Lời Tỏ Tình Đầu Đông Của Em

Chương 84

Nhan Sơ quá đỗi kinh ngạc, đến nỗi ngây người ra vài giây mới phản ứng lại, kinh ngạc nói: "Chị Tô, chị lấy bánh kem từ đâu ra vậy?"

 

"Đã mua chuộc nhân viên công tác trước rồi, nhờ họ giúp mang bánh kem đặt dưới ghế ngồi trong cabin."

 

Tô Từ cũng không giấu giếm, vẻ mặt ôn hòa mỉm cười: "Nhân tiện nhắc đến thì, hôm nay chị xin nghỉ nửa ngày, cái bánh kem này là chiều về nhà tự làm, hơi chút vụng về, cũng may bây giờ ánh sáng tối, em cũng không nhìn ra đâu."

 

Cô gái nhỏ há to miệng, vừa kinh ngạc vừa vui sướng, kinh ngạc trước sự tinh tế xảo diệu trong suy nghĩ của Tô Từ, vui sướng vì người phụ nữ này đã dụng tâm vì nàng như vậy.

 

"Chị giỏi quá đi, chị Tô!" Nhan Sơ kinh ngạc thán phục không thôi, "Sao cái gì chị cũng biết vậy?"

 

"Học được những kỹ năng hoa hòe lòe loẹt này, có lẽ..." Giọng người phụ nữ ngừng lại, cười nói, "Chính là để dỗ em vui vẻ."

 

Nhan Sơ trong lòng rung động, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng một mảng, cơ hồ có thể lập tức ngất đi.

 

Tô Từ không nói lời âu yếm thì thôi, một khi mở miệng đẳng cấp lại cao như vậy, Nhan Sơ bị trêu chọc đến không còn sức phản kháng, chỉ có thể dùng hai tay che mặt, nhiệt độ trên mặt cơ hồ có thể xuyên thủng lòng bàn tay nàng.

 

Người phụ nữ thấy nàng như vậy, buồn cười: "Hay là đừng ngại nữa, ước một điều ước đi?"

 

Vòng đu quay quay một vòng lớn khoảng mười mấy phút, tuy rằng họ có thể ở lại trên đó mãi, nhưng cô ấy không thể từ đầu đến cuối cứ cầm bánh kem trên tay.

 

Nhan Sơ hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm lý xong mới hé một kẽ hở giữa các ngón tay, đôi mắt tròn xoe xuyên qua khe hở nhìn về phía Tô Từ, sau đó nàng buông tay ra, nhắm mắt lại, trong lòng mặc niệm:

 

Cùng chị Tô ở bên nhau, cả đời.

 

Sau đó mở mắt ra, thổi tắt nến.

 

Nhận lấy bánh kem từ tay Tô Từ, Nhan Sơ khều một chút kem bơ, nhanh tay lẹ mắt bôi lên chóp mũi người phụ nữ.

 

"Ha ha ha ha!" Nhan Sơ thực hiện được, cười đến không thể ngừng.

 

Tô Từ phản ứng rất nhanh, chỉ sững sờ một giây, sau đó trở tay cũng bôi lên mặt Nhan Sơ một miếng.

 

Hai người ồn ào náo loạn, cố kỵ cabin treo trên không trung, động tác không dám quá lớn, cuối cùng không biết thế nào, Nhan Sơ lại ngồi lên đùi Tô Từ, bánh kem thì đặt sang chiếc ghế bên cạnh.

 

Nhan Sơ từ trên cao nhìn xuống nâng mặt Tô Từ lên, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của người phụ nữ.

 

Kem bơ trên chóp mũi Tô Từ cọ vào mặt Nhan Sơ, ấm ấm mát mát, Nhan Sơ nhắm mắt, không quan tâm.

 

Một nụ hôn kết thúc, cả hai đều biến thành mèo hoa, không chỉ trên mặt mà tóc cũng dính một ít.

 

Nhan Sơ khẽ lùi lại mấy cm, hai mắt phủ một lớp hơi nước mỏng manh, ánh mắt si ngốc nhìn Tô Từ, chợt lại tiến sát lại, lè lưỡi li3m đi lớp kem bơ trên chóp mũi người phụ nữ.

