"Hả?" Bạn học Trình ngây người.
Bất quá so với việc nghi hoặc thái độ đột ngột thay đổi của Nhan Sơ, cô ta vẫn tò mò về quan hệ giữa Tô Từ và Hạ Niệm hơn, vì thế không do dự nhiều, hếch cằm lên: "Cô nói đi, giúp đỡ cái gì?"
"Vào trước đi, đi cổng sau trường, vừa đi vừa nói chuyện." Nhan Sơ không nói hai lời nắm chặt tay Trình Dư Mạt, kéo cô ta chạy nhanh về phía cổng trường.
Trình Dư Mạt vẻ mặt mờ mịt, cũng không kéo chân Nhan Sơ lại, nhanh chân chạy theo.
Chiếc SUV màu đen kia dừng lại bên đường, một người từ trên xe bước xuống, nhìn theo hướng hai người Nhan Sơ chạy đi, lại nói chuyện mấy câu với người trong xe, ngay sau đó liền đóng cửa xe, băng qua đường đuổi theo vào trường.
Ông ấy bị bảo vệ chặn lại ở cổng, không biết nói gì đó với bảo vệ, một lát sau liền được cho đi.
Nhan Sơ kéo Trình Dư Mạt một đường chạy như bay, trên đường hỏi cô ta: "Ngày thường cô tự về nhà hay là ngồi xe tài xế?"
"Tài xế lái xe đón tôi." Trình Dư Mạt thật thà trả lời, nhưng cô ta cảm thấy những lời này của Nhan Sơ khó hiểu, vì thế hỏi lại: "Cô hỏi cái này làm gì?"
Nhan Sơ không đáp, chỉ nói: "Cô bảo tài xế chạy ra cuối phố sau, các cô đưa tôi một đoạn đường, đến biệt thự Lệ Cảnh, tí nữa trên xe tôi sẽ nói rõ ràng với cô."
Trình Dư Mạt gật đầu: "Không thành vấn đề."
Nói xong cô ta liền móc điện thoại gọi cho tài xế nhà mình, hai người từ cổng sau trường đi ra ngoài, thẳng đến cuối phố sau.
Cổng sau trường nối liền một con hẻm ăn vặt, học sinh gọi nó là phố sau, giờ này học sinh còn lại ở phố sau rất nhiều, phần lớn mặc đồng phục, Nhan Sơ và Trình Dư Mạt chạy vào đám người rải rác, rất khó phân biệt.
Họ một đường chạy như bay đến đầu ngõ, xe của Trình Dư Mạt đã chờ ở bên ngoài.
Nhan Sơ không do dự, lập tức cùng Trình Dư Mạt lên xe, sau đó bảo tài xế lái nhanh.
Tài xế nhìn Trình Dư Mạt thở hổn hển, Trình Dư Mạt từ nhỏ được nuông chiều, nửa điểm việc nặng cũng không làm, giờ thể dục có thể trốn liền trốn, thể chất rất kém, mới chạy mấy trăm mét, cô ta đã mệt đến mồ hôi đầy đầu, thở cũng không đều, đừng nói là trả lời.
Thấy tài xế nhà mình vẻ mặt do dự, cô ta chỉ có thể xua tay, ý bảo anh ta nghe Nhan Sơ.
Tài xế hiểu ý, lập tức lái xe ra khỏi phố sau, Nhan Sơ quay đầu nhìn về phía sau xe, quả nhiên nhìn thấy Nhan Đình Việt từ phố ăn vặt một đường đuổi theo tới nơi, đến đầu phố nhìn quanh quất, không tìm được Nhan Sơ, tức giận đến đá văng lon trên mặt đất thật xa.
Trình Dư Mạt vất vả lắm mới lấy lại hơi thở đều đặn, thấy sắc mặt Nhan Sơ ngưng trọng nhìn về phía sau, cũng thuận theo quay đầu nhìn thấy người đàn ông có hành vi kỳ quái kia lui tới gần học sinh, không khỏi hỏi: "Ông ấy là ai? Vì sao đuổi theo cô? Vì sao cô lại muốn chạy?"
Nhan Sơ thoát khỏi hiểm cảnh, tin rằng Nhan Đình Việt không nhìn thấy nàng lên xe, tinh thần căng thẳng thoáng thả lỏng, còn có tâm trạng đùa với Trình Dư Mạt: "Sao cô hỏi nhiều vậy?"
"Thì tò mò mà." Trình Dư Mạt kéo khóe miệng, hồn nhiên nói.
Nhan Sơ thở phào nhẹ nhõm, xoay người ngồi xuống, nói với Trình Dư Mạt: "Người kia là ba tôi."
"Gì?" Trình Dư Mạt trợn tròn mắt, "Ba cô? Sao cô như gặp quỷ vậy, làm chuyện trái với lương tâm à?"
Nhan Sơ buông tay: "Tôi bây giờ đang bỏ nhà trốn đi đây, vất vả lắm mới được mấy ngày yên ổn, không thể để bọn họ bắt về."
Mắt Trình Dư Mạt trừng to hơn nữa: "Cô nói gì? Bỏ nhà trốn đi?"
Ngay cả tài xế lái xe phía trước cũng không nhịn được nhìn Nhan Sơ qua gương chiếu hậu, vẻ mặt cổ quái.
Ước chừng là cảm thấy đám trẻ nhỏ này quá khó quản, chuyện bỏ nhà đi cũng coi như nhìn mãi quen mắt, ngay cả nữ sinh nhìn qua ngoan ngoãn này cũng không ngoại lệ.
"Đúng vậy, tôi chịu không nổi bọn họ nên bỏ chạy khỏi nhà."
