Lời Tỏ Tình Đầu Đông Của Em

Chương 60

Sáng chủ nhật, Nhan Sơ dậy sớm, nhưng nàng vẫn giữ tư thế nằm nghiêng không nhúc nhích, mở to mắt lén nhìn khuôn mặt ngủ của người phụ nữ bên cạnh.

 

Ánh sáng trong phòng mờ ảo, hàng mi dài mảnh của người phụ nữ hắt xuống mí mắt một vệt bóng nhạt, mũi cao thẳng, đường cong mềm mại, đôi môi đầy đặn xinh đẹp, khóe miệng luôn ngậm một nụ cười nhàn nhạt.

 

Nhan Sơ bất giác nhìn đến mê mẩn, ngắm sườn mặt Tô Từ ước chừng mười phút.

 

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt quá nóng bỏng, hàng mi dài của Tô Từ khẽ run, sau đó chậm rãi mở ra, tỉnh giấc.

 

Nhan Sơ lập tức hoàn hồn, vội vàng nhắm mắt trước khi người phụ nữ quay đầu, tiếp tục giả vờ ngủ.

 

Bên cạnh truyền đến một chút động tĩnh, Tô Từ ngồi dậy, dựa vào đầu giường tĩnh tọa hai phút, thấy Nhan Sơ không tỉnh, cô lặng lẽ vén chăn xuống giường.

 

Người phụ nữ kéo cao mép chăn, cẩn thận đắp kín khe hở trước sau trên người Nhan Sơ, trước khi đi còn nhẹ nhàng vuốt tóc mai, xoa đầu cô bé.

 

Nhan Sơ cảm nhận được sự dịu dàng tinh tế như vậy, trong bầu không khí yên tĩnh ấm áp, nàng gần như cho rằng giây tiếp theo sẽ nhận được một nụ hôn chào buổi sáng của người phụ nữ.

 

Bất kể là ở đâu, vành tai, má hay giữa lông mày.

 

Nhưng sự thật chứng minh, nàng đã nghĩ quá nhiều.

 

Tay người phụ nữ rời khỏi đầu nàng, xoay người khoác áo rời khỏi phòng ngủ, đi xuống bếp chuẩn bị bữa sáng hôm nay.

 

Nhan Sơ muộn năm phút mới "tỉnh lại", mở to mắt vỗ vỗ mặt, ngồi trên giường ngây ngốc một lát, sau đó chậm rãi đứng dậy mặc quần áo, cũng đi ra phòng khách.

 

Tô Từ đã đeo tạp dề, hấp một lồ ng bánh bao đông lạnh, hâm nóng hai ly sữa bò, rán hai phần trứng gà, bữa sáng vô cùng đơn giản.

 

Cả ngày cuối tuần trôi qua thật thanh nhàn, buổi sáng hai người ở nhà quét dọn vệ sinh, quét nhà lau đất, lau bàn, ném quần áo bẩn vào máy giặt.

 

Buổi chiều Tô Từ đưa Nhan Sơ đến hiệu sách, chọn một ít tài liệu học tập và văn phòng phẩm, lại mua một chiếc bàn làm việc, nhờ người đưa đến nhà đặt ở thư phòng.

 

Về nhà xong, Tô Từ vào thư phòng bật máy tính xem email, Nhan Sơ thì an tĩnh đọc sách một lát.

 

Ngày làm việc đầu tiên, Tô Từ cực kỳ hiệu quả xử lý thủ tục dự thính cho Nhan Sơ, liên hệ xong chủ nhiệm lớp mới, thứ ba Nhan Sơ đã trở thành học sinh dự thính đến trường học đi học.

 

Cân nhắc nhiều yếu tố, sau khi Nhan Sơ và Tô Từ thương lượng, quyết định không ở lại trường mà là học ngoại trú.

 

Bạn nhỏ mỗi đêm đều đến phòng ngủ chính tìm Tô Từ, lúc đầu còn tìm đủ mọi lý do, nào là sợ tối sợ lạnh sợ một mình, sau này cũng không cần lý do nữa, cứ đến giờ là tự mình chui vào phòng Tô Từ, dựa vào mặt dày mà được như ý nguyện trở thành khách thường trú trong phòng ngủ này.