 

"!" Lông mi Tô Từ run rẩy, hơi thở thoáng chốc rối loạn.

 

Bàn tay cô siết chặt hơn một chút, nhẹ nhàng đẩy Nhan Sơ ra, thở d ốc nói: "Tiểu Sơ, mau ngồi yên, chúng ta sắp phải về nhà rồi."

 

Nhan Sơ ôm cổ Tô Từ không chịu buông tay, cò kè mặc cả: "Em hôn chưa đủ, về nhà tiếp tục nhé?"

 

Người phụ nữ hít sâu một hơi, nghe vậy có chút buồn cười: "Sao em lại vô lại như vậy?"

 

"Hôm nay là sinh nhật em!" Bạn nhỏ vênh váo, tự cho mình có quyền.

 

Tô Từ dung túng mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa: "Được, theo ý em."

 

Nói xong, cô móc ra khăn giấy, lau sạch kem bơ trên mặt Nhan Sơ.

 

Vòng đu quay vừa vặn hạ xuống mặt đất, Tô Từ bỏ bánh kem vào hộp, về đến nhà đã là 10 giờ rưỡi.

 

Vừa vào huyền quan, Nhan Sơ vội vã xoay người ôm lấy Tô Từ, một bàn tay từ xương sườn người phụ nữ luồn qua, cùng lúc kéo cửa phòng lại, khoá cửa vang lên "cạch" một tiếng.

 

Không khí trở nên ái muội, ít nhất Nhan Sơ cảm thấy như vậy.

 

Tô Từ tay trái vẫn cầm bánh kem, chỉ còn một tay phải nhẹ nhàng chống đỡ.

 

Nhưng cô đâu địch nổi sự nồng nhiệt của bạn nhỏ, không thể ngăn cản thành công, bị Nhan Sơ nhón chân hôn lên môi.

 

Nụ hôn này chứa đựng một tấm chân tình nóng bỏng, vô cùng cháy bỏng, cũng đủ dịu dàng.

 

Cô bé tiến bộ vô cùng rõ rệt, đã học được cách khống chế nhịp thở.

 

Tô Từ ậm ừ, không biết qua bao lâu, khi đầu óc mê man, Nhan Sơ buông cô ra.

 

Má cô ửng hồng, hơi thở dồn dập, nhưng hơi thở còn chưa đều, cô gái nhỏ này vậy mà không theo lẽ thường, lại đột nhiên táo bạo.

 

Người phụ nữ hít một hơi, lưng dựa vào cửa, tăng thêm lực đẩy ra.

 

Âm thành khác hẳn tiếng hừ trước kia như dòng điện chạy qua tai Nhan Sơ, nháy mắt đả thông 2 mạch Nhâm Đốc, tim Nhan Sơ đập nhanh hơn, hưng phấn đến nổi bong bóng, theo bản năng thu lại 2 tay, ôm chặt hơn.

 

"Ưm... buông ra." Giọng Tô Từ mềm mại, hữu khí vô lực.

 

Nhan Sơ đâu chịu nghe, cắn vành tai người phụ nữ không chịu nhả, khàn khàn hỏi: "Không được hôn tai sao?"

 

Tô Từ một tay chống đỡ, thở hồng hộc nói: "Không được."

 

"Vì sao không được?" Cô gái nhỏ cuối cùng cũng nhả ra, nhưng trong giọng nói lộ rõ vẻ ủy khuất, như chú chó lớn dụi đầu vào vai Tô Từ, "Chị không thích?"

 

"Không có..." Người phụ nữ bất đắc dĩ vô cùng.

 

Cô nên giải thích thế nào đây, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô lại phải đi tắm nước lạnh mất.

 

"Vậy là vì sao?" Nhan Sơ không chịu bỏ qua, nhất định phải tìm cho ra đáp án.

 

Tô Từ nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén sự bất đắc dĩ mà nói: "Như vậy không được, chị sợ..."

 

Nhưng sợ cái gì, cô lại cắn môi không nói nên lời.

