Lời Tỏ Tình Đầu Đông Của Em

Chương 76

Một lần lạ, hai lần quen, tối hôm trước còn lén lút, ngày hôm sau vừa qua chín giờ, Nhan Sơ đã rất thuần thục lẻn vào phòng Tô Từ, quang minh chính đại trở thành gối ôm của Tô Từ.

 

Ba Tô và mẹ Tô đối với những hành động nhỏ nhặt này của họ đã thành quen, mở một mắt nhắm một mắt cho qua.

 

Kỳ nghỉ lễ vui vẻ ngắn ngủi thoáng chốc trôi qua, ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Tô Từ và Nhan Sơ từ biệt ba mẹ, ngồi máy bay hai tiếng rưỡi trở lại Phụ Đô, xuống máy bay, hai người bắt xe về nhà.

 

Thời gian đã quá giờ cơm bình thường hơn một tiếng, họ tùy tiện tìm một quán ăn no bụng bên ngoài khu dân cư, về đến nhà đã hơn tám giờ.

 

Vào nhà thay giày, Nhan Sơ thả chiếc vali hành lý xuống, vui vẻ xoay người nhảy lên, ôm chặt lấy người phụ nữ phía sau.

 

Tô Từ bị nàng lao vào suýt chút nữa loạng choạng ngã, lưng dựa vào ván cửa, nguy hiểm lắm mới đứng vững, bất đắc dĩ nói: "Vui vậy sao?"

 

"Haha, vui lắm ạ."

 

Khuôn mặt nhỏ của Nhan Sơ đỏ bừng, ôm Tô Từ không buông tay, như thể ôm chưa đủ.

 

"Sao thế?" Người phụ nữ buồn cười nhìn nàng, "Đi thủ đô làm em chịu ấm ức à? Về đây thì vui?"

 

Nhan Sơ lắc đầu, siết chặt Tô Từ vào cánh cửa sau lưng, nâng mặt người phụ nữ lên, vô cùng nghiêm túc nói: "Kia không giống nhau."

 

"Chỗ nào không giống nhau?" Tô Từ biết rõ còn hỏi.

 

"Đó là nhà bác trai bác gái, cũng là nhà chị, sau này còn sẽ là nhà em, nhưng ít nhất bây giờ không thuộc về em." Nhan Sơ chắc chắn nói, "Nhưng nơi này, là nhà của chúng ta, chỉ có hai chúng ta."

 

"Không biết xấu hổ." Người phụ nữ cười dỗi nàng, "Chị là chủ nhà, em chỉ là khách trọ."

 

Giấy dán cửa sổ đã thủng, nhưng quan hệ vẫn chưa xác định.

 

Nhan Sơ nghe vậy không giận, cười theo: "Vậy em mặc kệ, mặt mũi là cái gì? Ba tấc da mặt có quan trọng bằng bạn gái không?"

 

Tô Từ đẩy cái đầu nhỏ đang tiến sát lại gần, hừ nói: "Ai là bạn gái em?"

 

Nhan Sơ không chịu thua, vẫn ôm cô ấy, cười hì hì nói: "Ai hỏi em câu này thì người đó là, không phải cũng không sao, đằng nào cũng tốt, em là bạn gái chị, tự phong."

 

Người phụ nữ nhịn không được cười: "Em đúng là giỏi tính toán, thế nào cũng không thiệt."

 

"Đúng rồi, quá khen quá khen." Nhan Sơ cười đến mắt cong cong, ỷ vào Tô Từ cưng chiều, vênh váo nói, "Em thực tập một thời gian đã, dù sao sớm muộn gì cũng muốn chuyển lên chính thức."

 

Tô Từ nhướn một bên lông mày, nhìn bạn nhỏ đang ra sức khoe khoang, nhàn nhạt cười nói: "Vậy cái việc chuyển chính thức sớm hay muộn của em, không phải do bà chủ quyết định sao?"

 

Bạn nhỏ ngơ ngác, Tô Từ liền đẩy nàng ra: "Mau tránh ra, giày chị còn chưa thay."

 

Người phụ nữ thay đôi giày cao gót, chậm rãi đi vào phòng ngủ chính, trước khi Nhan Sơ theo vào, "phanh" một tiếng đóng cửa phòng lại.

