Lời Thì Thầm Của Cánh Diều

Chương 51

 
Cuối cùng, nhờ vào đôi mắt vừa đáng thương vừa đáng yêu ấy mà mèo con đã được giữ lại, cũng tạm thời giữ được chân Trình Diên ở lại biệt thự.

Ngay trong ngày hôm đó, cô đã đi siêu thị gần nhà mua một đống thức ăn và cát vệ sinh cho mèo, rồi loay hoay cả buổi chiều để tạo một tổ ấm nhỏ cho nó ở góc phòng ngủ.

Dù mèo con là do Trì Nghiễn Hành đưa đến, nhưng dường như anh không quá hứng thú với việc chăm mèo con nên Trình Diên vẫn luôn bận trước bận sau.

May mà có sinh vật nhỏ nhắn, mũm mĩm và lanh lợi này bầu bạn, nên tâm trạng dạo gần đây của cô khá tốt. Mỗi ngày sau khi bận rộn, cô lại ra chiếc ghế mây treo ở ban công, ôm mèo và đọc sách.

Ngày tháng trôi qua nhàn nhã và yên bình.

Từ khi mèo con vào ở, những chủ đề trò chuyện vốn đã cạn kiệt giữa hai người lại được thổi một luồng sinh khí mới, cũng không ai trong số họ nhắc đến cuộc cãi vã trước kia.

Chủ đề trò chuyện mới đều xoay quanh mèo con, chẳng hạn như—

“Bây giờ nó nặng bao nhiêu rồi?”

“Chiều nay anh đi ngang qua siêu thị, có cần mua gì cho nó không?”

“Có cần anh giúp tắm cho nó không?”

Đa phần vẫn là Trì Nghiễn Hành lên tiếng hỏi, còn Trình Diên thì trả lời.

Tuy là một người hỏi một người đáp, hay cho dù không có thêm trao đổi dư thừa nào thì tâm trạng của Trì Nghiễn Hành cũng tốt lên khá nhiều.

Ít nhất thì cô không còn nhắc đến chuyện rời đi nữa.

Đúng như Khương Húc Dương đã nói, vợ chồng có xích mích là chuyện rất bình thường, chỉ cần kịp thời xin lỗi và giải quyết là được, cũng không đến mức nghiêm trọng. Dù sao thì giữa họ vẫn còn nền tảng tình cảm, hơn nữa cô lại là người rất biết cảm thông.

Đợi khi ca phẫu thuật của Trì Dật Nhiên kết thúc và công việc trong công ty ổn định hơn, đến lúc đó anh sẽ mua thêm món quà tạ lỗi. Không phải cô thích dịch thuật sao? Vậy cứ chiều theo sở thích của cô, tặng cho cô một phòng làm việc riêng cũng là ý hay, Trì Nghiễn Hành nghĩ thầm.

Mấy ngày cuối tháng Bảy, hai người cùng nhau về thăm nhà cũ.

Ông bà nội nhất quyết giữ họ ở lại ăn cơm tối. Đối diện với hai ông bà hiền hậu như vậy, cô lại thấy chột dạ, chỉ sợ họ nhìn ra giữa cô và Trì Nghiễn Hành có bất hòa.

Cô vẫn khoác tay anh, thắm thiết như keo sơn, cùng nắm tay bước vào trong. Thế nhưng, trong lòng lại đầy sự thấp thỏm và day dứt mà ăn xong bữa tối.

Trong bữa cơm, bà nội còn nhỏ giọng hỏi cô: “Cháu định khi nào thì có con thế?”

Điều Trình Diên sợ nhất chính là những tình huống thế này.

Mặt cô lập tức đỏ bừng, lúng túng chẳng biết né tránh thế nào. Cô nghĩ nếu trả lời quá gượng gạo thì sợ làm tổn thương lòng bà cụ, nhưng nhất thời cô lại không nghĩ ra được lý do khéo léo nào, cô vô thức nhìn sang Trì Nghiễn Hành ở bên cạnh.

