án AI vừa bắt đầu vận hành, công ty đã phát hiện có người truyền dữ liệu bảo mật cho công ty đối thủ, bên kia dựa theo dữ liệu nền tảng của chúng ta mà làm ra một bản sao y hệt.”
Trình Diên ôm đầu gối, dựa vào sofa nói: “Dữ liệu bị mất, vậy hẳn là trách nhiệm của bộ phận An ninh thông tin, trực tiếp điều tra ra người đó rồi giao cho bộ phận pháp chế, chẳng phải đơn giản nhất sao?”
Nhưng hiển nhiên Trì Nghiễn Hành không làm như vậy.
Ngay từ đầu anh đã điều tra ra người đó là ai, nhưng không vội vàng bắt giữ. Dự án vẫn phải thúc đẩy, dù dữ liệu không thể tránh khỏi bị sao chép, nhưng tình hình nghiên cứu tổng thể vẫn thuận lợi.
Người biết chuyện không nhiều, vì thế Trì Nghiễn Hành phong tỏa tin tức, mặc cho công ty đối thủ tha hồ sao chép.
Nhưng có một điểm, sau khi mấy vị cấp cao bàn bạc, trong dữ liệu đã được thêm vào chút thứ khác.
Một khi app của bên đối thủ hoàn thành, sốt ruột muốn giành việc tung ra thị trường trước Lam Dịch, lúc đó Lam Dịch sẽ dùng kế gậy ông đập lưng ông, cố ý để cho bọn họ ra mắt trước.
Đến lúc đó, bug trong dữ liệu lộ ra, toàn bộ người dùng đều có thể tận mắt chứng kiến quá trình bọn họ sao chép, chiếm dụng thành quả của người khác như thế nào, điều này đối với công ty bọn họ mà nói chắc chắn là đòn chí mạng.
Nếu không có gì bất ngờ, chỉ trong vòng vài phút sau khi tin tức bị tung ra, bộ phận quan hệ công chúng của công ty Trì Nghiên Hành sẽ lập tức đăng tải bài viết lên án đã được chuẩn bị từ trước.
Truyền thông thêm dầu vào lửa, chỉ cần vài bản tin thôi cũng có thể khiến công ty bọn họ không bao giờ ngóc đầu lên nổi.
Nghe xong những điều này, Trình Diên không tức giận, cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
“Vậy nên, kẻ trộm dữ liệu, chính là Ian.” Cô nói, “Anh cố ý điều cậu ta sang bộ phận Dự án, để có cơ hội tiếp cận dự án cốt lõi, mà lại không khiến người khác nghi ngờ.”
Cô lại suy nghĩ vài giây, hỏi: “Bộ phận dịch thuật giải tán, cũng là bàn đạp cho chuyện này sao?”
Trì Nghiễn Hành phủ nhận: “Không phải, bộ phận dịch thuật giải tán là kế hoạch đã sớm được quyết định.”
Trình Diên “Ừhm” khẽ: “Nhưng nếu làm vậy, nghiên cứu app dịch thuật AI của Lam Dịch cũng coi như đã thất bại rồi.”
Vì để tiện cho đối phương sao chép nên dữ liệu của app đã bị chỉnh sửa loạn xạ, thứ làm ra chắc chắn không thể sử dụng.
Trì Nghiễn Hành gật đầu: “Đề án của dự án này ngay từ đầu đã không được thông qua. Lợi nhuận quá thấp, chi phí bỏ ra và lợi ích thu về chênh lệch quá lớn. Chỉ là tạm thời lấy nó ra dùng một chút thôi.”
Trình Diên khẽ cười: “Thảo nào, em còn thắc mắc tại sao app đã hoàn thành rồi mà vẫn không được tung ra thị trường.”
Cô thở dài: “Vậy mà bọn họ lại tìm một thực tập sinh trà trộn vào, em còn tưởng cậu ta chẳng biết gì, chỉ là một bình hoa rỗng tuếch thôi chứ.”
“Em chỉ cảm thấy hơi thất vọng, vì anh đã sớm biết hết tất cả.”
Cô nghiêng đầu, chăm chú nhìn vào mắt anh trong bóng tối, hỏi: “Nếu đã biết hết rồi, sao anh không nói cho em biết?”
Phòng chiếu phim trống trải khiến giọng cô càng thêm kỳ ảo.
“Anh sợ sau khi biết được sự thật em sẽ trút giận lên anh, hay là cảm thấy dáng vẻ em không biết chuyện gì trông rất buồn cười?”
Họ không còn là một cặp tình nhân có thể tâm sự mọi chuyện mà giống như kẻ đối nghịch, dùng ngôn từ làm mũi giáo để đâm vào đối phương.
Anh trơ mắt nhìn dòng nước mắt đang trào ra từ khóe mắt cô, chảy dài xuống má, nhưng anh không tìm được bất cứ lý do nào để biện hộ cho mình, chỉ có thể thốt ra một câu xin lỗi cứng nhắc.
