Lời Thì Thầm Của Cánh Diều

Chương 52

 
Một tháng sau.

Manchester mưa liên tục hơn nửa tháng, thỉnh thoảng hết mưa nhưng khi ngẩng đầu lên vẫn nhìn thấy một bầu trời âm u, cả thành phố như ngâm trong một cái hũ, ẩm ướt khó chịu.

Hôm nay thứ Bảy, cuối cùng cũng trời quang mây tạnh, mặt trời đã trốn từ lâu cũng chịu lộ ra.

Trước khi ra ngoài, Trình Diên bỏ chiếc ô gấp hoa nhí vào túi, cái ô này là cô mang từ trong nước theo, cô vẫn luôn dùng từ hồi cấp ba, viền đã mòn rách nhưng vẫn không nỡ đổi. Những thứ ở bên cạnh cô một thời gian dài không nhiều, chiếc ô này xem như là một trong số đó.

Sang nay Trình Diên không có tiết học, hôm qua cô đã tra dự báo thời tiết thấy tầm nhìn không khí rất tốt, ánh nắng đầy đủ, vì thế cô thuận tiện mua một túi vụn bánh mì trên đường về nhà, định ra công viên nhỏ gần ký túc xá cho chim bồ câu ăn.

Bạn cùng phòng là một người Ý hoạt bát nhiệt tình, thích đội một chiếc mũ nồi tinh nghịch, tóc vàng xoăn bồng bềnh, có đôi mắt xanh xinh đẹp.

Ngày đầu tiên Trình Diên đến đã may mắn được ăn mỳ Ý cô ấy nấu.

Đối diện với lời mời nhiệt tình của bạn cùng phòng, Trình Diên không tiện từ chối, nửa đẩy nửa nhận ăn một đĩa nhỏ, kết quả là suýt chút nữa bị phô mai đặc sệt làm nghẹn chết.

Bất kể thế nào, Maria tuyệt đối không có ác ý, cô ấy chỉ là một cô gái tràn ngập ánh nắng, thích chia sẻ đồ ăn ngon.

Ngay khi còn ở trong nước, Trình Diên đã thấy thông tin đăng tải căn hộ này trên mạng. Vì tiền thuê nhà quá cao nên Maria đang tìm bạn cùng phòng để chia sẻ chi phí, sau khi Trình Diên chủ động liên hệ, hai người thoải mái dọn đến ở chung, thuê một căn hộ nhỏ hai phòng ngủ, dùng chung bếp và phòng khách.

Maria ngồi khoanh chân trên ghế sofa, tháo tai nghe trên đầu xuống, “Yara, cậu muốn ra ngoài à?”

Trình Diên quay đầu nhìn cô ấy một cái.

Rất tốt, vẫn giữ thói quen của người châu Âu, dù nằm trên sofa cũng không tháo giày.

Giờ Trình Diên đã bình thản chấp nhận cú sốc văn hóa hơn hồi đầu khi mới tới nhiều rồi, cô chỉ âm thầm ghi nhớ trong lòng, để lần sau mà ngồi sofa thì nhất định phải nhớ dùng khăn giấy lau sạch.

Cô cúi đầu đổi dép, thả mái tóc vừa buộc xuống: “Ừhm, tớ về sẽ tiện đường ghé qua cửa hàng tiện lợi, cậu có cần tớ mua gì không?”

Maria thoải mái nói ra nhu cầu, “Có lẽ tớ cần một cốc cà phê.”

“Được, không thành vấn đề.”

Trình Diên trò chuyện qua loa vài câu rồi cầm chìa khóa ra ngoài.

Không khí trong lành sau cơn mưa phả vào mặt, xen lẫn mùi cỏ cây mùa Hè.

Cô không nhịn được đứng ở cửa vươn vai một cái, đeo chiếc túi vải đơn giản, mang một đôi giày thể thao thoải mái, vừa đi trên đường vừa nghe tai nghe phát bộ phim《The Big Bang Theory》đã tải sẵn. Ở nơi đất khách quê người không ai quen biết, tâm trạng của cô yên bình chưa từng có.

