Trình Dư Mạt đang ở độ tuổi bồng bột, coi trọng lời hứa nhất, chữ "phản bội" trong mắt cô ta là một điều vô cùng nghiêm trọng.
Từ miệng Nhan Sơ biết được Hạ Niệm vi phạm lời hứa trước đó với Tô Từ, Trình Dư Mạt cảm thấy việc Tô Từ lạnh nhạt với Hạ Niệm hoàn toàn có thể giải thích được, coi như Hạ Niệm gieo gió gặt bão.
Bạn học Trình vẻ mặt thổn thức, tấm tắc cảm thán "Thì ra là thế", sau đó liền bỏ qua chủ đề này không hề nhắc lại.
"Để chúc mừng chúng ta kết nghĩa thành công, hay là tôi mời cậu đi ăn nướng BBQ!" Trình Dư Mạt vẫn còn đắm chìm trong niềm vui bất ngờ có thêm một người chị em, rất tích cực muốn tiếp tục giao lưu tình cảm với chị em tốt của mình.
Lời mời nhiệt tình quá từ chối cũng ngại, Nhan Sơ có chút đau đầu, nhưng hôm nay nàng thật sự còn có việc rất quan trọng cần giải quyết trước, không thể trì hoãn, nên chống chế nói: "Để hôm khác đi, mới vừa thấy ba tôi thật sự không có tâm trạng ra ngoài chơi, hẹn lại ngày mai nhé?"
Trình Dư Mạt tuy có chút tiếc nuối, nhưng cũng có thể lý giải, vì thế không nài ép nữa: "Cũng đúng, vậy mai đi ăn!"
Hai người nói chuyện, chiếc xe liền chạy vào biệt thự Lệ Cảnh, trước khi xuống xe Nhan Sơ bị Trình Dư Mạt níu lại đòi số điện thoại, bạn học Trình lưu số xong, vui vẻ vẫy vẫy màn hình điện thoại với Nhan Sơ, cười hì hì nói: "Em gái Tiểu Nhan, mai gặp."
Nhan Sơ cũng vẫy tay nói tạm biệt, nhìn theo xe Trình Dư Mạt rời đi.
Vào khu dân cư lên lầu, Nhan Sơ vào nhà vệ sinh rửa mặt, thay bộ đồng phục trên người ra, sau đó nhắn tin cho Tô Từ nói mình đã về nhà.
Tô Từ không trả lời, chắc vẫn đang bận công việc.
Nhan Sơ ra phòng khách ngồi một lát, lấy điện thoại ra lướt đến danh bạ.
Điện thoại của nàng tổng cộng chỉ có ba người liên hệ, Tô Từ, Kỳ Nhược Nghi và Trình Dư Mạt vừa mới thêm vào hôm nay.
Gần 7 giờ, sắc trời xám xịt, trong nhà không bật đèn, ánh sáng hơi tối tăm.
Nhan Sơ do dự hai phút, chọn số điện thoại ghi chú "Kỳ Nhược Nghi", bắt đầu cuộc gọi.
Điện thoại rất nhanh được kết nối, giọng cô Kỳ lười biếng từ ống nghe truyền ra: "Alo, ai vậy?"
"Chào cô, cô Kỳ, tôi là Nhan Sơ." Nhan Sơ giọng điệu bình tĩnh tự giới thiệu.
Người phụ nữ đối diện im lặng một thoáng, lát sau cười lớn nói: "Ra là em gái Tiểu Nhan, sao vậy, tìm tôi có chuyện gì?"
"Là thế này......" Nhan Sơ kể cho Kỳ Nhược Nghi nghe chuyện mình gặp Nhan Đình Việt, đồng thời tìm kiếm sự giúp đỡ từ Kỳ Nhược Nghi.
Trước khi đi thủ đô, Tô Từ đã cho nàng số điện thoại của Kỳ Nhược Nghi, chính là để phòng ngừa bất cứ tình huống nào, khi Nhan Sơ không thể tự mình đối phó, cần sự giúp đỡ từ bên ngoài, Kỳ Nhược Nghi có thể thay Tô Từ giúp Nhan Sơ giải quyết vấn đề.
Cô Kỳ nghe nàng nói xong, không lập tức đồng ý, mà cho Nhan Sơ một địa chỉ: "Đến đây đi, chúng ta gặp mặt nói chuyện."
