Lời Tỏ Tình Đầu Đông Của Em

Chương 71

"Vậy chị giúp em đặt vé máy bay nhé, ngày mai em mang theo giấy tờ tùy thân, sẽ có người đón em ra sân bay."

 

Người phụ nữ rất lo lắng cho sự an toàn của bạn nhỏ, sợ Nhan Sơ không tìm được đường đi lạc, nên luôn dặn dò tỉ mỉ, Nhan Sơ không cảm thấy phiền, ngược lại rất thích sự chăm sóc cẩn thận của người phụ nữ, mãi đến khi Tô Từ nói xong, nàng mới buồn cười trả lời: "Chị yên tâm đi mà, không sao đâu, em tự đi được."

 

Nàng dám một mình bỏ nhà trốn đi, vậy thì sao chuyện đi máy bay cũng gặp rắc rối được?

 

"Chị Tô nghỉ ngơi sớm đi nhé, nhớ rõ phải uống thuốc theo lời bác sĩ dặn." Nhan Sơ khuyên mãi mới khiến Tô Từ miễn cưỡng yên tâm, cúp điện thoại đã hơn chín rưỡi.

 

Cơn buồn ngủ của nàng tan biến hết, nghĩ đến ngày mai phải đi thủ đô, còn phải ra mắt bố mẹ Tô Từ, nàng liền không kìm được mà căng thẳng, vì thế giữa đêm dứt khoát bò dậy khỏi giường, tìm vali ra, bắt đầu thu dọn quần áo cho hai ngày nghỉ.

 

Một hồi bận rộn đến 11 giờ, điện thoại nhận được tin nhắn thông báo, là Tô Từ đã đặt vé máy bay cho nàng, hãng hàng không gửi thông tin chuyến bay.

 

Nhan Sơ mặt dày vô sỉ, gửi lại cho Tô Từ một tin nhắn "Yêu chị", không biết có phải bị sự nhiệt tình của Nhan Sơ dọa sợ hay không, người phụ nữ vậy mà hiếm thấy không trả lời Nhan Sơ bất cứ điều gì.

 

Bất quá hiện tại đang cao hứng, Nhan Sơ không hề để ý đến điều này, nàng kiểm kê xong những giấy tờ tùy thân cần mang theo, cuối cùng cũng có chút buồn ngủ, gối đầu lên những háo hức mơ màng chìm vào giấc ngủ.

 

Ngày hôm sau trời chưa sáng nàng đã tỉnh, miễn cưỡng ngủ được năm tiếng, tuy rằng không đủ giấc, nhưng cũng không ngủ lại được, nghĩ lát nữa có thể ngủ bù trên máy bay, nên nàng dậy sớm, lại lần nữa sắp xếp hành lý, đảm bảo những thứ cần mang đều đã mang đủ.

 

Nhưng xem đi xem lại, Nhan Sơ trước sau chỉ cảm thấy tạm được.

 

Một lát sau, nàng vỗ trán một cái, hoàn toàn tỉnh ngộ.

 

Nàng muốn đến nhà chị Tô ra mắt bác trai bác gái, lại không chuẩn bị quà, tay không mà đến, thật là quá thất lễ.

 

Nhưng tối qua mới quyết định hôm nay đi thủ đô, vé máy bay cũng đã đặt xong, thời gian trước mắt đã không kịp đi trung tâm thương mại chọn quà, nếu lùi chọn cách thứ 2 đến sân bay tùy tiện mua hai món, trông có vẻ không đủ thành ý, Nhan Sơ vì thế mặt mày ủ rũ, cuối cùng vẫn chỉ có thể cầu cứu Tô Từ từ xa.

 

Nghe Nhan Sơ buồn rầu nói xong, người phụ nữ ở đầu dây bên kia lại đáp bằng một tiếng cười khẽ thoải mái, giọng ôn tồn dỗ dành: "Được rồi, không cần lo lắng, đều là chuyện nhỏ, em yên tâm, bình an đến là được, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi chọn."

 

Tô Từ nói như vậy, Nhan Sơ liền buông xuống tâm trạng lo lắng, tiếp tục vui vẻ sắp xếp đồ đạc của mình, không lâu sau xe do Tô Từ phái đến đón nàng ra sân bay đã đến dưới lầu khu dân cư.

