Tô Từ quyết tâm muốn giáo huấn Nhan Sơ một chút, đương nhiên sẽ không mềm lòng mở cửa cho nàng.
Nhan Sơ thê thê thảm thảm thiết thiết, chỉ có thể tự mình cầm đồ đạc đi rửa mặt chải đầu ở toilet bên ngoài phòng ngủ.
Đợi nàng thay bộ đồ ngủ mỏng nhẹ, quấn khăn trên đầu từ phòng tắm ra, Tô Từ đã cất chiếc bánh kem ăn dở vào tủ lạnh, cầm quyển sách ngồi ở đầu giường, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Cô gái nhỏ vừa lau tóc vừa đi vào phòng ngủ, mắt láo liên, hỏi: "Chị Tô, máy sấy ở đâu ạ?"
Tô Từ ngẩng đầu từ trang sách, buồn cười cong cong môi, rõ ràng ngày nào cũng dùng, lúc này lại hỏi cô đồ đạc để chỗ nào, cố ý đáp lời dấu vết không quá rõ ràng.
"Trong ngăn kéo." Cô trả lời.
Nhan Sơ chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ vô tội: "Ngăn kéo nào ạ?"
Người phụ nữ khẽ cười, nghiêng người kéo ngăn kéo ra, không so đo chuyện cũ mà vỗ vỗ mép giường, vẫy tay gọi nàng: "Lại đây."
Bạn nhỏ hiểu ý, lập tức vui vẻ ra mặt, bước chân nhỏ nhanh nhẹn chạy đến, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Tô Từ, mắt mong chờ, giống chú cún nhỏ chỉ chờ được chủ nhân xoa đầu.
Tô Từ thật sự xoa đầu nàng, sau đó bật máy sấy, tỉ mỉ giúp nàng sấy khô tóc.
Chất tóc Nhan Sơ rất tốt, sợi tóc tơ mềm, sờ vào cảm giác không tệ, đây cũng là một trong những lý do khiến Tô Từ luôn không nhịn được muốn sờ đầu nàng.
Những ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa bóp da đầu, không chỉ giúp hơi ấm lan tỏa, còn thư giãn thần kinh căng thẳng của não bộ, thả lỏng cảm xúc của bạn nhỏ.
Nhan Sơ thoải mái đến nheo mắt lại, giống chú mèo nhỏ thỏa mãn, đợi máy sấy dừng lại, nàng liền thuận thế ngả người ra sau, không lệch một ly nào mà nằm vào lòng người phụ nữ, cười hì hì ngẩng mặt lên cắn một cái vào cằm người phụ nữ: "Cảm ơn chị Tô!"
Tô Từ tự nhiên ôm eo nàng, tiện tay đặt chiếc máy sấy đã dùng xong lên tủ đầu giường.
"Mấy giờ rồi?" Nhan Sơ đột nhiên hỏi.
Người phụ nữ liếc nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, trả lời: "Hơn 11 giờ rồi."
Cô gái nhỏ vẻ mặt mong đợi: "Chắc cũng nên ngủ thôi nhỉ?"
Tô Từ "a" một tiếng bật cười, nửa xấu hổ buồn bực nửa bất đắc dĩ nhéo nhéo tai Nhan Sơ, trách móc: "Chị phát hiện dùng từ 'nhóc khôn lỏi' để hình dung em không hề chính xác, em chính là một tên tiểu lưu manh!"
Nhan Sơ ha ha cười lớn, vươn tay ôm lấy vai Tô Từ, không cho là xấu hổ mà còn cho là vinh dự, đắc ý nói: "Em coi như chị đang khen em!"
Tô Từ thật sự hết cách với Nhan Sơ, cô gái nhỏ vừa nói xong đã bò lên giường định hôn cô, cô cười lùi lại một chút, Nhan Sơ nhão nhão dính dính đuổi theo, hai người đẩy tới đẩy lui, liền cùng nhau ngã xuống giường.
Lần ngã này, Nhan Sơ nằm ở trên, từ trên cao nhìn xuống đối diện với Tô Từ.
