Lời Tỏ Tình Đầu Đông Của Em

Chương 67

"Chị Tô......"

 

Hốc mắt Nhan Sơ ửng đỏ, nhất thời không kìm lòng được.

 

Tô Từ chỉ cảm thấy vai chịu lực, thoáng chốc trời đất quay cuồng, lưng mạnh mẽ rơi xuống tấm nệm mềm mại.

 

Bạn nhỏ tay trái giữ cổ tay cô, tay phải chống bên tai cô, nằm trên người cô, từ trên cao nhìn xuống.

 

Tư thế tấn công này quá mức ái muội, khoảng cách giữa họ rất gần, đến Tô Từ với tâm tính tốt đẹp cũng không nhịn được hô hấp cứng lại, thoáng thất thần.

 

"Tiểu Sơ......" Cô như dự cảm thấy tình thế không ổn, khẽ giật cổ tay, ý đồ thoát khỏi lòng bàn tay cô gái nhỏ.

 

Ánh đèn trong nhà sáng rõ, nhưng gương mặt cô bé cúi xuống lại không đón ánh sáng, đôi mắt nàng mông lung, khiến Tô Từ nhìn không rõ, cũng không giải thích được nỗi lòng phức tạp lúc này của nàng.

 

Nhan Sơ cúi đầu, từng chút từng chút tiến gần người phụ nữ, vầng trán trơn bóng nhẹ nhàng chạm vào giữa lông mày cô, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt lưu luyến không muốn rời.

 

Cô bé ngây ngốc nhìn Tô Từ, cổ họng khẽ động, sợi dây căng thẳng trong đầu đột nhiên đứt lìa, xúc động một chút, liền thuận theo bản năng ngậm lấy đôi môi đỏ mềm mại của người phụ nữ.

 

Nàng giống như chú cún con m út mát gặm c ắn cánh môi mềm mại kia, vươn đầu lưỡi khẽ li3m vào khe môi người phụ nữ.

 

Hàng mi Tô Từ khẽ rũ, ánh mắt mơ màng ướt át quấn quýt với Nhan Sơ, cô bị động đón nhận tình ý nóng bỏng của cô bé, cho đến khi sự không nỡ chia tay và mong đợi mịt mờ trong lòng mọc ra những dây leo che kín cả trái tim, kéo cô vào vực sâu hỗn loạn.

 

Cô chậm rãi nhắm mắt, hơi hé miệng, chủ động đón nhận nụ hôn vụng về, không hề có kỹ thuật của cô gái nhỏ.

 

Bàn tay phải vẫn có thể tự do hoạt động từ dưới lên trên chế trụ sau gáy Nhan Sơ, dẫn đường cho cô bé trên người mình từ từ khiến cho nụ hôn này càng thêm nồng nàn.

 

Bạn nhỏ trình độ quá thấp, bất giác liền hóa chủ động thành bị động, bị người phụ nữ nắm mũi dẫn đi.

 

Nhan Sơ càng hôn càng si mê, càng hôn càng say đắm, lực đạo vụng về khiến Tô Từ phải ngửa cổ lên, lộ ra chiếc cổ thon dài yếu ớt.

 

Hơi thở vừa hít vào phổi bất giác đã đến cực hạn, cô bé còn muốn tiến thêm một bước, nhưng sức cùng lực kiệt, chỉ có thể không tình nguyện lùi lại, dán chóp mũi vào mũi người phụ nữ thở dồn dập.

 

Không biết là nghẹn hay xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Sơ đỏ bừng như muốn chảy máu, trên môi dính son môi của người phụ nữ, ướt át óng ánh, màu sắc tươi đẹp.

 

Nàng hổn hển hai tiếng, miễn cưỡng điều hòa hơi thở, lại vội vàng áp xuống, muốn tiếp tục nụ hôn vừa rồi.

 

Người phụ nữ ý l0ạn tình mê đã lấy lại được một chút lý trí, trước khi cô gái nhỏ đạt được mục đích, hiểm hóc chống vào vai Nhan Sơ, nhẹ nhàng đẩy ra.

 

"...Không được, không thể náo loạn nữa." Giọng người phụ nữ khàn khàn, trong sự dịu dàng lưu luyến lộ ra vài phần quyến rũ, vẻ mặt bất đắc dĩ oán trách nói, "Muộn nữa xuất phát thì thật sự không kịp chuyến bay 9 giờ, mau đứng dậy."

