Nhan Sơ không biết mở một chi nhánh công ty đòi hỏi bao nhiêu tài lực, vật lực và thời gian, nhưng Tô Từ đã nói là sẽ làm, dù cô vẫn chưa chính thức đáp ứng việc Nhan Sơ theo đuổi mình, nhưng mỗi việc cô làm, mỗi kế hoạch trong lòng, đều có vị trí của Nhan Sơ.
Trong khoảnh khắc ấy, tim Nhan Sơ đập thình thịch như trống, cảm xúc nóng bỏng tràn đầy chiếm giữ mọi ngóc ngách trái tim, chút chua xót không thể dò xét kia không còn chỗ ẩn náu, chỉ có thể tán loạn bỏ chạy.
Nàng không kìm được nhào tới ôm lấy Tô Từ, hai cánh tay siết chặt, như muốn hòa tan đối phương vào cơ thể mình.
Tô Từ bị nàng đâm cho lùi lại một bước, suýt chút nữa tuột mất dây xích của Tam Ngàn.
Cô gái nhỏ kích động, người phụ nữ dung túng để nàng ôm, chỉ có bàn tay trái rảnh rỗi khẽ vuốt gáy Nhan Sơ.
Tam Ngàn hiếm khi ngoan ngoãn, ngồi im bên cạnh họ, dù không hiểu chủ nhân nói gì, nhưng nó có thể cảm nhận được tâm trạng của chủ nhân, đôi mắt đen láy sáng long lanh, há miệng ngây ngô cười.
Nhan Sơ ôm đủ rồi, ngẩng đầu lên từ trong lòng Tô Từ: "Em rất thích ôm chị, chị có thấy phiền em không?"
Câu hỏi này có hơi ngớ ngẩn, dù là cô gái nhỏ thông minh đến đâu khi rơi vào vòng xoáy tình yêu thì chỉ IQ cũng sẽ giảm, Tô Từ buồn cười nhéo nhéo mũi Nhan Sơ, trêu chọc: "Được tiện nghi còn khoe mẽ?"
Cô bé nhăn mũi, dùng chóp mũi cọ nhẹ vào tay Tô Từ như cún con, không chịu bỏ qua mà truy hỏi: "Có hay không?"
Người phụ nữ bật cười, bất đắc dĩ thở dài: "Không."
Nhan Sơ ôm chặt cô, trong lòng ngọt ngào như rót mật, ngoài miệng lại oán giận: "Thật qua loa!"
Tô Từ vuốt mái tóc rối của nàng, nhẹ nhàng chọc vào trán nàng: "Được một tấc lại muốn tiến một thước."
Nhan Sơ cười ha ha.
Hai người một chó đi dạo quanh công viên hai vòng, tốc độ không nhanh, nhưng vẫn ra chút mồ hôi.
Đi ngang qua quầy bán đồ ăn vặt, Nhan Sơ bảo Tô Từ đợi một lát, hai phút sau cầm que kem ra, bẻ làm đôi, một nửa đưa cho Tô Từ.
Ra khỏi nhà đã gần một tiếng, Tam Ngàn chơi đến tận hứng, mệt đến há miệng thở d ốc, Tô Từ cho nó uống chút nước, nghỉ ngơi một lát, sau đó quay đầu về nhà.
Hai người vai kề vai trở về, Nhan Sơ lại nhắc đến chủ đề trước đó, nói với người phụ nữ bên cạnh: "Trong kế hoạch của em, đại học không định xa nhà."
"Hả? Vì sao?" Tô Từ ngoài ý muốn với quyết định của Nhan Sơ.
Cô trước đây chưa từng nói với Nhan Sơ về chuyện này, bởi vì cô biết Nhan Sơ là một cô bé rất có chủ kiến, cô không muốn quan điểm và cái nhìn của mình ảnh hưởng đến phán đoán của Nhan Sơ, gây ra áp lực không đáng có cho nàng.
Nếu bạn nhỏ cần cô giúp đỡ, thông thường sẽ chủ động mở lời.
Trước khi Nhan Sơ nói cho cô quyết định này, cô thật ra cũng cho rằng Nhan Sơ có lẽ sẽ chọn Bội Đại.
