Đêm qua quá phấn khích, Nhan Sơ không dám lộn xộn, miễn cưỡng dỗ mình vào giấc ngủ, nửa đêm trước ý thức vẫn mơ màng, không biết cụ thể khi nào mới thực sự ngủ say.
Sáng hôm sau mở mắt ra, nàng cảm thấy cả người đều không thoải mái.
Rõ ràng ngủ rất lâu, nhưng nàng lại cảm thấy rất mệt, nghe thấy tiếng chuông báo thức, phản ứng đầu tiên là ấn tắt nó.
Nhưng yêu cầu dậy sớm không chỉ của riêng nàng, người phụ nữ bên cạnh đêm qua đặt đồng hồ báo thức sớm hơn nàng năm phút, cho nên khi Nhan Sơ tỉnh dậy, Tô Từ đã đứng ở mép giường thay quần áo.
Lúc trước khi họ mới ở chung, Tô Từ còn đến nhà vệ sinh riêng để thay đồ, thời gian lâu rồi, liền không còn nhiều kiêng kỵ như vậy, bỏ qua những bước rườm rà sau khi tỉnh giấc, liền để Nhan Sơ có thể ngắm nhìn vài phút trong cơn buồn ngủ mơ màng.
Dáng người người phụ nữ đặc biệt đẹp, cao gầy, cân đối, chiếc áo ngủ mỏng manh trượt xuống từ vai, những đường cong quyến rũ theo đó mà nở rộ.
Vì yêu thích vận động, duy trì tần suất tập thể hình nhất định, lưng trần của Tô Từ không có chút mỡ thừa, chắc chắn bụng nhỏ cũng rất phẳng, có lẽ còn có cả cơ bụng số 11.
Chỉ nghĩ đến thôi, Nhan Sơ đã cảm thấy mình sắp ch ảy nước miếng.
"Còn muốn ngủ thêm một lát nữa không?" Người phụ nữ quay lưng về phía nàng mặc xong áo sơ mi, vừa cài cúc vừa xoay người lại, làn da trắng như tuyết dưới cổ áo hơi rộng mở.
Nhưng khi chiếc cúc áo thứ hai được cài gọn gàng, khung cảnh tươi đẹp kia cũng biến mất.
"Không ngủ nữa ạ." Nhan Sơ nắm lấy mép chăn, đôi mắt đen láy không chớp nhìn chằm chằm Tô Từ, thẳng thắn cảm thán, "Chị Tô ơi, dáng người chị đẹp quá."
Người phụ nữ mỉm cười xoa đầu nàng, không đáp lời, chỉ nói: "Dậy rồi thì mau đứng lên mặc quần áo đi."
"Vâng ạ." Nhan Sơ đáp lời, vén chăn ngồi dậy.
Chiếc áo ngủ trên người nàng rất rộng thùng thình, cổ áo rộng mở lệch sang bên trái, lộ ra hơn nửa bờ vai trắng nõn và một đoạn xương quai xanh nhỏ.
Ánh mắt người phụ nữ hơi tối lại, ra vẻ bình thường lùi ra xa một chút: "Chị ra ngoài trước, khoảng 15 phút nữa ăn sáng."
Nói xong, cô xoay người rời khỏi phòng, tiện tay nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Nhan Sơ ngồi trên giường ngẩn người một lát, qua hai phút mới lề mề đứng dậy mặc quần áo.
Đợi nàng rửa mặt xong đi vào phòng ăn, bát đ ĩa đã bày lên bàn, mỗi người một chiếc sandwich, một ly sữa bò và một đ ĩa salad hoa quả, đơn giản mà đầy đủ dinh dưỡng.
Tô Từ lái xe đưa Nhan Sơ đến trường học, bạn nhỏ xuống xe trước còn đòi cô ấyh một cái ôm, nhân cơ hội hôn nhẹ lên má Tô Từ một cái.
Kỳ nghỉ lễ kết thúc, các bạn học trong lớp vẫn còn đắm chìm trong niềm vui ngày nghỉ, không khí trong phòng học đặc biệt náo nhiệt, khi cô chủ nhiệm lớp cầm một chồng bài kiểm tra trắng bước vào phòng học, phía dưới lập tức một mảnh than thở kêu la thảm thiết.