Phải rất lâu sau đó, đến tận khi vệt nước mắt trên mặt Trình Diên đã khô, gương mặt vì dính nước mắt mà hơi khô rát, cô mím môi, nói: “Không cần xin lỗi, em biết anh cũng là vì công ty.”
Nếu lần này không bắt được người, về sau để cậu ta quen thói trà trộn vào công ty ăn cắp dữ liệu thành thói quen, đến lúc đó bất kỳ dự án cốt lõi nào cũng có nguy hiểm bị mất dữ liệu, tổn thất mang lại sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Huống hồ, anh tiếp quản Lam Dịch chưa lâu, danh tiếng trong giới còn lâu mới đủ, vậy nên mới phải dựa vào chuyện này để g.i.ết gà dọa khỉ, tạo dựng uy tín.
Còn về công việc của cô.
Công việc mất đi thì cô vẫn có thể tìm một công việc khác, cùng lắm là từ chức ở nhà nhàn rỗi, dù sao Trì Nghiễn Hành cũng chẳng thiếu chút tiền lương ấy của cô.
Trình Diên chợt nhớ lại lúc ban đầu gia nhập nhóm dự án, cô từng nghĩ chỉ cần dựa vào một lòng nhiệt huyết là có thể làm được việc lớn, tạo dựng được sự nghiệp.
Nào ngờ nhiệt huyết và chấp niệm tuyệt đối không nằm trong phạm vi cân nhắc của lợi ích, xét về giá trị, chúng không đáng một xu.
Cô tự lau nước mắt, nói: “Có lẽ chúng ta đã sai ngay từ khi bắt đầu.
“Từ yêu đương đến xác định quan hệ, hai người phải tìm hiểu nhau, hòa hợp với nhau rồi làm theo từng bước mà cầu hôn, kết hôn. Đó mới là quy trình bình thường, nhưng chúng ta lại bỏ qua mấy bước, trực tiếp nhảy thẳng đến hôn nhân nên mới xuất hiện loại mâu thuẫn không thể hòa giải này.”
Trì Nghiễn Hành nhíu mày, dường như anh cực kỳ không hài lòng với cách nói của cô.
“Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta.”
Trình Diên lắc đầu: “Tình cảm cũng không phải vạn năng, điều em muốn chỉ là sự tin tưởng giữa những cặp đôi bình thường.”
“Anh không phải không tin tưởng em, chỉ là anh không muốn kéo em vào vũng nước đục này.” Trì Nghiễn Hành cố gắng giải thích: “Nếu em vẫn muốn tiếp tục làm công việc dịch thuật, có thể cân nhắc các công ty dịch thuật khác ở Kinh Thị, chọn một công ty mà anh không thể nhúng tay vào, thế nào?”
Trình Diên hỏi: “Có gì khác nhau sao?”
Cô cảm thấy hai người họ giao tiếp vẫn không cùng một cấp độ.
“Đây không phải vấn đề công ty nào, mà bất kể là cân nhắc rủi ro hay lợi ích anh đều không đứng chung một lập trường với em. Chúng ta kết hôn đã lâu như vậy, em lại vẫn chưa đủ để trở thành đối tượng anh quan tâm. Nếu đã như vậy, em thật sự không hiểu cuộc hôn nhân này còn có ý nghĩa gì.”
“Anh hoàn toàn có thể tìm một tiểu thư nhà giàu môn đăng hộ đối, còn có thể giúp ích cho việc làm ăn của anh, chứ không phải vừa đơn độc phấn đấu vừa bận bịu để ý đến em.”
“Em lại suy nghĩ linh tinh rồi.” Trì Nghiễn Hành cố gắng khống chế cảm xúc, trên thực tế anh không bao giờ thích biểu hiện vui buồn trên mặt, nhưng Trình Diên vẫn cảm nhận được sự tức giận từ âm cuối run rẩy của anh.
“Chúng ta kết hôn là sự thật, sao anh có thể có suy nghĩ đi tìm người phụ nữ khác được chứ? Kết hôn là chuyện tùy tiện như vậy sao? Không có nền tảng tình cảm, tùy tiện tìm một người là có thể kết hôn sao?”
Trình Diên im lặng vài giây.
“Hôn nhân là chỗ c.h.ết, nhưng con người là vật sống, nếu cần thiết thì có thể ly hôn.”
Trì Nghiễn Hành sững lại: “Chuyện này là lỗi của anh, em muốn bù đắp gì có thể nói ra. Cho dù là đổi công việc hay mua quần áo, mua túi xách, anh đều đồng ý, nhưng sau này đừng nói những lời khiến người ta khổ sở như vậy nữa.”
Chuông điện thoại của anh vang lên rất đúng lúc, Trì Nghiễn Hành đứng dậy, sải bước đi ra ngoài, ngay cả bóng lưng cũng mang theo sự nặng nề.
Bộ phim của cô lại chưa xem xong, lần này bị người ta cắt ngang khiến cô cũng mất hứng. Đĩa nho đã được rửa sạch đặt trên bàn vẫn còn lại hơn một nửa, hơi nước bị điều hòa hong khô, khô khốc phơi bày trong không khí, độ tươi ngon nhất đã mất đi, nó trở nên không chua cũng không ngọt, nhạt nhẽo như nhai sáp.