Nhan Sơ m út một miếng vụn kem, châm chước một lát mới trả lời: "Chị Tô, chắc chị vẫn chưa biết, em có một em gái, em ấy tên là Nhan Vị, nhỏ hơn em ba tuổi."
Đây là lần đầu tiên nghe nói, Tô Từ đích xác không biết Nhan Sơ có em gái.
"Nhà em quản rất nghiêm, từ nhỏ em và em gái đã nương tựa lẫn nhau, nếu thành tích thi kém bị bố mẹ trách mắng, em ấy sẽ lặng lẽ ở bên cạnh em." Nhan Sơ nói, cảm xúc trùng xuống đá văng viên đá trên mặt đất.
"Lần này em bỏ nhà ra đi, có nghĩa là sau này em ấy sẽ phải một mình đối mặt với áp lực từ bố mẹ, em ấy còn đang học cấp hai, em không biết bố mẹ sẽ đối xử với em ấy thế nào, nhưng ít nhất trước khi vào đại học em ấy không có lựa chọn nào khác, chắc chắn sẽ bị hạn chế nghiêm khắc ở lại tỉnh nhà học."
"Việc em chọn cách bỏ đi tìm kiếm tự do, thật ra cũng coi như là một kiểu trốn tránh, đem áp lực vốn nên do chính em gánh vác trút lên vai em ấy, ở điểm này, em nợ em ấy rất nhiều."
Tô Từ im lặng lắng nghe, nghe vậy thở dài: "Cho nên, em muốn ở lại tỉnh nhà, dù không thể mang em ấy đi, nhưng có thể âm thầm giúp đỡ."
"Dạ." Nhan Sơ gật đầu, "Ít nhất, trước khi em ấy thi đậu đại học, nếu em có thể chăm sóc em ấy, có thể ở bên em ấy nhiều hơn, em muốn nhìn em ấy lớn lên, những tổn thương đã gây ra không thể bù đắp được, em không mong em ấy thông cảm cho em, nhưng em ấy vĩnh viễn là em gái của em."
Nàng nói chuyện mà cúi đầu nhìn mũi chân, không chú ý đến ánh mắt dịu dàng của người phụ nữ bên cạnh.
Đỉnh đầu cô gái nhỏ được ánh mặt trời chiếu sáng, một sợi tóc mềm mại nhuộm thành màu nâu nhạt, Tô Từ ngắm nhìn nàng hồi lâu, dùng giọng gần như không thể nghe thấy nói với nàng: "Em cũng chỉ là một đứa trẻ."
Cũng cần được bầu bạn, bước chân có thể chậm lại một chút, không cần vội vàng một mình gánh vác mọi thứ.
Có lẽ cô hiểu vì sao Nhan Sơ lại khác với những đứa trẻ cùng tuổi khác, trong nhà có anh chị em, lại là người lớn nhất, luôn quen với việc chăm sóc người khác, cứ thế mãi, tự nhiên sẽ trưởng thành hơn một chút.
Người phụ nữ chủ động nắm tay Nhan Sơ, khi Nhan Sơ quay đầu nhìn cô, cô khẽ mỉm cười với cô gái nhỏ.
Nhan Sơ nắm chặt tay cô, ngẩng khuôn mặt tươi cười nói: "Còn một lý do nữa."
Tô Từ khích lệ, hỏi nàng: "Gì vậy?"
"Bởi vì chị Tô." Nàng cười rạng rỡ, "Chị nói thích Phụ Đô, vậy em cũng thích Phụ Đô, em có thể gặp được chị Tô ở Phụ Đô, đó là may mắn mà thành phố này mang lại cho em."
Khi nói những lời này, nàng nhìn thẳng vào mắt Tô Từ, đôi mắt trong veo đen láy sáng ngời.
Vài giây sau, người phụ nữ bật cười, bình luận: "Hơi sến súa."
"Ha ha ha ha!" Nhan Sơ ôm cánh tay Tô Từ, cười nghiêng ngả.
Đợi hai người về đến nhà đã hơn nửa tiếng sau, Tô Từ muốn đi vệ sinh, dẫn Nhan Sơ đi ngang qua bếp, thấy Tần Ngọc Anh và dì Chu đều đang bận rộn trong bếp, liền hỏi: "Mẹ, dì Chu, hai người đang làm gì vậy?"