 

Nhan Sơ mang theo tâm trạng phức tạp vừa hồi hộp vừa mong chờ ngồi vào trong xe, đường thông thoáng, trước một giờ đã đến sân bay.

 

Hôm nay thời tiết quang đãng, nhìn ra xa không một gợn mây, thỉnh thoảng còn có gió nhẹ thổi qua, là một ngày thời tiết trong lành tốt đẹp.

 

Vốn định lên máy bay ngủ bù, nhưng không ngờ máy bay vừa cất cánh, Nhan Sơ càng không ngủ được, chỉ cần nghĩ đến hai tiếng sau nàng có thể nhìn thấy Tô Từ xa cách gần một tháng, Nhan Sơ hận không thể mọc thêm một đôi cánh, bay nhanh hơn mới tốt, đâu còn nửa phần buồn ngủ.

 

Cuối cùng, nàng xem xong một bộ phim trên máy bay, lại lật vài trang tạp chí, rốt cuộc chờ đến khi máy bay hạ cánh.

 

Nhan Sơ xách theo chiếc vali nhỏ của mình, bước chân nhanh nhẹn.

 

Nàng không phải lần đầu tiên đến thủ đô, nhưng đây là lần đầu tiên cảm thấy sân bay thủ đô thật sự rất lớn, trước kia cùng bạn học hoặc bố mẹ đến, vừa nói chuyện phiếm vừa đi, từ chỗ xuống máy bay đến bãi đỗ xe ngoài nhà ga sân bay, dường như cũng không tốn quá nhiều thời gian.

 

Nhưng hôm nay nàng đi một mình, chỉ cảm thấy hai cái chân căn bản không đủ dùng, một lòng một dạ chỉ muốn đi nhanh hơn một chút, thỉnh thoảng chạy chậm hai bước, cuối cùng cũng đến chỗ đón khách.

 

Từ rất xa, nàng đã nhận ra bóng dáng quen thuộc kia trong đám người.

 

Tô Từ hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi màu cà phê có họa tiết, phối với quần tây ống rộng màu xám đậm và một chiếc áo khoác dài màu trắng gạo, đứng ở chỗ đón khách tấp nập người qua lại, tự thành một khung cảnh đẹp đẽ, người đi ngang qua dù là nam hay nữ đều không nhịn được quay đầu lại.

 

Cô lái xe đến, sốt ruột đón người, nên không đeo kính, Nhan Sơ cảm thấy, chiếc kính kia đặc biệt hợp với khí chất của Tô Từ, tròng kính mỏng manh làm dịu đi ánh mắt có phần lạnh lùng của người phụ nữ, cho người ta cảm giác ôn tồn lễ độ.

 

Nhan Sơ chạy chậm tiến lên, không kìm được bước nhanh hơn, ước chừng còn mười mấy bước, nàng dứt khoát buông tay thả vali, tùy ý chạy vội, nhào thẳng vào vòng tay người phụ nữ.

 

Tô Từ từ xa thấy cô bé chạy về phía mình, trong mắt không kìm được lộ ra ý cười, đợi đến khi Nhan Sơ thuận lợi chạy ra khỏi chỗ đón khách, người phụ nữ cũng cất bước chủ động đón lấy, dang hai tay, ôm chặt lấy Nhan Sơ.

 

Người phụ nữ bị quán tính đẩy lùi hai bước, Nhan Sơ dụi mặt vào ngực cô ấy hít sâu, mùi hương gỗ tùng quen thuộc mà dịu dàng bao bọc lấy nàng trong nháy mắt, Nhan Sơ cảm thấy đây chính là hạnh phúc mà nàng mong muốn.

 

Hai người đẹp với phong cách khác biệt ôm nhau, hành khách qua lại không khỏi liếc mắt nhìn, Nhan Sơ đối với những ánh mắt này coi như không thấy, ôm đủ rồi mới hơi lùi lại phía sau, nhưng nắm tay Tô Từ không chịu buông lỏng.