 

Bạn nhỏ bất mãn và oán giận đều viết hết lên mặt, bĩu môi ngồi dậy.

 

Nhưng theo nàng lùi lại, ánh đèn phòng ngủ chiếu sáng lên mặt Tô Từ, nàng thoáng thấy vệt son trên khoé miệng người phụ nữ bị lem, lý trí dần dần trở về.

 

Vệt đỏ vụn vặt đủ để tố cáo chiến tích của nàng, nỗi tiếc nuối trong lòng liền biến thành mừng thầm, khóe miệng Nhan Sơ cong lên, gợi lên một độ cong đắc ý dạt dào.

 

Khi sự giam cầm biến mất, Tô Từ cuối cùng khôi phục tự do.

 

Vẻ đắc ý trên mặt cô bé không thèm che giấu, thành công thu được cái giận dữ trừng mắt của người phụ nữ.

 

Tô Từ giơ tay chọc chọc trán Nhan Sơ, rõ ràng không dùng lực, bạn nhỏ lại cố ý làm bộ bị cô đẩy đến xiêu vẹo, miệng còn ủy khuất kêu đau.

 

"Thật là." Người phụ nữ hết cách với nàng, không muốn phản ứng nữa, đứng thẳng dậy đi vào nhà vệ sinh, tô lại son môi bị Nhan Sơ làm lem.

 

Tài xế ở ngoài khu dân cư nóng lòng chờ đợi, thấy Nhan Sơ xuất hiện cùng Tô Từ có chút bất ngờ, nhưng anh ta nghiêm ngặt tuân theo phận sự, một câu cũng không hỏi.

 

Đợi Tô Từ ngồi vào ghế phụ cài dây an toàn xong, vẫy tay chào tạm biệt bạn nhỏ, anh ta liền đạp ga khởi động xe, rất nhanh rẽ vào ngã tư đường.

 

Nhan Sơ hai tay đút túi nhìn theo xe Tô Từ đi xa, cho đến khi chiếc xe kia hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, nàng mới cụp mắt xuống.

 

Trong lòng cô bé dâng lên nỗi buồn nhàn nhạt, nhìn chằm chằm mũi chân đứng tại chỗ hai phút, nỗi phiền muộn trong lòng không vứt bỏ được, chỉ có thể miễn cưỡng dọn dẹp một chút tâm trạng, trở về nhà.

 

Tối thứ sáu đã viết xong bài tập, Nhan Sơ rảnh rỗi, tắm rửa xong sớm đã nằm trên giường, lấy cuốn sách của người phụ nữ đặt ở đầu giường ra đọc tiếp.

 

Tô Từ sau khi làm xong thủ tục đăng ký thì nhắn tin cho nàng, vì thời gian tương đối gấp, không gọi điện thoại, Nhan Sơ trả lời cô một câu "Lên đường bình an", sau đó người phụ nữ liền tắt máy.

 

Trong phòng lại trở về yên tĩnh, chỉ còn tiếng lật trang sách thỉnh thoảng vang lên.

 

Bất giác đã đến khuya, Nhan Sơ ngáp một cái, thoáng có chút buồn ngủ.

 

Nàng khép sách lại, dụi dụi mắt, chiếc điện thoại đặt bên cạnh gối đúng lúc này đột nhiên sáng lên.

 

Nhan Sơ thoáng thấy trên màn hình hiển thị "Chị Tô" liền giật mình, cơn buồn ngủ vừa nãy đọc sách ấp ủ ra tan biến hết.

 

Nàng ấn nút nghe, đưa điện thoại di động sát bên tai: "Chị Tô, chị đến thủ đô rồi ạ?"

 

"Ừ." Giọng người phụ nữ rất nhẹ, ôn nhu đáp, "Bây giờ chuẩn bị về khách sạn, em còn chưa ngủ sao?"

 

"Em định ngủ đây." Nhan Sơ nói, đặt cuốn sách trở lại tủ đầu giường, "Chị Tô, tối nay chị còn tăng ca phải không ạ?"

