Lời Tỏ Tình Đầu Đông Của Em

Chương 78

Cô lễ tân há hốc mồm, ngây người hồi lâu mới hoàn hồn, nhưng khi cô nhận ra sự thật, sếp lớn đã tay trái nhận lấy hộp cơm, tay phải nắm tay Nhan Sơ, đi thang máy trực tiếp lên khu làm việc ở tầng cao nhất.

 

Trong thang máy, Nhan Sơ nắm chặt tay Tô Từ, mười ngón tay đan vào nhau, ngước mặt nhìn nghiêng khuôn mặt người phụ nữ, cười hỏi: "Chị Tô rất bận nha? Ngày nào giờ này cũng phải họp sao?"

 

"Cũng không phải ngày nào cũng vậy, hôm nay họp giao ban định kỳ, một tuần một lần, có cái hạng mục giám đốc đề án rất có ý tứ, thảo luận thêm vài phút, nên xuống muộn." Người phụ nữ khẽ siết tay, áp chặt lòng bàn tay nhỏ bé của cô gái nhỏ.

 

Tô Từ vốn không cần giải thích chi tiết như vậy, Nhan Sơ đột nhiên đến thăm, lại không gọi điện thoại báo trước, đợi vài phút căn bản không quan trọng.

 

Nhưng Tô Từ nói vậy, Nhan Sơ rất vui vẻ hưởng thụ.

 

Nàng theo Tô Từ vào tầng cao nhất, đi ngang qua khu làm việc, nhân viên công ty thấy sếp lớn đến, đều cúi đầu làm việc riêng, nhưng Nhan Sơ vẫn cảm nhận được vài ánh mắt tò mò lén nhìn mình.

 

Nhưng chỉ cần Tô Từ liếc mắt qua, những người lén nhìn kia đều nơm nớp lo sợ quay mặt đi, giả vờ không có gì xảy ra mà tiếp tục công việc trong tay.

 

Trạng thái của Tô Từ ở công ty hoàn toàn khác ở nhà, một khi bước vào chế độ làm việc, cô ấy sẽ vô cùng tập trung, quyết đoán mạnh mẽ, lời lẽ sắc bén ít khi cười nói.

 

Nhan Sơ may mắn ngay ngày đầu tiên đến thăm đã chứng kiến một mặt khác của người phụ nữ khi làm việc.

 

Họ vừa đến văn phòng, một người phụ trách liền báo cáo công việc với Tô Từ, nhưng tài liệu anh ta làm cẩu thả, nội dung có lỗ hổng rõ ràng, Tô Từ chỉ lật hai trang liền mặt trầm xuống, nghe anh ta nói một hồi lời lẽ vô lý, rồi sau đó ném mạnh tập tài liệu xuống bàn.

 

"Hôm nay họp anh đến muộn nửa tiếng." Người phụ nữ mở miệng, ngữ khí lạnh lùng nhưng khí thế 10 phần, "Tôi cho rằng anh đã dốc hết sức lực suy xét phương án hạng mục tuần trước, nên mới quên thời gian, nhưng cuối cùng, anh lại lấy cái này lừa dối tôi?"

 

Vài câu nói khiến người kia sợ đến mặt trắng bệch, người đàn ông mặc vest giày da trán rịn mồ hôi lạnh, vẻ mặt hoảng loạn vội vàng biện minh: "Thực xin lỗi, Tô tổng, gần đây trạng thái làm việc của tôi không tốt, xin ngài cho tôi thêm chút thời gian."

 

"Thời gian tôi có thể cho anh." Tô Từ cầm lại tập tài liệu, bước đến trước mặt anh ta, đưa folder cho anh ta, thong thả ung dung nói, "Nhưng không biết, sếp Trình có cho anh thời gian không?"

 

Lời vừa dứt, hai mắt người đàn ông trợn trừng, đến tia máu cuối cùng trên mặt cũng biến mất.

 

Anh ta đột nhiên bước lên một bước, sốt ruột giải thích: "Tô tổng, xin ngài nghe tôi giải thích!"

