Trình Diên trải qua mùa Hè đầu tiên ở Luân Đôn khi đi du học.
Mỗi ngày cô bận rộn chạy đi chạy lại giữa nhà và trường học, cuộc sống đơn điệu lặp đi lặp lại giữa hai điểm cố định, không có tiết thì cô lại ở thư viện đọc sách.
Trước khi đến cô đã xác định xong chuyên ngành, cô vẫn chọn ngành văn học mà mình yêu thích.
Ở đây không có đồng nghiệp xấu tính, cũng không có quan hệ tình cảm phiền phức. Lại có rất nhiều bạn học đến từ khắp nơi với nhiều màu da khác nhau, đủ kiểu hoạt động tụ tập và sự tự do không ai gò bó.
Một tháng trước, Trình Diên nhận được offer từ ngôi trường mình mơ ước nên cô đã chuyển từ Manchester qua Luân Đôn, thuê một căn hộ nhỏ gần trường.
Nhà không lớn, chỉ khoảng 20 mét vuông nhưng đủ cho một mình cô sinh hoạt.
Cô đã có nhiều kinh nghiệm thuê nhà hơn lúc mới chân ướt chân ráo sang đây, nên lần này cô đã lựa chọn kỹ càng một công ty môi giới rất đáng tin cậy ở địa phương.
Nhưng nhiều chuyện lại không thể giải thích theo lẽ thường.
Môi giới là một phụ nữ da trắng hòa nhã, lần đầu hẹn gặp đã nhiệt tình quá mức, kéo cô đi khắp nơi xem nhà, còn cung cấp đồ ăn vặt và đồ uống, khiến Trình Diên còn tưởng họ là một tập đoàn lừa đảo nào đó.
“Ý cô là, tiền thuê nhà chỉ có 400 bảng Anh thôi sao?”
Người môi giới cười vỗ tay một cái: “Đương nhiên! Hơn nữa chúng tôi còn tặng thêm nửa năm tiền điện nước, cô lời to rồi!”
Trước đó cô hỏi những bên môi giới khác không có chỗ nào dưới 2500 bảng, Trình Diên nhíu mày nhìn người phụ nữ nhiệt tình quá mức ở phía đối diện, trong lòng thoáng qua vô số nghi ngờ.
Phản ứng đầu tiên của cô là, chẳng lẽ đây là nhà ma, hơn nữa còn là kiểu cực kỳ xui xẻo.
Giao thông thuận tiện, đi bộ đến trường chỉ cần mười phút, xung quanh lại có thư viện và hồ nhân tạo, môi trường yên tĩnh đẹp đẽ, vậy mà thậm chí tiền thuê còn chưa bằng một nửa mức giá trung bình, .
Đây tuyệt đối không phải là căn nhà cô có thể dễ dàng thuê được.
Quả quyết từ chối xong, Trình Diên đẩy cửa rời khỏi văn phòng môi giới, không ngoái đầu lại.
—
“Không thuê?”
Trì Nghiễn Hành ngồi trong quán cà phê, tai nghe Bluetooth kết nối với cuộc gọi của Kha Húc Dương.
“Cô ấy phát hiện ra rồi à?” Kha Húc Dương tự nói một mình: “Không thể nào, tôi cố ý tìm môi giới bản địa, hơn nữa cũng không dùng tên của cậu, sao có thể để lộ ra được.”
Trì Nghiễn Hành suy nghĩ, hỏi: “Cậu sắp xếp tiền thuê bao nhiêu?”
Kha Húc Dương: “400 chứ nhiêu.”
Trì Nghiễn Hành trầm mặc mấy giây.
“Bảng Anh?”
Giọng Kha Húc Dương đầy vẻ vô tội: “Đúng vậy, chẳng lẽ còn có thể là nhân dân tệ sao?”
Trì Nghiễn Hành nhịn không được: “Cậu có chút kiến thức cơ bản nào không thế? Nhà ở khu trung tâm mà cậu thu 400 bảng, ngay cả cái nhà vệ sinh cũng thuê không nổi, ai nhìn chẳng bị dọa chạy mất?”
Kha Húc Dương quả thật không nghĩ tới điểm này: “Tôi đâu có từng học ở Luân Đôn, làm sao tôi biết. Không phải cậu nói phải càng rẻ càng tốt à?”
Trì Nghiễn Hành bất lực: “Cậu đừng làm loạn lên nữa, mau đổi môi giới khác chỉnh lại giá.”
Kha Húc Dương: “Chuyện giữa hai vợ chồng các cậu mà tôi còn phải diễn cùng, tôi thật sự phục rồi. Bao giờ cậu về nước?”