Nhưng những việc này đối với Nhan Sơ mà nói không hề ảnh hưởng, nàng từng bước nghe giảng bài, làm bài tập, thỉnh thoảng Trình Dư Mạt sẽ đến trước mặt nàng huơ tay một chút, tùy tiện nói vài câu, chớp mắt đã đến tiết học cuối cùng buổi chiều.
Nội tâm học bá bình tĩnh không gợn sóng cũng sắp đến 5 phút trước khi tan học bắt đầu xao động, liên tục thất thần, cũng may bài tập cô giáo giao nàng đã làm xong trước, dù tâm trí có hơi mơ hồ, giáo viên bộ môn cũng sẽ không truy cứu.
Chuông tan học vừa reo, Nhan Sơ nắm lấy cặp sách đi ngay, thế mà là học sinh đầu tiên rời khỏi phòng học trong lớp.
Xe người phụ nữ quả nhiên đã dừng ở ven đường, Nhan Sơ ngồi vào ghế phụ, tùy tay ném cặp sách ra ghế sau, quay đầu cười với Tô Từ: "Sao chị đến sớm vậy ạ? Em tưởng phải đợi một lát nữa chứ."
Tô Từ vươn tay vén mái tóc rủ xuống trán nàng ra sau tai, nghe vậy trả lời: "Công ty không có nhiều việc, nên về sớm, hôm nay không đi cùng các bạn à?"
Từ khi Trình Dư Mạt và Nhan Sơ thân thiết, hai người thường xuyên cùng nhau rời trường, hôm nay Tô Từ lại không thấy bạn học Trình.
"A? Bạn học nào ạ?" Nhan Sơ trước không phản ứng lại, ngẩn người mới hiểu Tô Từ nói ai, liền bật cười, "Em không để ý, nghĩ là chị Tô muốn đến đón em, vội không chờ nổi liền ra ngoài, chắc cậu ấy còn ở trong lớp."
Người phụ nữ bị một câu nói thẳng thắn đáng yêu đánh trúng, vẻ mặt tự nhiên quay đi, nhưng khóe miệng lại khẽ nhếch lên, vành tai cũng không khỏi đỏ lên.
Cô ấy không nói gì nữa, đạp chân ga lái xe đi, thẳng đến trung tâm thương mại lớn nhất gần khu dân cư.
Nhan Sơ dựa vào cửa sổ xe thưởng thức phong cảnh ven đường, nhưng thực ra không phải vậy, nàng thỉnh thoảng chuyển mắt, lặng lẽ liếc nhìn người phụ nữ vững vàng tao nhã trên ghế lái.
Nàng cảm thấy trên người Tô Từ có một loại ma lực khó tả, bất cứ khi nào cũng thu hút ánh mắt nàng, khiến nàng muốn thân cận hơn một chút, thân cận nữa một chút, nàng không rõ tình cảm của mình đối với Tô Từ rốt cuộc sâu bao nhiêu, chỉ biết ở bên nhau như vậy khiến cả người cảm thấy vui vẻ.
Nếu có thể nhận được sự hồi đáp từ tình cảm đó, càng không kìm được mà vui sướng.
"Em muốn mua chút gì?" Có lẽ cảm nhận được ánh mắt nóng rực của bạn nhỏ, người phụ nữ ôn tồn đáp lời.
Nhan Sơ liền quang minh chính đại nhìn cô ấy, trả lời: "Đồ dùng hàng ngày ạ, em nhớ bàn chải đánh răng của chị Tô cũng dùng một thời gian rồi, đến lúc thay rồi, hay là chúng ta đổi cái giống nhau nhé?"
Cô gái nhỏ vừa mở miệng, người phụ nữ liền hiểu ý, không khỏi buồn cười liếc nàng một cái, vừa vặn chạm phải ánh mắt thẳng thắn lại khiến người không thể từ chối của nàng.
"Được." Cô nói.
Nhan Sơ đi một chuyến siêu thị, về nhà thay mới toàn bộ đồ dùng, từ dép lê ở huyền quan, đến cốc rửa mặt và uống nước, rồi đến khăn mặt, bàn chải đánh răng, khăn tắm...
Phàm là những đồ vật có đôi có cặp mà nàng có thể nghĩ đến và mua được, đều thay mới một lần.
Đối với hành vi có vẻ hơi trẻ con này của Nhan Sơ để biểu thị công khai điều gì đó, người phụ nữ mặc kệ, nàng muốn làm gì, đều tùy nàng.
