Lời Tỏ Tình Đầu Đông Của Em

Chương 90

Tết Âm Lịch đúng hẹn tới, trước tiên Nhan Sơ theo Tô Từ xuất phát một chuyến đi thủ đô ăn tết, đến sân bay khi ấy là buổi chiều 5 giờ, Tô Nghĩa Tuân lái xe tới đón hai người, bao lớn bao nhỏ quà tặng bỏ vào cốp xe, về đến nhà đẩy cửa ra đã nghe thấy mùi thức ăn thơm phức.

 

Tần Ngọc Anh đặc biệt cao hứng, đem những việc vặt còn lại trong bếp giao cho dì Chu, lôi kéo Nhan Sơ xoay hai vòng, hỏi nàng: "Con có phải gầy đi không vậy? Con bé họ Tô kia không chăm sóc con tốt à?"

 

Nhan Sơ bĩu môi: "Không gầy, còn béo lên ấy chứ, so với lần trước con béo hơn 5 cân, con muốn giảm cân, nhưng chị Tô không cho!"

 

"Con gái con lứa, giảm cân cái gì!" Tần Ngọc Anh không tán đồng, "Con vẫn còn đang tuổi lớn, gầy quá không tốt, phải có chút thịt trên người mới khỏe mạnh!"

 

"Chị Tô cũng nói vậy." Cô bé cười hì hì trả lời.

 

Tô Từ thả đồ xuống đi tới, vừa lúc nghe thấy mấy câu này, mỉm cười nói: "Dạo này em học hành bận rộn, ít thời gian vận động, đợi em thi đại học xong, tăng cường rèn luyện, rất nhanh sẽ lấy lại vóc dáng thôi."

 

Nhan Sơ nhăn răng: "Nhưng mà béo sẽ xấu, quần áo năm ngoái của em năm nay mặc chật hết cả rồi!"

 

"Vậy thì mua quần áo mới." Người phụ nữ vẻ mặt dịu dàng, ý cười rạng rỡ, ghé sát tai Nhan Sơ nhỏ giọng nói: "Không xấu đâu, béo một chút đáng yêu mà."

 

Một hơi thở ấm áp phả vào vành tai Nhan Sơ, tai cô bé bỗng chốc đỏ bừng.

 

Vừa lúc dì Chu bưng đồ ăn lên bàn, mời mọi người dùng bữa, mới dừng lại vấn đề béo gầy này.

 

Hôm nay vì nghênh đón Nhan Sơ, Tần Ngọc Anh đặc biệt làm thêm vài món ăn, bày đầy một bàn lớn, thỉnh thoảng lại nhắc Tô Từ gắp thức ăn cho Nhan Sơ, càng nhìn Nhan Sơ càng thấy vừa lòng.

 

Trên bàn ăn, Tô Từ nhớ tới người em họ quanh năm không gặp của mình, vì thế hỏi Tần Ngọc Anh: "Duật Văn ở trong nước ăn Tết Âm Lịch ạ?"

 

"Ôi, thật là không khéo, Duật Văn mới đi hai ngày trước thôi." Tần Ngọc Anh dùng đũa gắp cho Nhan Sơ một miếng thịt kho tàu, đồng thời trả lời Tô Từ, "Con bé ra nước ngoài ăn Tết với dì út, năm sau chắc sẽ về."

 

Tô Từ cảm thấy có chút tiếc nuối, quả thật không khéo, vốn định gặp mặt một lần, lần này lỡ mất, có lẽ lại phải hơn nửa năm nữa mới có cơ hội gặp lại.

 

Bất quá chuyện này không tính là quan trọng, quay đầu liền quên mất.

 

Đêm giao thừa, Nhan Sơ cùng Tô Từ cùng nhau ra ngoài mua sắm đồ Tết, buổi tối giúp làm sủi cảo, trong sân không được đốt pháo hoa, Tô Từ không biết từ đâu lấy ra một bó pháo que lớn, đốt lên nở rộ ánh sáng trắng đẹp mắt, xuy xuy rung động.

 

Nhan Sơ cầm pháo que, lấy bầu trời đêm làm nền, viết tên Tô Từ, rất trẻ con mà thêm chữ "yêu" ở phía sau, còn bắt Tô Từ đoán xem nàng viết gì.

