Lời Tỏ Tình Đầu Đông Của Em

Chương 86

Thứ bảy là ngày nghỉ hợp pháp, vừa lúc Tô Từ cũng không có thêm công việc, hai người nằm dài trên sô pha xem TV ăn vặt, ăn không ngồi rồi mà hết một buổi sáng.

 

Khoảng 11 giờ họ ra ngoài, theo kế hoạch của Nhan Sơ đi chợ mua nguyên liệu nấu lẩu, buổi chiều Nhan Sơ làm bài tập, Tô Từ đọc sách, bất giác trôi qua một ngày bình dị, không có gì đặc biệt nhưng vui vẻ.

 

Buổi tối Nhan Sơ vốn đang muốn học tập, đáng tiếc ông trời không chiều lòng người, Tô Từ đi rửa mặt chải tóc trước khi ngủ thì phát hiện "dì cả" đến thăm, cô gái nhỏ vừa có ý định động tay động chân đã bị người phụ nữ không nhẹ không nặng đẩy ra rồi.

 

Nhan Sơ có chút tiếc nuối, nhưng không buồn bã, bản thân nàng thể chất không tốt, mỗi khi đến kỳ kinh nguyệt đều khó chịu vô cùng, nên đặc biệt hiểu nỗi phiền não này, sợ Tô Từ lạnh bụng khó chịu, nàng đặc biệt bò ra khỏi chăn lấy một túi chườm ấm, dán lên bụng người phụ nữ, như vậy ngủ có thể thoải mái hơn một chút.

 

Ngày hôm sau, buổi sáng Tô Từ nhận được điện thoại, người phụ trách bên đối tác hẹn cô gặp mặt ăn trưa, không thể ở nhà với Nhan Sơ.

 

Vừa lúc Trình Dư Mạt cũng gửi tin nhắn cho Nhan Sơ, mời nàng cùng đi xem triển lãm tranh, họ liền cùng nhau ra ngoài, Tô Từ trước đưa Nhan Sơ đến chỗ hẹn với Trình Dư Mạt, rồi tự mình đi gặp đối tác.

 

Triển lãm tranh này là của một gia đình thế giao với nhà họ Trình, con trai nhà đó là bạn thanh mai trúc mã của Trình Dư Mạt.

 

Hai bên cha mẹ giao hảo, gia thế cũng tương đương, người lớn cố ý tác hợp hai đứa trẻ bồi dưỡng tình cảm, tốt nhất là vào đại học liền thành đôi, tốt nghiệp đại học thì kết hôn.

 

Cậu con trai kia quả thực rất để ý đến Trình Dư Mạt, nhưng bạn học Trình thật sự không có hứng thú với chuyện này, luôn chỉ đối phó cho xong chuyện.

 

Lần này là do cậu con trai mời Trình Dư Mạt đến tham gia triển lãm tranh, còn tiết lộ tin tức cho bố mẹ Trình Dư Mạt, bố mẹ cô ép buộc cô phải đi, bạn học Trình sợ lúc ở một mình sẽ xấu hổ, nên mới kéo Nhan Sơ đến giúp mình giải vây.

 

Khi Nhan Sơ biết được chân tướng, muốn đổi ý thì đã muộn, Trình Dư Mạt ăn vạ nàng, túm lấy tay không buông, cầu xin ỉ ôi chỉ thiếu chút nữa quỳ xuống ba quỳ chín lạy nàng.

 

Biết làm sao bây giờ, mình kết bạn không cẩn thận, gặp rắc rối thì phải cùng nhau gánh, Nhan Sơ đành phải căng da đầu cùng Trình Dư Mạt đi vào phòng triển lãm tranh.

 

Cậu con trai kia đã đợi sẵn ở cửa, nhìn thấy Trình Dư Mạt từ xa liền vẫy tay, sau đó nhanh chóng chạy tới.

 

Trong tay cậu ta có hai bình nước, vốn định mỗi người một bình uống khi xem triển lãm, không ngờ Trình Dư Mạt còn mang theo bạn, chỉ có thể đưa cả hai bình cho họ.

