Lời Tỏ Tình Đầu Đông Của Em

Chương 89

Đêm qua ở quán bar chơi đến điên cuồng, sau đó về nhà Tô Từ và Nhan Sơ lại uống hết một chai rượu.

 

Hôm sau là thứ bảy, Nhan Sơ không có tiết học, Tô Từ cũng không cần đến công ty làm thêm giờ, hai người đương nhiên lại quấn lấy nhau trên giường, náo loạn đến 3 giờ sáng mới mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

 

Nhan Sơ mơ mơ màng màng tỉnh lại, trong phòng tối om, chỉ mơ hồ có mấy vệt ánh mặt trời xuyên qua khe hở rèm cửa dừng lại trên tấm nệm trắng tinh.

 

Nàng lấy điện thoại từ dưới gối ra, nhìn thời gian hiển thị trên màn hình, 11 giờ 43, hơn 10 phút nữa là đến giờ ăn trưa.

 

Tô Từ vẫn ngủ say sưa, không có dấu hiệu muốn tỉnh lại.

 

Trong giấc ngủ sâu, gương mặt người phụ nữ giãn ra, vẻ mặt an tường, một sợi ánh nắng mỏng manh chiếu lên vành tai cô ấy, vành tai hơi mỏng ẩn hiện ửng hồng.

 

Nhan Sơ mở to mắt nhìn người này, ánh mắt bị cô thu hút chặt chẽ, nhìn thế nào cũng không đủ.

 

Mỗi thời mỗi khắc, tình cảm của nàng dành cho Tô Từ đều tăng trưởng, không thể xác định hôm nay so với hôm qua nhiều ít, nhưng mỗi một giây, nàng đều cảm thấy quãng đời còn lại quá ngắn, chỉ muốn mãi mãi ở bên cạnh Tô Từ.

 

Nhan Sơ đang xuất thần, bụng bỗng nhiên kêu lên một tiếng nhỏ, nàng đói bụng.

 

Nhưng đêm qua say rượu, tỉnh dậy sau đó đầu óc choáng váng, ngoài việc thưởng thức mỹ nhân ra, không muốn làm bất cứ điều gì khác, càng không muốn rời khỏi ổ chăn trong ngày đông giá rét này.

 

Ngay cả nàng còn cảm thấy khó chịu, nói vậy lát nữa Tô Từ tỉnh dậy trạng thái cũng không khá hơn nàng, Nhan Sơ nghĩ trước nghĩ sau, vẫn là nhẹ nhàng xuống giường, trộm chuồn ra khỏi chăn, tính đi phòng bếp nấu một bát canh giải rượu, đợi Tô Từ tỉnh là có thể uống ngay.

 

Nhưng nàng vừa rời giường, quần áo còn chưa kịp mặc vào, điện thoại của Tô Từ đặt ở đầu giường đột nhiên đổ chuông.

 

Người phụ nữ hàng mi dài run rẩy tỉnh lại, đôi mắt buồn ngủ mơ màng vươn tay lấy điện thoại, hơi nghiêng đầu liền thoáng thấy Nhan Sơ.

 

Thấy cô bé trên người tr@n trụi, hoàn toàn bại lộ trong không khí lạnh lẽo, Tô Từ không chắc chắn chớp chớp mắt, rồi sau đó nhíu mày, vẫy tay với Nhan Sơ: "Đứng ở ngoài làm gì? Trời lạnh thế này, mau vào đây."

 

Nhan Sơ vốn định giải thích vài câu, nhưng Tô Từ đã nhấc điện thoại lên, nàng chỉ đành ngoan ngoãn chui lại vào chăn.

 

Vừa ở ngoài chăn vài giây, người Nhan Sơ đã lạnh như đóng băng.

 

Tô Từ nghe điện thoại, cảm thấy Nhan Sơ lo lắng mình bị lạnh, không muốn dựa sát vào cô, vì thế cô vươn tay dài ôm lấy cô gái nhỏ, mạnh mẽ kéo vào lòng, dùng cơ thể mình sưởi ấm Nhan Sơ.

 

Cô bé muốn chạy, Tô Từ không cho, hai người náo loạn một hồi.

 

"Con đang làm gì vậy hả?" Người bên kia điện thoại có lẽ nghe thấy tiếng cười đùa của hai người, lại lâu không thấy Tô Từ trả lời, liền lớn tiếng gọi, "Nghe mẹ nói không?"

 

"Không có gì, mẹ, con đang nghe." Tô Từ ra hiệu im lặng với bạn nhỏ trong lòng, Nhan Sơ im lặng lại, cô lúc này mới trả lời: "Có việc gì không ạ?"

 

"Con chắc là không ngủ đến bây giờ vẫn chưa dậy chứ?" Cô Tần nghi ngờ hỏi.

 

"Sao có thể ạ?" Tô Từ mặt không đổi sắc phản bác, "Con dậy lâu rồi, đang định làm bữa trưa đây ạ."

 

Nhan Sơ vùi trong lòng người phụ nữ không nhịn được cười, không ngờ, không ngờ, chị Tô vậy mà cũng biết nói dối, trợn mắt nói dối.

 

Tần Ngọc Anh gọi điện thoại tới đích xác có việc, cho nên không cùng Tô Từ tiếp tục vòng vo, trực tiếp đi vào vấn đề chính: "Em họ con sáng nay đến nhà chúng ta, mang quà sinh nhật cho con, mẹ giúp con nhận rồi, đợi con về thì mở ra, con thu xếp thời gian gọi điện thoại cho em họ."

