Lời Tỏ Tình Đầu Đông Của Em

Chương 83

Bữa tối này ăn đến chật vật, Nhan Sơ nếm được hương vị tươi ngon hơn cả món bít tết sốt tiêu đen chín bảy phần, luyến tiếc mãi dư vị thơm ngát nơi đầu lưỡi.

 

Cho đến khi lồ ng ngực không còn chút không khí nào, nàng khó thở, mới dựa vào chút lý trí mơ hồ buông Tô Từ ra, mặt đỏ tai hồng lùi lại mấy cm, cũng chỉ lùi mấy cm.

 

Nàng không biết từ lúc nào đã ngồi lên đùi Tô Từ, hai cánh tay nhẹ nhàng bám vào vai người phụ nữ, khẽ hé miệng thở dồn dập.

 

Cổ họng nàng khô khốc, như có ngọn lửa âm ỉ cháy ở vị trí yết hầu, không ngừng bùng lên, không chỉ tước đoạt hơi thở của nàng, còn khiến miệng khô lưỡi khô, muốn tiến thêm một bước hấp thụ chút nước bọt giữa môi răng người phụ nữ để giải khát.

 

Nàng thô lỗ m út hôn khiến đôi môi mềm mại đầy đặn kia ửng đỏ, môi châu hơi sưng lên màu sắc óng ánh, sánh ngang với đôi môi gần như không còn son vì bị Nhan Sơ gặm c ắn.

 

Tô Từ cũng nghiêng người dựa vào lưng ghế bình ổn hô hấp, khóe mắt nhuần nhuyễn của cô nhiễm một chút ửng hồng nhàn nhạt, trong ánh mắt lộ ra vẻ quyến rũ động lòng người.

 

Nhan Sơ đối diện với cô, tâm tình thoáng chốc bị ánh mắt nghiêng nghiêng vừa nhìn của cô cuốn đi, cái gì bít tết rượu vang đỏ đều bị nàng vứt ra sau đầu, một lòng một dạ chỉ nghĩ đến việc được voi đòi Hai Bà Trưng.

 

Nhưng năm ngón tay thon dài trắng ngần của người phụ nữ chống lại vai nàng, nhẹ nhàng đẩy nàng ra sau, oán trách liếc nhìn nàng: "Đến đây thôi, bít tết của em nguội hết rồi."

 

Nhan Sơ nhăn mũi, ôm cổ Tô Từ làm nũng: "Thêm một chút nữa thôi, một chút xíu thôi."

 

"Không được, ăn cơm trước đã." Tô Từ không đáp ứng yêu cầu của bạn nhỏ.

 

Cô quá hiểu tính cách của Nhan Sơ, hễ nếm được chút ngọt ngào liền khó dứt ra được, nếu cô lại mềm lòng không kịp thời ngăn cản, cứ tiếp tục như vậy, sợ tình hình sẽ mất kiểm soát, có lẽ, bữa tối cũng chỉ có thể lãng phí.

 

"Dạ." Nhan Sơ hậm hực bĩu môi, kéo dài giọng đáp, nhưng vẻ bất mãn và không cam lòng đều viết rõ trên mặt, khiến người ta thật khó làm như không thấy.

 

Nàng chậm rì rì xuống khỏi đùi Tô Từ, đang muốn không tình nguyện đứng dậy rời đi, người phụ nữ chợt nâng mặt nàng lên, đặt lên môi nàng một nụ hôn nhẹ nhàng.

 

"Được rồi, đừng không vui." Tô Từ xoa xoa mặt nàng, dịu dàng dỗ dành nói.

 

Bằng mắt thường có thể thấy rõ cảm xúc của cô gái nhỏ đã chuyển sang tốt đẹp, mặt mày lại tươi cười.

 

Nàng bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng trở lại chỗ ngồi, bưng ly rượu khẽ cụng với Tô Từ, bữa tối này cuối cùng cũng có thể thuận lợi tiếp tục.

 

Xử lý xong công việc còn lại, thời gian trên đồng hồ treo tường đã qua 11 giờ.

 

Tô Từ tắt máy tính trở về phòng ngủ, bất ngờ phát hiện Nhan Sơ đã nằm ngủ rồi.

 

Chăn không đắp cẩn thận, cánh tay lộ ra ngoài, bên gối để một quyển sách mở, trang sách in mấy vệt đỏ nhạt trên má nàng.

 

Nàng vẫn luôn đợi Tô Từ về phòng, đáng tiếc sự phấn khích quá độ này, mấy ngày liền cũng chưa nghỉ ngơi tốt, lúc này không đợi được Tô Từ, chính mình đã ngủ trước, không biết mơ thấy giấc mơ đẹp gì, mặt mày giãn ra ẩn hiện nụ cười, ngọt ngào vô cùng.