 

Tô Từ nói: "Em viết là em thích chị."

 

Tuy rằng hiểu như vậy hình như cũng không thành vấn đề, nhưng mà!

 

Bạn học Nhan cười ha ha nhào vào lòng người phụ nữ: "Chị có phải quá tự luyến không?"

 

"Chẳng lẽ em không thích chị?" Tô Từ từ sau lưng ôm lấy nàng, ra vẻ ủy khuất hỏi, "Cho nên yêu sẽ biến mất phải không?"

 

Nhan Sơ cười đến không dừng được, nàng ném cây pháo que đã tàn xuống đất, xoay người nâng mặt người phụ nữ lên, hôn lên đôi môi đầy đặn của cô, m út mát nghiền ngẫm, thẳng đến khi nụ hôn triền miên đến bên tai Tô Từ, nàng mới mỉm cười nói: "Em viết là...... em yêu chị."

 

Xa xa trên bầu trời nở rộ một chùm pháo hoa, tiếng chuông giao thừa theo đó vang lên.

 

·

 

Hai người ở lại thủ đô đến mùng tám, Tô Từ trở về Phụ Đô làm việc, Nhan Sơ liền cùng cô trở về, toàn tâm toàn ý tập trung học tập, chuẩn bị cho kỳ thi đại học vào tháng 6.

 

Cách kỳ thi đại học còn lại 5 tháng cuối cùng, để tiện cho việc học tập, mỗi ngày có đủ thời gian nghỉ ngơi, Nhan Sơ quyết định ở lại trường, cùng Tô Từ bắt đầu hơn 3 tháng ở riêng.

 

Tuy rằng mỗi cuối tuần và ngày nghỉ Nhan Sơ đều sẽ trở về, nhưng vào những ngày đầu xa nhau, Tô Từ lại bị mất ngủ, một thời gian dài không thể nghỉ ngơi ngon giấc.

 

Công sức không phụ lòng người, vào giữa tháng 6, Nhan Sơ thuận lợi tham gia kỳ thi đại học, tự tin về kết quả, đăng ký vào trường đại học tốt nhất ở Phụ Đô, tuy rằng không nổi tiếng bằng những trường hàng đầu, nhưng cũng là một trong mười trường đại học hàng đầu cả nước.

 

Vào giữa tháng 7, Nhan Sơ nhận được giấy báo trúng tuyển, cùng ngày nàng vô cùng vui mừng, Tô Từ đặc biệt tổ chức một bữa tiệc nhỏ, chúc mừng Nhan Sơ thi đậu.

 

Những người bạn lần trước cùng Nhan Sơ chúc mừng sinh nhật Tô Từ cơ bản đều có mặt, Trình Dư Mạt cũng đến, không biết có phải dựa vào có Tô Từ bên cạnh hay không, Nhan Sơ uống rất nhiều, đợi bữa tiệc kết thúc, Nhan Sơ đã bất tỉnh nhân sự, nằm ngủ một giấc trên sofa trong phòng.

 

Tô Từ tiễn khách từng người một, lúc này mới bế Nhan Sơ lên, ôm cô gái nhỏ lên xe về nhà.

 

Cảnh tượng này khiến cô nhớ lại rất nhiều chuyện của những năm trước, không lâu sau khi Nhan Sơ tỏ tình với cô, hai người vừa khéo cùng nhau tham gia buổi tiệc sinh nhật của Lý Tranh.

 

Đêm đó Nhan Sơ bị đám thanh niên có ý đồ xấu chuốc say, Lý Cầm nhờ cô đưa Nhan Sơ về trường, cô cũng giống như vậy ôm cô gái nhỏ vào thang máy, rồi từng bước một đi đến xe.

 

Cũng chính lúc đó, cô rõ ràng cảm nhận được ảnh hưởng của cô bé đối với mình.

 

Đêm nay sao trời cũng sáng như đêm đó.

 

Tô Từ vừa đưa Nhan Sơ vào xe, giọng cô gái nhỏ ủy khuất bỗng nhiên vang lên: "Chị Tô..."

