Bạn học Trình kinh hãi đến vẻ mặt vặn vẹo, cả người sững sờ hai phút, sau đó ký ức đột nhiên ùa về, tin rằng mình chỉ bị ảo giác, khóe miệng run rẩy nghiến răng nghiến lợi vẻ mặt vặn vẹo hướng về phía Nhan Sơ xác nhận: "Vừa nãy cậu... nói cái gì?"
Nhan Sơ mặt không đổi sắc mà lặp lại: "Chị Tô là bạn gái của tớ."
"A này......" Trình Dư Mạt lại chịu đả kích sâu sắc, sau đó không thể tin tưởng mà nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh Nhan Sơ cũng đang lộ vẻ kinh ngạc.
Tô Từ tuy rằng kinh ngạc trước việc Nhan Sơ thình lình comeout, nhưng vẫn đứng về phía bạn gái nhỏ của mình, cho nên khi nhận được tín hiệu cầu cứu của bạn học Trình, cô chỉ bất đắc dĩ mỉm cười, ôn tồn nói: "Là thật sự, chị và Tiểu Sơ đang hẹn hò."
"Má ơi má ơi má ơi!" Trình Dư Mạt đập bàn đứng dậy, lạnh giọng chất vấn: "Vậy người đàn ông vừa nãy đi ra ngoài có quan hệ gì với chị?"
Tô Từ hiếm khi nghi hoặc, nhưng rất nhanh đã nghĩ thông suốt mọi chuyện, cũng thoáng hiểu được vì sao bạn nhỏ của cô lúc trước lại buồn bã không vui.
"Một người phụ trách bên đối tác, chi tiết thực hiện dự án có chút vấn đề, tạm thời hẹn chị ra ngoài thương lượng phương án giải quyết, tiện đường ăn bữa trưa thôi." Người phụ nữ ôn tồn dịu dàng giải thích, còn lén vỗ vỗ mu bàn tay Nhan Sơ, ý bảo nàng đừng để ý nữa.
Trình Dư Mạt giữ nguyên trạng thái hồn lìa khỏi xác một hồi lâu, đột nhiên thông minh ra, ngộ ra mình vừa hỏi một câu vô nghĩa, mấu chốt thực sự phải là...
"2 người nghiêm túc? Chính là hai người con gái sao lại quen nhau được?"
Nhan Sơ uống một ngụm nước mơ chua, tiện tay rót cho Tô Từ nửa ly, nghe vậy không để ý mà trả lời: "Thì quen nhau bình thường thôi, hẹn hò đi dạo phố ăn cơm xem phim, ở bên nhau sinh hoạt."
Không biết có phải quá mức kinh hãi hay không, đầu óc Bạn học Trình như mất kiểm soát trong giây lát, buột miệng hỏi: "Vậy các cậu lên giường chưa?"
"......"
Nhan Sơ và Tô Từ đồng thời im lặng không nói.
Vành tai người phụ nữ ửng hồng, không tự nhiên rũ mắt xuống, như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, còn Nhan Sơ thì nhìn Trình Dư Mạt như nhìn kẻ ngốc.
Trình Dư Mạt hỏi xong liền ý thức được hỏng rồi, lại bị ánh mắt uy hiếp như có như không của Nhan Sơ hung ác nhìn chằm chằm, mặt đỏ bừng gần như muốn chui xuống gầm bàn.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi!" Cô bạn che mặt, quay đầu đi, "Từ từ, đợi tớ bình tĩnh lại đã, tớ bây giờ hơi loạn."
Không phải là loạn sao, bắt đầu mê sảng rồi.
Tô Từ và Nhan Sơ nhìn nhau, rất bất đắc dĩ nhéo nhéo mu bàn tay Nhan Sơ.
Cô thật ra cảm thấy Nhan Sơ vừa rồi có chút lỗ m ãng, nếu Trình Dư Mạt không thể chấp nhận, thậm chí nói lời khó nghe, dù Nhan Sơ không biểu hiện ra ngoài, nhưng trong lòng chắc chắn cũng sẽ không dễ chịu.