 

"Chắc là phải bận một lát." Tô Từ không vì làm cô bé yên tâm mà cố tình giấu giếm tình hình thực tế, chỉ nói, "Sẽ không lâu đâu, dù sao nếu nghỉ ngơi không tốt ngày mai sẽ không có tinh thần đàm phán với đối tác, em đừng lo lắng."

 

Nghe người phụ nữ nói vậy, Nhan Sơ thoáng yên tâm: "Vâng ạ, vậy chị Tô chú ý an toàn nhé."

 

Cúp điện thoại, Nhan Sơ không buồn ngủ nữa, nhắm mắt nằm nửa tiếng không ngủ được, vì thế lại mở sách ra đọc, mãi đến rạng sáng hai ba giờ nàng mới mơ màng ngủ thiếp đi.

 

Ngày chủ nhật không có gì quan trọng, hơn nữa Tô Từ không ở nhà, nàng không có tinh thần gì, chọn cách mặc kệ, ngủ một giấc đến hơn 10 giờ, dậy tùy tiện ăn một bữa sáng muộn, sau khi ăn xong đi dạo trong khu dân cư tiêu cơm, buổi chiều bật TV xem hai bộ phim.

 

Trong suốt thời gian đó vẫn không nhận được tin tức gì từ Tô Từ.

 

Hơn 7 giờ, Nhan Sơ đi ăn tối ở quán ăn bên ngoài khu dân cư, trên đường về nhà nhận được điện thoại của Tô Từ, đầu dây bên kia có vẻ vội vàng, chỉ báo bình an với Nhan Sơ, chưa nói được hai câu đã cúp máy.

 

Người phụ nữ một khi bận rộn thì không thấy mặt trời, Nhan Sơ lòng đầy phiền muộn, một mặt lo lắng sức khỏe Tô Từ không chịu nổi, mặt khác cũng vì tình hình hiện tại cảm thấy bối rối, không biết Tô Từ có thể xử lý tốt những rắc rối trong công việc hay không.

 

Bất giác đã qua cuối tuần mơ hồ, sáng thứ hai, Nhan Sơ vừa mở mắt đã cầm điện thoại xem tin nhắn, thấy Tô Từ nửa tiếng trước đã gửi cho nàng một tin nhắn chào buổi sáng.

 

Nhan Sơ nhanh chóng trả lời: Chị Tô buổi sáng tốt lành, hôm nay cũng cố lên nhé, mọi việc thuận lợi!

 

Hai phút sau, người phụ nữ trả lời nàng bằng một gương mặt tươi cười.

 

Biểu tượng mặt cười đó là động lực tinh thần cả ngày của cô bé, nàng dậy rửa mặt chải đầu, thay đồng phục, đến mua hai cái bánh bao ở ngoài khu dân cư, sau đó bắt xe buýt đến trường đi học.

 

Học tập nghiêm túc có thể phân tán phần lớn tinh lực, Nhan Sơ toàn tâm toàn ý học tập, thời gian mới có thể tiếp tục trôi đi.

 

Sợ về đến nhà nhìn vật nhớ người, nàng dứt khoát ở lại trường học học thêm buổi tối, viết xong bài tập về nhà, hơn 8 giờ mới rời trường về nhà, về đến nhà cũng gần 8 giờ rưỡi, rửa mặt chải đầu xong liền lên giường, ngoan ngoãn chờ điện thoại của Tô Từ.

 

Tiến trình công việc của Tô Từ ở thủ đô cũng khá thuận lợi, 9 giờ tối đúng hẹn gọi điện thoại, trò chuyện với bạn nhỏ mười mấy phút.

 

Nghe giọng Tô Từ trước khi ngủ đã thành thói quen của Nhan Sơ, nếu hôm đó Tô Từ có việc bận trễ, mặc kệ muộn đến đâu nàng cũng sẽ chờ, nếu không sẽ khó ngủ ngon.

 

Ngày tháng đơn điệu như vậy kéo dài một tuần, thứ sáu không cần học thêm buổi tối, Nhan Sơ có thể về nhà sớm, nhưng nàng vừa ra khỏi cổng trường, liền một lần nữa bị Trình Dư Mạt chặn lại.