 

"Sao vậy?" Giọng người phụ nữ dịu dàng, nhẹ nhàng vén mái tóc lòa xòa trên trán, hôn lên trán nàng.

 

Nụ hôn này dị thường uyển chuyển nhẹ nhàng, Nhan Sơ ngay sau đó ngẩng mặt lên bản năng tìm kiếm môi Tô Từ.

 

Tô Từ cảm nhận được ý đồ của nàng, vô cùng tự nhiên mà thuận theo ý nàng, hai đôi môi chạm nhau, trao nhau một nụ hôn dài lâu ướt át, mang theo nồng nàn mùi rượu.

 

Hơi thở nóng rực phả ra từ miệng Nhan Sơ, bỗng nhiên nổi hứng cắn Tô Từ một cái.

 

Cắn nhẹ môi người phụ nữ còn chưa tính, nàng lại giống chú cún nhỏ gặm c ắn cằm Tô Từ, theo đường cằm duyên dáng của người phụ nữ cắn lên, dùng răng khẽ c ắn vành tai Tô Từ, cắn cả cổ cô.

 

"Ưm... Tiểu Sơ... Đừng nghịch." Người phụ nữ bị cô bé trong lòng nghịch đến giọng nói cũng thay đổi, hơi thở và nhịp tim trở nên dồn dập hỗn loạn.

 

Nhan Sơ không nghe, ôm chặt vai Tô Từ, kéo cô vào lòng mình, trong giọng nói thậm chí mơ hồ có chút nghẹn ngào.

 

"Chị Tô, em vẫn luôn muốn hỏi chị một câu."

 

Người say không có lý lẽ để nói, nàng cố chấp như vậy, siết đến trái tim Tô Từ loạn nhịp, nhưng nàng lại giống như bị ủy khuất lớn lao, cả người mềm nhũn, khóc thút thít.

 

Người phụ nữ nhẹ nhàng ôm nàng, vẻ mặt cưng chiều lộ ra một chút bất đắc dĩ, đáp: "Gì vậy?"

 

"Ô ô... Chị Tô chị vì sao... hức..." Nhan Sơ bước chân lảo đảo, nói được một nửa, nấc lên một tiếng rất đáng yêu.

 

Tô Từ buồn cười, không khỏi càng dùng sức ôm chặt nàng, đem cả người cô bé vòng trong ngực, để tránh nàng đi không vững ngã xuống.

 

"Vì sao cái gì?" Người phụ nữ từng bước dẫn dắt hỏi nàng, giọng nói lọt vào tai Nhan Sơ, mơ hồ, như phủ một lớp sa mỏng.

 

Bị Tô Từ hỏi như vậy, Nhan Sơ càng ủy khuất, nghẹn ngào thở ra một hơi, ôm chặt cổ Tô Từ, nhỏ giọng nói: "Chị vì sao, vì sao..."

 

Nàng vì sao nửa ngày cũng chưa nói rõ ràng điều muốn biểu đạt, nghẹn đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Tô Từ kiên nhẫn vỗ về mặt nàng, ôn tồn dịu dàng dỗ dành: "Đừng vội, chậm rãi nói."

 

Nhan Sơ hít hít mũi, rầm rì một hồi lâu, đột nhiên bật ra một câu: "Chị vì sao vẫn luôn không chạm vào em?"

 

"Hả?"

 

Tô Từ sững sờ, suýt chút nữa không ôm nổi Nhan Sơ.

 

Cũng may cô kịp thời ôm chặt lấy cô gái nhỏ đang trượt về phía trước, đợi hoàn hồn, nghe rõ ý tứ trong lời Nhan Sơ, Tô Từ tức khắc dở khóc dở cười.

 

"Em đang nói cái gì vậy hả? Mèo nhỏ say rượu này." Người phụ nữ đỡ lấy Nhan Sơ, lưng dựa vào cửa xe, bất đắc dĩ cười thở dài, "Em còn quá nhỏ."

 

Cô vẫn luôn cảm thấy Nhan Sơ tuổi còn nhỏ, lại đang đi học, trong những chuyện thân mật riêng tư nào đó, cô không thể chống lại sự nài nỉ ỉ ôi của Nhan Sơ, phòng tuyến sụp đổ, đã khiến cô tự trách áy náy một thời gian dài, sau đó cũng cho mình một ít thời gian để tiêu hóa và chấp nhận.