 

Cuộc sống dần đi vào ổn định, mỗi sáng sớm ăn xong bữa sáng, Tô Từ lái xe đưa Nhan Sơ đến trường, thả cô bé ở cổng trường rồi tự mình đến công ty làm việc.

 

Mỗi lần xuống xe, Nhan Sơ đều nói với Tô Từ một tiếng "Chị đi đường cẩn thận", đứng ở cổng trường nhìn theo người phụ nữ rời đi, cho đến khi Tô Từ lái xe rẽ qua góc đường, không còn nhìn thấy nữa, nàng mới xoay người vào trường.

 

Buổi tối nàng cũng không cùng các bạn học khác tham gia tiết tự học, nếu thầy cô giao bài tập, nàng sẽ mang về nhà làm.

 

Buổi chiều tiết cuối cùng kết thúc, nàng thu dọn cặp sách, cầm theo tài liệu cần dùng trong ngày, rồi tự mình rời trường.

 

Đôi khi Tô Từ tan làm sớm sẽ đến cổng trường đón nàng, nhưng phần lớn thời gian người phụ nữ không rảnh, Nhan Sơ sẽ ở cổng trường bắt xe buýt về nhà.

 

Nàng luôn đi một mình, không thích kết bạn, trong mắt các bạn cùng lớp là một người có chút thần bí khác thường.

 

Ban đầu không ai gây phiền phức cho nàng, nhưng vẻ ngoài xuất chúng, thành tích lại tốt, rất nhanh có người nhận ra nàng là Nhan Sơ của trường số bảy, và từ đó liên tưởng đến vụ học bá yêu sớm ồn ào náo động lần trước.

 

Hôm nay Nhan Sơ tan học đi vệ sinh, ra ngoài thì bị mấy nữ sinh cùng lớp chặn lại, cầm đầu chính là đại tỷ nổi tiếng của lớp, đến muộn, về sớm, đi học ngủ, không nộp bài tập, cãi nhau với giáo viên... một học sinh hư điển hình hội tụ đủ mọi tật xấu.

 

Nhan Sơ cũng có chút ấn tượng với nữ sinh này, bởi vì tuy rằng tính tình rất tệ, thái độ học tập cũng không tốt, nhưng lần kiểm tra toán đột xuất lần trước lại đứng thứ hai của lớp, chỉ kém Nhan Sơ một điểm.

 

Hơn nữa một điểm đó là sơ ý viết sai.

 

Hình như tên là Trình... gì nhỉ?

 

Trình Dư Mạt.

 

"Nhan Sơ, tao từng gặp mày rồi." Cô gái nhai kẹo cao su trong miệng, đứng không thẳng thắn, cả người toát ra vẻ bất cần đời, một bộ dạng tùy tiện không câu nệ tiểu tiết.

 

Trên người cô ta mặc toàn đồ hiệu, ngay cả đôi giày thể thao dưới chân, Nhan Sơ từng thoáng thấy ở trung tâm thương mại, đủ tiền học phí nửa năm của nàng.

 

Nhan Sơ mặt không biểu cảm nhìn cô ta, ánh mắt nhàn nhạt, dường như đang hỏi: Vậy thì sao?

 

Trình Dư Mạt nhếch mép cười khẩy, khoanh tay trước ngực Nhan Sơ lắc lư hai vòng, mới mở miệng nói: "Mày có quen Lý Cầm không? Năm ngoái Giáng Sinh nhà nó làm tiệc nướng BBQ, có mày đi đúng không?"

 

Nhan Sơ đại khái hiểu vì sao cô gái này rõ ràng không học hành chăm chỉ mà vẫn có thể đạt được thành tích không tệ, cô ta rất thông minh, hơn nữa trí nhớ rất tốt.

 

Không đoán ra được Trình học tỷ muốn làm gì, nên Nhan Sơ giữ im lặng, không trả lời.