 

Nhan Sơ đứng giữa hai người thực sự có chút xấu hổ, lại không có cách nào trốn đi giữa đường, trong lòng vô cùng nhớ bạn gái của mình.

 

Vừa nãy trên đường đến, nàng đã hỏi Trình Dư Mạt một chút về chuyện này, bạn học Trình thẳng thắn nói trước đây quan hệ của cô và cậu con trai kia khá tốt, đối phương nhỏ hơn cô một tuổi, khi còn bé họ thường xuyên hẹn nhau đi chơi, cùng nhau gặp rắc rối, cùng nhau bị mắng.

 

Nhưng cô chỉ coi đối phương như em trai, hoàn toàn không có ý định tiến thêm một bước phát triển, việc cha mẹ hai bên cố ý tác hợp ngược lại khiến cô sinh ra ác cảm, đến nỗi bây giờ nhìn thấy cậu con trai kia cô còn có chút phiền.

 

Nhan Sơ trong lòng cảm thấy rất không thú vị, nàng đã gặp bố mẹ Trình Dư Mạt, không có ấn tượng tốt về hai người đó, người nhà họ Trình trọng nam khinh nữ, gần như hoàn toàn mặc kệ Trình Dư Mạt tự do phát triển, lại đối với "bến đỗ" sau này của Trình Dư Mạt để bụng như vậy, không thể không khiến người ta suy nghĩ nhiều.

 

"Mạt Mạt, trưa nay em đã đặt phòng ở nhà hàng Tây mà chị thích rồi, chúng ta cùng nhau ăn bữa trưa nhé?" Cậu con trai chủ động mời Trình Dư Mạt ăn trưa cùng.

 

Trình Dư Mạt nhíu mày, không kiên nhẫn trả lời: "Nhưng hôm nay tôi không muốn ăn đồ Tây, hơn nữa tôi đã hẹn với Nhan Sơ rồi, không đi cùng cậu được."

 

Nhan Sơ liếc bạn học Trình một cái khinh bỉ, hẹn khi nào, sao nàng không biết?

 

"Chị muốn ăn gì em đều có thể sắp xếp." Cậu con trai không muốn bỏ cuộc, vẫn tiếp tục cố gắng, "Nếu chị và bạn học Nhan đã có hẹn, hay là em mời cả hai người, vừa lúc chiều nay mẹ em muốn đến nhà chị chơi, chúng ta tiện đường đưa chị về."

 

Bạn học Trình cảm thấy không thể nói lý được nữa, phì phò trợn tròn mắt, giọng điệu cũng không mấy khách khí: "Đã bảo là có hẹn rồi, cậu có phải không hiểu không hả, đừng lấy bố mẹ tôi ra ép tôi, tôi chính là không muốn ăn cơm cùng cậu."

 

"Thôi được rồi, cứ vậy đi, dù sao tôi cũng đã đến rồi, coi như đã trả lễ, hôm nay dừng ở đây." Cô quay đầu nắm lấy tay Nhan Sơ, "Nhan Sơ, chúng ta đi."

 

Cậu con trai kia vội vàng muốn giữ Trình Dư Mạt lại, bị Nhan Sơ nghiêng người chắn một chút, Nhan Sơ gật đầu xin lỗi cậu ta, sau đó nhanh chân đi theo Trình Dư Mạt rời khỏi phòng triển lãm tranh.

 

Họ ra khỏi triển lãm tranh, đi bộ một đoạn đường dọc phố, Trình Dư Mạt vẫn còn tức giận, dùng sức đá những viên đá trên mặt đất, cả người 10 phần bực bội, cực kì phát điên.

 

"Phiền chết đi được! Phiền chết đi được! Phiền chết đi được! Bố mẹ tớ rốt cuộc nghĩ cái gì vậy hả?" Bạn học Trình tức giận đến mặt mày dữ tợn, lải nhải oán giận, "Thật quá đáng! Tớ mới 18 tuổi, làm như tớ 28 tuổi ế chồng không bằng ấy, không muốn chịu sự sắp xếp của họ, làm sao bây giờ hả!"