Họ gần nhau trong gang tấc, hơi thở hòa quyện.
Nhan Sơ hít hà mùi sữa tắm dễ chịu trên người Tô Từ, như bị cuốn lấy hồn phách, từ đáy lòng trào dâng khát vọng vô hạn, hai mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm môi Tô Từ, sau đó không kìm được mà cúi xuống. Tiến lại gần, thật sâu ngửi lấy, từng tấc hôn lên đôi môi ấy.
Ngọn lửa trong lòng càng đốt càng mạnh, thúc giục lòng nàng đầy nôn nóng, gấp không chờ nổi, làm cho nụ hôn này thêm mãnh liệt.
"Tiểu Sơ..." Tô Từ từ sự quấn quýt chặt chẽ của Nhan Sơ tìm được một khe hở, chống tay đẩy vai Nhan Sơ, thở dồn dập khẽ r3n rỉ, "Tắt đèn..."
Đây không nghi ngờ gì nữa, ngầm đồng ý sự mạo phạm của Nhan Sơ.
Nhan Sơ vô cùng ủng hộ, chỉ nghe một tiếng "cạch", cả căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ còn lại một chiếc đèn ngủ màu cam nhạt trên đầu giường.
Nàng vụng về, không bắt được trọng điểm, lại trung thành với bản năng của mình, lỗ m ãng đốt lên một ngọn lửa trong lòng Tô Từ.
Trong bóng tối, cổ người phụ nữ khẽ ngửa ra sau, hơi thở dồn dập, cô gái nhỏ ghé sát tai cô, ngửi mùi hương thoang thoảng giữa tóc, dùng mũi nhẹ nhàng cọ xát vành tai cô.
"Chị Tô, em không hiểu lắm." Giọng Nhan Sơ mềm mại, mang theo chút hương vị dụ dỗ, "Chị có thể... dạy em làm thế nào không?"
·
Nhan Sơ nhắm mắt lại, hít sâu, rồi mở ra.
Người phụ nữ gối lên tay nàng, mặt ửng hồng, vẫn còn đang ngủ say.
Một sợi tóc mai rủ xuống, che khuất đôi mắt cô, nhưng cô không có chút dấu hiệu tỉnh giấc nào.
Đồng hồ báo thức hiển thị thời gian đã qua 9 giờ sáng.
Nàng đêm qua hưng phấn, ngủ hơi muộn, sáng nay tỉnh dậy đã là giờ này, còn Tô Từ luôn dậy sớm chắc là mệt, nên ngủ bù 1 giấc thật ngon.
Nhan Sơ lặng lẽ đẩy sợi tóc mai che mắt Tô Từ ra, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, ngơ ngác, bất giác khóe miệng nở nụ cười, lại sợ đánh thức giấc mộng đẹp của người phụ nữ, nàng cắn đốt ngón trỏ, cố nén tiếng cười vụng trộm của mình trong cổ họng.
Đêm qua thật ra cũng không náo loạn quá lâu, tổng cộng chỉ đến hai lần, chỉ là nàng động tác còn vụng về, đem Tô Từ treo nửa vời, kéo dài không ít thời gian.
Cũng may cuối cùng không bị tuột xích, nhưng điều này cũng nhờ chị Tô dạy dỗ tốt, hì hì.
Nếu niềm vui có thể cụ thể hóa, thì xung quanh nàng chắc chắn sẽ tỏa ra vô số bong bóng hình trái tim màu hồng phấn.
Dường như bị tiếng cười khẽ của Nhan Sơ làm ồn, lông mày Tô Từ hơi nhíu lại, mí mắt cũng run rẩy, tựa như sắp tỉnh giấc.
Nhan Sơ vội vàng mím chặt môi lại.
Người phụ nữ trở mình, lại tiếp tục ngủ, không tỉnh dậy.
Cô bé khẽ rút tay mình ra, giúp Tô Từ kéo lại góc chăn, tay chân nhẹ nhàng xuống giường, lần lượt nhặt chiếc áo ngủ và quần ngủ không biết từ lúc nào bị đá xuống đất, lẻn vào toilet mặc quần áo chỉnh tề.