Sau ngày 1/5, cuộc sống trở lại quỹ đạo ban đầu, Nhan Sơ thường xuyên lén lút hôn trộm người phụ nữ, ngấm ngầm trêu chọc, nhưng phòng tuyến của Tô Từ kín như bưng, giới hạn lớn nhất nàng đạt được cũng chỉ dừng lại ở những nụ hôn nhạt nhòa.
Ngày tháng dần trôi, khoảng cách đến kỳ nghỉ hè cũng ngày càng gần.
Gần cuối kỳ, việc học trở nên càng ngày càng căng thẳng, Nhan Sơ cũng bắt đầu tham gia tiết tự học buổi tối ở trường, chỉ học hai tiết, sau đó Tô Từ tan làm sẽ đón nàng về nhà.
Nếu cuối tuần thời tiết đẹp, người phụ nữ còn đưa Nhan Sơ đến trung tâm thể thao đánh tennis.
Tháng 6 chói chang đến, trường học trước đó hai ngày đã phát thông báo, nói sau khi chấm thi xong sẽ họp phụ huynh, Nhan Sơ vốn dĩ không muốn Tô Từ tham gia, nhưng chiều hôm đó Tô Từ vẫn hủy một cuộc họp quan trọng, chạy đến trường học, không ngờ lại chạm mặt Trình Văn Hạo ở hành lang.
"Cô Tô vậy mà cũng đến tham gia họp phụ huynh, không ngờ cô là người giám hộ của bạn học Nhan." Nụ cười trên mặt Trình Văn Hạo có chút kỳ lạ, Nhan Sơ nhìn thấy, trong lòng bỗng cảm thấy rất không thoải mái, Tô Từ bên cạnh nàng cũng nhíu mày.
Tô Từ không chút biểu lộ đáp: "Anh Trình có thể làm anh trai tham dự họp phụ huynh, vậy tôi là chị gái, lẽ nào lại vắng mặt?"
Khóe miệng Trình Văn Hạo càng cong lên quái dị, dường như cực kỳ khinh miệt hừ một tiếng, cười như không cười nói: "Hai chị em các cô, tình cảm thật tốt."
Nói xong hắn liền xoay người vào phòng học.
Tô Từ thần sắc như thường, nhưng vẻ mặt Nhan Sơ rất khó coi, cắn răng nhỏ giọng nói: "Cái tên Trình Văn Hạo này sao lại thế? Uống nhầm thuốc à?"
Nànng không rõ nguyên nhân, nhưng lại cảm thấy chân tướng không nhất định là như nàng suy đoán.
Trình Văn Hạo không hề có lý do gì để khiêu khích Tô Từ, chỉ có khả năng liên quan đến Hạ Niệm.
Nhưng xét tính tình Hạ Niệm, nhất định không dám chủ động kể cho Trình Văn Hạo chuyện quá khứ giữa cô ta và Tô Từ, nhiều nhất có lẽ là Trình Văn Hạo trong quá trình ở chung với Hạ Niệm, tự mình phát hiện ra điều gì đó.
Bất kể xuất phát từ nguyên nhân nào, hành vi như vậy đều khiến người cảm thấy rất khó chịu.
Tô Từ trấn an vỗ nhẹ mu bàn tay Nhan Sơ: "Đi thôi, vào trước đã."
Buổi họp phụ huynh diễn ra suôn sẻ, sau khi kết thúc Trình Văn Hạo cũng không đến tìm Tô Từ gây phiền phức nữa, giống như việc chạm mặt ở hành lang trước đó chỉ là một sự trùng hợp, những lời hắn nói cũng không có ý gì sâu xa khác.
Nhưng Nhan Sơ đối với chuyện này vẫn canh cánh trong lòng.
Trực giác của nàng luôn rất chuẩn, chuyện này tuyệt đối không đơn giản.
Nếu Trình Văn Hạo thật sự vì Hạ Niệm mà cố ý khiêu khích Tô Từ, đủ thấy lòng dạ kẻ đó hẹp hòi đến mức nào, mặt đối mặt còn không nhịn được nói chuyện âm dương quái khí, không chừng sau lưng còn muốn giở trò gì.