Cảm nhận được ánh mắt cầu cứu, anh đặt đũa xuống, giải thích vừa đơn giản vừa thẳng thắn với bà cụ: “Trong nhà giờ đang nuôi một chú mèo nhỏ, tạm thời chúng cháu không có thời gian để nuôi con.”

Trình Diên không thể tin nổi nhìn anh, cái cớ nuôi mèo này mà cũng lôi ra được sao?

Điều khiến cô càng bất ngờ hơn là bà nội lại “ừhm” khẽ, gật gù tỏ vẻ rất thông cảm, “Đúng rồi, phải chăm sóc mèo con trước đã.” Bà ấy còn hỏi thêm: “Sao không đem đến cho bà xem thử?”

Trì Nghiễn Hành thuận miệng đáp: “Lần sau nhất định đưa đến, hôm nay nó bị sốt, đang ngủ ở nhà mất rồi.”

Quả nhiên bà nội tin lời anh, bắt lấy đề tài mèo con dặn dò thêm một hồi, đến tận lúc tiễn người vẫn còn nhắc nhở: “Nếu vẫn chưa hạ sốt thì mau đưa đến bệnh viện nhé.”

Trình Diên dở khóc dở cười, cô nghĩ lúc trước dù nói gì bà cụ cũng vẫn muốn giữ họ ở lại nhà cũ thêm vài ngày, giờ thì hay rồi, nói đuổi là đuổi ngay.

Trên đường về cũng chẳng khác gì lúc đi, hai người đều im lặng. Nếu không phải vì có nhạc trong xe để xua tan sự ngượng ngùng thì chiếc Chiếc xe Maybach trị giá tán con số này cũng chẳng khác gì một cỗ quan tài u ám.

Mãi đến khi xe dừng lại, Trình Diên vừa định tháo dây an toàn thì nghe Trì Nghiễn Hành lên tiếng.

“Lần sau ông bà có hỏi những chuyện thế này, em cứ đẩy hết sang anh là được.”

Trình Diên mở cửa xe, trả lời một cách lịch sự nhưng xa cách: “Biết rồi, cảm ơn.”

Cô không ngờ cánh tay lại bị người ta kéo lại.

Trì Nghiễn Hành muốn nói lại thôi, anh nuốt khan một tiếng, từ từ mở miệng, “Nếu, nếu em có ý định muốn có con, anh……”

“Em không có.”

Trình Diên trả lời vô cùng dứt khoát khiến Trì Nghiễn Hành á khẩu.

Vốn dĩ anh muốn nói, nếu cô có ý muốn sinh con, anh chắc chắn sẽ tích cực phối hợp.

“Em không có ý định có con, xin lỗi.”

Trình Diên lại nhấn mạnh một lần nữa, nói xong cô lập tức đẩy cửa xe bước xuống.

Tháng Tám đã lặng lẽ đến.

Cũng là một buổi sáng bình thường, Trì Nghiễn Hành gõ cửa phòng ngủ chính.

“Mời vào.”

Anh không tùy tiện bước vào, chỉ dựa vào khung cửa nhìn cô.

Trình Diên đã rửa mặt xong, đang ngồi trước bàn trang điểm kẻ lông mày.

Cô cầm bút kẻ lông mày bằng tay phải, kiên nhẫn phẩy tỉ mỉ từng sợi, như muốn dùng những động tác lặp đi lặp lại để che giấu sự lúng túng khi không muốn nói chuyện với anh.

Ngay sau đó, giọng Trì Nghiễn Hành vang lên: “Thứ Hai tuần sau bọn anh sẽ xuất phát.”

Anh vừa mở lời, còn chưa kịp nói tiếp, Trình Diên đã “ừhm” khẽ.

Trì Nghiễn Hành cũng không xoay người rời đi, anh giải thích: “Bệnh viện và bác sĩ ở bên kia đều đã chuẩn bị xong, phải nhanh chóng qua đó phẫu thuật.”

Động tác trong tay Trình Diên khựng lại, cô quay đầu nhìn anh, ánh mắt như đang nói: Con người anh thật kỳ lạ, chuyện gì cũng cần báo cho em biết sao?