Nhưng sự việc đã đến nước này, điều duy nhất Tô Từ có thể làm là ở bên cạnh Nhan Sơ, kiên định ủng hộ lựa chọn của cô bé.
Nhan Sơ nắm lại tay cô , dưới gầm bàn đan mười ngón tay vào nhau.
"Tớ vẫn cảm thấy không thể tin được."
Trình Dư Mạt cuối cùng cũng bình tĩnh lại, gục xuống bàn, vẻ mặt mới lạ nhìn Nhan Sơ, rồi lại nhìn Tô Từ.
Bất quá cũng may trong ánh mắt cô bạn chỉ có tò mò, không có chán ghét và bài xích.
"Các cậu làm sao ở bên nhau vậy? Thần kỳ quá nha." Bạn học Trình chớp chớp mắt, bày tỏ cảm xúc, tò mò hỏi: "Ai theo đuổi ai?"
Nhan Sơ thẳng thắn giơ ngón trỏ chỉ xuống mình, giọng điệu vô cùng đắc ý: "Là tớ theo đuổi chị Tô."
"Ghê thật!" Trình Dư Mạt giơ ngón tay cái lên, "Không hổ là cậu!"
Nhan Sơ luôn có thể làm ra những hành động khiến người ta kinh ngạc, bất luận là bỏ nhà trốn đi, hay là theo đuổi người đồng tính lớn hơn mình 11 tuổi, những việc này Trình Dư Mạt thật sự nghĩ cũng không dám nghĩ.
Bạn học Trình càng thêm bội phục Nhan Sơ, sau khi ăn xong cô bạn rất tự giác nói phải về nhà, để lại thời gian buổi chiều cho Nhan Sơ và Tô Từ.
Hơn nữa, trước khi rời đi, nhân lúc Nhan Sơ đi vệ sinh, cô bạn nói với Tô Từ: "Cô Tô, Nhan Sơ gọi chị là chị Tô, em sẽ không gọi giống cậu ấy, tuy rằng em biết chị rất ưu tú rất lợi hại, nhưng Nhan Sơ cũng không kém, xin chị nhất định phải chăm sóc tốt cho cậu ấy."
Tô Từ không ngờ Trình Dư Mạt nhìn qua cà lơ phất phơ, rất không đáng tin cậy lại nói ra những lời như vậy, thoáng có chút kinh ngạc, ngay sau đó cô liền thu lại ý cười trên mặt, ôn hòa nhưng trịnh trọng gật đầu: "Chị sẽ."
"Tiểu Sơ có người bạn như em, cũng thật may mắn."
Trình Dư Mạt được khích lệ, lập tức mặt mày hớn hở: "Đương nhiên rồi, còn phải nói sao!"
Chẳng mấy chốc, Nhan Sơ đã trở lại, kéo tay Tô Từ cùng Trình Dư Mạt từ biệt.
Quay lại hai người một chỗ, tự nhiên lại nói đến bạn học Trình, Nhan Sơ cười ha ha, tổng kết: "Bạn học Trình ngốc nghếch nhưng tốt bụng, lại còn rất trượng nghĩa, một người bạn tốt."
Tô Từ mỉm cười, thấy bạn nhỏ vui vẻ hớn hở, không nhịn được xoa xoa gáy nàng.
Khi tâm trạng thoải mái, ngày tháng trôi qua đặc biệt nhanh, tháng 11 lặng lẽ qua đi, chớp mắt tháng 12 cũng đã đến, thời tiết ngày càng lạnh.
Lễ Giáng Sinh mấy ngày trước đã có tuyết rơi, đúng vào cuối tuần, Tô Từ lái xe đưa Nhan Sơ đi vùng ngoại ô leo núi, lên núi ngắm tuyết.
Nhan Sơ thò bàn tay lạnh cóng vào cổ áo Tô Từ, người phụ nữ rụt người lại vì lạnh, nàng cười hì hì chạy đi, kết quả trượt chân ngã một cái, trực tiếp ngã vào bệnh viện.