“Chưa biết, nhanh nhất là một tuần nữa.”
“Cậu lại chẳng gặp được cô ấy, vậy ở đó dây dưa làm gì?”
Trì Nghiễn Hành: “Tôi thích thế, cúp đây.”
Bạn học cũ trước kia nghe nói anh đến Luân Đôn, nhất quyết kéo anh ra ngoài uống rượu buổi tối. Trì Nghiễn Hành không cản nổi, đành theo đến quán bar ngồi một lúc.
Quán bar ở nước ngoài quá phóng túng, keyboard và trống điện hòa lẫn tiếng nhạc heavy metal, trên sàn toàn cảnh hỗn loạn. Trì Nghiễn Hành mới ngồi được vài phút đã thấy cực kỳ bực bội.
Hai ba cô gái tóc vàng đã nhìn chằm chằm anh hơn nửa tiếng, thấy anh uống hết ly này đến ly khác, quét từ trên xuống dưới một vòng, ánh mắt sáng rực.
Trong sự cổ vũ và reo hò của bạn bè, một cô gái tóc vàng vô cùng táo bạo bước tới bắt chuyện.
“Hi, anh đẹp trai, đến một mình à?”
Trì Nghiễn Hành đặt ly rượu xuống, ngước mắt nhìn cô ta một cái.
Ánh đèn mờ ảo khiến anh thấy khó chịu.
Người phụ nữ kiêu ngạo ưỡn ngực.
Trì Nghiễn Hành không nói gì, mu bàn tay anh hướng lên trên, để lộ chiếc nhẫn trên ngón áp út.
Anh lại dịch điện thoại sang một bên, chỉ vào tấm ảnh chụp trộm trong album.
Trình Diên ôm Tiểu Mãn ngủ trên ghế mây ở ban công.
“Vợ tôi.”
Rồi lại chỉ vào Tiểu Mãn đang nằm trong lòng cô.
“Con gái tôi.”
Người phụ nữ dùng ánh mắt khó tin nhìn anh.
Cô ta nói: “Xin lỗi.”
Rồi xoay người vội vàng rời đi.
Ánh đèn lờ mờ chiếu lên gương mặt anh, sống mũi cao thẳng càng thêm rõ nét, đường viền cằm gầy gò, trong ánh sáng tối tăm khắc họa ra một gương mặt nghiêng hoàn mỹ.
Anh rời xa đám đông, lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế cao trước quầy bar, ngón tay v**t v* chiếc nhẫn một cách chậm rãi, bất giác nhớ lại lý do ban đầu đến Luân Đôn.
—
Nửa năm trước, anh đưa em gái vừa làm xong phẫu thuật về nước, xuống máy bay đã vội vã chạy về nhà.
“Anh, anh không về nhà cũ sao?”
Trì Nghiễn Hành nhíu mày đánh tay lái: “Anh đưa em về trước, trong công ty còn có việc gấp cần xử lý.”
Hơn hai mươi năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên anh có cảm giác căng thẳng mơ hồ thế này.
Từ lúc xuống máy bay, anh đã gọi cho Trình Diên không dưới mười cuộc, nhưng không có cuộc nào kết nối được.
Chiếc Maybach màu đen lao vun vút trên cao tốc, anh nhíu chặt mày đạp ga, liên tục tăng tốc, phóng một mạch như bay trở về biệt thự.
Phanh gấp một cái, xe hơi nghiêng rồi mới dừng lại trước cửa, Trì Nghiễn Hành đẩy mạnh cửa xe ra, ba chân bốn cẳng lao thẳng vào nhà.
Mãi cho đến khi nhìn thấy ánh sáng hắt ra từ cửa sổ bên trong, trái tim treo lơ lửng của anh mới chịu buông lỏng.
Có đèn sáng, ít nhất chứng tỏ có người ở đó.
Trước đây mỗi lần anh tăng ca ở công ty, Trình Diên luôn để lại đèn phòng khách cho anh, để anh khỏi phải mò mẫm trong bóng tối khi về nhà.
Anh bước vào phòng khách, biệt thự yên tĩnh đến mức đáng sợ, tầng một vừa nhìn thoáng qua là biết chẳng có ai.
Sau đó anh leo cầu thang đi lên tầng hai, cửa phòng ngủ chính thế mà lại đang mở toang, Trì Nghiễn Hành chỉ cần liếc mắt một cái là thấy rõ bên trong.
Vừa nhìn thấy, lòng đã nguội lạnh đi một nửa.
