Lời Tỏ Tình Đầu Đông Của Em

Chương 61

Trong thư phòng tĩnh lặng, tiếng ngòi bút sột soạt trên trang giấy nhỏ đến mức cũng có thể nghe thấy.

 

Bàn làm việc mới mua và chiếc bàn cũ đặt cạnh nhau, không gian rộng rãi, một nửa là khu vực làm việc của Tô Từ, nửa còn lại thuộc về Nhan Sơ.

 

Hai người ngồi đối diện nhau, ai bận việc nấy.

 

Cửa sổ không khép kín hoàn toàn, thỉnh thoảng một cơn gió lùa vào phòng, cũng không cảm thấy lạnh.

 

Hiện giờ đầu tháng tư, thời tiết ngày càng ấm áp, muỗi cũng dần nhiều, chỉ cần không mưa, ngoài cửa sổ đã mơ hồ nghe thấy tiếng côn trùng mùa xuân kêu râm ran.

 

Nhan Sơ viết xong một trang bài tập, lén ngước mắt nhìn sang đối diện, màn hình máy tính của Tô Từ hơi nghiêng, ánh sáng phát ra từ màn hình chiếu lên mặt cô một tầng ánh sáng xanh nhạt mờ ảo.

 

Người phụ nữ đang nghiêm túc xem tài liệu công việc, vẻ mặt chuyên chú, thỉnh thoảng gõ bàn phím ghi chép và sửa chữa ý kiến, không phát hiện có một cô bé đang lén nhìn.

 

Cô tan làm về nhà thay bộ quần áo thoải mái, chiếc áo sơ mi lụa trắng rộng thùng thình, bên ngoài khoác một chiếc áo gió Anh màu be nhạt toát lên vẻ thanh lịch.

 

Ban ngày ở công ty cô là một nữ cường nhân quyết đoán, về đến nhà cởi giày cao gót, ngón tay đã quen với chuyện bếp núc, vẻ lạnh lùng thường ngày tan biến hết, chỉ còn lại sự dịu dàng và tốt đẹp.

 

Bạn nhỏ lại nhìn đến ngây người.

 

Đây là lần thứ ba nàng thất thần tối nay, cùng người mình thích ở một chỗ thật dễ xao nhãng, cũng may gánh nặng ngọt ngào này không ảnh hưởng quá nhiều đến hiệu suất làm bài tập của nàng, miễn cưỡng coi như... hợp lý hóa sự lười biếng.

 

Tô Từ làm việc xong một khoảng, hơi ngả người ra sau duỗi lưng vai mỏi mệt, lúc này vô tình liếc nhìn sang bàn đối diện.

 

Nhan Sơ đã sớm cúi thấp đầu, tiếp tục hết sức chuyên chú làm bài tập.

 

Nhưng theo ấn tượng của cô, cô bé giữ tư thế cúi đầu dường như đã hơn một tiếng rưỡi.

 

Tiếng bánh xe ghế xoay lăn nhẹ vang lên, Tô Từ đứng dậy rời khỏi thư phòng, Nhan Sơ ngẩng đầu nhìn bóng dáng người phụ nữ, sau khi người phụ nữ khẽ khép cửa phòng lại thì thu hồi ánh mắt.

 

Hai phút sau, người phụ nữ trở lại phòng, không ngồi xuống tiếp tục làm việc, mà vòng qua bàn làm việc đi về phía Nhan Sơ, đặt một ly nước ấm trong tầm tay cô bé.

 

Nhan Sơ quay đầu lại, nghe thấy Tô Từ hỏi: "Bài tập nhiều lắm sao?"

 

"Cũng được ạ, không nhiều lắm." Nhan Sơ tiện tay dừng bút, cầm lấy ly nước Tô Từ vừa đặt cho, hướng về phía người phụ nữ nở nụ cười ngọt ngào, nói một tiếng cảm ơn.

 

Tô Từ trong tay cũng cầm một ly thủy tinh, một tay chống lên mặt bàn, đứng rất tự nhiên, nghe vậy lại hỏi: "Vậy ngày mai có thời gian không?"