Nhan Sơ nói chuyện này với Tô Từ, bảo chị ấy tự mình cẩn thận một chút, nhà họ Trình gia nghiệp lớn, ở Phụ Đô cũng có chút quyền thế, chú ý nhiều một chút luôn không thừa.
Tô Từ đồng ý, sau đó một thời gian dài đều bình an vô sự, Trình Văn Hạo quả thật không có động tĩnh gì.
Tuy rằng Nhan Sơ học kỳ sau sẽ lên lớp 12, kỳ nghỉ hè ngắn hơn các bạn khóa dưới mười ngày, nhưng cũng có khoảng một tháng rưỡi, về nhà chưa đầy một tuần, nàng đã làm xong hết bài tập thầy cô giao.
Lại là một ngày làm việc bình thường, Tô Từ để lại bữa sáng cho Nhan Sơ rồi ra cửa đi làm, Nhan Sơ ngủ nướng một lát rồi dậy, ăn sáng xong, đọc sách một chút, nhìn đồng hồ đã đến trưa.
Nàng rảnh rỗi không có việc gì làm, đột nhiên hứng lên muốn đến công ty Tô Từ thăm ban.
Ý nghĩ này vừa lóe lên đã không thể cứu vãn, Nhan Sơ lập tức gấp sách lại, cầm chìa khóa ra cửa, đến cổng khu dân cư bắt xe buýt đến gần công ty Tô Từ.
Mới hơn 11h30, ngày thường giờ này Tô Từ vẫn còn đang làm việc, không sai biệt lắm gần một giờ mới ăn trưa, cho nên Nhan Sơ lập tức đến một nhà hàng gần đó chọn mấy món Tô Từ thích ăn, đóng gói mang đi.
Nàng thường ngồi xe Tô Từ, thỉnh thoảng Tô Từ cũng sẽ ghé qua công ty lấy tài liệu, biết địa chỉ công ty, nhưng chưa từng lên đó.
Quy mô công ty Tô Từ không quá lớn, khoảng một trăm công nhân, đặt văn phòng làm việc ở ba tầng trên cùng của tòa nhà văn phòng.
Cảm giác này rất mới lạ, cho nên nàng không nhắn tin hay gọi điện cho Tô Từ trước.
Cửa kính tự động mở ra hai bên, nhân viên lễ tân nghe thấy tiếng động, ngước mắt nhìn về phía Nhan Sơ, lễ phép hỏi nàng có hẹn trước không.
Nhan Sơ lắc đầu: "Không có."
"Vậy xin ngài đăng ký trước ạ." Cô lễ tân lấy ra một tờ giấy đăng ký khách, rồi nói, "Xin hỏi ngài muốn giải quyết công việc gì ạ?"
"Tôi tìm Tô Từ." Nhan Sơ trả lời, "Tô trong từ hải ấy."
"Cái này..." Cô lễ tân cầm điện thoại trong tay run lên, "Xin ngài đợi một lát."
Nói xong, cô nhanh chóng bấm số điện thoại, trong lúc làm bấm nhầm một lần, cuối cùng cũng gọi được nội bộ, đầu dây bên kia là trợ lý của Tô Từ.
"Có một vị tiểu thư tên Nhan Sơ đến, nói muốn gặp chủ tịch." "Được, tôi biết rồi."
Trợ lý cúp điện thoại, cười xin lỗi với Nhan Sơ: "Xin lỗi cô Nhan, chủ tịch của chúng tôi đang họp, còn 10 phút nữa sẽ kết thúc, có lẽ cần cô đợi một lát ạ."
Nhan Sơ vì thế liền ngồi đợi ở quầy lễ tân, khoảng 10 phút sau, thang máy ngoài cửa kính vang lên tiếng "ting".
Cô lễ tân cho rằng lại có khách đến, nét mặt biểu lộ nụ cười phục vụ tiêu chuẩn, nhưng từ ngoài cửa bước vào lại là vị sếp lớn vừa kết thúc cuộc họp.
"Tiểu Sơ? Sao em lại đến đây?" Người phụ nữ bước vào sảnh tiếp tân, ánh mắt lập tức dừng trên người Nhan Sơ, không kìm được mà nở một nụ cười.
Bạn học Tiểu Nhan giơ hộp cơm trong tay lên vẫy vẫy với Tô Từ, cười hì hì nói: "Đến đưa cơm trưa cho chị, tiện thể thăm ban, bất ngờ không ạ?"