Căn hộ cách trung tâm thành phố một đoạn, nhưng hơn ở chỗ yên tĩnh, môi trường tốt, cách công viên nhỏ chỉ mười phút đi bộ. Buổi sáng cũng thường có người đến chạy bộ, huống hồ giao thông ở Manchester rất phát triển, bắt xe Bus vào trung tâm chỉ mất nửa tiếng.

Nhìn từ xa, cả bãi cỏ đầy ắp những học sinh đang ngồi tắm nắng.

Có người ngồi, người nằm sấp, thậm chí có người nằm đeo kính râm, như nấm mọc sau mưa lũ lượt hiện ra.

Cô tìm một khoảng trống không có người, đặt túi xuống rồi ngồi phịch xuống cỏ.

Đáng tiếc là vụn bánh mì chẳng có tác dụng vì hôm nay không có chim bồ câu xuất hiện.

Ngược lại trên thân cây có mấy chú sóc con nhảy tới nhảy lui, thân hình nhẹ nhàng như én, từ trên cây nhảy xuống bên chân cô, rồi lại vun vút chạy mất dạng, hoàn toàn không sợ người lạ.

Ánh nắng rực rỡ xuyên qua tán cây chiếu xuống, đôi đồng tử màu nhạt của cô dưới ánh nắng đã biến thành màu nâu hạt dẻ tuyệt đẹp.

Trình Diên ngồi trên bãi cỏ đọc sách một lúc, thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua, những trang sách khẽ sột soạt. Nếu như tri thức có mùi vị thì đó nhất định là mùi mực in đặc trưng của sách giấy.

Giống như giờ phút này, theo từng trang sách lật qua, mùi hương ấy lùa vào khoang mũi, tựa như tri thức cũng được hấp thụ vào trong đầu óc.

Cô tựa lưng vào bóng cây xanh, mặt hướng về bầu trời rồi ngồi trong một không gian tĩnh lặng, say sưa đọc sách như người đói khát, như có một niềm vui dâng trào trong lòng.

Khi một mình đến Manchester, cô vẫn có cảm giác căng thẳng và bất an, bởi đây là lần đầu tiên cô đặt chân lên đất nước xa lạ, lần đầu tiên sống một mình, nơi mà ở đâu cũng có thể gặp tình huống bất ngờ. Vậy mà chỉ sau vỏn vẹn một tháng, cô đã nắm được cẩm nang sinh tồn cơ bản ở đây, còn có thể vui vẻ ra ngoài hóng gió.

Nhưng cô chỉ định ở Manchester nửa năm, xem khoảng thời gian này là một giai đoạn chuyển tiếp. Một mặt tận dụng visa của lớp học tiếng để ở lại Anh làm quen với môi trường, mặt khác cô cũng cố gắng ôn thi.

Nếu quá trình xin học thuận lợi, nửa năm sau cô sẽ chuyển đến Luân Đôn học cao học.

Khi Trình Diên gấp sách lại, cũng gần đến giờ.

Ổn định cuộc sống xong, cô tìm được một công việc thu ngân ở siêu thị gần đó, cần đi sớm để chuẩn bị làm việc.

Học phí đại học của cô cũng đều dựa vào việc làm thêm mà có. Sau khi tốt nghiệp cấp ba cô đã dạy kèm cho các em khoá dưới, lên đại học thì cô giúp thầy cô nhận việc dịch thuật bên ngoài, có khi nghỉ Hè nghỉ Đông cô không về nhà mà ở lại Kinh Thị làm gia sư.

Bởi Trình Diên chẳng phải là thiên kim đại tiểu thư được nuôi lớn trong nhung lụa hay mười ngón tay không dính nước mùa Xuân. Chi tiêu ở nước Anh cao, học phí và sinh hoạt phí đều là khoản nặng, nếu không dựa vào công việc làm thêm hằng ngày, cô rất khó có thể duy trì cuộc sống bình thường.

Cô cất sách vào túi, tiện thể bỏ vụn bánh mì chưa dùng đến vào chung, đúng lúc chuông điện thoại reo lên.

Trình Diên thấy hiển thị số gọi đến, cô khẽ cười, tâm trạng không tệ, lập tức bắt máy.

“Alô, Miểu Miểu?”

