Bố mẹ Tô Từ sống ở nội thành phía tây thủ đô, là một khu tứ hợp viện (*) có chút tuổi.
(*) Khu tứ hợp viện là kiểu nhà truyền thống nổi tiếng ở Trung Quốc, đặc biệt phổ biến ở Bắc Kinh. Tên gọi "tứ hợp viện" nghĩa là "sân có bốn mặt bao quanh", vì kiểu nhà này được xây theo hình vuông hoặc hình chữ nhật, có bốn dãy nhà bao quanh một khoảng sân ở giữa: Phía chính (hướng Nam) thường là nhà lớn, dành cho trưởng bối. Hai bên là nhà phụ cho con cái hoặc khách. Phía Bắc là dãy phụ hoặc nhà bếp, nhà kho. Đây là kiểu nhà gắn liền với văn hóa sống quây quần, có tính riêng tư cao và thể hiện sự gắn kết gia đình.
Xe đi vào ngõ nhỏ, rẽ qua đầu ngõ, không lâu sau liền đến nơi.
Người phụ nữ đỗ xe ở bãi đất trống ngoài cửa lớn, gọi cô gái nhỏ ngồi ở ghế phụ lấy đồ xuống xe rồi đi gõ cửa, Nhan Sơ đi chuyến bay 8 giờ rưỡi sáng, hành trình hai tiếng rưỡi, lại cùng Tô Từ đi mua sắm ở trung tâm thương mại, trở về vừa đúng 12 giờ, vừa kịp bữa trưa.
Chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng chó sủa, Tô Từ cười nói trong nhà nuôi một con chó, là một con Golden Retriever lớn.
Mở cửa là dì Chu, người giúp việc trong nhà, thấy Tô Từ và Nhan Sơ, dì vui vẻ đón các cô vào nhà: "Tiểu thư, tiên sinh và phu nhân đều ở nhà chính, đợi các cô về ăn cơm đấy!"
Con Golden Retriever lớn đang bị buộc dây xích trong sân, thấy người đến hưng phấn lao tới, một cái lưỡi hồng nhạt dài thượt, nhưng cổ bị xích, nó chỉ có thể xoay vòng tại chỗ.
Tô Từ hàn huyên với dì Chu vài câu, dẫn Nhan Sơ thẳng đến nhà chính, trên đường giải thích với Nhan Sơ: "Dì Chu đến nhà chị 20 mấy năm rồi, hồi nhỏ dì thường đưa đón chị đi học, vẫn luôn gọi chị là tiểu thư, sửa không được."
Nhan Sơ nghe chỉ cảm thấy mới lạ, phối hợp với khung cảnh đậm chất năm tháng, trong nháy mắt có cảm giác xuyên không, thập phần hợp tình hợp cảnh.
Đợi hai người đến gần, con chó lớn nhảy nhót càng hăng say, Tô Từ đi tới vỗ vỗ cổ con Golden Retriever, ra lệnh "Ngồi xuống", rồi nói với Nhan Sơ: "Nó tên Tam Ngàn, hơi tăng động, sợ nó nhào vào em, lát nữa ăn cơm xong chúng ta cùng nhau dắt nó đi dạo."
Nhan Sơ chưa nuôi chó bao giờ, tò mò thật sự, nghe vậy cười đáp: "Vâng ạ."
Có lẽ là họ đi chậm rãi, vừa đi qua sân, còn chưa bước lên bậc thềm, hai vị phụ huynh trong phòng đã không ngồi yên, ra đón.
"Ba, mẹ." Tô Từ thấy họ, lập tức lên tiếng chào, đồng thời tránh ra nửa người, giới thiệu cô bé bên cạnh với bố mẹ, "Nhan Sơ, đặc biệt thông minh, là một bạn nhỏ lanh lợi."
Cô gái nhỏ nghe thấy lời này, theo bản năng trừng mắt liếc nhìn Tô Từ, rồi khi hai vị trưởng bối nhìn về phía mình vội vàng nghiêm mặt lại, nở nụ cười ngoan ngoãn vô hại chào họ: "Chào bác trai bác gái, các bác đợi lâu rồi ạ."
Tần Ngọc Anh là một mỹ nhân phương Đông điển hình, khí chất thục nhã, cử chỉ đoan trang, tuy đã ngoài năm mươi, nhưng bà bảo dưỡng rất tốt, trông vẫn chưa đến bốn mươi, đứng cạnh Tô Từ, dù gọi là chị em cũng không khiến người ta nghi ngờ.