"Buổi tối ăn sủi cảo, làm nhân trước." Tần Ngọc Anh trả lời cô, rồi quay đầu hỏi Nhan Sơ bên cạnh, "Tiểu Nhan có kiêng gì không?"
Nhan Sơ chưa kịp đáp, Tô Từ đã rất tự nhiên mở miệng: "Không có, Tiểu Sơ dễ nuôi lắm, cho gì ăn nấy."
"Con nói cái gì vậy?" Tần Ngọc Anh trừng mắt nhìn cô, "Con coi con bé là mèo con chó con đấy à mà tùy tiện thế? Hơn nữa, mẹ hỏi con sao? Mẹ hỏi Tiểu Nhan, con đừng có nói."
Người phụ nữ lại bị mẹ mình mắng cho một trận, bất đắc dĩ vô cùng: "Cô Tần, mẹ có thể đừng có soi mói con nữa được không, trước mặt Tiểu Sơ chừa cho con chút mặt mũi đi mà."
"Con còn có mặt mũi à?" Tần Ngọc Anh chẳng thèm để ý cô, hỏi lại Nhan Sơ lần nữa, "Tiểu Nhan muốn ăn gì? Có kiêng gì không?"
Nhan Sơ mím môi, muốn cười nhưng lại không dám, nghiêng mắt trộm liếc nhìn Tô Từ, lúc này mới trả lời: "Không ạ, dì, cháu ăn gì cũng được."
"Ngoan thế cơ, bây giờ người trẻ tuổi như cháu không kén ăn ít lắm đấy, cháu không biết đâu, A Từ nhà bác nó kén ăn kinh khủng, rau chân vịt không ăn, rau cần không ăn, cải dầu không ăn, cà tím cũng không ăn, thịt mỡ không ăn, cá nhiều xương không ăn..."
"Mẹ!" Tô Từ dậm chân, kéo Nhan Sơ đi, "Sợ quá, mau trốn thôi."
Nhan Sơ không nhịn được, vừa chạy vừa cười ha ha.
Nàng nhớ lại lời Tần Ngọc Anh nói, hình như đúng là chưa từng thấy Tô Từ mua mấy thứ đó bao giờ.
Bất quá, Tần Ngọc Anh đối với Nhan Sơ thì hòa ái dễ gần, đối với Tô Từ thì mặt nặng mày nhẹ, có thể thấy bà vẫn để bụng chuyện Tô Từ không chịu về thủ đô.
Tuy rằng Tần Ngọc Anh không nói rõ, nhưng Tô Từ trong lòng chắc chắn cũng hiểu, Nhan Sơ không trực tiếp đề cập chuyện này, nhưng lại âm thầm ghi nhớ, cho dù sau này họ ở lại Phụ Đô, cũng muốn thường xuyên về thăm bố mẹ.
Tô Từ dẫn Nhan Sơ làm quen với phòng khách, căn phòng ngủ này nằm đối diện xéo với phòng của Tô Từ, diện tích không khác nhau nhiều, đồ đạc bày biện đầy đủ.
Dì Chu đã chuẩn bị sẵn giường nệm cho Nhan Sơ, trong tủ quần áo còn có vài bộ quần áo mới tinh, coi như Nhan Sơ không mang theo gì, cũng có thể trực tiếp vào ở.
"Bây giờ còn sớm, không có việc gì, em có thể nghỉ ngơi một lát trước." Tô Từ vuốt nhẹ tấm chăn cho Nhan Sơ, "Buổi tối ăn cơm xong có muốn đi đâu chơi không?"
Nhan Sơ nghĩ nghĩ, hỏi: "Buổi tối bác trai bác gái có kế hoạch gì không ạ?"
"Cô Tần chắc là sẽ ở nhà xem TV, ba chị có lẽ dẫn Tam Ngàn đi tìm bạn chơi cờ."
"Vậy em không đi chơi đâu, em ở nhà trò chuyện với dì."
Nhan Sơ vừa nói xong, Tô Từ giống như ngây người ra, một hồi lâu không đáp.
Mấy giây sau, người phụ nữ đột nhiên cười rộ lên: "Được."