Điện thoại tắt, Nhan Sơ cất điện thoại đi ra huyền quan thay giày, tuy rằng nàng không cảm thấy chuyện này cần thiết phải nói chuyện trực tiếp, nhưng nàng có việc nhờ người, Kỳ Nhược Nghi bảo nàng đi, nàng không từ chối.
Địa điểm hẹn có hơi xa, Nhan Sơ ra ven đường bắt taxi, nửa tiếng sau đến đầu đường chỉ định, lại gọi điện thoại cho Kỳ Nhược Nghi.
"Đi vào trong, quán bar A Phi, có một anh mặc áo khoác đen ở cửa, em bảo anh ta dẫn em vào." Giọng Kỳ Nhược Nghi lẫn trong tiếng ồn ào náo nhiệt, xung quanh không ít người đang chơi rất hăng say.
Nhan Sơ còn mơ hồ nghe thấy có người hét lớn, ném xúc xắc cá cược rượu.
Nàng nhíu mày, sắc mặt nghiêm túc, do dự không biết có nên tiếp tục đi hay quay đầu lại.
Cô bé đứng do dự tại chỗ khoảng năm phút, sau khi bình tĩnh suy nghĩ, vẫn quyết định gặp mặt cô Kỳ một lần.
Đây là một con phố xa hoa trụy lạc, người trẻ tuổi lui tới đặc biệt nhiều, Nhan Sơ dáng vẻ xuất sắc, hầu như ai đi qua bên cạnh nàng cũng không nhịn được quay đầu lại, trong đó không thiếu những ánh mắt đồng tính chú ý đến nàng.
Có một người phụ nữ tóc ngắn đeo khuyên môi đứng bên đường, rất lả lơi huýt sáo với nàng, Nhan Sơ làm ngơ, mắt nhìn thẳng lướt qua đối phương.
Cảm giác như đi cả thế kỷ trong khoảng cách trăm mét, những ánh mắt không thiện ý gợi lại những ký ức tồi tệ, khiến mỗi bước đi nàng đều cảm thấy lưng như bị kim châm.
Cũng may nàng rất nhanh thấy anh chàng áo khoác đen được nhắc đến trong điện thoại, Nhan Sơ bước lên trước, nói mình muốn tìm Kỳ Nhược Nghi, đối phương đã nhận được tin trước, lạnh nhạt liếc nhìn Nhan Sơ một cái, nói: "Đi theo."
Nhan Sơ bị cho một khuôn mặt lạnh, nhưng thật ra không có cảm giác gì, không vấn đề gì mà đi theo sau lưng đối phương vào đại sảnh quán bar.
Sau 6 giờ tối mỗi ngày, người trẻ tuổi đến quán bar tiêu khiển rất đông, giờ này quán bar ồn ào náo nhiệt, ban nhạc live đã vào vị trí, tiếng trống dồn dập đập vào màng tai quá mức nặng nề, rung đến thái dương Nhan Sơ giật giật đau.
Họ xuyên qua đại sảnh, bước lên cầu thang gỗ, đi đến lầu hai quán bar, mấy chiếc bàn ghép lại với nhau, Kỳ Nhược Nghi được mọi người vây quanh như sao giữa trời, ngồi ở giữa ghế sô pha, mười mấy người trẻ tuổi đang náo loạn rất vui vẻ.
Cô ta nhuộm tóc thành màu đỏ rượu vang nổi bật, ngậm điếu thuốc lá nữ sĩ cháy được một phần ba, trong lòng còn ôm một người phụ nữ trang điểm đậm lòe loẹt.
Người trên bàn đang chơi xúc xắc, cô Kỳ tùy tay cầm lấy mấy con rồi ném ra: "Lớn, mở."
Xung quanh một trận ồn ào, cái chén úp được nhấc lên, số điểm chỉ có hai.
Kỳ Nhược Nghi thấy thế bĩu môi, không hứng thú xua tay, đám bạn bè vây quanh bên dưới cười ha ha, một đám người xông lên chia nhau số tiền vừa ném được của cô ta.
Mọi người ở đây ít nhiều đều uống chút rượu, Nhan Sơ lên lầu đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
Thấy cảnh tượng như vậy, nàng không khỏi nghĩ đến một từ: xa hoa trụy lạc.