Bố Tô Từ vóc dáng rất cao, tướng mạo anh tuấn, đặc biệt đôi mắt kia, giống Tô Từ như đúc.
Nhan Sơ nhìn thân thiện, nhưng chỉ là sắc mặt ông không được đẹp lắm, cau mày, giống như có ai đó thiếu tiền ông chưa trả, Nhan Sơ nơm nớp lo sợ rụt cổ lại, không dấu vết mà xích lại gần Tần Ngọc Anh có vẻ hiền lành hơn.
Sau này Nhan Sơ mới biết được, không phải Tô Nghĩa Tuân có ý kiến với nàng, mà là người đàn ông này quá câu nệ, không giỏi biểu đạt cảm xúc quan tâm.
Bởi vì nghe nói con gái mình dẫn người yêu về nhà, ông đặc biệt thay một bộ vest thẳng, lần đầu gặp mặt không biết nói gì cho phải, kết quả từ đầu đến cuối mặt mày nghiêm nghị, ít khi cười nói.
"Tốt tốt, mau, vào nhà ngồi." Tần Ngọc Anh mỉm cười nhìn Nhan Sơ, rất tự nhiên nắm tay nàng, dẫn hai người đến bàn ăn ngồi xuống.
Trên bàn cơm bày khoảng mười mấy món ăn, chỉ chờ Nhan Sơ hai người đến là có thể dùng bữa.
Tô Từ đặt chai rượu Nhan Sơ mua lên bàn, cười với Tô Nghĩa Tuân: "Ba, uống chút nhé? Rượu này là Tiểu Sơ mua tặng ba đấy."
Nhan Sơ nghe thấy giọng Tô Từ, trộm chú ý đến họ.
Tô Nghĩa Tuân mặt không biểu cảm hắng giọng, Nhan Sơ cho rằng ông không vui, không hài lòng, không muốn uống, đang thầm lo lắng, một lát sau, lại nghe ông mở miệng nói: "Vậy uống một chén đi."
Cô bé thầm thở phào nhẹ nhõm, hành động đó lại lọt vào trong mắt người phụ nữ, Tô Từ buồn cười, đáp lại nàng bằng một ánh mắt yên tâm, xoay người từ tủ bát lấy ra hai ly rượu trắng, cô và Tô Nghĩa Tuân mỗi người một ly.
Bên kia Tô Từ cùng Tô Nghĩa Tuân uống rượu, bên này Tần Ngọc Anh nhiệt tình gắp thức ăn cho bạn học Nhan, Nhan Sơ được sủng ái mà kinh hãi, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía Tô Từ, nhưng Tô Từ đang cùng Tô Nghĩa Tuân trò chuyện công việc, không thể tiếp nhận tín hiệu cầu cứu của bạn học Nhan.
"Tiểu Nhan, đây là lần đầu tiên cháu đến thủ đô sao?" Tần Ngọc Anh giọng điệu thân mật hỏi chuyện nhà, đồng thời gắp cho Nhan Sơ một miếng thịt kho tàu.
"Không ạ, trước đây cháu từng đến rồi." Nhan Sơ ngoan ngoãn cảm ơn, trả lời, "Có đôi khi là thi học sinh giỏi, còn có mấy lần là tham gia tập huấn."
Tần Ngọc Anh nghe vậy cười nói: "Vậy chắc là chưa được chơi vui vẻ, hai ngày này để A Từ dẫn cháu đi chơi khắp nơi."
Nhan Sơ ngoan ngoãn đáp lời: "Cảm ơn dì."
"Nghe nói thành tích của cháu rất tốt, có nghĩ đến sau này thi vào trường nào không?" Tần Ngọc Anh lại gắp cho Nhan Sơ một miếng sườn chua ngọt vào bát.
Tô Từ cũng nghe thấy những lời này, đặt chén rượu xuống nhìn về phía họ.
"Tạm thời cháu vẫn chưa nghĩ kỹ." Nhan Sơ dè dặt nói, tuy rằng trong lòng nàng đã có kế hoạch rõ ràng, nhưng Tần Ngọc Anh chủ động nhắc đến chuyện này, chắc chắn không phải chỉ là nói vu vơ.
Tần Ngọc Anh lại hỏi: "Vậy còn về hướng chuyên ngành thì sao? Cháu đã suy nghĩ chưa?"