 

"Oa! Chị Tô!" Cô gái nhỏ hậu tri hậu giác nhận ra mình chơi lớn, đáng thương hề hề gõ cửa, "Chị Tô, em sai rồi, chị cho em vào đi mà!"

 

"Em ngù bên kia đi." Giọng Tô Từ vọng ra từ sau cánh cửa, mơ hồ.

 

Lời này lọt vào tai cô bé, tự động dịch thành: "Cho em chừa cái tật đắc ý!"

 

Nhan Sơ mất hết hy vọng, hóa đá tại chỗ.

 

Dù sự thật có như lời nàng nói, nàng cũng không nên không màng đến da mặt mỏng của Tô Từ mà nói toạc ra, thế này thì hay rồi, người phụ nữ giận tím mặt, việc "chuyển chính thức" của nàng lại chậm thêm mấy ngày.

 

Nhan Sơ khổ sở đứng ngoài cửa hai phút, thấy dáng vẻ Tô Từ đã quyết tâm, không định mở cửa cho nàng.

 

Một lát sau, bên trong phòng ngủ còn truyền ra tiếng cửa phòng tắm bị đóng lại.

 

Bạn nhỏ ủ rũ cụp đuôi dán vào ván cửa, tin rằng mình hết hy vọng vào phòng rồi mới bất đắc dĩ trở về phòng khách, lấy đồ tắm, rồi chui vào nhà vệ sinh tắm rửa.

 

Tắm xong ra ngoài đã gần chín giờ, Nhan Sơ trộm mở cửa nhìn phòng ngủ chính, cửa vẫn đóng im ỉm.

 

Nhan Sơ nhăn mũi, ý nghĩ vừa lóe lên, đã có chủ ý.

 

Nàng vẫn mặc nửa thân áo ngủ như trước, cúc áo cài lỏng lẻo, trùm khăn lên đầu rồi đi gõ cửa phòng Tô Từ, đối phương không trả lời, nàng liền lớn tiếng nói: "Chị Tô, em không có máy sấy."

 

Hai giây sau, tiếng bước chân vang lên, Tô Từ cầm chiếc máy sấy tóc mở cửa, đưa cho nàng.

 

Nhan Sơ ngoan ngoãn nhận lấy, cũng không nhân cơ hội đẩy cửa vào, cầm máy sấy tóc đi luôn.

 

Sấy tóc đến gần khô khoảng hơn mười phút, nàng lại đi gõ cửa phòng ngủ chính, nói muốn trả máy sấy tóc.

 

Người phụ nữ mở cửa nhưng không nhận đồ trong tay nàng, chỉ khoanh tay dựa vào cửa, nghiêng người tựa vào khung cửa, vẻ mặt cười như không cười nhìn nàng: "Lát nữa còn muốn tìm lý do gì đến gõ cửa nữa?"

 

Cô bé ngây thơ trả lời: "Lát nữa em hâm ly sữa bò mang cho chị."

 

Tô Từ bị Nhan Sơ chọc cười, vất vả lắm mới nhịn được, lại hỏi: "Vậy nếu sữa bò cũng không được thì sao?"

 

Nhan Sơ bĩu môi lẩm bẩm: "Vậy em chỉ có thể giả vờ cảm cúm phát sốt ho sù sụ xem có dùng được không."

 

"Thật là!" Tô Từ vừa tức vừa buồn cười, khẽ gõ ngón tay lên trán Nhan Sơ, "Nói năng linh tinh gì đấy? Em không thể nói chuyện cho đàng hoàng à?"

 

Cô ấy thật sự là hết cách với cô gái nhỏ này.

 

Nhan Sơ hiếm khi bị Tô Từ trách mắng, nhưng nàng không hề buồn bã, người phụ nữ vừa mở cửa đã mềm lòng rồi.

 

"Hì hì." Nàng mạnh dạn tiến lại gần, ôm ngang lấy Tô Từ, giọng mềm mại nũng nịu, "Chị Tô, em sai rồi mà, chị đừng giận."

 

Tô Từ rốt cuộc không thể nhẫn tâm với nàng, huống hồ cô vốn không hề tức giận, cô bé vặn vẹo trong lòng ng ực cô, lay lay cánh tay cô cầu xin tha thứ, cô đến vẻ mặt nghiêm túc cũng khó mà giữ được.

 

Nhưng ai bảo cô lại chịu thua cái điệu bộ này của Nhan Sơ.