 

"Tôi không cần anh giải thích." Tô Từ đập tập tài liệu vào tay anh ta, "Ba ngày, nếu anh không thể giao cho tôi một phương án khiến người vừa ý, vậy anh hãy thu dọn đồ đạc đi cầu cạnh sếp Trình của anh đi!"

 

Người đàn ông cầm đồ vật mặt xám mày tro rời khỏi văn phòng, cánh cửa phòng nghỉ phía sau hé ra một khe nhỏ.

 

Cô bé từ trong phòng bước ra, đặt hộp cơm lên bàn trà, trên mặt không có biểu cảm gì, vẻ mặt buồn bực không vui.

 

Hiệu quả cách âm của phòng nghỉ chẳng ra gì, Tô Từ hiểu Nhan Sơ chắc chắn đã nghe thấy những lời cô ấy vừa nói.

 

Cô ấy bất đắc dĩ thở dài, nắm lấy tay Nhan Sơ, ngăn nàng lấy hộp cơm, nhỏ giọng nói: "Chị nói thật, Trình Văn Hạo gần đây có giở chút trò nhỏ, nhưng đều trong tầm kiểm soát, không có gì ghê gớm."

 

Trước hôm nay, Nhan Sơ thật sự cho rằng Trình Văn Hạo không làm gì cả.

 

Nhan Sơ mím môi, hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn vào mắt người phụ nữ: "Chuyện công việc của chị, em không giúp được gì, chị không muốn nói cho em, cũng chỉ là không muốn làm em lo lắng, không sao đâu."

 

Nói xong, nàng muốn rút tay về, nhưng người phụ nữ siết chặt năm ngón tay không dễ dàng buông lỏng.

 

"Tiểu Sơ." Tô Từ gọi nàng, "Nếu thật sự không sao, em sẽ không không vui, xin lỗi em, là chị sai."

 

Người phụ nữ nắm lấy đầu ngón tay nàng, khép lại phủ trong lòng ng ực: "Chị chưa bao giờ cảm thấy em không giúp được chị, chẳng bằng nói, chính vì có em, mới có chị như bây giờ, không nói cho em tình hình thực tế là chị không muốn những chuyện nhỏ nhặt không quan trọng này ảnh hưởng đến tâm trạng của em."

 

"Chị tự cho là có thể xử lý tốt, nhưng trên thực tế, chị đã không làm tốt." Vẻ mặt Tô Từ áy náy, "Cuối cùng vẫn làm em không vui."

 

Người phụ nữ hiếm khi nói những lời âu yếm như vậy, có thể thấy cô ấy đích xác rất để ý.

 

Liếc nhìn vẻ mặt Tô Từ, Nhan Sơ cảm thấy mình có chút vô cớ gây sự, lý trí nàng thật sự cảm thấy không sao, nhưng cảm xúc lại không chịu sự khống chế của lý trí, cố chấp vì sự giấu giếm thiện ý của Tô Từ mà cảm thấy mất mát và buồn bã.

 

Nàng nghĩ mình nên trưởng thành và lý trí hơn một chút, thông cảm cho ý tốt của Tô Từ, không nên vì chuyện này mà làm sứt mẻ tình cảm mà họ khó khăn lắm mới xây dựng được.

 

Nhưng nàng không hiểu sao, cứ không vui, nhất định phải làm ầm ĩ lên.

 

Nàng nhất định là bị người phụ nữ này chiều hư rồi.

 

Tô Từ vẫn nhìn chăm chú vào nàng, lời lẽ chân thành tha thiết, thái độ thành khẩn.

 

Nhan Sơ trầm mặc hai giây, sau đó đứng dậy, một bước khoá ngồi lên đùi người phụ nữ, không nói không rằng, nâng mặt người trước mắt lên rồi cúi đầu hôn xuống.

 

Lần này thật sự bất ngờ không kịp phòng ngừa, Tô Từ hoàn toàn không phản ứng lại, ngây người chớp mắt, nhiệt độ cơ thể nàng đã truyền qua đôi môi mềm mại và đầu lưỡi của cô ấy.