 

"Sao ạ?" Cô gái nhỏ nhạy cảm ngửi thấy ý tứ sâu xa ẩn sau lời nói này, không khỏi mắt sáng lên, ngước đầu nhìn Tô Từ, nửa đùa nửa thật hỏi, "Chị Tô muốn hẹn em ạ?"

 

"Ừm..." Người phụ nữ cố ý úp mở, đùa nói, "Nếu em không rảnh thì thôi."

 

Nhan Sơ hai mắt trừng lớn, vội vàng túm chặt tay Tô Từ: "Ai! Rảnh ạ rảnh ạ! Cả ngày đều rảnh, cả tuần cũng rảnh!"

 

Khó khăn lắm người phụ nữ mới chủ động tìm nàng, mặc kệ Tô Từ muốn làm gì, nàng đều rảnh.

 

Tô Từ bị sự lanh lợi đáng yêu này của nàng chọc cười, liền không trêu chọc nàng nữa, nói ra dự định của mình: "Chị nghĩ, hay là ngày mai hẹn nhau đi đánh tennis đi."

 

Nhan Sơ ngẩn người, sau đó ngượng ngùng cười: "Em không biết đánh ạ."

 

"Chị có thể dạy em, rất đơn giản." Người phụ nữ nói xong, duỗi tay xoa đầu cô bé, hành động này dường như đã trở thành thói quen của cô.

 

Tô Từ đã nói như vậy, Nhan Sơ làm sao có thể từ chối, nàng mừng còn không kịp, vội gật đầu lia lịa đồng ý.

 

Người phụ nữ hất cằm về phía nàng: "Mệt thì đứng dậy đi lại một chút, cứ cúi đầu mãi, không tốt cho đốt sống cổ."

 

"Vâng ạ." Lòng Nhan Sơ vui như mở hội, cười đến mắt cong cong.

 

Nghe người phụ nữ nhắc nhở, Nhan Sơ ngồi viết bài tập nửa tiếng, liền đứng dậy ra phòng khách đi một vòng, uống miếng nước, ra ban công hóng gió, vặn vặn cổ, duỗi duỗi người, sau đó lại về thư phòng tiếp tục học.

 

Hẹn Tô Từ ngày mai đi chơi, Nhan Sơ tinh thần phấn chấn, đầu óc linh hoạt, hiệu suất làm bài tập tăng lên đáng kể, chưa đến 10 giờ, bài tập cuối tuần đã làm xong hết.

 

Tô Từ làm việc xong muộn hơn nàng một chút, nên sau khi viết xong bài tập, nàng thu dọn đồ đạc của mình rồi đi tắm trước.

 

Phòng ngủ chính có phòng tắm riêng, từ khi Nhan Sơ mặt dày mày dạn chuyển vào phòng ngủ chính, nàng không còn dùng phòng tắm đơn bên ngoài phòng khách nữa, rất tự giác chuyển hết đồ dùng vệ sinh cá nhân vào phòng ngủ chính, để cùng với đồ của Tô Từ.

 

Tuy rằng tâm tư của bạn nhỏ đã rõ như ban ngày, nhưng người phụ nữ rất dung túng nàng, tùy ý nàng làm gì thì làm.

 

Nhan Sơ nhìn rõ ràng, trong lòng cũng thầm vui vẻ.

 

Mỗi khi tiến gần thêm một chút, đều có thể nếm trải niềm vui mới mẻ.

 

Quần áo từng chiếc rời khỏi cơ thể, Nhan Sơ nhìn mình trong gương, cẩn thận quan sát một lát, rút ra kết luận: Hình như lại béo thêm một chút.

 

Nàng đếm ngón tay, tháng tư còn hai mươi ngày, tháng năm, tháng sáu, tháng bảy...

 

Sau đó, nàng chống tay lên gương ngửa mặt lên trời thở dài.

 

Khoảng cách đến thời gian yêu cầu thấp nhất mà Tô Từ đưa ra cho nàng, còn hơn nửa năm nữa.

 

Ngày đó từ nhà hàng Tây trở về, nàng bắt đầu sống một ngày bằng một năm, mỗi sáng mở mắt ra, lại nghĩ thầm một ngày dài đằng đẵng.

 

Nàng chưa bao giờ cảm thấy ngày sinh nhật của mình trở nên khó chờ đợi như bây giờ.