“Gọi cho cậu mấy cuộc rồi cũng không nghe, tớ suýt lo chết đấy nhá!”

Trình Diên mở wechat ra xem, quả thật có mấy cuộc gọi nhỡ.

Cô nói: “Vừa rồi tớ đọc sách, điện thoại để chế độ im lặng nên không nghe thấy, xin lỗi nhé.”

Mạnh Miểu Miểu kêu lên: “Biết ngay là điện thoại của cậu suốt ngày để im lặng mà. Nếu cậu không cần đến thì gửi qua cho tớ làm máy tính bỏ túi, để tớ đỡ phải tốn sức tính tiền.”

Trình Diên bất lực nói: “Giờ đều thanh toán điện tử rồi, lão Phật gia à, cậu mau tỉnh lại đi.”

“Thôi không nói dông dài nữa, tớ có chuyện chính cần nói đây. Tớ có một người cô họ xa, con của cô ấy năm nay học lớp 11, thành tích tệ không thể tả, đang định gửi sang nước ngoài du học. Bây giờ cô ấy đang bận tìm giáo viên tiếng Anh, thế là tớ nghĩ ngay đến cậu. Cậu có nhận việc này không?”

Trước đây Trình Diên cũng thường dạy kèm tiếng Anh cho học sinh, Mạnh Miểu Miểu đã từng giúp giới thiệu không ít khách hàng.

Nhưng Trình Diên suy nghĩ một chút, hơi do dự, “Tớ chỉ có thể dạy online thôi, hơn nữa còn chênh lệch múi giờ, vậy không tiện lắm đâu?”

“Chênh lệch múi giờ thì không sao đâu, đứa nhỏ nhà cô ấy sinh hoạt lộn xộn, tuyệt đối có thể phối hợp theo giờ dạy của cậu.”

Trình Diên yên tâm, nói: “Vậy được, cậu giới thiệu cho tớ trước đi, tớ hỏi qua tình hình cơ bản, nếu thời gian thuận tiện thì sẽ sắp xếp.”

“Được, tớ nói với cô họ một tiếng.” Mạnh Miểu Miểu lại nói, “Này, lát nữa cậu phải đi làm thêm à?”

“Ừhm, tớ còn có thể nói chuyện với cậu thêm mười phút nữa.”

Mạnh Miểu Miểu nói: “Vậy cậu chú ý an toàn nhé, dạo này tớ toàn thấy tin tức nói rằng băng nhóm đua xe ở Manchester đang nghiêm trọng lắm.”

Trình Diên nói: “Yên tâm đi, chỗ tớ ở vẫn khá an toàn, hơn nữa tớ cũng chẳng có món đồ giá trị nào để cướp.”

Đầu dây bên kia có tạp âm, chỉ nghe thấy hình như Mạnh Miểu Miểu lẩm bẩm một câu: “Đồ giá trị đều để lại trong nước hết, thật không hiểu cậu nghĩ gì, ngày nào cũng ăn bánh mì mà chịu được à?”

Bởi vì chuyện này mà Mạnh Miểu Miểu đã càu nhàu với cô mấy lần, Trình Diên cũng đã quen, cô kiên trì với suy nghĩ của mình, không ai khuyên được. Miệng thì nói vậy nhưng lòng Mạnh Miểu Miểu vẫn luôn hướng về cô, nếu không thì mỗi khi có học sinh đã chẳng vội vàng giới thiệu cho cô.

Sau khi cúp máy, Trình Diên đến cửa hàng tiện lợi mua cà phê cho Maria, lại mua thêm một cái hotdog làm bữa trưa cho mình. Sau khi về nhà thay quần áo xong, cô vội vã đến siêu thị.

Ngày nào cô cũng sống rất bận rộn, vừa làm thêm vừa học hành, nhưng lại không thấy mệt mỏi. Việc quan trọng nhất bây giờ vẫn là học tập, chỉ cần nộp đơn thành công vào trường đại học ở Luân Đôn là cô sẽ có học bổng, gánh nặng sinh hoạt phí cũng giảm hơn một nửa.

Cái nóng oi bức sắp kết thúc, trước khi mùa Đông đến, cô phải mau chóng chuẩn bị tất cả cho ổn thỏa.