Cô nói: “Ừhm, em biết rồi.”

Sau lưng vang lên tiếng bước chân, Trì Nghiễn Hành từ từ đi tới, đứng phía sau cô.

Anh nhìn cô trong gương, còn cô nhìn chính mình trong gương.

Liếc mắt qua, dường như anh muốn nói gì đó, mở miệng định nói nhưng lại do dự, những lời trong đầu đã tinh quái biến mất, chỉ còn lại một câu hỏi thăm vu vơ, “Mấy hôm nay…… em ngủ có ngon không?”

Trình Diên cất bút kẻ lông mày đi, ánh mắt cụp xuống: “Cũng ổn.”

“Buổi tối không còn bị sốt nữa chứ?”

“Không, gần đây nhiệt độ cơ thể đều rất bình thường.”

“Tiểu Mãn vẫn còn nghịch ngợm lắm à?”

“Cũng ổn.”

Vào hôm dọn chỗ ở cho mèo con, Trình Diên nhìn qua lịch, vừa khéo là ngày Tiểu Mãn*, cô cảm thấy dùng làm tên cũng hay, nghe rất dễ thương nên đã tự đặt tên cho nó là Tiểu Mãn.

(*Tiểu Mãn: là một trong 24 tiết khí của nông lịch truyền thống Trung Quốc. Tiết khí này thường rơi vào khoảng ngày 21 hoặc 22 tháng 5 dương lịch hằng năm. Tên gọi “Tiểu Mãn” mang ý nghĩa là “Sự đầy đủ nho nhỏ”, trong đó “Tiểu” chỉ cây trồng chưa thật sự chín hoàn toàn, nhưng hạt đã bắt đầu lớn và mẩy, báo hiệu một vụ mùa bội thu sắp đến, còn “Mãn” là chỉ sự sung túc, no đủ. Trong nông nghiệp, tiết Tiểu Mãn là thời điểm quan trọng, khi lúa đã trổ bông, cây cối phát triển mạnh, chuẩn bị cho mùa gặt.)

Cô thường gọi Tiểu Mãn ăn cơm, lâu dần Trì Nghiễn Hành cũng nghe thấy cái tên này.

Anh thử qua một lượt mấy cái cớ có thể tìm được, cuối cùng lại gom hết can đảm mở miệng.

“Đợi anh trở về, chúng ta nói chuyện đàng hoàng một lần nữa, được không?”

Trình Diên không quay đầu lại, khẽ nhíu mày. Cô không rõ anh muốn nói chuyện gì, ví dụ như dự án AI? Hoặc là chuyện công việc của Emma?

Nhưng những việc đó đều đã kết thúc, có nói hay không cũng chẳng khác gì nhau.

Khoảng thời gian này ở nhà một mình, mỗi ngày cô có thừa thời gian để suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy vững tin rằng hai người họ vốn chẳng chung đường.

Cô khâm phục khí chất tinh anh trên người Trì Nghiễn Hành, cũng ngưỡng mộ sự ung dung của anh, nhưng đồng thời hiểu rõ bản thân không thể nào trèo tới độ cao giống anh.

Trong lòng Trình Diên khẽ thở dài, những cuốn tiểu thuyết ngôn tình máu chó của Mạnh Miểu Miểu chỉ kể sau khi gả vào hào môn thì phải làm con chim hoàng yến ngoan ngoãn như thế nào, nhưng cô vẫn luôn vọng tưởng rằng mình có thể sánh vai đứng cùng anh.

Máy bay tư nhân cất cánh từ Kinh Thị, kéo dài mười ba tiếng đồng hồ. Người cần đi phẫu thuật là Trì Dật Nhiên lại như chẳng có việc gì, ngả lưng trên sofa đọc truyện tranh, lật soàn soạt trang giấy, đôi mắt như thể đang cố tranh thủ từng giây từng phút xem hết quyển sách.

Trì Nghiễn Hành chỉ dẫn theo một thư ký, còn người anh tin tưởng nhất là Dương Hạo thì để lại công ty, nếu có tình huống khẩn cấp nào anh đều giao cho anh ấy toàn quyền xử lý.