Chàng trai áo khoác dẫn đường cho Nhan Sơ đến bên cạnh Kỳ Nhược Nghi, ghé tai Kỳ Nhược Nghi nhỏ giọng nói mấy câu, Kỳ Nhược Nghi nghiêng mắt liếc nhìn Nhan Sơ, khóe miệng lập tức cong lên, cười đón Nhan Sơ lại.
Nhan Sơ mặt không đổi sắc bước qua đám người, Kỳ Nhược Nghi đẩy mạnh người phụ nữ bên cạnh ra, nhường cho Nhan Sơ một chỗ ngồi, ý bảo nàng ngồi xuống.
Mấy người khác trên bàn cả nam lẫn nữ không hẹn mà cùng nhìn về phía này, cười hì hì xem náo nhiệt, người phụ nữ bị Kỳ Nhược Nghi vô cớ đẩy ra thì đứng bên cạnh vẻ mặt căm giận trừng mắt Nhan Sơ.
Nhan Sơ thì chẳng thèm nhìn cô ta, vẫn đối diện với Kỳ Nhược Nghi, ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, như thể bùng nổ một trận tia lửa.
Nàng và Kỳ Nhược Nghi tuy quen biết nhau, nhưng tổng cộng chưa gặp mặt mấy lần, lần trước vẫn là tháng 1 ở biệt thự của Kỳ Nhược Nghi tại thủ đô.
Mỗi lần gặp mặt, cảm giác Kỳ Nhược Nghi mang lại cho Nhan Sơ đều không giống nhau, lần này càng bộc lộ sự sắc sảo, thái độ cử chỉ tương đối ngạo mạn, hoàn toàn không cho nàng sắc mặt tốt, giống như cố tình nhắm vào nàng vậy.
Điều này khác xa so với những gì Tô Từ miêu tả, Nhan Sơ không khỏi lo lắng, cô Kỳ có thật sự nguyện ý giúp đỡ không, xem bộ dạng này, cô ta không thừa cơ hãm hại đã là tốt lắm rồi.
Thấy Nhan Sơ đứng im không nhúc nhích, Kỳ Nhược Nghi nhướn mày, cười một tiếng, giọng điệu lả lơi: "Em gái Tiểu Nhan, ngồi đi chứ."
"Cảm ơn." Nhan Sơ vẻ mặt bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh cô ta.
Kỳ Nhược Nghi quay mặt đi, lập tức mời bạn bè trên bàn tiếp tục ván tiếp theo, hơn nữa cố ý ôm lấy vai Nhan Sơ, cười nói: "Uống một ly?"
"Không cần." Nhan Sơ quả quyết từ chối.
Kỳ Nhược Nghi lại hỏi: "Vậy chơi một ván?"
Nhan Sơ: "Không chơi."
"Tính tình thật quật cường." Kỳ Nhược Nghi bỗng nhiên ghé sát Nhan Sơ, một hơi thở nồng nặc mùi rượu phả vào vành tai nàng.
Lời còn chưa dứt, sắc mặt cô ta lại đột nhiên trầm xuống, mượn tiếng ồn ào xung quanh che đậy, dùng giọng chỉ có hai người họ nghe thấy nói: "Bạn học nhỏ, nếu em chỉ thiếu tiền, hay là suy xét chơi với tôi một chút?"
Nhan Sơ trên mặt không có biểu cảm gì, trong lòng không khỏi hít một hơi.
Kỳ Nhược Nghi vậy mà lại nói ra những lời khó nghe như vậy.
"Cô Kỳ, xin cô tự trọng." Nàng bình tĩnh cụp mắt xuống, giọng điệu không chút gợn sóng.
"Tự trọng?" Kỳ Nhược Nghi cười khẩy một tiếng, không hề có ý muốn rời xa, ngược lại dán sát hơn, "Nếu cô dầu muối không ăn, vậy tôi nói thẳng, cô muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng rời xa Tô Từ?"
Đến thế mà còn nhịn được thì còn gì không nhịn được nữa.
Sắc mặt Nhan Sơ lạnh đi, đang định nổi giận, lại bị Kỳ Nhược Nghi cười ha hả cắt ngang: "Đừng vội phản bác tôi, cô xem, cô còn nhỏ, tương lai còn nhiều lựa chọn như vậy, hà tất phải treo cổ trên một cái cây?"