 

Nàng hưởng thụ quá trình tìm hiểu nhau với Tô Từ, đồng thời trong lòng cũng có chút lo lắng không biết, nghĩ người phụ nữ có phải sợ Nàng xao nhãng việc học nên cố ý nói như vậy, đợi đến sinh nhật, Tô Từ lại đưa ra một mốc thời gian mới, ví dụ như sau khi thi đại học xong chẳng hạn.

 

Nhan Sơ tặc lưỡi, đừng nói, rất có khả năng.

 

Nàng vốc nước lạnh lên mặt, thầm nhủ với chính mình: Phải kiên nhẫn, người thích chị Tô nhiều lắm, chỉ có mình là gần gũi nhất, thiên thời địa lợi đều chiếm hết, sợ gì chứ?

 

Nói xong, nàng nhớ đến việc Tô Từ chủ động hẹn nàng đi chơi, không khỏi cười haha, ngốc nghếch.

 

Nhan Sơ tắm nước ấm thoải mái dễ chịu, quấn một thân hơi nước, chỉ mặc nửa trên áo ngủ rồi tùy tiện mở cửa đi ra ngoài.

 

Người phụ nữ đã trở lại phòng, đang sắp xếp quần áo tắm trong tủ, nghe thấy tiếng động từ phòng tắm, cô theo bản năng quay đầu nhìn lại.

 

Nhan Sơ tuy rằng mặc áo ngủ, nhưng so với không mặc còn tệ hơn.

 

Chiếc áo sơ mi họa tiết hoạt hình rộng thùng thình, chỉ tùy tiện cài một hai cúc, theo động tác lau tóc của nàng, vạt áo xô lệch, vai lộ ra hơn một nửa, giữa những khe hở cúc áo là một mảng da thịt trắng nõn. Làn da trắng như ẩn như hiện.

 

Hơn nữa, nàng trước sau như một không mặc quần ngủ.

 

Tô Từ: "..."

 

Ánh mắt người phụ nữ chạm phải Nhan Sơ, động tác tìm quần áo vì vậy mà khựng lại một chút.

 

Hai giây sau, cô dường như không có chuyện gì quay mặt đi.

 

Tô Từ thực sự nghiêm túc suy nghĩ lại, liệu việc để con hồ ly nhỏ này ở lại phòng cô có phải là một quyết định sai lầm hay không.

 

Nhan Sơ chớp chớp mắt, nhướn mày cười với người phụ nữ.

 

Nàng thừa nhận, nàng cố ý.

 

Bất quá trong lòng nàng cũng có một thước đo, hiểu được chừng mực, những chỗ mấu chốt cần che chắn thì không hề sơ hở, cho dù Tô Từ muốn dạy dỗ nàng cũng khó tìm được lý do thoái thác hợp tình hợp lý.

 

Càng cố gắng che đậy lại càng lộ rõ, tiết lộ những rung động chân thật trong lòng người phụ nữ.

 

Cho nên cho đến nay, Tô Từ đối với những trêu chọc cố ý hay vô tình của Nhan Sơ đều giữ thái độ như không thấy.

 

Thái độ này đối với Nhan Sơ mà nói, tương đương với ngầm đồng ý.

 

Mà bạn nhỏ Nhan Sơ này, lại giỏi được một tấc muốn tiến một thước, cho chút màu, liền muốn mở cả xưởng nhuộm.

 

Nàng đi ngang qua người phụ nữ, cực kỳ tự nhiên như không có gì che đậy trước mặt Tô Từ mặc quần áo ngủ chỉnh tề, cài hết những chiếc cúc còn lại trên áo, sau đó từ trong ngăn kéo lấy máy sấy ra, ù ù sấy khô mái tóc.

 

Quá trình tự nhiên trôi chảy, như thể vốn dĩ nên như vậy, căn bản không hề che giấu ý đồ xấu xa nào.

 

Người phụ nữ cầm quần áo cũng không nói một lời, đi thẳng vào phòng tắm.

 

Rất nhanh, bên trong cửa kính truyền ra tiếng nước chảy ào ào.

 

Tuy rằng phòng tắm có bồn tắm, nhưng Tô Từ chọn vòi hoa sen tiện lợi và nhanh chóng hơn.