 

Nhưng lại muốn cô chủ động làm gì đó với Nhan Sơ, cô thật sự không thể ra tay.

 

Không phủ nhận, trong lòng cô còn có một tầng lo lắng sâu hơn, chỉ là những tâm tư này, vô luận thế nào, cũng không thể để bạn nhỏ biết.

 

"Em không nghe không nghe không nghe!" Nhan Sơ kịch liệt lắc đầu, tay chân rụng rời cọ loạn trong lòng Tô Từ, không nói không rằng nắm lấy tay Tô Từ đặt lên ngực mình, không vui mà giận dỗi: "Em không nhỏ! Không tin chị sờ thử xem!"

 

Xúc cảm mềm mại trong lòng bàn tay khiến đầu ngón tay người phụ nữ run rẩy, cô cố gắng rút tay ra, nhưng sức lực của Nhan Sơ lớn đến kinh người, đè lại không buông tay, nhất quyết bắt cô cảm nhận xem rốt cuộc có phải "còn nhỏ" hay không.

 

Ngoài đường lớn, tuy rằng đã khuya, xung quanh không có người qua lại, nhưng trắng trợn táo bạo như vậy, vẫn khiến Tô Từ đau đầu một trận.

 

"Tiểu Sơ, đừng nghịch." Giọng cô hơi nghiêm khắc, dùng chút sức rút tay ra.

 

Nhưng tay cô còn chưa hoàn toàn rút ra, một giọt nước ấm áp đột nhiên rơi trên mu bàn tay cô, cô bé trề môi ô ô yết yết khóc, ban đầu chỉ là nhỏ giọng sụt sịt, sau đó không nhịn được, khóc càng lúc càng lớn tiếng, hai tay che mặt, nước mắt lã chã chảy xuống từ kẽ ngón tay.

 

Tô Từ tức khắc hoảng hốt, chân tay luống cuống nhìn Nhan Sơ khổ sở khóc thút thít, trong lòng cô cũng như nghẹn một cục đá, nhổ không ra, nuốt không trôi.

 

"Nói cho cùng, chị vẫn là không tin em." Nhan Sơ lau nước mắt, nghẹn ngào nói, "Có phải chị cảm thấy nếu sau này em gặp được lựa chọn tốt hơn, liền có khả năng rời bỏ chị không?"

 

Vẻ mặt người phụ nữ trùng xuống, lộ vẻ áy náy.

 

Nhan Sơ còn trẻ, có một bầu nhiệt huyết, nhưng cô là người lớn tuổi hơn, nhất định nghĩ đến nhiều điều xa xôi hơn.

 

"Em không cần như vậy!" Nhan Sơ nước mắt đầy mặt, lớn tiếng nói, "Em không cần chị cho em cơ hội rời bỏ chị, em muốn chị ích kỷ một chút, có tư tâm, dùng thủ đoạn cũng không sao, chỉ cần chị trói chặt em lại!"

 

Nàng nhào về phía Tô Từ, nâng mặt Tô Từ lên, dùng sức hôn lên môi cô, kéo tay cô vuốt v e mặt mình, cổ mình, rồi lại tiếp tục xuống phía dưới......

 

"Tiểu Sơ! Chậm đã!" Giọng người phụ nữ kinh hoảng thất thố.

 

"Không đợi được, một giây cũng không đợi được!"

 

Nhan Sơ nghiến răng nghiến lợi nói, dùng sức kéo cửa xe ra, đẩy Tô Từ vào ghế sau, mình cũng nhanh chóng theo vào.

 

"Đừng! Đừng c ởi quần áo!"

 

Tô Từ luống cuống tay chân đè lại cánh tay nàng, vất vả đóng cửa xe lại, bất đắc dĩ ôm chặt Nhan Sơ, sức cùng lực kiệt khuyên nhủ: "Ngoan, nghe lời, chúng ta đợi lát nữa về nhà rồi nói."

 

———
Tác giả có lời muốn nói: Haiz, xem ra hôm nay không xong rồi, ngày mai lại thêm một chương xem có viết xong được không (:з" ∠)

Bình Luận (0)
Comment