Nhan Sơ rửa mặt xong từ phòng tắm ra, thấy Tô Từ vẫn chưa tỉnh, nàng liền kéo cửa phòng ngủ, lặng lẽ đi vào bếp.
Ước chừng nửa tiếng sau, ngoài cửa bếp truyền đến tiếng bước chân của một người khác, Nhan Sơ quay đầu, nở nụ cười tươi rói: "Chị Tô, chị tỉnh rồi ạ? Sao không ngủ thêm chút nữa?"
"Không mệt." Tô Từ dựa người vào mép cửa, vẻ mặt ôn hòa nhìn bạn nhỏ bận rộn trong bếp, thấy Nhan Sơ cầm chiếc thìa nhẹ nhàng khuấy thứ gì đó trong nồi đất, không khỏi tò mò hỏi: "Em đang nấu gì vậy?"
Nhan Sơ đắc ý nói: "Cháo trứng bắc thảo với thịt nạc."
Người phụ nữ nghe vậy mắt lộ vẻ kinh ngạc, chậm rãi đi đến bên cạnh Nhan Sơ, liếc nhìn vào nồi đất: "Học từ khi nào vậy? Trông cũng ra gì đấy."
"Lần trước em mua một quyển thực đơn, lén học." Cô gái nhỏ móc từ trong túi tạp dề ra một quyển thực đơn nhỏ bằng bàn tay, vui vẻ giơ giơ trước mặt người phụ nữ, nếu nàng có đuôi, chắc chắn đã vểnh lên trời rồi.
"Giỏi vậy sao?" Tô Từ cười, xoa đầu bạn nhỏ, "Có cần chị giúp gì không?"
"Vậy xin chị Tô giúp em lấy hai cái chén." Nhan Sơ tươi cười hớn hở nói.
"Được, không thành vấn đề." Tô Từ theo lời mang chén đĩa đến, phát hiện Nhan Sơ không chỉ nấu cháo, còn trộn gỏi dưa leo, chiên mấy cái bánh bao trắng.
Trông rất gì và này nọ (bản gốc là ra dáng ra hình), rất phong phú.
"Gần xong rồi." Nhan Sơ tắt bếp.
Nhận lấy chén, múc cháo ra, cùng Tô Từ mang bữa sáng của họ lên bàn ăn.
Tô Từ nếm một ngụm cháo thịt nạc Nhan Sơ tỉ mỉ chuẩn bị, vị không tệ, có thêm chút tình cảm, có thể chấm bảy điểm.
Thấy cô gái nhỏ lén nhìn mình, người phụ nữ nào còn không rõ tâm tư của bạn nhỏ, không khỏi mỉm cười, khen ngợi: "Ngon lắm."
"Hôm nay muốn đi đâu chơi không?"
Tô Từ buông thìa, gắp một miếng gỏi dưa leo, ăn vào giòn tan.
Nhan Sơ tay trái chống cằm, tay phải khuấy khuấy bát cháo nóng, nghe vậy nghĩ nghĩ, trả lời: "Không muốn đi ra ngoài lắm đâu, còn chị Tô thì sao? Hôm nay chị còn bận việc không?"
"Không có, hôm nay nghỉ." Tô Từ ngữ khí ôn hòa.
"Vậy ở nhà cả ngày cũng không tệ." Nhan Sơ nghiêng đầu suy nghĩ, nói ra ý kiến của mình, "Hay là chúng ta đi chợ mua chút nguyên liệu nấu ăn, buổi trưa ở nhà làm lẩu."
"Được." Người phụ nữ gật đầu.
Mặc kệ Nhan Sơ muốn làm gì, cô đều ủng hộ.
Nhan Sơ vô cùng cao hứng vỗ tay: "Vậy quyết định vậy nhé!"
Chỉ cần ở bên Tô Từ, làm gì nàng cũng thấy vui vẻ, hoặc là, không làm gì cả, chỉ đơn giản ở bên nhau thôi, cũng đủ hạnh phúc rồi.