 

Người phụ nữ lấy quyển sách đè dưới mặt Nhan Sơ ra, nhẹ nhàng đặt cánh tay nàng vào trong chăn, vươn ngón tay, vén những sợi tóc nhỏ vụn trên trán nàng.

 

Tô Từ ngồi bên cạnh Nhan Sơ, ngắm nhìn hồi lâu, vẻ mặt dịu dàng.

 

Bất tri bất giác, chỉ nhìn gương mặt đang ngủ của bạn nhỏ đã hết mười phút.

 

Tô Từ liếc nhìn đồng hồ, đứng dậy cầm quần áo đi vào nhà vệ sinh, tắm rửa xong hơi nước ấm áp tỏa ra, đến phòng khách sấy khô tóc, khi nằm xuống bên cạnh Nhan Sơ, vừa đúng gần 12 giờ.

 

Nhan Sơ trở mình, tự nhiên như vậy rúc vào lòng người phụ nữ, giống như một chú mèo con, nhẹ nhàng cọ vào làn da mềm mại tinh tế của người phụ nữ.

 

Tô Từ giữa mày ngậm cười, cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng, ghé sát tai bạn nhỏ nhỏ giọng nói: "Tiểu Sơ, sinh nhật vui vẻ."

 

Cô gái nhỏ không biết có nghe thấy hay không, cả khuôn mặt đều vùi vào lòng Tô Từ, hơi thở nóng ẩm phả vào cổ trắng ngần của Tô Từ, người phụ nữ bất đắc dĩ lại dung túng thở dài.

 

Nhan Sơ ngủ một giấc ngon lành, chuông báo thức vang lên, nàng mở mắt ra, phát hiện đầu mình gối lên cánh tay Tô Từ, như chim nhỏ nép vào người mà rúc trong lòng người phụ nữ.

 

Tô Từ hiếm khi dậy muộn hơn nàng, nàng chớp chớp mắt, vô cùng mặt dày mà lại rúc sát vào một chút, duỗi cánh tay dài ôm lấy vòng eo thon gọn của Tô Từ.

 

Từ hôm nay, không, từ đêm qua bắt đầu, nàng không bao giờ còn lo lắng cho thân phận của mình nữa, nàng đòi hỏi mỗi cái ôm, mỗi nụ hôn từ Tô Từ đều danh chính ngôn thuận.

 

Người trong lòng vừa động, Tô Từ liền tỉnh, cô không mở mắt, trước theo bản năng ôm chặt cánh tay, đem bạn nhỏ của cô vào lòng ôm ấp.

 

Nhan Sơ không nhịn được cười rộ lên, ôm chặt lấy Tô Từ, dụi tới dụi lui trong lòng đối phương.

 

Người phụ nữ bị nàng làm cho khó thở, vội vàng lay nàng xuống khỏi người, dùng ngón tay khẽ lay chiếc mũi nhỏ xinh của nàng sang trái sang phải: "Mau dậy đi, bằng không lát nữa sẽ đi học trễ."

 

Cô gái nhỏ ngẩng đầu, đôi mắt đen láy như hạt nho sáng long lanh, bên trong chứa đầy vẻ vui mừng.

 

Nàng nói: "Muốn bạn gái ôm mới dậy được."

 

Tô Từ buồn cười, một hơi thở nhẹ nhàng từ giữa môi cô thoát ra, lười biếng, giống như lông chim mềm mại gãi vào tai Nhan Sơ.

 

Người phụ nữ cúi người ôm lấy vai nàng, quả nhiên nửa ôm nửa đỡ nàng dậy, nàng cười đến không thấy mắt đâu, chốc chốc lại gặm cằm người phụ nữ.

 

Cuộc sống của họ trông vẫn giống như ngày hôm qua, nhưng Nhan Sơ gặp chuyện vui tâm tình sảng khoái, nhão nhão dính dính không ngừng nghỉ, nhất định phải vào bếp giúp đỡ.

 

Tô Từ chiều theo nàng, bảo nàng lấy hai lát bánh mì bày ra, hai người hợp lực làm một chiếc sandwich, tuy rằng chiếc sandwich Nhan Sơ làm ra trông không được đẹp mắt lắm, nhưng có Tô Từ giúp nàng kiểm soát chất lượng, hương vị vẫn không tệ.