 

"Được rồi, cứng đầu." Người phụ nữ nhẹ nhàng nhéo tai Nhan Sơ, "Tóc còn chưa khô đã chạy đến còn bị cảm lạnh, thật tưởng mình trẻ khỏe nên thân thể làm bằng sắt hả?"

 

Cô ấy kéo Nhan Sơ vào nhà, cắm lại máy sấy tóc, vén những sợi tóc mềm mại của Nhan Sơ ra, đưa hơi ấm vào giữa những sợi tóc còn ẩm ướt.

 

Nhan Sơ hưởng thụ sự chăm sóc của người phụ nữ, không biết nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên không nhịn được cười.

 

"Em cười cái gì đấy?" Người phụ nữ giọng trách móc hỏi nàng.

 

Khóe miệng Nhan Sơ hơi hơi nhếch lên, trong mắt cũng ngập tràn ý cười: "Chị Tô, chị không thấy giọng điệu vừa rồi của chị giống dì Tần lắm sao?"

 

"Hả?" Tô Từ hơi ngạc nhiên.

 

Nhưng nghĩ lại, hình như... đúng là có hơi giống.

 

Có lẽ là về nhà ở một thời gian, ngày nào cũng bị Tần Ngọc Anh cằn nhằn, trêu chọc, cô ấy cũng mưa dầm thấm đất, chịu ảnh hưởng của Tần Ngọc Anh, lây nhiễm thói quen nói chuyện của cô Tần.

 

Người phụ nữ không khỏi bật cười, chọc chọc trán Nhan Sơ, hừ nói: "Chỉ có em là lanh lợi."

 

Nhan Sơ cười toe toét vui vẻ, đợi tóc hoàn toàn khô, không đợi Tô Từ cất máy sấy tóc, nàng đã rất tự giác chui vào trong chăn.

 

Tô Từ vừa mới thay ga giường và vỏ chăn mới, trong chăn còn có mùi hương của ánh nắng mặt trời.

 

Cô bé rúc rích trong chăn, một mình cũng chơi đến vui vẻ vô cùng, đợi Tô Từ thu dọn xong đi đến ngồi xuống bên kia giường, Nhan Sơ liền từ dưới chăn thò đầu ra, ôm lấy eo người phụ nữ.

 

"Đừng nghịch." Tô Từ vỗ vỗ tay nàng, "Ngày mai còn phải dậy sớm, nên ngủ thôi."

 

Tuy rằng thời gian so với ngày thường hơi sớm, nhưng ngồi máy bay hơn hai tiếng, khó tránh khỏi mệt mỏi, lúc này cô ấy đã có chút buồn ngủ.

 

Nhan Sơ vẫn ôm chặt cô ấy, chớp đôi mắt dò hỏi: "Chị Tô, ngày mai chúng ta đi siêu thị được không?"

 

"Sao vậy?" Người phụ nữ quay đầu lại hỏi nàng, "Thiếu thứ gì à?"

 

"Vâng, thiếu." Nhan Sơ gật đầu, "Thiếu đủ thứ."

 

Tô Từ không nghi ngờ gì, cũng không truy hỏi, chỉ nói: "Được, xem ngày mai có bận không, nếu tan làm đúng giờ, chị sẽ đón em tan học, sau đó đi siêu thị."

 

"Chị Tô, chị thật sự tốt quá." Nhan Sơ nhào tới, nhanh như chớp hôn lên mặt người phụ nữ một cái, sau đó trở về vị trí của mình, ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ.

 

Bất ngờ bị đánh lén, người phụ nữ theo bản năng che mặt, quay đầu thấy Nhan Sơ trốn trong chăn, chỉ từ mép chăn lộ ra đôi mắt đen láy tinh nghịch, bất đắc dĩ cười cười, dung túng cô bé làm càn, giơ tay tắt đèn lớn trong phòng.

 

Ánh đèn vừa tắt, tầm nhìn liền tối sầm lại, đèn ngủ đầu giường hắt ra ánh sáng cam nhạt dịu nhẹ, chiếu lên dáng người yểu điệu quyến rũ của người phụ nữ.

 

Ánh mắt không tự chủ được bị thu hút, Nhan Sơ nhìn theo đường vai mềm mại của Tô Từ xuống dưới, thấy người phụ nữ bên cạnh động tác nhẹ nhàng nhấc tấm chăn mỏng, cánh tay thon dài theo đó mà nâng lên rồi buông xuống.