 

Nhan Sơ thở dài, tình huống nhà nàng tuy rằng không giống Trình Dư Mạt, nhưng bố mẹ họ lại có điểm chung, ở phương diện này, nàng cũng không thể giúp Trình Dư Mạt được gì hiệu quả.

 

"Cuộc đời cậu chỉ có chính cậu làm chủ, bất luận ai cũng không thể giúp cậu đưa ra quyết định." Nhan Sơ nói ra suy nghĩ của mình, cổ vũ Trình Dư Mạt, "Nếu cậu không muốn, phải học hành thật giỏi, sau này học xong kinh tế độc lập, đối mặt với họ mới có quyền lên tiếng."

 

Không ai có thể khống chế cuộc đời của người khác, dù là cha mẹ đối với con cái cũng không thể.

 

Nghe xong lời Nhan Sơ, Trình Dư Mạt cúi đầu im lặng.

 

Đạo lý này, cô không phải không hiểu, nhưng cô không có dũng khí dứt khoát kiên quyết rời xa bố mẹ như Nhan Sơ, cho nên hôm nay qua đi, phàm là bố mẹ có sắp xếp gì, cô đại khái vẫn sẽ cố gắng kìm nén cảm xúc miễn cưỡng chấp hành.

 

Cô chán ghét chính mình như vậy, lại không dám phản kháng.

 

Cuối cùng, Trình Dư Mạt thở dài một hơi, không muốn tiếp tục nói về chủ đề này: "Thôi, không nói chuyện này nữa, chúng ta đi khu trò chơi điện tử, cậu biết chơi điện tử không?"

 

Nhan Sơ cũng không hề khuyên nhủ, nhớ tới sức chiến đấu yếu ớt của Tô Từ trong game, nàng cười cười trả lời: "Có lẽ... tàm tạm?"

 

Nàng trả lời như vậy, Trình Dư Mạt coi như nàng rất giỏi, túm lấy nàng chạy vào khu trò chơi, điên cuồng chơi hơn hai tiếng, hoàn toàn trút hết những cảm xúc oán hận chất chứa trong lòng, sau đó lại cùng Nhan Sơ đi đến nhà hàng Nhật mà nàng thích, giải quyết bữa trưa.

 

Họ đến tương đối muộn, phòng riêng đã hết, liền tìm một chỗ ghế dài trong sảnh, chờ tới lượt dùng bữa, Trình Dư Mạt đột nhiên nhớ ra một chuyện lớn.

 

"Bạn trai cậu là người trường mình hả?" Bạn học Trình tò mò hỏi, "Ai vậy? Lớn lên đẹp trai không?"

 

"Không phải người trường mình." Nhan Sơ chỉ trả lời câu hỏi đầu tiên.

 

Trình Dư Mạt cũng không để ý, cô dường như đã quên hết chuyện khó chịu buổi sáng, hứng thú bừng bừng truy hỏi Nhan Sơ: "Vậy là trường nào? Cậu nói thử xem, xem tớ có biết không!"

 

Nhan Sơ bị hỏi đến có chút bối rối, nghĩ nghĩ mới nói: "Chị ấy không còn đi học nữa."

 

"Hả?" Trình Dư Mạt trợn tròn mắt, không biết đầu óc cô vận hành thế nào, vài giây sau, cô khiếp sợ hỏi: "Chẳng lẽ là dân anh chị? Ngầu vậy sao?"

 

Nhan Sơ vừa uống một ngụm trà vào miệng đã phì một tiếng phun hết ra.

 

"Khụ khụ khụ..." Bạn học Nhan đột nhiên ho sù sụ, sặc đến nước mắt sắp trào ra.

 

Nàng đang muốn nói gì đó giải thích, Trình Dư Mạt bỗng nhiên bị một người quen mắt phía trước thu hút sự chú ý, vỗ vai Nhan Sơ ý bảo nàng quay đầu lại xem: "Cậu mau nhìn xem, đó có phải là Tô Từ không?"

 

"Hả?" Đột nhiên nghe thấy tên Tô Từ, Nhan Sơ ngẩn người, theo bản năng nhìn theo hướng Trình Dư Mạt chỉ, quả nhiên nhìn thấy Tô Từ cùng một người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú đi vào phòng riêng.