Nhan Sơ nghĩ nghĩ rồi trả lời: "Có lẽ cháu sẽ học vật lý, cháu thích ngành học này."
"Vật lý à, không tệ, rất tốt." Tần Ngọc Anh cười gật đầu, "Thủ đô mình có trường đại học có khoa vật lý đứng đầu cả nước đấy, cháu xem Bội Đại thế nào? Hay là cháu định đi du học?"
Tuy rằng Tần Ngọc Anh nói năng ôn tồn nhỏ nhẹ, nhưng Nhan Sơ lại cảm thấy trên vai có chút áp lực.
Nghe giọng điệu này của dì Tần, có phải chị Tô đã khen thành tích học tập của nàng trước mặt dì, đến nỗi dì có ảo giác, dường như Bội Đại là trường mà nàng muốn thi là có thể đậu được vậy.
Huống hồ, trường đại học lý tưởng nhất trong lòng Nhan Sơ, thật ra không phải Bội Đại.
Nhưng nàng không biết mở lời thế nào.
Đúng lúc này, Tô Từ khẽ ho một tiếng, giọng điệu có chút oán trách gọi: "Mẹ."
Nhưng cô còn chưa kịp giải vây cho Nhan Sơ, Tần Ngọc Anh bỗng nhiên lớn tiếng dọa người: "Sao? Chẳng lẽ Tiểu Nhan học đại học ở đâu con cũng muốn quản? Mẹ nói chuyện với con bé một chút cũng không được sao? Con sao lại thế hả?"
Tô Từ: "......"
Nhan Sơ: "......" wow.
Lần đầu thấy Tô Từ bị lép vế, bạn học Nhan vô cùng kinh ngạc, đồng thời còn có vài phần hưng phấn khó hiểu, dáng vẻ chị Tô bị dỗi đến ngơ ngác cũng quá đáng yêu đi.
"Hừ, Tiểu Nhan, bác không để ý đến nó." Tần Ngọc Anh lại gắp cho Nhan Sơ một viên thịt, "Chúng ta nói chuyện của chúng ta."
Nghe thấy Tần Ngọc Anh nói như vậy, Nhan Sơ cúi đầu nhìn bát cơm của mình chất đầy thức ăn, đột nhiên ý thức được dì Tần vừa mới lặng lẽ không một tiếng động, không đánh mà thắng đã xử lý viện binh của nàng, thủ đoạn thật là cao minh.
Nàng lại nhìn về phía Tô Từ, thấy người phụ nữ nhún vai với nàng, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười bất đắc dĩ có chút thương xót ý bảo "tự cầu phúc đi", lại còn có vẻ vui sướng khi người gặp hoạ.
À, hóa ra mình là vai hề.
Bạn học Nhan bắt đầu đau đầu.
Bữa cơm kéo dài một tiếng, không khí về cơ bản hòa thuận vui vẻ, điều duy nhất khiến Nhan Sơ có chút khó xử là Tần Ngọc Anh trong lời nói đều lộ ra một ý tứ, hy vọng sau khi nàng tốt nghiệp cấp ba, sẽ cân nhắc đến thủ đô phát triển.
Nhan Sơ có thể cảm nhận được sự quan tâm chân thành của đối phương, bố mẹ Tô Từ không hề có ác ý với nàng, vì thế nàng cảm thấy vui vẻ, nhưng đồng thời cũng hơi nghi hoặc.
Tô Nghĩa Tuân uống hết gần hai ly rượu, có lẽ cảm thấy mình im lặng phá hỏng không khí, nên sau bữa cơm ông tự mình về phòng nghỉ trưa, dì Chu dọn dẹp bát đũa trên bàn, Tần Ngọc Anh vốn còn muốn kéo Nhan Sơ nói chuyện, bị Tô Từ lấy cớ muốn dẫn Nhan Sơ đi dạo với chó đuổi đi.
Tần Ngọc Anh trừng mắt nhìn cô một cái, bất quá không nài ép nữa, chỉ nói: "Ra ngoài chú ý an toàn."
"Yên tâm, biết rồi ạ." Tô Từ đáp, "Mẹ cũng nghỉ một lát đi, ngủ một giấc buổi chiều tỉnh táo hơn."
Cô nắm tay Nhan Sơ, ra sân tháo xích cho Tam Ngàn.
Tam Ngàn thấy người vô cùng hưng phấn, Tô Từ quát mấy tiếng nó mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, nhưng vẫn vẫy đuôi mạnh mẽ, dùng mũi ngửi tới ngửi lui.