 

Tô Từ nghe vậy ngẩn người, không biết có phải mới tỉnh hay không, đầu óc không rõ ràng lắm, Tần Ngọc Anh nói một tràng khiến cô ngơ ngác, không nhớ mình có người em họ nào, theo bản năng hỏi: "Em họ nào ạ?"

 

"Đến em họ con mà con cũng quên rồi à?" Tần Ngọc Anh cũng cảm thấy kinh ngạc, "Chính là con gái nhà cậu con, sau này đi học trường cảnh sát con bé Tần Duật Văn ấy, con quên rồi à? Hồi bé thân với con lắm, mấy năm nay không gặp, lạ hết cả rồi."

 

"Duật Văn?" Tô Từ bừng tỉnh, vỗ vỗ cái đầu còn mơ màng, cười khổ nói: "Con với nó bao nhiêu năm chưa gặp mặt rồi, nó không phải sớm đã đi nước ngoài rồi sao? Sao lại về học trường cảnh sát?"

 

"Tình huống nhà con bé phức tạp con cũng biết, mấy năm nay xảy ra nhiều chuyện, cũng là một đứa bé khổ......" Tần Ngọc Anh nói được một nửa đột nhiên dừng lại, bất đắc dĩ thở dài, "Nhưng bây giờ tốt rồi, về nước rồi, cả nhà ở một chỗ gặp mặt cũng dễ dàng, con khi nào về, bảo nó đến nhà mình chơi mấy ngày."

 

"Để xem qua năm con bé Duật Văn có thời gian không đã." Tô Từ đáp ứng, tiện thể quyết định một chuyện khác, "Tiểu Sơ năm nay về nhà ăn Tết Âm Lịch với con, bên con còn hơn nửa tháng nữa là nghỉ, bọn con cùng nhau về."

 

"Vậy thì tốt quá!" Tần Ngọc Anh vui vẻ cười nói, "Vậy đến lúc đó các con về nhớ gọi điện thoại trước, mẹ với ba con rảnh thì đi đón các con."

 

Tô Từ cúp điện thoại, Nhan Sơ đã được ủ ấm, không còn lạnh nữa.

 

Nàng ngẩng đầu, má phúng phính: "Em họ gì cơ?"

 

Đây lại rõ ràng là cố ý gây sự, Tô Từ đặt điện thoại xuống, buồn cười véo mũi nàng, kiên nhẫn giải thích: "Con gái nhà cậu chị, nhiều năm rồi chưa gặp, chị nhớ lần cuối gặp mặt chị còn đang học đại học, khi đó Duật Văn mới bắt đầu học cấp hai."

 

"Con bé học tiểu học đã chuyển ra nước ngoài, hiếm khi về một chuyến, lần trước gặp mặt vẫn là vừa khéo mẹ con bé có việc, gửi con bé ở nhà chị hai ngày, sau đó thì chưa gặp lại bao giờ, cũng không biết bây giờ con bé ra sao."

 

"Vậy à." Nhan Sơ gật gật đầu, không để chuyện này trong lòng.

 

"Em còn muốn ngủ thêm một lát nữa không?" Tô Từ cúi người chạm nhẹ trán Nhan Sơ, vẻ mặt thoải mái nhẹ nhàng.

 

"Không ngủ không ngủ, trưa hết rồi." Nhan Sơ nói rồi ngáp một cái.

 

Nhân lúc Tô Từ ở ngay trước mắt, nàng nhoài tới hôn nhẹ lên môi người phụ nữ, nghi hoặc nói: "Đầu chị không đau sao? Hôm qua uống không ít rượu đấy."

 

"Không ít là bao nhiêu?" Người phụ nữ cười rộ lên, nhéo mũi Nhan Sơ lắc qua lắc lại, "Chút rượu này, cũng đủ làm say bạn nhỏ này rồi."

 

"Chậc." Nhan Sơ không phục bĩu môi, hừ nói: "Nhưng mà bạn nhỏ thích chị, chị không được ghét bỏ."

 

"Ừ ừ ừ." Tô Từ khẽ chớp mắt, cười đến dịu dàng lạ thường, "Chị cũng thích em."

 

Cô gái nhỏ bị nụ cười xinh đẹp dịu dàng của người phụ nữ làm choáng váng, tình cảm dâng trào, không nhịn được lại nhoài tới, giống như chú cún nhỏ gặm c ắn môi Tô Từ.

 

Tô Từ ban đầu còn đẩy ra: "Không ngủ thì mau dậy đi, bụng không đói sao?"

 

Tay cô nhẹ nhàng đặt lên vai Nhan Sơ, bị một hồi hôn nồng nhiệt của Nhan Sơ làm cho hơi thở dồn dập, tranh thủ thở hổn hển một hơi, ý đồ tách coi bé ra.

 

Nhan Sơ hóa thân thành một cục kẹo mạch nha, thế nào cũng không gỡ ra được.

 

Nàng ôm chặt eo Tô Từ, lại lần nữa áp sát, phong tỏa đôi môi mềm mại của người phụ nữ.

 

"Đói bụng." Đầu lưỡi cô gái nhỏ lướt qua đôi môi ướt át mềm mại của người phụ nữ, giọng mềm mại thở ra một hơi nóng mỏng manh, "Cho nên...... muốn lấp đầy bụng trước."

 

Tô Từ: "...... Ưm."

 

Tiểu lưu manh.

 

———
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay ra ngoài có việc, mưa to, bị trễ, một chương ngắn ngủi, không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc còn một chương chính văn nữa là kết thúc, nhưng ngày mai tôi về nhà bố mẹ, ngày kia mới về lại, đại khái không thể đăng truyện, xin nghỉ trước, yêu các bạn!

Bình Luận (0)
Comment