Nhan Sơ nói đương nhiên: "Lúc trước không phải cô hỏi tôi vì sao chuyển trường sao? Chính là nguyên nhân này, bọn họ đổ oan cho tôi tôi, cứ ép tôi thừa nhận yêu sớm, tôi liền bỏ nhà ra đi, tiện thể nghỉ học giữa chừng, bây giờ ở chung với chị Tô, cũng là chị ấy lừa nhà tôi giúp tôi đăng kí học dự thính."
Cằm bạn học Trình sắp rớt xuống đất rồi.
"Vãi chưởng, cô ngầu dữ vậy!" Mắt Trình Dư Mạt sáng rực, kích động nắm lấy tay Nhan Sơ, sùng bái nhìn nàmg, "Không thể ngờ luôn đó, bạn học Nhan, cô lại là kiểu học bá như này, tôi phục cô sát đất, tôi mà dám bỏ nhà ra đi, ba tôi chắc đánh cho tôi gãy chân quá!"
Trình Dư Mạt hiểu rõ ngọn ngành, đối với Nhan Sơ bội phục sát đất.
Nhan Sơ cũng không ngờ bạn học Trình lại có phản ứng như vậy, nàng ngẩn người, bật cười nói: "Một mình tôi đương nhiên không dám, chẳng phải đều nhờ có chị Tô giúp đỡ sao, nhưng không biết bọn họ từ đâu tra ra tôi học ở đây, còn mò đến tận trường tìm tôi."
"Cái này không phải quá dễ sao, tôi giúp cô!" Trình Dư Mạt cảm xúc kích động, chủ động xin ra trận, "Cô mỗi ngày cứ đi cùng tôi, tôi đưa cô về nhà."
Lần này đến phiên Nhan Sơ bất ngờ, nàng kinh ngạc nói: "Vì sao lại giúp tôi?"
Trình Dư Mạt cười tươi rói, tùy tiện nói: "Tính cách này của cô tôi thích quá, hay là chúng ta kết nghĩa đi, sau này cô chính là chị em của tôi, tôi che chở cô, ba mẹ cô chắc chắn không bắt được cô đâu!"
Trên đường gặp đèn đỏ, tài xế từ từ dừng xe lại, nghe thấy những lời này của Trình Dư Mạt, anh ta bị sặc nước miếng.
Nhan Sơ cũng không ngờ tình thế lại đột nhiên phát triển như vậy, nhất thời không phản ứng lại, vẻ mặt có chút ngây ngô.
Ai ngờ Trình Dư Mạt rất tự nhiên chấp nhận sự thay đổi quan hệ giữa họ, ôm lấy vai nàng: "Sinh nhật cậu tháng mấy?"
Nhan Sơ: "Tháng 11."
"17 tuổi?" Trình Dư Mạt lại hỏi.
Nhan Sơ gật đầu.
"Vậy cậu cũng phải gọi tôi là chị gái." Trình Dư Mạt rất vui vẻ, khua tay múa chân so số ba, nói với Nhan Sơ, "Tôi tháng 8, mùng 3 tháng 8, lớn hơn cậu ba tháng!"
Nhan Sơ: "...... Bạn học Tiểu Trình, cái này gọi là bằng tuổi."
"Không chịu! Lớn hơn ba ngày cũng là lớn, mau, gọi chị gái đi!" Trình Dư Mạt nhất quyết bắt Nhan Sơ gọi mình là chị gái.
Nhan Sơ bị làm phiền không còn cách nào, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng gọi một tiếng "Chị Tiểu Mạt".
Trình Dư Mạt vẻ mặt hớn hở, vỗ vỗ vai Nhan Sơ: "Vậy mới đúng chứ." Nói xong, cô ấy bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, "Ây da, lần trước Tô Từ không phải đến đón em sao? Hôm nay sao không thấy?"
Nhan Sơ chậm rãi tiêu hóa chuyện kết nghĩa bất ngờ vừa rồi, trả lời Trình Dư Mạt: "Chị Tô mấy ngày nay đi công tác ở thủ đô."
"À." Ước chừng là xem phim cổ trang kiếm hiệp nhiều quá, Trình Dư Mạt thấm nhuần, nói chuyện luôn có kiểu "giang hồ hiệp khí", "Vậy em cũng không phải sợ, có chị ở đây, bọn họ đừng hòng thực hiện được!"
Nhan Sơ bất lực than trời, nằm vật ra ghế giả chết.
Nhưng Trình Dư Mạt nhắc đến Tô Từ, lập tức nhớ tới vấn đề ban đầu mình muốn hỏi Nhan Sơ cho rõ, vì thế truy vấn: "Vậy, rốt cuộc Tô Từ và chị dâu tôi là thế nào vậy? Bây giờ cậu nói được rồi chứ!"
Nhan Sơ nghĩ nghĩ, trả lời: "Chị Tô và Hạ Niệm trước kia là bạn thân."
"Cái này tôi biết rồi nha." Trình Dư Mạt xen vào, "Tôi muốn biết là vì sao họ cãi nhau? Nghe anh tôi nói quan hệ giữa chị dâu và Tô Từ rất tốt mà."
"Bởi vì..." Nhan Sơ trợn mắt, bịa chuyện nói, "Bởi vì các chị ấy từng hẹn cùng nhau kết hôn, không ngờ Hạ Niệm lại gả cho anh trai cậu, trước đó còn không nói rõ với chị ấy, chị Tô cảm thấy mình bị phản bội, cho nên họ không còn qua lại nữa."
Trò chơi chữ nghĩa, nửa thật nửa giả, cũng không tính là nói dối.
Trình Dư Mạt xuýt xoa một tiếng, vậy mà không chút nghi ngờ chấp nhận câu chuyện này của Nhan Sơ: "Đây là chị dâu tôi không đúng rồi, phản bội à, sao có thể như vậy chứ?"