Nhan Sơ vươn tay sờ đầu nó, chiếc mũi đen bóng của con chó cọ vào lòng bàn tay nàng, lạnh lẽo, ướt át, xúc cảm vi diệu.
Một giây lơ đãng, con chó lớn tại chỗ nhảy lên, cọ vào cằm Nhan Sơ.
"Á!" Cô gái nhỏ giật mình.
Tô Từ lập tức kéo lấy Tam Ngàn, bị dáng vẻ kinh hoảng lúng túng của Nhan Sơ chọc cười ha ha.
Bạn nhỏ bị cười đến ngượng ngùng, dậm dậm chân: "Chị Tô! Đừng cười nữa!"
"Ha ha ha ha ha!" Người phụ nữ làm ngơ.
Nhan Sơ thẹn quá hóa giận, nhào tới ôm lấy Tô Từ chọt lét cô, người phụ nữ cuối cùng cũng sợ, liên tục xin tha: "Sai rồi sai rồi, Tiểu Sơ, đừng, lát nữa vướng dây xích vào em đó!"
"Còn cười em nữa không?" Nhan Sơ tuy rằng dừng tay, nhưng ánh mắt vẫn rất "hung dữ".
"Không cười, thật mà." Người phụ nữ nói không cười, nhưng ý cười trong mắt không hề giảm bớt.
Nhan Sơ nhăn mũi, dùng sức hừ một tiếng để biểu lộ sự bất mãn của mình.
Hai người ấu trĩ rốt cuộc cũng ngừng lại, dắt chó đi dạo.
Ngoài đại viện có công viên, những người già nhàn rỗi thường tụ tập ở công viên chơi cờ nói chuyện phiếm, Tô Từ nhớ lại tình hình trên bàn ăn trưa, bất đắc dĩ thở dài: "Mẹ chị nói những điều đó em không cần để trong lòng."
"Hả?" Nhan Sơ trước không phản ứng lại, ngẩn người hai giây mới nghĩ kỹ Tô Từ chỉ cái gì, đáp, "Dì Tần tốt lắm ạ, những lời dì ấy khuyên em sẽ suy nghĩ kỹ."
Người phụ nữ hiếm khi lộ ra vẻ khó xử.
Nhan Sơ nhìn thấy, thầm nghĩ chuyện này quả nhiên không đơn giản, liền hỏi: "Chị Tô, em không hiểu lắm, có phải chị không muốn em thi vào Bội Đại không?"
"Sao có thể?" Tô Từ phản bác, "Chị chỉ không hy vọng những lời đó của họ làm lung lay ý định ban đầu của em, em muốn thi vào trường nào cũng được, mẹ chị sở dĩ hết lòng khuyên em vào Bội Đại, là muốn chị có thể về thủ đô làm việc."
"Chị Tô." Nhan Sơ chớp chớp mắt, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Tô Từ nhìn về phía nàng: "Ừ?"
Nhan Sơ mím môi, trực giác nói cho nàng biết câu hỏi tiếp theo của mình hơi nhạy cảm, nhưng nàng vẫn không nhịn được hỏi ra: "Chị Tô trước đây đi Phụ Đô, là vì Hạ Niệm sao?"
Người phụ nữ dừng bước, cụp mắt xuống.
Bạn học Tiểu Nhan hối hận, nàng cảm thấy chua xót.
Tô Từ càng im lặng, nàng càng chua xót.
Vài giây sau, người phụ nữ trả lời Nhan Sơ: "Không hoàn toàn là vậy."
Nhan Sơ không chớp mắt nhìn cô, rồi nghe cô nói: "Lúc ban đầu là vì nhà cậu ấy ở Phụ Đô, sau khi tốt nghiệp đại học muốn trở về, chị đi theo cậu ấy một thời gian, sau đó, bản thân chị cũng thích thành phố này."
"Nhưng mà..." Tô Từ thở ra một hơi.
Cô kéo kéo dây xích, không cho Tam Ngàn chạy trốn quá xa, rồi mới tiếp tục nói: "Nếu sau này em đến thủ đô học đại học, cân nhắc ở lại thủ đô phát triển, vậy chị sẽ mở một chi nhánh công ty ở thủ đô, mọi chuyện ở Phụ Đô sẽ giao hết cho Nhược Nghi xử lý."
Người phụ nữ nói đến nhẹ nhàng như mây gió, lại khiến Nhan Sơ suýt chút nữa quên cả hô hấp.