 

"Không nói gì à? Đúng là kiêu ngạo giống như bọn họ đồn." Cô gái nhướng mày, cười như không cười nói, "Mày không phải học ở trường số bảy sao? Sao lại chuyển đến đây? Trường tụi tao làm sao sánh bằng trường số bảy được, chẳng lẽ lời đồn trước kia là thật?"

 

Trình Dư Mạt luyên thuyên nói nửa ngày, Nhan Sơ nghe chẳng có câu nào trọng điểm.

 

Đang lúc nàng định vòng qua mấy nữ sinh này trực tiếp tránh đi, điện thoại trong túi nàng bỗng nhiên rung lên.

 

Đây là chiếc điện thoại Tô Từ mua cho nàng để tiện liên lạc, những người biết số điện thoại của nàng ngoài công ty viễn thông ra chỉ có Tô Từ, hơn nữa vào thời điểm này, người phụ nữ phần lớn đã đến ngoài cổng trường chờ nàng.

 

Nhan Sơ lười phản ứng Trình Dư Mạt, cất bước định đi ra ngoài, lại bị hai nữ sinh bên cạnh túm chặt cánh tay.

 

Hai nữ sinh này cũng giống Trình Dư Mạt không mặc đồng phục, trang điểm lòe loẹt, nhuộm tóc vẽ vời, nhìn qua không phải dạng dễ sống chung.

 

Bị người ta đối xử không khách khí như vậy, sắc mặt Nhan Sơ lập tức trở nên khó coi.

 

Cô gái bên trái nhuộm tóc màu vàng chóe trừng mắt liếc Nhan Sơ một cái, cảnh cáo: "Chị Mạt còn chưa nói xong, mày định đi đâu?"

 

Chị Mạt?

 

Nhan Sơ trong lòng buồn cười, dùng sức hất tay bọn họ ra, mở miệng nói câu đầu tiên đối mặt với họ: "Tao vội, không rảnh đứng đây tốn thời gian với tụi mày, hai phút, có chuyện nói nhanh."

 

Đám đàn em rõ ràng không ngờ Nhan Sơ lại dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với họ, rõ ràng họ đông người hơn, sao Nhan Sơ không những không sợ, mà khí thế còn chiếm thế thượng phong?

 

Hai nữ sinh kia cảm thấy bị mất mặt, lập tức có chút tức giận, còn muốn động tay động chân, bị Trình học tỷ túm lại.

 

Trình Dư Mạt vẻ mặt bất ngờ, huýt sáo trêu chọc Nhan Sơ, cười hì hì hỏi: "Mày lấy cái gì mà kiêu ngạo tự tin vậy? Lý Cầm à?"

 

Cô ta lần nữa xác định quan hệ giữa Nhan Sơ và Lý Cầm, nghĩ chắc cũng không thực sự chắc chắn Nhan Sơ có quen Lý Cầm hay không, hôm nay cố ý chặn đường tìm hiểu, có lẽ phần nhiều xuất phát từ sự tò mò đối với Nhan Sơ.

 

Nhan Sơ trong lòng nắm chắc, đối diện với Trình Dư Mạt, giọng bình tĩnh trả lời: "Lý Cầm là Lý Cầm, tao là tao."

 

Nàng thừa nhận mình quen Lý Cầm, nhưng không theo lời Trình học tỷ mà nhảy vào bẫy. Đám nữ sinh này không có chuyện gì quan trọng nói với nàng, cũng sẽ không dễ dàng thả nàng đi.

 

Để nhanh chóng thoát thân, không để Tô Từ đợi lâu, Nhan Sơ chợt nảy ra một ý: "Bất quá, nếu mày muốn biết tao tự tin vì cái gì, không bằng cùng tao ra ngoài, chị tao hôm nay đến trường đón tao."

 

Những phú nhị đại như Trình Dư Mạt có lẽ thật sự ăn chơi trác táng, nhưng cô ta không phải kẻ ngốc, biết chọn quả hồng mềm mà bóp, càng không cần thiết vừa lên đã gây sự.