Khó khăn lắm mới hạ quyết tâm buông bỏ hết thảy, tất nhiên phải kiên trì đi đến cùng.

Nửa năm sau.

Thời tiết phía Bắc thay đổi thất thường, chưa kịp đón Xuân đã nghênh đón trận tuyết đầu mùa.

Vài ngày trước còn có thể mặc áo hoodie đi dạo khắp nơi, thoáng chốc đã phải quấn mình trong chiếc áo phao dày cộp.

Ngoài thời tiết cực đoan và những bông tuyết bất ngờ, gần đây ở Kinh Thị còn xảy ra mấy tin tức bùng nổ.

Chiếm trọn hạng nhất hotsearch mấy ngày liên tiếp.

Tập đoàn khách sạn lớn nhất trong nước hợp nhất cùng bất động sản, đều rơi vào túi nhà họ Trì.

Truyền thông nghe được tin tức, chỉ trong một đêm tung ra mấy bài báo, ca ngợi vị sếp kia của nhà họ Trì tuổi trẻ tài cao, dựa vào thủ đoạn như sấm sét mà giá trị tài sản tăng vọt.

Trong một khoảng thời gian, ảnh và những câu chuyện về Trì Nghiễn Hành đã tràn ngập trên các mặt báo và tiêu đề tin tức trên điện thoại.

Đồng thời, còn có những tin đồn xấu bủa vây anh như “Vô tình vô nghĩa”, “Tranh đấu sản nghiệp gia tộc”, bôi xấu anh trở mặt chối bỏ người thân.

Có điều chỉ trong vài phút đã bị bộ phận quan hệ công chúng của Trì Nghiễn Hành đè xuống.

Vị Tổng giám đốc trẻ tuổi này nổi tiếng là chán ghét truyền thông, bình thường sẽ không bao giờ chấp nhận bất kỳ phỏng vấn riêng nào của phóng viên.

Bởi vậy, có một nhóm ký giả cứ chăm chăm máy ảnh, đứng chờ sẵn ở cổng công ty trong gió rét nửa ngày từ sớm , chỉ để chụp được một tấm chính diện của Trì Nghiễn Hành lúc anh tới làm việc.

Nói thật thì làm phóng viên cũng chẳng dễ dàng gì.

Buổi sáng tháng Hai rét buốt, hơi nước ngưng tụ thành sương giá.

Tựa như đã trôi qua cả ngàn năm, đám phóng viên đều nghĩ mình sắp bị đông cứng ở trước tòa nhà công ty.

Một chiếc Lincoln màu đen từ từ chạy tới, lập tức khiến cả nhóm phóng viên sôi trào, cơ thể vốn đông cứng dường như lập tức sống lại.

“Sếp Trì! Sếp Trì tới rồi!”

“Mau, mau lên! Khó khăn lắm mới đợi được anh ấy, thế nào cũng phải phỏng vấn đôi câu!”

Chiếc Lincoln dừng ngay trước công ty, tài xế là Dương Hạo từ ghế lái bước xuống, chạy tới mở cửa phía sau.

Không lâu sau khi cửa xe mở ra, bóng dáng cao ráo thẳng tắp bước xuống, Trì Nghiễn Hành khoác một chiếc áo khoác màu đen, gương mặt lạnh lùng đối diện với đám phóng viên chặn ngay trước cửa.

Dương Hạo cố gắng đẩy lùi đám phóng viên vây quanh, giúp Trì Nghiễn Hành mở ra một con đường nhỏ.

“Các bạn phóng viên làm ơn nhường một chút!”

“Phiền mọi người nhường chút, cảm ơn!”

Đèn flash chẳng hề kiêng dè, điên cuồng chụp thẳng mặt anh, Dương Hạo cũng bị chói đến nỗi không mở nổi mắt.

Anh ấy quay đầu nhìn lại, vẫn thấy sếp mình giữ nguyên vẻ điềm tĩnh, không hề lay động.

“Sếp Trì! Chúc mừng ông cuối cùng đã lấy lại được di sản của bố mẹ vào tháng trước, có thể phỏng vấn tâm trạng hiện tại của ông không?”

“Sếp Trì, tiện nói đôi câu được không? Xin hỏi sau khi thừa kế tài sản, bước tiếp theo của ông là gì?”