 

Bạn học Trình lòng đầy tò mò, không chú ý đến vẻ mặt vi diệu của Nhan Sơ, vẻ mặt hưng phấn suy đoán: "Người đàn ông kia là ai vậy? Tô Từ cùng anh ta ở riêng một phòng, quan hệ của họ là gì?"

 

Nhan Sơ rũ mắt xuống, không vui lắm trả lời: "Có lẽ chỉ là bạn bè trong công việc cùng nhau ăn bữa trưa thôi, không có gì ghê gớm đâu?"

 

"Công việc gì mà cuối tuần lại gặp nhau?" Trình Dư Mạt không đồng ý, kiên trì suy đoán của mình, "Hơn nữa người kia lớn lên không tệ, họ có thể đang hẹn hò không?"

 

"Không thể nào!" Nhan Sơ đột nhiên lớn tiếng, giọng điệu nghiêm khắc.

 

Trình Dư Mạt bị nàng đột nhiên nổi giận làm giật mình, theo bản năng rụt cổ lại, nơm nớp lo sợ ngập ngừng nói: "Không phải thì không phải, cậu làm gì mà giận dữ vậy?"

 

Nhan Sơ nắm chặt tay, rồi chậm rãi buông ra, khó chịu quay mặt đi.

 

Không khí đột nhiên trở nên lúng túng, bạn học Trình vò đầu bứt tai không biết làm thế nào cho tốt, vừa lúc nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, phá vỡ bầu không khí nặng nề.

 

Trình Dư Mạt mấy lần muốn mở miệng nói chuyện, nhưng cứ nhìn thấy vẻ mặt không vui của Nhan Sơ là lại nghẹn lời, cuối cùng ăn cơm xong một cách nhạt nhẽo, phòng bên cạnh lại truyền đến động tĩnh.

 

Tô Từ cùng người đàn ông kia đi ra, ở ngoài cửa hàng tạm biệt đối phương, rồi quay trở lại vào trong tiệm, lập tức đi tìm Nhan Sơ.

 

Vừa nãy lúc ra ngoài cô thoáng thấy Nhan Sơ, tiễn người kia xong liền quay lại tìm.

 

"Tiểu Sơ, các em cũng ăn cơm ở quán này à?" Cô đi đến bên cạnh Nhan Sơ, gật đầu với Trình Dư Mạt, cười hỏi: "Chị ngồi đây được không?"

 

Trình Dư Mạt gật đầu: "Xin cứ tự nhiên."

 

Thế là Tô Từ ngồi xuống bên cạnh Nhan Sơ, cô gái nhỏ không biết làm sao lại không phản ứng cô, cúi đầu dùng thìa buồn bã chọc vào đĩa mù tạt.

 

"Tiểu Sơ?" Tô Từ lại gọi một tiếng.

 

Nhan Sơ cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhưng vẫn vẻ mặt không vui, u oán liếc nhìn cô một cái.

 

Người phụ nữ bị cái liếc mắt này nhìn đến sởn gai ốc, bất đắc dĩ hỏi: "Sao vậy? Sao em không để ý đến chị?"

 

Trình Dư Mạt ở bàn đối diện quan sát hai người kia, luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

 

Nhan Sơ hít sâu một hơi, sau đó thở ra.

 

Nàng nắm lấy tay Tô Từ đặt lên bàn, nói với Trình Dư Mạt: "Chị Tô là bạn gái của tớ."

 

Ngụ ý, cô ấy và người đàn ông kia không có nửa điểm quan hệ nào.

 

"Hả?" Bạn học Trình thở không ra hơi, miếng cơm nắm trong miệng sặc vào khí quản, ho đến long trời lở đất, hai mắt đỏ bừng.

 

Cuối cùng, cô bạn hữu kinh vô hiểm nhổ được miếng cơm nắm chết tiệt kia ra, trong lòng tràn ngập vô số nghi vấn, mở miệng lại chỉ có hai chữ: "Vãi!"

 

———
Tác giả có lời muốn nói: (:з" ∠)

Bình Luận (0)
Comment