Chăn gối trên giường gấp gọn gàng, mặt sàn sáng bóng sạch sẽ, chỉ có ánh đèn trên trần hắt xuống in thành một vầng sáng trên đất.
Cô không ở trong phòng ngủ chính.
Vì dùng lực quá mạnh, cánh cửa đập vào miếng đệm silicon chống va chạm gắn trên tường, lại khẽ bật ngược trở lại.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng va chạm nhẹ nhàng.
Không sao.
Có lẽ là cô chán nằm ở phòng ngủ chính nên muốn đổi sang giường khác, hoặc là cuối cùng cô không nỡ để anh một mình ở phòng ngủ phụ, vậy chắc chắn cô đang ở đó——
Trên giường phòng ngủ phụ trống trơn.
Trì Nghiễn Hành liên tiếp mở mấy cánh cửa, vẫn không thấy bóng dáng ai.
Lúc này thì thật sự sốt ruột, anh gọi hơn chục cuộc điện thoại cũng không thể kết nối, lúc đầu báo máy bận, mấy cuộc sau trực tiếp tắt nguồn.
Trong phòng thay đồ, quần áo của cô vẫn treo ngay ngắn trong tủ, không nhiều không ít, túi hàng hiệu và trang sức anh tặng cũng vẫn nằm trong ngăn kéo.
Tất cả những thứ cô thích đều còn ở đây.
Trì Nghiễn Hành đột nhiên nghĩ tới điều gì, anh vội vàng quay lại, đẩy cửa ra.
Đêm muộn, tiếng động đó làm Tiểu Mãn giật mình bật dậy từ trong đống bông, dựng lông trừng mắt nhìn anh.
Một người một mèo bốn mắt nhìn nhau, nhìn nhau không nói gì.
Cuối cùng, Trì Nghiễn Hành lại lặng lẽ đóng cửa lại.
May mà Tiểu Mãn vẫn còn ở đây.
Cô thích mèo con đến thế, sao có thể bỏ mặc nó mà không quan tâm chứ.
Tâm trạng anh dần bình tĩnh lại.
Anh kéo lỏng cà vạt, tháo xuống tùy ý đặt ở bên cạnh, nhưng khi tầm mắt nhìn xuống mặt bàn thì bàn tay lại khựng lại.
Một chiếc nhẫn lặng lẽ nằm trên bàn.
Trên chiếc nhẫn bạc trơn, những viên kim cương vụn phản chiếu ánh đèn, tỏa ra những đốm sáng lấp lánh mờ ảo.
Đó là một cặp với chiếc trên tay anh.
Trì Nghiễn Hành vẫn còn nhớ rất rõ, ban đầu cô cực kỳ vui mừng tặng anh chiếc nhẫn này, còn nói rằng đây là minh chứng cho tình yêu.
Anh cầm nhẫn lên, nhìn đi nhìn lại.
Thế nhưng giờ đây, cô lại thật sự nói bỏ là bỏ ư?
Cô không mang theo bất cứ thứ gì, đã vậy còn để lại cả món đồ quan trọng như thế.
Mười một giờ đêm, ánh đèn xe lao vút qua, anh phóng xe một mạch, gõ cửa nhà Mạnh Miểu Miểu.
Nếu Trình Diên không ở nhà thì khả năng lớn nhất là cô sẽ ở lại nhà bạn bè qua đêm.
Dù là vì lý do gì đi nữa, trước tiên phải đón cô về, xin lỗi cũng được, bù đắp cũng được, từng bước gỡ bỏ khúc mắc.
Ngày tháng phía trước vẫn còn dài, chỉ cần cô chịu ở bên cạnh, sớm muộn gì cũng sẽ đổi ý mà quay lại.
Thế nhưng hiện thực lại một lần nữa khiến anh thất vọng.
Cửa nhà Mạnh Miểu Miểu đóng chặt, bản thân cô ấy thì đang tăng ca ở công ty, hơn nữa, Trì Nghiễn Hành gọi đến còn bị cô ấy mắng cho một trận.
“Anh là ai vậy đại ca?”
Trì Nghiễn Hành: “Tôi là——”
“Thôi khỏi nói, tôi nghe ra rồi.” Giọng điệu Mạnh Miểu Miểu cực kỳ khó chịu: “Có chuyện gì?”
“Vợ tôi có ở chỗ cô không? Tôi gọi điện cho cô ấy nhưng cô ấy không nghe.”
Mạnh Miểu Miểu thẳng thắn: “Đừng tìm nữa, cô ấy đã sớm ra nước ngoài rồi.”