 

Thứ hai Trình Dư Mạt đã muốn gây phiền phức cho Nhan Sơ, nhưng Nhan Sơ về cơ bản luôn ở trong phòng học, đi đâu cũng có bạn học khác đi cùng, người đông mắt tạp, khó nói chuyện riêng, cô ta vẫn luôn tìm không được cơ hội thích hợp.

 

Hôm nay tan học, Nhan Sơ ở lại phòng học thêm nửa tiếng, các bạn học trong trường đều về gần hết, lúc này cô ta mới xông đến trước mặt Nhan Sơ.

 

Lúc này Trình Dư Mạt không mang theo hai cô bạn kia, một mình tùy tiện xuất hiện, giống như thổ phỉ chặn đường Nhan Sơ, nói có vấn đề muốn thỉnh giáo nàng.

 

Nhan Sơ nhíu mày, nhớ tới ngày đó trên đường nhìn thấy Trình Dư Mạt và Hạ Niệm ở cùng nhau, nàng liền không muốn giao tiếp với nữ sinh này, không kiên nhẫn hỏi: "Vấn đề gì không thể nói ở phòng học?"

 

Trình Dư Mạt lại không thèm để ý thái độ của nàng, trực tiếp bỏ qua những lời này, hỏi ra nghi hoặc trong lòng: "Tô Từ và chị dâu tôi sao lại thế này?"

 

"Chị dâu cô?" Nhan Sơ ngẩn người mới phản ứng lại, hóa ra Trình Dư Mạt là em gái Trình Văn Hạo.

 

Nàng vốn dĩ đã không thích nữ sinh trước mắt, Trình Dư Mạt này lại có quan hệ họ hàng với Hạ Niệm, Nhan Sơ càng cảm thấy phiền lòng, nói qua loa: "Cô tự đi hỏi Hạ Niệm không phải tốt hơn sao."

 

Nói xong, nàng vòng qua Trình Dư Mạt muốn đi.

 

Trình Dư Mạt xoay người nắm chặt cánh tay nàng: "Nếu có thể hỏi chị ấy tôi còn đến tìm cô?"

 

Ngày đó Hạ Niệm suy sụp tinh thần, khóc rống trên phố, Trình Dư Mạt bất đắc dĩ chỉ có thể gọi điện thoại bảo tài xế đưa cô ta về nhà.

 

Sau đó trạng thái tinh thần của Hạ Niệm vẫn luôn không ổn định, hễ không vừa ý là la hét khóc lóc đập phá đồ đạc, mấy ngày nay người làm trong nhà cố kỵ cảm xúc của Hạ Niệm, đều cẩn thận cười làm lành hầu hạ, Trình Dư Mạt dù muốn biết rõ nguyên do, cũng không dám mạo hiểm chọc giận Hạ Niệm.

 

"Tôi cũng không phải nhất định phải gây khó dễ cho cô, cô nói cho tôi biết sao lại thế này đi, cô khẳng định biết." Trình Dư Mạt nắm chặt tay Nhan Sơ không buông, dường như không có được đáp án sẽ không bỏ qua.

 

Nhan Sơ dùng sức hất tay cô ta ra, hiếm khi cảm xúc nóng nảy: "Cô có phiền không vậy hả? Tôi không muốn nhắc đến Hạ Niệm, tôi ghét nghe thấy cái tên này, càng đừng đem chị Tô và cô ta đặt chung trước mặt tôi, cô ta không xứng!"

 

"Đệt, không nói thì thôi, cô hung dữ vậy làm gì?" Trình Dư Mạt bị sự bùng nổ bất ngờ của Nhan Sơ làm cho hoảng sợ.

 

Nhan Sơ không định tiếp tục dây dưa với Trình Dư Mạt, nghiêng người bước qua cô ta.

 

Lúc này, khóe mắt nàng chợt
thấy một chiếc SUV màu đen quen mắt, biển số xe ở nơi khác.

 

Nhan Sơ đột nhiên dừng bước, sau đó bất ngờ quay đầu lại: "Trình Dư Mạt!"

 

"Làm gì nữa?" Bạn học Trình lại bị dọa giật mình.

 

Nhan Sơ bước nhanh tới, giọng dồn dập: "Tôi đổi ý, chỉ cần bây giờ giúp cô tôi một việc, tôi sẽ nói cho cô biết quan hệ giữa Hạ Niệm và chị Tô."

Bình Luận (0)
Comment