 

Ăn sáng xong, Tô Từ lái xe đưa Nhan Sơ đến trường, nàng tinh thần phấn chấn, ngay cả Trình Dư Mạt cũng nhận ra sự phấn khích của nàng, trong giờ giải lao lặng lẽ hỏi nàng có phải trúng số độc đắc nên cả ngày cười không ngớt.

 

"Hả?" Nhan Sơ có chút bất ngờ, nhưng nụ cười trên khóe miệng vẫn chưa thu lại, "Rõ ràng vậy sao?"

 

"Rõ ràng chứ!" Trình Dư Mạt vẻ mặt khoa trương, tặc lưỡi nói, "Từ khi cậu chuyển trường đến đây, lần đầu tiên tớ thấy cậu vui như vậy đấy, cậu chắc không nhận ra, họ đều đang lén nhìn cậu đó?"

 

Được bạn học Trình nhắc nhở, Nhan Sơ lúc này mới phát hiện những ánh mắt tò mò đổ dồn về phía mình, vài ánh mắt lén lút quan sát nàng, mấy bạn học gần đó còn dựng sách lên che mặt, vểnh tai nghe họ trò chuyện.

 

Trình Dư Mạt cầm lấy cây bút ký tên trên bàn nàng, cười hỏi: "Nói cho tớ nghe đi, có chuyện gì vậy?"

 

Ở đây nhiều bạn học như vậy, Nhan Sơ ngại ngùng không nói thật với cô bạn, chỉ nói: "Không có gì, có lẽ hôm nay thời tiết đẹp."

 

"Quỷ mới tin cậu!" Bạn học Trình chế giễu.

 

Nhan Sơ mím môi cười, không đáp lời này, Trình Dư Mạt hết cách với nàng, vừa lúc chuông vào học cũng vang lên, chỉ có thể vỗ vỗ tay trở về chỗ ngồi tiếp tục học.

 

Tiết cuối cùng kết thúc, Trình Dư Mạt thật sự tò mò, lại một lần nữa nhắc đến chuyện này.

 

"Cậu nói cho tớ nghe đi mà, chuyện gì làm cậu vui vẻ như vậy?" Bạn học Trình mắt sáng long lanh, "Mặc kệ bí mật gì, tớ đảm bảo sẽ không nói ra đâu, cậu xem quan hệ của chúng ta tốt như vậy, đến tớ mà cậu cũng không nói, có phải hơi phũ không?"

 

Nhan Sơ bị cô bạn quấn lấy không được, tan học đã gần 5 phút, họ vẫn chưa đến cổng trường.

 

Tô Từ luôn đúng giờ, lúc này chắc chắn đã ở ngoài cổng trường đợi nàng.

 

Nhan Sơ vội vàng đi gặp Tô Từ, chỉ đành giữ vai Trình Dư Mạt lại, nói với cô bạn một cách thấm thía: "Tối nay tớ có một cuộc hẹn rất quan trọng, người tớ thích đang ở ngoài cổng trường đợi tớ, cho nên Mạt Mạt, tớ đi trước, tạm biệt!"

 

Nói xong, nàng không đợi Trình Dư Mạt phản ứng lại, cất bước chạy đi.

 

Trình Dư Mạt thì sững sờ đứng ở hành lang, đầu óc trống rỗng.

 

Hẹn hò? Người thích?

 

"A?" Trình Dư Mạt kinh hô thành tiếng, bám vào lan can nhìn xuống lầu, "Má ơi! Không thể nào! Nhan Sơ cậu vậy mà yêu đương?!!!"

 

Nhưng khi cô bạn phản ứng lại thì Nhan Sơ đã xuống đến tầng một, nghe thấy tiếng la hét chói tai từ trên lầu vọng xuống, Nhan Sơ cười ha ha, quay đầu lại vẫy tay với Trình Dư Mạt, sau đó chạy ra cổng trường.

 

Nhan Sơ vừa chạy vừa cười, nàng biết rõ Trình Dư Mạt không đáng tin cậy, còn nói muốn giữ bí mật, chỉ với tiếng hét vừa rồi, sợ là tuần sau cả trường đều biết nàng yêu đương.

 

Nhưng chuyện này có gì quan trọng đâu?

 

"Chuyện gì mà vui vẻ vậy?" Người phụ nữ theo thói quen giúp nàng thắt dây an toàn, thuận miệng hỏi một câu.

 

Nhan Sơ mặt mày rạng rỡ, tươi tắn trả lời: "Bởi vì muốn hẹn hò với bạn gái."

 

Tô Từ bị nụ cười trên mặt nàng lây nhiễm, tuy rằng biết rõ Nhan Sơ miệng lưỡi trơn tru không nói thật, nhưng cô vẫn không truy hỏi, thân mật xoa xoa đỉnh đầu cô bé, quay đầu khởi động xe lên đường.