 

Nàng nhớ đến vết thương ở khuỷu tay Tô Từ, trong lòng không kìm được mà nảy ra những ý tưởng táo bạo.

 

Muốn vén tay áo người phụ nữ lên, nhìn làn da trắng nõn mịn màng dưới lớp áo ngủ tơ tằm, khẽ lộ ra vết sẹo nhạt màu kia, giống như dưới bầu trời sao đêm trước, mạo phạm tiến đến, hôn lên mặt trong khuỷu tay người phụ nữ.

 

Đêm đó ánh đèn trong sân mờ ảo, vẻ mặt Tô Từ thoáng hiện khi bị nàng hôn, nhanh đến mức gần như không thể nắm bắt, nhưng vẫn bị đôi mắt tinh tường của nàng nhìn thấy.

 

Chỉ một cái liếc mắt cũng khó lòng quên được.

 

Người phụ nữ lại tiện tay tắt đèn đầu giường, chậm rãi nằm xuống bên cạnh nàng, cổ áo ngủ hơi hé ra, mơ hồ có thể thấy được xương quai xanh hình chữ nhất.

 

Nhan Sơ khẽ nuốt nước bọt, dời mắt đi, hít sâu một hơi, cố gắng đè nén những ý nghĩ xằng bậy đang trỗi dậy mạnh mẽ.

 

Kỳ thật, chính nàng cũng không rõ ý nghĩ của mình, chỉ là trực giác mách bảo, không thể tiếp tục nghĩ sâu hơn nữa.

 

Vài phút sau, Tô Từ trở mình, tự nhiên duỗi tay ôm Nhan Sơ vào lòng, chuẩn bị đi vào giấc ngủ như thường lệ.

 

Khoảng cách giữa hai người rất nhỏ, chỉ có khuỷu tay Tô Từ nhẹ nhàng đặt lên eo Nhan Sơ, tư thế ôm này rất ái muội, cô bé chỉ cần hơi lùi về phía sau một chút, lưng nàng sẽ dán lên ngực mềm mại của người phụ nữ.

 

Chỉ nghĩ đến vậy thôi, nàng đã cảm thấy lưng ngứa ran, như thể đã cảm nhận được hơi ấm cơ thể đối phương xuyên qua lớp vải mỏng, k1ch thích các dây thần kinh của nàng.

 

Ý niệm muốn làm bậy nảy sinh trong lòng nàng, nhưng tứ chi nàng cứng đờ, không dám động đậy dù chỉ một chút, sợ người phía sau cảm thấy nhịp tim ngày càng dồn dập và những ý nghĩ muốn chạy trốn khỏi sự kiềm chế của nàng.

 

"Chị Tô." Thanh âm rất nhỏ, như sợ bị ai nghe thấy.

 

Trong phòng vẫn yên tĩnh, Tô Từ phía sau không đáp lời.

 

Nàng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó động tác rất nhẹ nhàng lật người lại, mặt hướng về phía Tô Từ, nương theo chút ánh sáng mờ ảo trong bóng đêm nhìn kỹ khuôn mặt ngủ say của người phụ nữ.

 

Ánh mắt theo chiếc cằm mềm mại trôi xuống, hoàn toàn rơi vào cổ áo rộng thùng thình.

 

Đầu lưỡi khẽ li3m đôi môi khô khốc, cổ họng nghẹn lại, hơi thở càng thêm nhẹ nhàng uyển chuyển.

 

Nàng muốn...

 

Nhan Sơ nín thở, rón rén như kẻ trộm tiến lại gần, nhịp tim vốn đã loạn xạ lại càng thêm dồn dập, nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi cổ họng nàng.

 

Mười cm, năm cm... Mắt thấy môi nàng sắp chạm vào làn da người phụ nữ.

 

Ngay sau đó, Tô Từ động đậy.

 

Trong lòng giật thót một cái, Nhan Sơ vội vàng nhắm mắt lại.

 

Tiếng động nhẹ nhàng rào rào rất nhanh qua đi, nàng lại lặng lẽ mở một mắt, người phụ nữ đã lật người đi, chỉ để lại một cái gáy im lặng đối diện nàng.

 

Nhan Sơ: "......"

Bình Luận (0)
Comment