 

Tô Từ cao hơn nàng ba cm, dưới chân lại đi một đôi giày cao gót mũi nhọn khoảng tám cm, cả người cao ráo, cao hơn Nhan Sơ chừng nửa cái đầu, bạn nhỏ phải hơi ngẩng đầu lên mới có thể đối diện với người phụ nữ.

 

Sau hai mươi ngày xa cách, vừa rời khỏi vòng tay quyến luyến này nàng đã không nhịn được ngẩng đầu cẩn thận quan sát sự thay đổi của người phụ nữ, sau đó nàng kinh ngạc phát hiện Tô Từ gầy đi hẳn một vòng.

 

"Chị Tô, có phải chị không ăn ngon ngủ ngon không?" Nhan Sơ sốt ruột đến mức dậm chân tại chỗ, trong giọng nói không tự chủ được mang theo một chút oán trách, "Ngày nào chị cũng nói em không biết chăm sóc bản thân, chị xem chị chăm sóc bản thân tốt đến nhường nào, gầy đến mức sắp tróc cả da rồi!"

 

Khi còn xa cách, vội vàng và lo lắng đều chuyển hóa thành tương tư, một mình chờ đợi cũng có thể từ từ tiêu hóa, nhưng một khi người trong lòng mong nhớ ở ngay bên cạnh, cảm xúc liền không chịu khống chế, Nhan Sơ bây giờ chính là như vậy.

 

Nhớ tới lời Tần Ngọc Anh nói, Tô Từ vì muốn về Phụ Đô trước ngày 1 tháng 5, không biết ngày đêm tăng ca làm việc, làm cơ thể suy nhược, còn phải đi bệnh viện truyền dịch, lòng Nhan Sơ như dao cắt, đột nhiên không kịp phòng ngừa liền đỏ hoe mắt.

 

"Ai da."

 

Cảm xúc của cô bé giống như thời tiết tháng sáu, nói mưa liền mưa, Tô Từ luống cuống tay chân.

 

Chuyện làm ăn ngoài xã hội cô có thể hùng biện với cả đám người, bất luận khách hàng, đối tác hay đối thủ cạnh tranh, xử lý đều thành thạo, nhưng đối mặt với cô gái nhỏ chưa đầy 18 tuổi trước mắt, cô lại không có chủ ý.

 

Tô Từ thở dài một hơi, không biết giải thích thế nào, liền không giải thích, cô dang hai tay ôm Nhan Sơ, dùng sức ôm chặt.

 

Nhan Sơ vùi mặt vào cổ cô, lâu đến một phút vẫn không nhúc nhích, những cảm xúc hỗn loạn từ từ bình tĩnh lại, nàng mượn vai người phụ nữ lau đi nước mắt ở khóe mắt, giọng khàn khàn lên án: "Chị nói không giữ lời, không được như vậy nữa."

 

Cô bé làm nũng luôn rất biết chừng mực, mỗi khi làm đều khiến Tô Từ cảm thấy nguôi ngoai, nhưng cũng không nhịn được vì sự hiểu chuyện của nàng mà đau lòng.

 

Nếu không phải lớn lên trong một gia đình đổ vỡ như vậy, nàng vốn có thể tùy ý bộc lộ cảm xúc hơn, nhưng cuộc sống quá sớm đã dạy nàng cách nhìn mặt đoán ý, quan tâm đ ến tâm trạng của người khác.

 

Muốn nắm chặt nàng trong lòng bàn tay, trộm giấu đi, muốn hứa cho nàng một tương lai tươi sáng không chút lo ngại.

 

"Chị sẽ không như vậy nữa, em đừng lo lắng." Người phụ nữ ôm chặt Nhan Sơ, ghé sát tai bạn nhỏ, nhẹ giọng nói.

 

Nhan Sơ gật đầu, hít hít mũi, lại nhân cơ hội cọ cọ vào cổ thơm ngát của người phụ nữ.

 

Cổ Tô Từ mẫn cảm bị Nhan Sơ cọ ngứa, cô mặt mang ý cười, bất đắc dĩ nói: "Chị nghi ngờ rằng em chỉ đang ăn đậu hũ của chị thôi."

 

"Ai da." Cô bé ngẩng mặt lên, nghịch ngợm cười nói, "Bị phát hiện rồi sao?"