 

Người phụ nữ bị Nhan Sơ thô lỗ hôn môi cướp đi hơi thở, khó khăn nỉ non giữa những dây dưa: "Tiểu Sơ, không đóng cửa..."

 

Nhan Sơ không đáp, một cánh tay chống lên lưng ghế sofa, ôm trọn Tô Từ vào lòng.

 

Không khí trong phòng nhanh chóng nóng lên.

 

·

 

Hội nghị kết thúc, nghe nói dưới lầu có một vị khách tên Nhan Sơ đang đợi ở sảnh tiếp tân, Tô Từ lập tức nhét đồ trong tay vào lòng trợ lý, dặn dò: "Giúp tôi để tập tài liệu này lên bàn."

 

Nói xong cô sải bước dài, nhanh chân đi ra khỏi khu làm việc, ấn thang máy xuống sảnh tiếp tân.

 

Trợ lý khẽ nhếch miệng, vẻ mặt kinh ngạc, thầm nghĩ cái cô Nhan Sơ này là ai vậy? Thế mà khiến chủ tịch của họ đích thân xuống đón người.

 

Chẳng mấy chốc, Tô Từ đã dẫn người lên, là một gái nhỏ xinh xắn, vẻ ngoài tinh xảo, đi theo bên cạnh Tô Từ trông rất ngoan ngoãn.

 

Trợ lý và đa số những người đang ngồi đều cho rằng Nhan Sơ là người thân của Tô Từ, cho đến khi...

 

"Tiểu Sơ, cửa chưa đóng..."

 

Thanh âm nghẹn ngào, hỗn loạn tiếng thở d ốc vội vàng và tiếng r3n rỉ ái muội.

 

Cô trợ lý đưa tài liệu cho Tô Từ ngây người đứng cạnh cửa.

 

Cửa văn phòng chỉ hé một khe nhỏ, kẹt cửa đối diện khu nghỉ ngơi có chiếc sofa da, từ góc độ này, mơ hồ có thể thấy cô bé mà Tô Từ dẫn vào công ty đang nằm trên người Tô Từ, ôm trọn người phụ nữ vào chiếc sofa da, tư thế hai người ái muội, lại độc đáo mang vẻ đẹp riêng.

 

Nhớ đến mấy tháng trước vô tình gặp Tô Từ nghe điện thoại, trên mặt không kìm được lộ ra nụ cười, đột nhiên trợ lý chợt hiểu ra.

 

Cô vội vàng nhắm mắt lại lùi về sau một bước, theo bản năng dùng thân mình che chắn khe cửa phía sau.

 

"Tiểu Trương, Tô tổng không ở sao?" Một đồng nghiệp từ bên ngoài đi ngang qua, trong tay cũng cầm một phần văn kiện.

 

"Khụ." Trợ lý Trương khẽ hắng giọng, không dấu vết dừng lại trước mặt đồng nghiệp này, "Tô tổng đang nghe điện thoại."

 

"À, vậy phiền cô lát nữa giúp tôi chuyển phần văn kiện này cho Tô tổng."

 

"Vâng, không thành vấn đề, anh đi vội đi."

 

Tiễn đồng nghiệp đi rồi, trợ lý Trương thở phào một hơi, nghĩ hay là mình cũng đi, lát nữa lại đến, nhưng lại lo lắng chuyện trong văn phòng bị người khác phát hiện.

 

Cô đang do dự thì nghe bên trong truyền ra một tiếng ho nhẹ, giọng Tô Từ vọng ra qua cánh cửa: "Tiểu Trương, vào đi."

 

Trợ lý Trương trong khoảnh khắc trước mắt tối sầm lại, mặt đỏ bừng, có cảm giác chột dạ như bị người bắt quả tang làm chuyện xấu, đồng thời trong lòng nhanh chóng hiện lên một ý niệm, xong rồi xong rồi, chắc cô không giữ được việc.

 

Nhưng sếp lớn đã lên tiếng, cô không dám không nghe, chỉ có thể căng da đầu đẩy cửa bước vào.