Anh cầm ipad ngồi ở hàng ghế sau xem báo cáo quý, đi cùng còn có Kha Húc Dương – người làm trung gian lần này.

Thiếu gia Kha thì uể oải tựa vào ghế, hai chân banh ra nghịch điện thoại, thỉnh thoảng lại dạy dỗ Trì Nghiễn Hành vài câu.

“Đừng có suốt ngày nhăn mày được không? May mắn đều bị cậu nhăn hết rồi đấy!”

“Ôi trời, cậu căng thẳng cái gì, chẳng phải bác sĩ nói là tỷ lệ thành công rất cao sao, bây giờ y học phát triển thế này, chút phẫu thuật nhỏ này có đáng gì.”

“Cậu nhìn Tiểu Đường kìa, tâm lý rất tốt.”

Trì Nghiễn Hành gập ipad lại, “Tôi đúng là không nên mang theo cái loa lớn nhà cậu, ồn ào làm tôi đau hết cả đầu.”

Kha Húc Dương khinh thường, nói: “Muộn rồi, cái này cũng đâu dừng được giữa đường.”

Anh ấy ngồi thẳng dậy, đặt điện thoại xuống bắt đầu kiếm chuyện: “Chuyện Tiểu Đường làm phẫu thuật lớn như vậy mà cậu cũng chẳng đưa vợ đi cùng, cô ấy không giận cậu à?”

Trì Nghiễn Hành xoa ấn đường: “Cậu cứ phải chọc đúng chỗ đau thì mới chịu hả?”

“Thế thì cậu đưa cô ấy đi chẳng phải xong rồi sao? Máy bay cũng đâu thiếu chỗ cho một người, hơn nữa còn có thể chơi cùng trẻ nhỏ.”

Nói xong, Kha Húc Dương còn chỉ về phía Trì Dật Nhiên đang ngồi ở ghế sau ôm truyện tranh đọc: “Cả đoạn đường em ấy đọc truyện tranh suốt, chẳng có ai nói chuyện, chán muốn chết rồi đó.”

Trì Nghiễn Hành tựa lưng vào ghế, nói một cách thờ ơ: “Không cần thiết, làm xong phẫu thuật rồi về chơi cũng được. Nếu cậu thấy chán thì đi chơi với em ấy đi.”

“Cậu lại độc đoán chuyên quyền rồi đó, về nhà coi chừng phải quỳ trên quả sầu riêng!”

Trì Nghiễn Hành cũng chẳng thèm ngước mắt: “Xem ra cậu cũng quỳ không ít lần rồi.”

Kha Húc Dương lẩm bẩm một câu “nhạt nhẽo” rồi xoay người tiếp tục chơi điện thoại.

Khi máy bay đáp xuống New York là vào buổi tối theo giờ địa phương, Trình Diên nhận được tin nhắn Trì Nghiễn Hành gửi tới.

【Vừa mới chuyển vào bệnh viện, mọi chuyện đều thuận lợi.】

Tuy Trình Diên không đi, nhưng vẫn luôn giữ liên lạc với Trì Dật Nhiên.

Tính tình của cô bé hoạt bát, rất thích thân thiết với cô.

Trước khi phẫu thuật còn phải ở bệnh viện địa phương để điều dưỡng một thời gian, xem xét thể trạng có thích hợp làm phẫu thuật hay không. Ngoài ra, tâm lý của bệnh nhân cũng là chỉ số quan trọng cần tham khảo.

Điều này Trình Diên thấy hoàn toàn có thể yên tâm.

Trì Dật Nhiên:【Anh em nói rồi, xác suất thành công rất cao, bác sĩ và bệnh viện đều là tốt nhất, thật sự nếu còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì chỉ có thể nói là do em xui xẻo thôi.】

Thế nhưng, buổi tối sau khi nhập viện, cô ấy lại nhắn tin đến.