Một ngày cuối tuần tốt đẹp lại thành ra kinh tâm động phách, Tô Từ chạy lên chạy xuống, cầm kết quả chụp phim, nghe bác sĩ nói không tổn thương đến xương cốt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Trở lại phòng chờ khám bệnh, cô gái nhỏ vẻ mặt ủ rũ, người phụ nữ không đành lòng, vỗ vỗ đầu nàng, ôn tồn dỗ dành: "Không sao đâu, dưỡng mấy ngày là khỏi thôi."
Nhan Sơ không đáp, khóe miệng trĩu xuống, lông mày cũng rũ xuống, tâm trạng tụt dốc.
"Tiểu Sơ?" Tô Từ dừng bước chân, thấy bạn nhỏ mắt đỏ hoe, nước mắt từng giọt lớn rơi xuống, lập tức hoảng hốt.
Nhan Sơ càng nghĩ càng thấy khổ sở, còn chưa ra khỏi bệnh viện đã ô ô khóc thành tiếng, vùi vào lòng người phụ nữ nắm chặt cổ áo cô , mặc kệ Tô Từ khuyên thế nào nàng cũng không nói một lời.
"Em cứ khóc thế này, chị cũng muốn khóc theo." Người phụ nữ bất đắc dĩ nói, nhẹ nhàng ôm Nhan Sơ, mặt dán vào vành tai cô gái nhỏ, áy náy nói: "Nếu không phải chị đưa em đi leo núi, em cũng sẽ không ngã bị thương."
Lời này lọt vào tai Nhan Sơ, khơi dậy phản ứng dữ dội, bạn nhỏ dùng sức lắc đầu, nghẹn ngào: "Là em không cẩn thận, em làm hỏng buổi hẹn hò rồi."
Tô Từ hiểu ra, Nhan Sơ vì chuyến đi chơi hôm nay không suôn sẻ mà canh cánh trong lòng.
"Em đang nghĩ cái gì mà tự ép mình vào ngõ cụt vậy hả?" Người phụ nữ nhéo tai cô gái nhỏ, không dùng lực xoa xoa, "Bản chất của hẹn hò chẳng phải là hai người ở bên nhau, vui vẻ là được sao?"
Nhan Sơ nằm trong lòng Tô Từ thút thít, không muốn khóc đến chật vật như vậy, nhưng nhất thời không dừng lại được.
Tô Từ tiếp tục khuyên nhủ nàng, giọng điệu dịu dàng: "Tuy rằng kế hoạch hôm nay có chút bất ngờ, nhưng nghĩ lại xem, em không bị thương đến xương cốt, bình an vô sự, chẳng phải rất may mắn sao? Chỉ là địa điểm hẹn hò của chúng ta chuyển từ trên núi xuống bệnh viện thôi."
Câu cuối cùng, cô cố ý nói nhẹ nhàng, ý muốn xoa dịu cảm xúc của cô gái nhỏ.
Nhan Sơ quả thực được an ủi, nhất thời quên cả khóc, liền nghe người phụ nữ tiếp tục nói bên tai: "Chúng ta lúc nào cũng có thể đi leo núi, năm nào cũng có thể đi ngắm tuyết, có gì mà phải khổ sở đâu? Em nói có đúng không?"
Cô đưa hai tay nâng mặt Nhan Sơ, dùng chóp mũi mình cọ cọ chóp mũi cô bé, kiên nhẫn dỗ dành: "Đừng khóc nữa, được không?"
Lời người phụ nữ nói giọng điệu quá dịu dàng, Nhan Sơ mắt đỏ hoe nhìn cô, bị cô dẫn dắt, theo suy nghĩ của cô mà nghĩ, dường như đích xác không có gì đáng để khóc lóc thảm thiết, là nàng để tâm vào chuyện vặt vãnh.
Nghĩ thông suốt những lời Tô Từ nói, tâm trạng khổ sở dần tan biến, nhưng theo đó lại là sự xấu hổ và ngượng ngùng.
Nhan Sơ nhào vào lòng Tô Từ, cả khuôn mặt vùi vào cổ đối phương.