Ăn sáng xong, Nhan Sơ lại ôm đồm những việc vặt như rửa bát lau bàn, nhất quyết không cho Tô Từ nhúng tay vào.
Người phụ nữ bị vẻ ân cần này của nàng chọc cười, chống tay lên mép cửa, cười hỏi: "Em làm vậy khiến chị cảm thấy chị có phải đã mất khả năng lao động rồi không, đến mức này sao?"
Còn không phải là vì... như này như kia, nhưng bạn nhỏ trong lòng xem rất quan tâm, quan tâm đ ến mức nguyện ý một mình gánh vác việc nhà, nhưng điều này thật sự có chút không hợp lý.
"Em vui vẻ mà." Nhan Sơ bĩu môi cãi lại, "Chuyện công việc của chị em không giúp được gì, việc nhà có những thứ em có thể làm, em đương nhiên muốn cố gắng rồi."
Đây là sự tự giác của một bạn gái Tô Từ, nàng nên gánh vác trách nhiệm, có đảm đương, không thể lại giống như trước đây ăn bám, dựa vào vẻ đáng yêu để sống qua ngày.
"Ừ ừ ừ." Tô Từ chiều theo nàng, bạn nhỏ vui vẻ là tốt rồi.
Nhan Sơ bận rộn xong những việc vặt trong bếp, ra ngoài phát hiện Tô Từ đang đứng trước tủ trưng bày ở phòng khách, nghịch chiếc khung ảnh.
"Chị Tô." Cô bé đi tới, vừa lúc Tô Từ đặt khung ảnh trở lại tủ, nàng có thể thấy rõ bức ảnh mới tinh bên trong, không khỏi kinh ngạc nói: "Quao, bức ảnh này, khi nào rửa ra vậy?"
Đây là bức ảnh chụp vào dịp lễ 1/5 năm nay, lần đầu tiên Nhan Sơ đi gặp bố mẹ Tô Từ, cả nhà đi chơi ngoại ô.
"Rửa xong lâu rồi." Tô Từ mỉm cười nói, ngón tay vuốt v e khuôn mặt tươi tắn của cô gái nhỏ trong ảnh, "Cô Tần rửa hết ảnh của chúng ta ra, Quốc khánh đưa cho chị, chị quên nói với em."
"À, ra vậy, dì Tần tốt quá." Nhan Sơ nhìn mình trong ảnh được Tô Từ ôm từ phía sau, cười ngây ngô, không nhịn được híp mắt lại.
Nàng sớm đã có ý định thay bức ảnh phong cảnh trên tủ trưng bày, đáng tiếc thời cơ chưa chín muồi, chỉ có thể âm thầm chờ đợi, không ngờ rằng, Tô Từ đã đi trước một bước thực hiện nguyện vọng của nàng.
Khung ảnh dựng đứng lên, Nhan Sơ nhìn mãi không thôi, chị Tô sao lại xinh đẹp như vậy chứ.
"Chị vẫn nên đổi ảnh đi thôi." Tô Từ đột nhiên vươn tay lấy khung ảnh, giọng bất đắc dĩ.
"Hả?" Nhan Sơ ngẩn người, theo bản năng bảo vệ tủ trưng bày, kinh ngạc nói: "Sao vậy ạ? Như vậy không phải rất tốt sao?"
Người phụ nữ nhướng mày, liếc xéo nàng: "Em chỉ nhìn ảnh thôi à, thế nào, ảnh đẹp hơn chị sao?"
Hả?
Nhan Sơ ngơ ngác, sững sờ hai giây.
"A a a a a!!! Chị Tô! Chị thật sự quá phạm quy!"
Ảnh chụp nào có đẹp hơn người thật được! Đương nhiên là chị Tô vừa thấy được vừa sờ được vừa hôn được là tốt nhất rồi!
——
Tác giả có lời muốn nói: Có phải hơi ngọt quá không? Có cần đổi khẩu vị một chút không?