【Chị dâu, em bắt đầu sợ rồi, chị còn đến kịp không?】

Trong phòng bệnh cách âm rất tốt, nhưng lúc cửa đóng mở, thỉnh thoảng vẫn nghe thấy ngoài hành lang có người nhà khóc nức nở.

Dù sao Trì Dật Nhiên cũng còn nhỏ, rất dễ bị ảnh hưởng cảm xúc, vừa nghe thấy tiếng khóc xé gan xé ruột thì cô bé dễ liên tưởng đến kết cục trong phòng phẫu thuật. Vậy nên, cô ấy sợ đến mức ban đêm không dám tắt đèn ngủ, khó khăn lắm mới thiếp đi lại dễ dàng gặp ác mộng, nói rằng trong mơ phòng phẫu thuật thực chất chính là một nhà hỏa táng.

Bước vào thì không thể bước ra.

Nửa đêm, cô ấy cầm chặt điện thoại, co mình trong chăn gửi tin nhắn cho Trình Diên.

【Mọi người đều nói, em còn nhỏ thế này, vẫn chưa ngắm nhìn thế giới đủ, nếu thật sự phẫu thuật thất bại thì sẽ rất đáng tiếc. Trên đường đến đây em còn tranh thủ đọc truyện tranh, không ngờ mới đọc được hơn 100 chương đã ngủ mất, còn lại hơn 200 chương chưa đọc xong nữa.】

【Em nói với anh em rồi, em muốn chị đến cùng em, như vậy sau khi ca phẫu thuật kết thúc chúng ta còn có thể đi chơi Disney. Nhưng anh em nói chị rất bận, bảo em đừng quấy rầy chị.】

Tối đó Trình Diên cũng không ngủ được, càng gần đến ca phẫu thuật trong lòng cô càng bồn chồn.

Nhận được tin nhắn của Trì Dật Nhiên, cô vội vàng trả lời.

【Chị không bận, em có chuyện gì cứ nói với chị, đừng giữ một mình nhé.】

【Anh em nói cũng không sai, nếu chị đến mà lỡ làm em càng sợ hơn, đến lúc đó hai chúng ta ôm nhau khóc to, càng ảnh hưởng đến em làm phẫu thuật đúng không?】

Hôm qua dẫn Tiểu Mãn đi tiêm vacxin, mèo con bỗng nhiên trở nên buồn ngủ, trước khi tiêm còn tung tăng nhảy nhót, tiêm xong lại lập tức ủ rũ, cả buổi chiều lẫn buổi tối cộng lại cũng chẳng tỉnh táo được mấy phút.

Cô bận rộn cho nó uống nước, bận rộn tra cứu tài liệu, bản thân cũng mệt đến mức kiệt sức.

Thực ra cô cũng có thể hiểu được suy nghĩ của Trì Nghiễn Hành, tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật không thể đảm bảo, nếu cô đi theo chỉ càng thêm căng thẳng, sinh thêm lo lắng không đáng.

Bên Mỹ đã có Trì Nghiễn Hành và Kha Húc Dương gánh vác, chuyện của Tiểu Đường không cần phải lo. Ngược lại là cô, ở tận bên kia đại dương, nhìn không thấy tiến triển, từng phút từng giây đều trong trạng thái lo âu.

Mỗi lần tìm kiếm những ca liên quan đến cấy ghép tim, cô đều lo lắng vì những di chứng và biến chứng, cô nơm nớp lo sợ cả ngày, kéo theo ngay cả Tiểu Mãn cũng trở nên ủ rũ.

Buổi sáng của một tuần sau, Trình Diên đang chuẩn bị bữa sáng, lúc cho bánh mì sữa vào lò nướng thì nhận được điện thoại của Trì Nghiễn Hành.

Cô áp điện thoại vào tai, nghe thấy giọng anh hơi mệt mỏi.

“Ca phẫu thuật rất thành công, nửa tiếng trước con bé đã tỉnh lại rồi.”

Trong lòng Trình Diên vui mừng, cô nhắm mắt lại, hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

“Thật tốt quá.”

Cô cẩn thận dặn dò: “Anh nhớ chú ý nghỉ ngơi cho tốt.”