—
Trong quán bar.
Giọng nói oanh tạc của Kha Húc Dương hòa cùng nhạc heavy metal* bên ngoài, đinh tai nhức óc.
(*Nhạc heavy metal: thường là một thể loại nhạc rock rất mạnh và ồn ào.)
“Vợ chồng trẻ cãi nhau là chuyện bình thường! Tôi với Lương Tư Văn cũng cãi nhau, chỉ cần dám thừa nhận sai lầm, mua vài món quà tặng là trăm phần trăm có tác dụng!”
Trì Nghiễn Hành không nói gì, cúi đầu uống hết ly này đến ly khác.
“Cần cúi đầu thì cúi đầu, cần nhận sai thì nhận sai, mau mang quà đi dỗ người ta đi, chuyện này còn cần tôi phải dạy cậu sao?” Kha Húc Dương vỗ vai người anh em, ra dáng bậc thầy phân tích tình cảm giảng giải cho anh hiểu.
Trì Nghiễn Hành hất tay anh ấy ra, không nhịn được nói: “Mẹ nó, bây giờ đầu tôi đang ngẩng lên chắc?”
Kha Húc Dương bất mãn nói: “Vậy thì cậu còn uống cái quái gì nữa! Vợ sắp giận chạy đi rồi mà còn ngồi đây à? Mau đi đuổi theo đi, ngồi đây bày đặt với tôi làm gì!”
Ly rượu bị đặt mạnh xuống, Trì Nghiễn Hành đẩy sầm cửa đi thẳng, Kha Húc Dương ở phía sau còn lớn tiếng gào: “Vừa tức giận là chạy tới phá hoại rượu ngon của tôi, đồ quái đản!”
Buổi sáng sau khi ăn xong, Trình Diên bắt đầu thu dọn hành lý.
Cô gọi điện cho Mạnh Miểu Miểu, hẹn trước sẽ đến chỗ cô ấy ở tạm hai tuần.
Nhà của Mạnh Miểu Miểu có một phòng ngủ phụ, vốn để bày những tác phẩm điêu khắc của cô ấy, chen chúc một chút cũng có thể kê thêm một chiếc giường nhỏ.
Đợi đến khi Trình Diên tìm được nhà mới sẽ dọn đi.
Cô chỉ thu dọn vài bộ quần áo đơn giản, những món trang sức trước đây anh tặng cô đều không mang theo, kể cả chiếc vòng tay bà nội tặng cô và sợi dây chuyền sapphire mà anh đã tặng.
Tất cả đều được để yên trong ngăn kéo.
Đồ dùng sinh hoạt có thể mua mới, cho nên thu dọn cả buổi mà vali cũng chỉ chất đầy được một mặt.
Cô ngồi xổm trên đất gấp quần áo, cửa phòng ngủ bỗng nhiên mở ra.
Trình Diên nghe tiếng thì quay đầu lại, một chú mèo con lông xám bạc bông xù thò đầu ra.
Nó lắc lư từng bước nhỏ, từ từ đi về phía Trình Diên, rất có mục đích mà lao thẳng đến bên cô rồi nằm sấp trên mu bàn chân cô không nhúc nhích.
Mu bàn chân nặng xuống, mèo con đến bất ngờ khiến Trình Diên ngẩn người. Cả người nó là màu bạc, bốn cái chân lại trắng như tuyết, đôi tai nhỏ dựng lên, mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.
Trình Diên cẩn thận v**t v* cục lông nhỏ trên mu bàn chân mình.
“Chuyện gì đây, ai mang em tới vậy?”
Nó ngoan ngoãn nằm im, cúi đầu không kêu một tiếng.
Cửa hé mở, cảnh tượng lọt vào mắt Trì Nghiễn Hành chính là như thế này.
Hành lý của Trình Diên mở ra, bày trên mặt đất, cô nghe thấy Trì Nghiễn Hành nói: “Tháng này anh phải sang New York một chuyến.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh.
“Tiểu Đường phải làm phẫu thuật, anh với Kha Húc Dương phải qua đó.”
Trình Diên đáp: “Ồ, được.”
Thấy cô còn đang v**t v* mèo con, Trì Nghiễn Hành nắm lấy cơ hội.
“Con mèo này sáng nay anh đi chọn, khoảng thời gian này anh không ở nhà, có thể phiền em chăm sóc mấy hôm không?”
Cô không nghĩ ngợi gì, nói ngay: “Em phải chuyển tới nhà Mạnh Miểu Miểu, phòng rất nhỏ, không có chỗ nuôi mèo con đâu.”
“Gần đây anh không ở đây, em có thể ở lại chỗ này.” Trì Nghiễn Hành thăm dò nói: “Nếu em không thích, đợi anh về sẽ mang nó đi, được không?”
Cô cúi đầu nhìn cục lông bạc đó, nó như nghe hiểu được tiếng người, đúng lúc ngẩng đầu lên.
Đôi mắt trong veo ngập nước của nó viết rõ hai chữ—— Vô tội.