 

Trên mặt nàng ý cười rạng rỡ, trừ khóe mắt hơi ửng đỏ, đã không còn dấu vết sắp khóc vừa rồi.

 

"Đồ quỷ nhỏ!" Tô Từ bật cười, vươn ngón trỏ chọc chọc vào chóp mũi Nhan Sơ, "Đi thôi, chẳng phải còn muốn mua quà sao?"

 

Cô buông Nhan Sơ ra, sau đó lại tự nhiên nắm tay nàng, tay trái không bị nắm thì chủ động nhận lấy chiếc vali nhỏ của cô bé.

 

Rời khỏi sân bay, Tô Từ lái xe đưa Nhan Sơ đến trung tâm thương mại, trên đường người phụ nữ và bạn nhỏ cẩn thận nói về sở thích của hai người lớn trong nhà, Nhan Sơ chọn hai chai rượu cho bố Tô Từ, mua một chiếc ấm dưỡng sinh cho Tần Ngọc Anh.

 

Tô Từ vốn định để Nhan Sơ chọn, sau đó cô trả tiền, ai ngờ cô bé ra vẻ trước mặt cô móc ra chiếc thẻ ngân hàng, thanh toán trơn tru.

 

Quay đầu lại Nhan Sơ cười hì hì liếc nhìn cô một cái, rất kiêu ngạo vênh váo: "Chị cho em chính là của em, đợi sau này em đi làm rồi, sẽ từ từ trả lại chị."

 

Lời này còn có nửa câu sau.

 

Trả không được, liền lấy thân báo đáp.

 

Cô gái nhỏ đắc ý dào dạt, thầm nghĩ: Sao mình lại thông minh như vậy chứ.

 

Người phụ nữ bị vẻ khoe khoang nhỏ bé của nàng chọc cười, không tranh với nàng, giúp xách đồ bỏ lên xe.

 

Trên đường lái xe về nhà Tô Từ, Nhan Sơ chợt lại căng thẳng, nàng hai tay bất an nắm chặt dây an toàn, hỏi người phụ nữ đang lái xe: "Chị Tô, bác trai bác gái có biết quan hệ của chúng ta không?"

 

Người phụ nữ nghe vậy nhướn mày, buồn cười nói: "Quan hệ của chúng ta thế nào?"

 

Nhan Sơ chậc một tiếng, nhăn cái mũi tinh tế cân nhắc tìm từ: "Chính là... Tuy rằng còn chưa xác lập quan hệ bạn gái nhưng trên thực tế không sai biệt lắm đã là quan hệ bạn gái rồi."

 

Lời này vòng vo, Nhan Sơ nói xong liền sặc một ngụm nước miếng.

 

Tô Từ không nhịn được cười thành tiếng.

 

"Phức tạp vậy sao?"

 

"Bằng không thì sao?" Nhan Sơ truy vấn, bỗng nhiên đầu óc lóe sáng, nghĩ ra một từ mới, "Bạn gái chuẩn luôn á!"

 

Bạn nhỏ thật là ngốc nghếch, người phụ nữ cười đến đôi mắt sau cặp kính cong cong như vầng trăng non.

 

"Ồ, cái này không quan trọng." Nhan Sơ phản ứng lại, Tô Từ cố ý lái sang chuyện khác, đang trêu chọc nàng đấy, nàng phát huy ưu thế tuổi tác, làm nũng nói, "Chị Tô, chị nói cho em biết đi mà, rốt cuộc bác trai bác gái có biết hay không?"

 

"À..." Người phụ nữ trầm ngâm vài giây, giọng rất nhẹ rất nhẹ mà trả lời, "Chị nói với họ, chị không có đạo đức, mặt dày vô sỉ, vừa lừa vừa gạt, dắt một bạn nhỏ vị thành niên về nhà."

 

Biểu cảm Nhan Sơ ngẩn ngơ, một vệt hồng từ bên tai bắt đầu lan ra, chỉ trong vài giây đã nhuộm đỏ cả khuôn mặt nàng.

 

"Chị Tô, chị quá phạm quy rồi!"

Bình Luận (0)
Comment