 

Nhan Sơ nghiêng đầu, thấy vẻ khó xử trên mặt Tô Từ, nàng chán nản thở dài, giọng điệu hạ xuống: "Chỉ là em muốn thân mật với chị."

 

"Em muốn hôn chị, không chỉ là trán, má, môi và tai, em còn muốn hôn cổ, hôn xương quai xanh, vai và cánh tay." Nhan Sơ thẳng thắn nói ra d*c vọng của mình, nàng đã mơ ước Tô Từ từ lâu.

 

Nói rồi, liền không nhịn được lại dụi dụi vào cổ người phụ nữ, "Xương quai xanh của chị Tô đẹp lắm, gợi cảm đến không chịu được, trên người chị luôn có mùi hương thơm thơm, em đã muốn hôn thử từ lâu rồi."

 

Lời cô bé trắng trợn lại táo bạo, Tô Từ lại có chút không chắc, cô gái nhỏ này rốt cuộc là thật sự lỗ m ãng không hiểu, hay là gan to hơn trời.

 

"Em đó..." Người phụ nữ thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói, "Nhưng em có biết không, nếu để em tiếp tục hôn nữa, chị sợ chị sẽ không nhịn được... Nhưng em còn quá nhỏ."

 

"Em đã trưởng thành rồi." Nhan Sơ cắn răng nói rõ ràng từng chữ, hiển nhiên nàng hiểu rõ ý của Tô Từ.

 

Nàng dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ vào má Tô Từ, hơi thở nóng rực phả vào vành tai người phụ nữ, nhỏ giọng oán trách: "Chị Tô muốn em chờ, lại không nói cho em thời gian, vậy đến bao giờ mới tính?"

 

Nàng trước sau nhỏ hơn Tô Từ mười một tuổi, đây là sự thật không thể thay đổi, có lẽ thời gian trôi đi, đợi đến khi họ đều già rồi, con số này so với tuổi tác của họ sẽ ngày càng nhỏ bé không đáng kể, nhưng bất kể nàng bao nhiêu tuổi, trong mắt Tô Từ, nàng vẫn là một đứa trẻ.

 

Tô Từ nghẹn lời, câu này của Nhan Sơ cô không trả lời được.

 

Trên thực tế cô cũng không biết đang đợi điều gì, dù hôm nay chính tay cô lên kế hoạch cho sinh nhật 18 tuổi cho Nhan Sơ, nhưng trong thâm tâm cô vẫn cảm thấy Nhan Sơ chỉ là một đứa trẻ đang lớn.

 

Huống hồ, hôm qua mới xác định quan hệ, hôm nay đã tiến triển đến da thịt thân mật, có phải là quá nhanh không?

 

Cảm nhận được sự im lặng của Tô Từ, Nhan Sơ cũng im lặng theo.

 

Nửa phút sau, nàng buông Tô Từ ra, lấy chiếc bánh kem trong tay người phụ nữ lùi lại hai bước, nhếch khóe miệng nở một nụ cười: "Em nói đùa thôi, chị Tô, xin chị đừng để ý, cảm thấy hơi đói bụng, may mắn vẫn còn bánh kem, chị Tô muốn ăn chút không?"

 

Nàng xoay người muốn đi, người phía sau đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng.

 

"Không phải, Tiểu Sơ, chị chỉ là..." Tô Từ thở dài, trên mặt thoáng hiện một vệt ửng hồng, bất đắc dĩ nói hết lời, "Chị chỉ là, có chút ngại ngùng."

 

Cô từ trước đến nay da mặt mỏng, đối diện với lời mời nhiệt tình trắng trợn của Nhan Sơ, bất đắc dĩ rơi vào thế bị động, rất khó tỏ ra không hề e ngại mà thẳng thắn thành thật.

 

Nhan Sơ quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt vừa mới ảm đạm lại lóe lên những tia sáng tinh nghịch.

 

"Vậy vẫn nên ăn chút gì đó trước." Cô gái nhỏ nhướng mày, cười toe toét, lộ ra một hàm răng trắng nhỏ, "Ra nhiều mồ hôi quá, lát nữa chị Tô có muốn tắm ch ung không?"