Lông mày Trì Nghiễn Hành khẽ giật: “Ra nước ngoài?”
“Cô ấy sang Anh du học rồi.”
Như có một chậu nước lạnh dội thẳng xuống đầu, khiến chàng trai lạnh buốt từ trong ra ngoài.
“Cô nói gì?”
Trên đường, những chiếc xe khác lao vút qua, tiếng gió rít gào, nhưng xung quanh anh lại như chìm vào tĩnh lặng, chẳng nghe thấy gì nữa.
Trong đầu Trì Nghiễn Hành ong lên một tiếng, anh siết chặt điện thoại: “Từ bao giờ?”
Vốn dĩ đã bực vì tăng ca, Mạnh Miểu Miểu nghe thấy giọng anh lại càng nổi nóng.
Trước khi đi, Trình Diên đã đặc biệt dặn cô ấy, không cần phải nói gì hết.
“Tôi không biết.”
Trì Nghiễn Hành tấp xe vào lề đường, trong lòng anh như có một chiếc máy cắt cỏ xông thẳng vào, vù vù xé rách cả máu thịt, từ tim truyền lên não rồi dồn xuống tận gót chân, mỗi một sợi thần kinh đều khiến người ta chẳng yên nổi.
Anh nhớ đến quãng thời gian trước đây khi cô còn ở nhà, không có công việc nhưng ngày nào cũng ở lì trong phòng làm việc, ngay cả cuối tuần cũng không nghỉ ngơi.
Có hôm anh tiện miệng hỏi cô đang học gì mà chăm chỉ thế.
Trình Diên không ngẩng đầu, nói là đang ôn thi.
Học sinh ôn thi là chuyện bình thường, anh thì vừa mệt vừa buồn ngủ nên chẳng nghĩ nhiều.
Nhưng rõ ràng cô đã sớm tốt nghiệp, nào còn cần ôn thi gì nữa.
Khi ấy cô thậm chí chẳng hề giấu giếm, vậy mà anh lại chậm chạp đến thế, chuyện quan trọng như vậy cũng không để tâm.
Cô từng nhắc đến chuyện muốn dọn ra ngoài sống vài lần, anh đều lấy đủ loại lý do để qua loa, trong lòng nghĩ đợi hết bận thì tìm một dịp nào đó cùng nhau đi du lịch, hoặc ngồi xuống nói chuyện thẳng thắn, thế thì chẳng phải mâu thuẫn sẽ được giải quyết sao?
Thế nhưng trong khoảng thời gian anh không hề chú ý ấy——
Trình Diên đã thất vọng hết lần này đến lần khác, những tâm sự chất chứa ngày một nhiều, cô sớm đã chẳng còn muốn giải quyết nữa.
Đến mức ngay cả một lời tạm biệt cuối cùng cũng không muốn nói với anh, bởi chỉ cần mở miệng sẽ lại bị anh tìm cách gạt đi như mọi khi.
Trì Nghiễn Hành rối như tơ vò: “Cô ấy…… Có nói gì không?”
“Không có.” Mạnh Miểu Miểu dứt khoát cúp máy.
—
Với tài lực và các mối quan hệ của nhà họ Trì, muốn tìm một người trong biển người mênh mông, hơn nữa còn biết rõ tên tuổi, căn bản chẳng khó khăn gì.
Chưa đến một tuần, Trì Nghiễn Hành đã tra được cô đang ở Manchester.
Nhưng đúng lúc ấy công ty lại bận ngập đầu, anh không thể nào bay sang Anh.
Đợi đến tận lúc anh hết bận thì cô đã sớm dọn đi mất.
Trì Nghiễn Hành vốn học đại học ở Anh, anh dò hỏi không ít bạn bè và thầy cô, cuối cùng cũng biết được ngôi trường mà cô nộp hồ sơ.
Mấy ngày đầu, trong lòng anh vẫn còn kìm nén một cơn giận.
Cô chẳng buồn nói với anh một câu đã bỏ đi, bỏ lại cả anh lẫn Tiểu Mãn ở nhà, đến một lời nhắn cũng không có.
Vậy nên anh cố nhẫn nhịn, chờ đợi, xem khi nào thì cô chủ động liên lạc.
Thế nhưng tận hai tuần trôi qua, Trình Diên vẫn không hề gọi một cú điện thoại.
Trì Nghiễn Hành không kìm nén nổi nữa, tính toán kỹ chênh lệch múi giờ, gửi cho cô một tin nhắn wechat.
Dấu chấm than đỏ chói bật lên, anh suýt chút nữa bị nhồi máu cơ tim.
Anh đã bị chặn.