 

Tô Từ và Nhan Sơ mỗi người ngồi ở hai đầu sofa, giữa họ cách một chỗ ngồi.

 

Nhan Sơ cúi đầu nghịch hộp cơm trên bàn, Tô Từ thì đang chỉnh lại cổ tay áo, cả hai nhìn qua đều thần sắc như thường.

 

Chỉ một thoáng, trợ lý Trương còn tưởng rằng vừa rồi mình có phải bị ảo giác, nghe nhầm, nhìn nhầm rồi.

 

Cô nơm nớp lo sợ đi đến trước mặt Tô Từ, đưa tập văn kiện trong tay cho cô ấy, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh như không có chuyện gì báo cáo: "Phần trên này là báo cáo điều tra thị trường do bộ phận thị trường trình lên, xin Tô tổng xác nhận, phần dưới là văn kiện giám đốc Ngô nhờ tôi chuyển giao."

 

Tô Từ nhận lấy văn kiện, tùy tiện lật xem hai mắt rồi gấp lại, trợ lý Trương trong lòng kêu than, thầm nghĩ tai họa đến nơi rồi.

 

"Cô làm không tệ, tăng lương cho cô hai nghìn, xuống đi." Giọng người phụ nữ trầm thấp, nghe có cảm giác thanh lãnh như suối.

 

Nhưng lời cô ấy nói ra lại khác xa với dự đoán của trợ lý Trương.

 

"Cái gì?" Trợ lý Trương hóa đá tại chỗ, kinh ngạc nói, "Tăng, tăng lương cho tôi?"

 

Tô Từ nhướn mày: "Có vấn đề? Không muốn tăng?"

 

"A, không phải!" Trợ lý Trương nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng cúi đầu khom lưng, "Cảm ơn Tô tổng! Tôi xuống trước!"

 

Như sợ Tô Từ đổi ý, trợ lý Trương như bôi dầu vào chân, nhanh như chớp chạy ra khỏi văn phòng, tiện tay chu đáo khép cửa lại.

 

Trong phòng một lần nữa yên tĩnh, Nhan Sơ không nhịn được, che miệng vẫn không nhịn được cười, vai run rẩy liên tục.

 

Người phụ nữ bất đắc dĩ nhìn nàng, ai ngờ Nhan Sơ càng cười càng làm càn.

 

Tô Từ tùy tay ném tập văn kiện sang một bên, vươn tay kéo Nhan Sơ lại, ôm cô gái nhỏ vào lòng.

 

Nhan Sơ ha ha cười, thuận thế ngả người về phía Tô Từ, lưng dựa vào ngực người phụ nữ, ngước mặt tươi cười rạng rỡ nhìn Tô Từ.

 

Nàng nghĩ lac Tô Từ sẽ không làm gì mình, từ lúc quen biết đến giờ, người phụ nữ chưa bao giờ giận nàng, càng sẽ không vì nàng nghịch ngợm mà dạy dỗ.

 

Nhưng điều nàng không ngờ là, khoảnh khắc tiếp theo, Tô Từ khép hai ngón tay nâng cằm nàng, gương mặt đẹp đến nghẹt thở kia tiến sát lại gần, trước khi hơi thở hòa quyện chậm rãi nhắm mắt lại.

 

Đôi môi mềm mại ẩm ướt dễ dàng cướp đi hơi thở của nàng, nụ hôn càng sâu, động tác rõ ràng dịu dàng, lại khiến người không thể cự tuyệt, cũng không thể trốn thoát.

 

Đại não trống rỗng, ý thức trở nên nhẹ bẫng.

 

Nàng cảm giác mình đã chết một lần, rồi không biết làm sao sống lại, khi tỉnh táo lại, má đã ửng hồng, thở d ốc nằm trong lòng Tô Từ, thậm chí không rõ vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

 

Cùng là một nụ hôn, nhưng chủ động và bị động, căn bản là hai chuyện khác nhau.

Bình Luận (0)
Comment