“Trước đó có tin đồn nói ông đã bí mật kết hôn nhiều năm, xin hỏi tin đồn đó có thật không?”

“Sếp Trì, xin hỏi ông……”

……

Cả người Trì Nghiễn Hành mang trên mình sự lạnh lùng lướt qua đám đông chen chúc, sải bước tiến vào công ty, để Dương Hạo ở phía sau đối diện với sự truy đuổi vây hãm của phóng viên.

“Xin lỗi, mọi vấn đề cá nhân hoàn toàn không tiện trả lời.”

Trong tòa nhà văn phòng trống trải và yên tĩnh, anh cởi áo khoác ra, bên trong chỉ mặc một chiếc áo len cổ cao màu đen, bước vào thang máy từ từ đi lên tầng cao nhất.

Từ trên cao nhìn xuống, qua lớp kính trong suốt, Dương Hạo vẫn còn đang vùng vẫy giữa đám người, vài bảo vệ dang rộng hai tay, như gà mẹ che chở gà con, đẩy Dương Hạo vào khu vực an toàn.

Vài phút sau, Dương Hạo cuối cùng cũng thoát ra được, anh ấy chỉnh lại bộ vest lộn xộn, nhanh chóng lẻn vào đại sảnh, còn dặn dò bảo vệ ở cửa, nhất định không được để phóng viên chạy vào.

Khi anh ấy bước vào văn phòng Tổng giám đốc, Trì Nghiễn Hành đang ký một chồng tài liệu.

“Sếp Trì, thứ Sáu tuần sau có một buổi đấu giá từ thiện, đây là thiệp mời do bên tổ chức đưa đến.”

Trì Nghiễn Hành liếc mắt nhìn, nhưng không đưa tay nhận.

“Thứ Sáu tuần sau tôi không rảnh, cậu tìm lý do từ chối đi.”

Dương Hạo hơi khom lưng đứng đó, khó xử mở miệng: “Buổi đấu giá thì không quan trọng, nhưng sau đó giám đốc Lâm bên ngân hàng cũng sẽ đến tiệc tối. Lần trước mời sếp, sếp đã không tham dự, lần này nếu lại từ chối thì e rằng không hay cho lắm?”

Trì Nghiễn Hành tựa vào lưng ghế, vẻ mặt thoải mái: “Dương Hạo.”

Trợ lý Dương lập tức tỉnh táo lại.

“Cậu nói xem, anh ta mời tôi năm lần bảy lượt, mục đích là gì?”

Trợ lý Dương im lặng mấy giây, trả lời rất uyển chuyển: “Nhìn có vẻ…… Là muốn giới thiệu cô Lâm với sếp để phát triển quan hệ thân thiết hơn.”

Trì Nghiễn Hành ngước mắt, đặt bút xuống.

“Có một việc tôi hy vọng cậu hiểu rõ.”

“Bây giờ tôi vẫn đang trong tình trạng đã kết hôn, pháp luật quy định tội trùng hôn có thể bị xử đi tù, cậu muốn đưa  sếp của mình vào tù sao?”

Dương Hạo vội lắc đầu như trống bỏi.

“Ừhm, vậy cậu biết phải làm thế nào rồi chứ.”

Thư ký Dương gật đầu lia lịa, “Tôi hiểu rồi sếp Trì.”

Anh ấy vừa định xoay người rời đi, lại nghe phía sau vang lên giọng nói: “Đúng rồi, đặt giúp tôi một vé máy bay, thứ Sáu tuần sau đi công tác ở Luân Đôn.”

Thư ký Dương lập tức đáp, “Vâng.”

Đột nhiên phản ứng kịp, anh ấy ngẩng đầu lên, hỏi một cách nghi ngờ: “Sếp Trì, thứ Sáu sếp có chuyến công tác sao? Ở đây tôi không thấy hiển thị……”

Trì Nghiễn Hành cứ nhìn chằm chằm vào anh ấy một cách lạnh lùng.

……

Vài giây sau, Dương Hạo rùng mình một cái, cúi đầu xuống: “Được, tôi lập tức sắp xếp.”
 

Bình Luận (0)
Comment