 

Hay ho đấy.

 

Tô Từ nhướng mày, hiểu ra: "Em có phải cố ý không?"

 

Tình huống như vậy dường như đã quen thuộc, trúng chiêu một lần thì thôi, cho đến bây giờ, Nhan Sơ lấy lui làm tiến bao vây cô bao nhiêu lần, cơ hồ không lần nào thất bại.

 

Nhan Sơ bị nước miếng của chính mình làm sặc, lè lưỡi ra, thẳng thắn nói: "Không có cố ý, chỉ là, có một chút may mắn như vậy thôi."

 

"May mắn chiếm bao nhiêu phần?" Tô Từ truy hỏi.

 

Ánh mắt cô bé loạn xạ, mím môi trả lời: "Hơn một nửa đi."

 

"A." Tô Từ lại bị chọc cười, nhéo nhéo má mềm của Nhan Sơ, "Em đó em, thật là!"

 

Người phụ nữ nói năng lộn xộn, cuối cùng cũng không nói ra được gì, chỉ chọc chọc trán Nhan Sơ, vòng qua nàng đi vào phòng khách, quyết định ít nhất 10 phút không để ý đến bạn nhỏ được một tấc lại muốn tiến một thước kia.

 

Nhan Sơ theo sau cô cười há há, đặt bánh kem lên bàn ăn, rồi vào bếp lấy hai chiếc đ ĩa nhỏ bày bánh kem ra, đợi Tô Từ thay quần áo xong ra ngoài, lập tức hai tay bưng đ ĩa đưa cho cô.

 

Bạn nhỏ mặt mày hớn hở, nếu sau lưng có cái đuôi chắc chắn đang vẫy không ngừng.

 

Thấy Nhan Sơ bộ dạng nịnh nọt này, Tô Từ vừa tức giận vừa buồn cười, bất đắc dĩ trừng mắt nhìn nàng một cái.

 

Cuối cùng vẫn không đợi được mười phút, cô mượn tay Nhan Sơ nếm thử hai miếng bánh kem, sau đó buông đ ĩa xuống, cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm, trước khi Nhan Sơ theo tới thì đóng cửa lại.

 

Nhan Sơ bĩu môi với cửa kính phòng tắm, lẩm bẩm: "Keo kiệt!"

 

Nào ngờ lời còn chưa dứt, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, Tô Từ đứng sau cửa cười như không cười nhìn nàng.

 

Nhan Sơ một giây đổi sắc mặt, tiếp tục nịnh nọt: "Chị Tô có phải quên gì không? Khăn tắm sao? Em giúp chị!"

 

"Không có, khăn tắm chị cầm rồi." Tô Từ nhướng mày, ý cười trong mắt không giảm, "Vừa rồi em không phải nói muốn tắm ch ung sao?"

 

Nhan Sơ nghe vậy, hai mắt sáng rực: "Thật sao?"

 

Nàng lập tức lao vào phòng ngủ, ba chân bốn cẳng ôm đồ ngủ vào lòng, với tốc độ nhanh như hổ đói vồ mồi nhằm phía phòng tắm.

 

Đợi Nhan Sơ ôm quần áo đứng ngoài cửa, Tô Từ cười với nàng, thở dài một hơi thật lớn nói: "Nhưng mà... xét thấy vừa rồi em nói chị nói bậy, cho nên chị đổi ý, em tự tắm đi."

 

Nói xong cô không chút lưu tình đóng sầm cửa, tiện tay khóa luôn.

 

Nhan Sơ cảm thấy mình bị dội một gáo nước lạnh, đứng ngoài cửa há hốc mồm.

 

"......"

 

"A a a!!!! Chị Tô! Em sai rồi!!"

 

 

Tác giả có lời muốn nói: Chắc là sẽ không viết cảnh H, nhiều nhất kéo rèm thôi, chính trực.jpg

 

——

 

Mặt khác, quảng cáo một chút, truyện mới 《Bỏ Tiên》 đã đăng!

 

(Bạn nào không thích truyện cổ phong xin bỏ qua đoạn này...)

Bình Luận (0)
Comment