 

"Chúng ta đi đâu vậy ạ?" Nhan Sơ hứng thú bừng bừng, nàng rất tò mò Tô Từ muốn đưa nàng đến đâu để ăn sinh nhật.

 

Người phụ nữ khéo léo né tránh câu hỏi, cười đáp: "Lát nữa em sẽ biết."

 

Nếu vậy, Nhan Sơ liền không hỏi nữa, dù sao mặc kệ đi đâu nàng đều vô cùng mong đợi.

 

15 phút sau, ô tô dừng lại, hai người trước sau xuống xe, nhìn về phía công viên giải trí quy mô rất lớn phía trước, trong lòng Nhan Sơ dâng lên một dự cảm kì lạ khó nói.

 

Sau đó, họ quả nhiên đi vào cổng công viên giải trí.

 

"Sung Sướng Cốc (*)?" Nhan Sơ trong lòng đã rõ, vẫn là muốn xác nhận lại với Tô Từ.

 

(*) tên của công viên giải trí nổi tiếng tại Trung Quốc, tương tự như Disneyland hay Universal Studios.

 

Người phụ nữ mỉm cười gật đầu, tự nhiên nắm tay nàng, hỏi: "Chơi không?"

 

"Chơi ạ!" Cô bé vui vẻ trả lời, đi đường như một chú thỏ con, nhảy nhót.

 

Tô Từ đi bên cạnh nàng, bước chân không nhanh không chậm, Nhan Sơ lúc này mới phát hiện, vì hôm nay đi chơi cùng nàng, Tô Từ riêng mang một đôi giày bệt, quần áo cũng không trang trọng như thường ngày, mà thoải mái hơn nhiều.

 

Họ ăn chút đồ ăn vặt lót dạ, Nhan Sơ hihi haha thử hết tất cả các trò chơi cảm giác mạnh.

 

Nàng ban đầu còn có chút sợ hãi, nhưng sau đó dần dần thích ứng. Ngồi trên chiếc búa khổng lồ bay tới bay lui, cô bé lớn tiếng hô: "Chị Tô, em rất thích chị!!!"

 

Khóe mắt người phụ nữ cong lên, lộ vẻ mỉm cười, Nhan Sơ quay đầu lại nhìn cô , thấy môi cô khẽ mở, nói một câu.

 

Tiếng gió quá lớn, Nhan Sơ không nghe thấy âm thanh, nhưng nàng lại chắc chắn biết Tô Từ nói gì đó, ý cười trong mắt càng sâu hơn.

 

Từng trò chơi một đều thử qua hết, bất giác đã gần 10 giờ, chỉ còn lại trò cuối cùng: Vòng đu quay.

 

Lúc này, đã không còn ai xếp hàng, nhân viên công tác kéo cửa cabin ra, Tô Từ dẫn Nhan Sơ đi vào, cửa cabin "lạch cạch" một tiếng đóng lại, cũng che khuất một phần ánh đèn, khiến không gian bên trong cabin tối đi một chút.

 

Lúc này, người phụ nữ đột nhiên nói: "Nhắm mắt lại."

 

"Ơ?"

 

Nhan Sơ lộ vẻ nghi hoặc, nhưng nàng không do dự, lập tức làm theo chỉ thị của Tô Từ nhắm mắt lại, bày ra sự tin tưởng không hề giữ lại.

 

Trước mặt truyền đến tiếng sột soạt, Nhan Sơ nghiêng tai lắng nghe, nhưng không cách nào phân biệt được người phụ nữ đang nghịch ngợm bí mật nhỏ gì.

 

Ước chừng hai ba phút, giọng nói mềm nhẹ của Tô Từ vang lên: "Được rồi, có thể mở mắt ra rồi."

 

Mi mắt cô bé khẽ run, sau đó mở ra, ánh nến lung linh thoáng chốc xâm nhập vào đôi mắt nàng.

 

Trong tay Tô Từ không biết từ lúc nào đã có một chiếc bánh kem tròn nhỏ, trên mặt cắm mười tám cây nến đã được thắp sáng.

 

Một tiếng "thịch thịch" vang lên trong ngực, Nhan Sơ mở to hai mắt.

 

Xuyên qua ánh nến ấm áp dịu dàng, nàng không thể tin được mà nhìn Tô Từ.

 

Người phụ nữ vẻ mặt dịu dàng, khóe miệng nở một nụ cười nhạt, giọng điệu lưu luyến nói với nàng: "Tiểu Sơ, sinh nhật vui vẻ."

Bình Luận (0)
Comment