 

Cách sống giữa đám thanh thiếu niên nhiều khi dựa vào một chút nghĩa khí, tốt cũng được, xấu cũng được, đều rất tùy hứng, thái độ Trình Dư Mạt kiêu ngạo, nhưng ngoài mấy vấn đề không mấy quan trọng ra, tạm thời không làm gì nàng, Nhan Sơ cũng không cần thiết kết thù với cô ta.

 

Nhờ chị Tô cáo mượn oai hùm một lần vậy.

 

"Chị mày?" Trình Dư Mạt quả nhiên bất ngờ.

 

Nhan Sơ không nói thêm với họ, đi thẳng ra ngoài nhà vệ sinh, hai cô em đồng thời nhìn về phía chị Mạt của họ, chờ chị lớn lên tiếng.

 

Trình Dư Mạt chặn lại: "Đi xem."

 

Đến hành lang bên ngoài, Nhan Sơ móc điện thoại ra gọi lại cho Tô Từ, nói vừa rồi thầy giáo dạy quá giờ, còn vài phút nữa mới có thể đến cổng trường.

 

Trình Dư Mạt đi phía sau nàng, hoàn toàn nghe được nội dung cuộc điện thoại, không khỏi lại nhếch mép cười.

 

Ấn tượng về Nhan Sơ không thể nói là tốt, nhưng cũng không xấu.

 

Ngoài cổng trường quả nhiên dừng một chiếc xe hơi đắt tiền, thấy Nhan Sơ đến, đèn xe nháy hai lần.

 

Nhan Sơ đi đến bên xe, ba nữ sinh Trình Dư Mạt vẫn theo sau nàng, không gần không xa, vừa đủ để xác định là cùng đường, cũng có thể nói chỉ là đi ngang qua với khoảng cách mơ hồ.

 

Tô Từ nhìn thấy họ qua cửa sổ xe, nghiêng đầu nhìn Nhan Sơ với ánh mắt dò hỏi.

 

"Bạn học." Nhan Sơ trả lời, nhưng nàng không có ý định giới thiệu Tô Từ và Trình Dư Mạt làm quen, chỉ bổ sung: "Cô ấy quen Lý Cầm."

 

Nàng nói là "cô ấy", chứ không phải "họ", Tô Từ nghe hiểu, ánh mắt hai người giao nhau trong chớp mắt, cô khẽ gật đầu với Trình Dư Mạt.

 

Sau đó Nhan Sơ lên xe Tô Từ.

 

Ba nữ sinh đứng ở cổng trường một lát, Trình Dư Mạt dựa vào cột điện, nhổ bã kẹo cao su trong miệng ra, tặc lưỡi nói: "Tô Từ có em gái sao? Sao trước đây chưa từng nghe nói?"

 

Một lát sau, cô ta khẽ "a" một tiếng, lẩm bẩm: "Lần trước Tô Từ đặc biệt đến trường hóa ra là vì Nhan Sơ?"

 

Điện thoại trong túi reo lên, nữ sinh liếc nhìn màn hình hiển thị, rồi tùy tay ấn nghe.

 

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ: "Mạt Mạt, cuối tuần có kế hoạch gì không?"

 

Trình Dư Mạt không trả lời mà hỏi ngược lại: "Chị dâu, chị đoán hôm nay em gặp ai ở trường?"

 

"Ai vậy?" Người phụ nữ rất phối hợp hỏi.

 

"Tô Từ." Trình Dư Mạt tặc lưỡi kinh ngạc, "Cô ấy đến trường em đón bạn học tan học, lạ không?"

 

Lời còn chưa dứt, đầu dây bên kia đột nhiên vang lên một tiếng "leng keng" lớn, như có thứ gì đó đột ngột rơi mạnh xuống đất, còn lăn ra rất xa.

 

Trình Dư Mạt nghe tiếng giật mình, không khỏi lo lắng hỏi: "Alo? Chị dâu? Sao vậy?"

 

"Không có gì, cúp máy." Nói xong, người phụ nữ đối diện liền thật sự cúp điện thoại.

 

Trình Dư Mạt có chút ngơ ngác, gãi gãi đầu: "Chị ấy gọi điện thoại cho mình làm gì nhỉ?"

Bình Luận (0)
Comment