 

Đợi đến khi tóc khô hoàn toàn, Nhan Sơ ngã xuống giường lăn một vòng, lấy cuốn sách Tô Từ đặt ở đầu giường xem lại.

 

Sách thuộc loại triết học, có chút thâm thuý, Nhan Sơ đọc không hiểu, nhưng lại thấy thú vị.

 

Nàng nằm sấp ở đầu giường, ngực kê gối, tay trái lật sách, tay phải cuốn một lọn tóc, quấn quanh ngón tay hết vòng này đến vòng khác.

 

Mười mấy phút trôi qua, cuốn sách trong tay nàng mới lật được hai ba trang.

 

Cửa phòng tắm vang lên tiếng lách cách, Nhan Sơ nghe tiếng quay đầu lại.

 

Người phụ nữ đầu quấn khăn tắm trắng, mặc một chiếc váy ngủ lụa, bước đi chậm rãi ra khỏi phòng tắm.

 

Máy sấy không rút phích cắm, đặt ở tủ đầu giường bên phía Nhan Sơ.

 

Cô đi ngang qua Nhan Sơ, đến gần, Nhan Sơ ngửi thấy mùi sữa tắm giống hệt trên người cô, thấy vài sợi tóc mai không nghe lời mà tán loạn bên má, sau tai còn vương một hai giọt nước chưa khô.

 

Bị hơi nước làm cho, hai má người phụ nữ ửng hồng nhàn nhạt, trên hàng mi dài còn đọng những giọt nước nhỏ li ti.

 

Cổ áo ngủ của người phụ nữ hơi rộng mở, cảnh xuân mơ hồ hiện ra, dưới xương quai xanh đường cong mềm mại, bóng tối dần sâu hơn.

 

Cô bé nhìn đến ngây người một hồi lâu, cuốn sách trong tay khép lại từ lúc nào nàng cũng không phát hiện.

 

Cái này cũng... quá...

 

Nhan Sơ không nhịn được li3m li3m đầu lưỡi, mỹ nhân vừa tắm xong, dù nhìn bao nhiêu lần cũng không chán, hơn nữa lòng ngứa ngáy khó chịu.

 

Nàng không rõ cảm giác ngứa ngáy khó nhịn này từ đâu mà đến, là do lòng ngưỡng mộ thôi thúc, muốn nhào tới âu yếm, hay là xuất phát từ một xúc động sâu xa hơn, không thể giải thích.

 

Nàng thậm chí cảm thấy, giống như Tô Từ từ phòng tắm bước ra, nhiệt độ trong căn phòng này cũng tăng lên rất nhiều.

 

Nhan Sơ lén lút cụp mắt xuống, mặt nóng bừng, tai đỏ ửng.

 

Không dám nhìn thêm nữa, sợ rằng sợi dây lý trí cuối cùng trong đầu mình cũng đứt lìa.

 

"Có chút khát." Nàng nuốt một ngụm nước miếng, nói không đâu vào đâu, "Em đi rót cốc nước uống, chị Tô có muốn một ly không?"

 

Người phụ nữ đang định bật máy sấy, nghe vậy gật đầu: "Ừ, cảm ơn em."

 

Nhan Sơ vì thế xoay người xuống giường, xỏ dép lê chuẩn bị đi ra ngoài.

 

Có lẽ vừa rồi nàng nằm bò hơi lâu, lần này đứng dậy quá nhanh, vừa đứng lên liền cảm thấy choáng váng đầu, chân loạng choạng, suýt nữa ngã nhào.

 

Tô Từ bên cạnh mắt nhanh tay lẹ đỡ nàng một phen, quan tâm hỏi: "Sao vậy?"

 

"Không sao không sao, em đứng lên hơi nhanh, cảm ơn chị Tô." Nhan Sơ rất nhanh đứng vững, không để ý phẩy phẩy tay, sau đó nhanh chân đẩy cửa đi ra ngoài.

 

Nửa ly nước lạnh xuống bụng, Nhan Sơ mới hậu tri hậu giác cảm thấy nghi hoặc về phát hiện vừa rồi.

 

Tay chị Tô, vì sao lại lạnh như vậy?

Bình Luận (0)
Comment