Tối hôm trước không được nghỉ ngơi tốt, Nhan Sơ quả thật có chút mệt mỏi, rửa mặt qua loa một chút, nằm xuống giường, không lâu sau đã ngủ say.
Nàng ngủ một giấc quên trời quên đất, đến khi mơ màng tỉnh lại, đã là năm giờ rưỡi chiều.
Mặc quần áo xong ra khỏi phòng ngủ, Nhan Sơ có chút khát nước, nhưng nhà quá lớn, còn chưa đến phòng khách, đã đi ngang qua bếp, nghe thấy bên trong ẩn ẩn truyền ra tiếng hai người nói chuyện.
"Con với con bé trước kia, tên Hạ gì đó." Người nói chính là Tần Ngọc Anh.
Tô Từ bất đắc dĩ trả lời: "Hạ Niệm."
"Đúng vậy, Hạ Niệm." Tần Ngọc Anh bất mãn oán giận, "Sớm bảo con cái con bé Hạ Niệm đó không ra gì, hai đứa quen nhau bao nhiêu năm như vậy, nó còn chưa từng đến nhà mình mình chơi một lần, năm nào cũng để con một mình về nhà ăn Tết, thật là quá đáng."
Tô Từ ngắt lời bà: "Mẹ, con với cậu ấy chia tay rồi, mẹ đừng nói nữa."
"Con còn bênh nó!" Tần Ngọc Anh hận rèn sắt không thành thép, "Con đúng là trông thì ghê gớm, hổ giấy, y như bố con, bị bắt nạt cũng không hé răng, chỉ biết nhường nhịn, lùi bước, như vậy mà cũng nhịn được, con tưởng con là Ninja Rùa chắc?!"
Người phụ nữ ủ rũ cụp đuôi, im lặng chịu trận. Dù lớn tuổi đến đâu, có thành tựu thế nào, trong mắt bố mẹ, cô vẫn là đứa con không làm người ta bớt lo.
"Mẹ thấy Tiểu Nhan không tệ, đứa bé này dễ thương, rất có phong thái của mẹ hồi xưa." Tần Ngọc Anh nói, đột nhiên chuyển chủ đề, nhắc đến Nhan Sơ.
"Tuy rằng tuổi còn hơi nhỏ, bất quá cũng không sao, ai quy định tuổi nhỏ thì không chung tình?" Tần Ngọc Anh lải nhải, tự hỏi tự đáp, "Mẹ với bố con cũng là yêu nhau từ cấp ba, cùng nhau thi đại học, tốt nghiệp liền kết hôn, chẳng phải cũng bao nhiêu năm rồi sao?"
"Mẹ nói đúng." Tô Từ gật đầu phụ họa.
"Đúng cái gì mà đúng?!" Cô Tần lại quen thói phản bác Tô Từ.
Tô Từ cực kì đau đầu không biết làm gì, nghe vậy nhỏ giọng nói: "Chúng con còn chưa xác định quan hệ đâu..."
Tần Ngọc Anh chọc vào trán cô: "Vậy con còn không nhanh lên, không sợ người ta chạy mất à?"
Tô Từ dở khóc dở cười: "Em ấy sẽ không."
Tần Ngọc Anh tặng cho Tô Từ một câu châm chọc không thương tiếc: "Con nói chắc như đinh đóng cột ấy nhỉ, cứ tưởng người ta tiếc con lắm chắc? Tô Từ, mẹ nói cho con biết, con đừng thấy người ta nhỏ tuổi hơn con mà bắt nạt, con mà dám bắt nạt Tiểu Nhan mẹ xử lý con!"
Người phụ nữ bị dỗi đến không còn lời nào phản bác, liên tục lùi bước: "Mẹ, mẹ đừng có bị em ấy lừa, em ấy ranh ma lắm, không bắt nạt con đã là tốt rồi, đâu đến lượt con bắt nạt nó?"
"Thật không?" Tần Ngọc Anh chậc một tiếng, rồi quay đầu nhìn về phía cửa bếp, lớn tiếng nói, "Tiểu Nhan, cháu nghe thấy không? Nó mách với bác là cháu bắt nạt nó đấy!"
Người phụ nữ bỗng dưng quay đầu lại, cùng Nhan Sơ đang cười tủm tỉm bốn mắt nhìn nhau.
Tô Từ: "......"