"Cô mới quen biết cô ấy bao lâu, cô thật sự có thể chắc chắn sau này mình sẽ không thay lòng? Tình yêu của trẻ con giống gió giống mưa, đến nhanh đi cũng nhanh, không bằng tiền mặt thật sự, tôi có thể trả cô 1 triệu."
Cô bé đột nhiên cầm lấy ly rượu uống dở trên bàn, xoảng một tiếng hất thẳng vào trán Kỳ Nhược Nghi.
Giống như bị nhấn nút tạm dừng của máy đ ĩa, toàn bộ cảnh tượng tức khắc im lặng, đám người ồn ào xung quanh từng người như bị sét đánh, trợn mắt há hốc mồm nhìn Nhan Sơ.
"Cô Kỳ, tỉnh rượu chưa?" Nhan Sơ đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Kỳ Nhược Nghi.
Nàng không hề bận tâm đ ến mặt mũi đối phương, cũng chẳng để ý đến đám người xung quanh đang há hốc mồm: "Nếu là trong phim truyền hình, nhân vật nói ra mấy câu vừa rồi của cô, cơ bản sống không quá một tập."
"Tuy rằng tôi có việc nhờ cô, nhưng cô thật cũng không cần kiêu ngạo như vậy, bởi vì cô là bạn của chị Tô, tôi mới nguyện ý tin tưởng cô, nhưng nếu cô muốn thừa dịp chị Tô đi thủ đô không có ở đây mà sau lưng cô ấy đâm dao, vậy đừng trách tôi xé rách mặt cô, dù hôm nay tôi không đi được, tôi cũng muốn cho chị Tô thấy rõ cô rốt cuộc là người vô lại đến mức nào!"
Nếu như việc hất rượu vừa rồi đã khiến mọi người ở đây chấn động, thì lúc này Nhan Sơ chỉ thẳng vào mũi Kỳ Nhược Nghi với khí thế hùng hổ dọa người càng khiến người ta trợn mắt há hốc mồm.
Kỳ Nhược Nghi và Nhan Sơ đối diện nhau, một góc quán bar yên tĩnh đến quỷ dị.
Vài giây sau, Kỳ Nhược Nghi dựa lưng vào ghế sô pha, vẻ mặt chán ghét bĩu môi: "Cô đi đi, dưới lầu có xe đưa cô."
Nói xong câu đó cô ta liền không nhìn Nhan Sơ nữa, đồng thời, có người bên cạnh đưa khăn nóng cho cô ta lau mặt.
Nhan Sơ không do dự, xoay người rời đi.
Ngoài quán bar quả nhiên đậu một chiếc xe hơi màu đen, bên cạnh xe đứng hai người đàn ông mặc vest đen cao lớn.
Thấy Nhan Sơ ra ngoài, họ đồng thời cúi người: "Cô Nhan, chúng tôi là vệ sĩ do cô Kỳ phái đến bảo vệ cô, thời gian tới chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm an toàn của cô, cho đến khi cô không cần chúng tôi nữa."
Nhan Sơ ngồi vào trong xe, hai vệ sĩ một người lái xe, một người ngồi ở ghế phụ, cẩn thận quan sát xung quanh.
Bị hai người kia dọa sợ, những ánh mắt khiến Nhan Sơ khó chịu trước đó lập tức thu liễm rất nhiều.
Xe hơi rời khỏi con phố xa hoa trụy lạc, hòa vào dòng xe cộ như nước chảy, hướng về biệt thự Lệ Cảnh êm đềm chạy tới.
Nửa tiếng sau, Nhan Sơ bình an về đến nhà.
Đóng cửa lại, đi vào huyền quan.
Nhan Sơ lấy điện thoại di động từ trong túi ra, lướt đến danh bạ, gửi cho Kỳ Nhược Nghi một tin nhắn.
Sau đó, nàng nhấn vào ghi âm, xóa đoạn ghi âm mới nhất.
*
Nửa tiếng trước còn ồn ào náo nhiệt, quán bar lúc này vậy mà đã vắng tanh, Kỳ Nhược Nghi thay một bộ quần áo khác, một mình ngồi ở lầu hai uống rượu giải sầu.
Màn hình điện thoại di động trên bàn sáng lên, là tin nhắn vừa rồi Nhan Sơ gửi đến, chỉ có hai chữ.
"Cảm ơn."