Anh nói: “Bác sĩ yêu cầu phải nằm viện theo dõi một thời gian, nửa tháng sau bọn anh sẽ về.”

Trình Diên đáp: “Ừhm.”

Viền bánh mì nướng đã hơi ngả vàng, cô vừa ăn vừa nhấm nháp từng ngụm sữa, trong lòng thoải mái hơn nhiều.

Tiểu Mãn nhỏ chạy từ trong phòng ra, dẫm lên lớp đệm thịt hồng nhạt dưới chân, hăng hái lao tới, nhảy một cái đã phóng lên đùi Trình Diên.

“Ôi, hôm nay vui thế sao?”

Ăn sáng xong, cô lại chơi với Tiểu Mãn một lúc rồi đặt mua trên mạng ít thức ăn hạt và đồ hộp mới cho mèo, sau đó vội vã xách túi ra ngoài.

Khi Mạnh Miểu Miểu nhận được điện thoại thì cô đã ở dưới lầu.

“Chuẩn bị xong hết rồi?”

Trình Diên gật đầu: “Đã chuẩn bị xong từ sớm rồi.”

Mạnh Miểu Miểu thở dài: “Được rồi, cậu đã muốn đi thì chắc chắn tớ sẽ ủng hộ bằng cả hai tay. Đi nào, tớ tiễn cậu ra sân bay.”

Máy bay của Trì Nghiễn Hành từ New York cất cánh, xuyên qua tầng mây cao vạn dặm. Ngày xuất phát, nắng vàng rực rỡ, gió mát trời quang, rõ ràng mọi việc đều thuận lợi, thế nhưng mí mắt của anh cứ giật liên hồi.

Ca phẫu thuật đã thành công, sắp sửa trở về nước, công ty cũng vận hành ổn định.

Thế nhưng——

Anh vô thức lấy điện thoại ra, gửi cho Trình Diên một tin nhắn.

【Đang bận gì thế?】

Trên máy bay có hệ thống wifi và tín hiệu chuyên dụng, gọi điện không thành vấn đề, nhưng tin nhắn gửi đi mà mãi vẫn chưa nhận được hồi âm.

Trước khi đi, anh đã quyết định sẽ nói chuyện lại với Trình Diên một lần nữa, nhưng anh chẳng có tự tin về kết quả.

Tiểu Đường phẫu thuật thành công, tâm trạng cô hẳn cũng tốt, vậy thì lúc tâm trạng tốt liệu cô có đồng ý nghe anh giải thích thêm một lần không?

Trì Nghiễn Hành nhắm mắt dưỡng thần, tóm lại, cứ về lại Kinh Thị rồi tính sau.

Mười một tiếng trôi qua, sau một trận rung lắc ngắn ngủi, máy bay bắt đầu hạ độ cao. Tiếng phát thanh dịu dàng của tiếp viên vang lên, nhắc nhở hành khách mang đầy đủ hành lý, chuẩn bị hạ cánh.

Trình Diên ngồi ở vị trí gần cửa sổ, cô tháo mặt nạ che mắt xuống, mát xa đôi mắt còn ngái ngủ, gom lại mái tóc rối buộc thành một cái đuôi ngựa thấp, nhét điện thoại vào túi, mở tấm chắn sáng nhìn ra ngoài.

Dự báo thời tiết cho thấy, mấy ngày trước trời mưa dầm dề nên hôm nay vẫn còn một màu xám mờ mịt, từ trên máy bay nhìn xuống mặt đất như khoác lên một lớp lụa mỏng màu xám nhạt.

Khoảng cách đến sân bay càng lúc càng gần, đường băng trải thành một vạch trắng kéo dài, hai bên là bãi cỏ xanh mướt bằng phẳng, xa hơn nữa là những tòa kiến trúc tháp nhọn cổ điển kiểu Anh.

Manchester như ẩn như hiện trong sương mù.

Cuộc sống du học mà cô đã chuẩn bị từ lâu, cuối cùng cũng bước được bước đầu tiên.
 

Bình Luận (0)
Comment