Tô Từ cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của Nhan Sơ, vẻ mặt cưng chiều mỉm cười, vỗ nhẹ gáy cô gái nhỏ trêu ghẹo: "Bất quá ngã đau cái đuôi nhỏ của em rồi, chắc phải đau một thời gian, buổi tối lấy khăn ấm đắp một chút, bôi thêm rượu thuốc, có thể mau khỏi hơn."
Trên đường về nhà lại có tuyết rơi, tầng mây xám xịt, những bông tuyết trong suốt rơi xuống từ không trung, từng mảnh từng mảnh dán lên cửa kính, bị gió thổi qua liền hóa thành vệt nước.
Nhan Sơ liền nhớ tới lễ Giáng Sinh năm trước, cũng giống như vậy, nàng ngồi trong xe của Tô Từ nghe gió.
Khi đó rung động, những niềm vui thầm kín đều phải lặng lẽ giấu đi, không dám nói rõ tâm tư.
Cô bé hà hơi lên cửa sổ, trên mặt kính ngưng tụ một lớp hơi nước.
Nàng vươn ngón trỏ, vẽ một trái tim nhỏ xíu trong làn sương.
Người phụ nữ tranh thủ liếc nhìn hành động nhỏ của Nhan Sơ, khóe môi không khỏi hơi cong lên, mắt lộ ý cười.
Về đến nhà, Nhan Sơ khập khiễng đi tắm, vốn Tô Từ muốn giúp đỡ, để tránh nàng đi lại bất tiện lại ngã, nhưng cô gái nhỏ thực sự quá xấu hổ, nhất quyết đòi tự mình làm, Tô Từ cũng chỉ đành chiều theo.
Bị ngã đau mông quá, Nhan Sơ tắm xong ra liền nằm sấp trên giường không nhúc nhích.
Thấy Tô Từ cầm bình rượu thuốc đi vào phòng ngủ, nàng sau đó mới ý thức được việc bôi rượu thuốc đồng nghĩa với việc phải c ởi quần.
Trong đầu hiện rõ hình ảnh Tô Từ giúp mình bôi thuốc, Nhan Sơ mặt đỏ tai hồng, muốn tìm cái lỗ nào đó để trốn đi, cực kì xấu hổ mà lên tiếng xin: "Chị Tô, hay là... thôi đi? Cũng không phải vết thương nghiêm trọng lắm, không cần phiền phức đâu, nó tự khỏi được."
Rõ ràng trước kia khi chưa ở bên nhau, nàng còn dám cởi hết quần áo trước mặt Tô Từ mà không hề e dè, ngược lại lúc này lại ngượng ngùng.
Người phụ nữ quả nhiên chê cười nàng: "Tiểu lưu manh cũng biết xấu hổ sao?"
"Chị Tô ~" Nhan Sơ ý đồ dùng làm nũng để qua mặt.
Nhưng Tô Từ lại không hề nhượng bộ nàng, đi tới ngồi xuống bên cạnh, nhanh chóng kéo quần ngủ của nàng xuống.
"Ưm..."
Bạn học Nhan xấu hổ đến hai tai đỏ bừng, chỉ có thể vùi đầu vào gối giả đà điểu.
Ở góc độ nàng không nhìn thấy, người phụ nữ mặt mày ôn hòa, buồn cười cong cong khóe môi, sau đó mới đổ rượu thuốc ra tay, nhẹ nhàng xoa lên chỗ đau của Nhan Sơ.
Nhan Sơ thật ra muốn tránh, nhưng vừa động mông liền đau, chỉ có thể rầm rì chịu đựng.
Không biết có phải tác dụng của rượu thuốc không, làn da dưới tay Tô Từ nóng lên nóng lên.
Tô Từ bôi thuốc xong cho nàng, thấy nàng nằm im không nhúc nhích, một dáng vẻ mặc người chà đạp, thật sự buồn cười, liền không nhịn được vỗ một cái vào mông nàng.
"Bốp" một tiếng vang thanh thúy, cảm giác rất tuyệt.
Nhan Sơ: "......" Hứ.
Chị Tô hư rồi.