Trong ánh mắt của Nhan Vị, Giang Ấu Di thấy được cô đang năn nỉ.
Nàng thật sự không muốn đi nhà ma, không muốn đi cùng nhóm bạn ồn ào trong lớp nhưng nếu nàng không đi, sẽ gián tiếp tạo áp lực cho Nhan Vị.
Nàng không muốn đánh cược Nhan Vị có thể vì mình mà cãi nhau với bọn họ không, dù Nhan Vị làm thế nào, kết quả cũng sẽ không tốt.
Giang Ấu Di và Nhan Vị nhìn nhau vài giây, cuối cùng đồng ý: "OK!"
Có thêm Nhan Vị và Giang Ấu Di, danh số của cả nhóm lên đến tám người, không vượt quá số người đi vào nhà ma một lần.
Lối vào nhà ma được thiết kế như một hang động, bên trong rất tối, kèm theo hiệu ứng âm thanh u ám tạo không khí đáng sợ như thể có thứ gì đó sẽ bất ngờ nhảy ra làm người chơi chùn bước.
Khi cả bọn vào hang, nhân viên đóng cửa lại, toàn bộ tầm nhìn bị bóng tối che phủ, chỉ có những ánh sáng đỏ chiếu trên trần nhà và một bộ xương mô hình treo trên không trung, hai đầu lâu có hốc mắt tối đối diện phần cửa hang như đang chăm chú nhìn bọn họ.
Cậu bạn vừa rồi còn la không sợ lúc này rụt người, không dám đi về trước, cũng không muốn người khác nhìn ra mình đang sợ nên cố ý hét lên tiếp thêm can đảm cho mình: "Cũng thường thôi!"
Nhan Vị: "......." Mới vào thì cậu muốn có gì bất thường?
Văn Đàm cũng sợ nhưng có Nhan Vị đi cùng, hắn chủ động đi trước, đi cạnh cậu bạn vừa la lên. Chu Hiểu Hiểu ôm lấy Trương Vũ Đồng run rẩy, cả người như dính trên tay Trương Vũ Đồng. Nàng còn bảo nếu có ma, Trương Vũ Đồng nhất định không được bỏ mình lại.
Nhan Vị nắm tay Giang Ấu Di, hai người nắm tay từ lúc bên ngoài đến bây giờ vẫn chưa buông.
Các nàng đi ở vị trí giữa nhóm, phía trước là Văn Đàm, cậu bạn la lớn, Chu Hiểu Hiểu và Trương Vũ Đồng, phía sau có hai cậu bạn bọc hậu. Mọi người ngoài miệng nói không sợ, trên thực tế lại dính chặt nhau, sợ mình lạc đoàn.
Nhan Vị lo Giang Ấu Di không vui, suy nghĩ lát nên tìm lý do nào dẫn Giang Ấu Di rời đi.
Cô và Giang Ấu Di hiếm khi hẹn hò, cô không muốn lãng phí thời gian cho những chuyện vô nghĩa.
"Vừa rồi cậu bảo sợ là thật hay giả?" Nhan Vị kề bên tai Giang Ấu Di, khẽ hỏi.
Giang Ấu Di đáp: "Giả."
Ma trong này chỉ do nhân viên đóng giả, dù có ma thật thì nó làm sao đáng sợ hơn người? Giang Ấu Di đã đọc quá nhiều tiểu thuyết trinh thám khủng bố nên không sợ.
Vừa dứt lời, Chu Hiểu Hiểu hét lên, lui về sau, nàng buông tay Trương Vũ Đồng, bắt lấy Nhan Vị.
Nhan Vị bị nàng đụng trúng, buông Giang Ấu Di ra, đỡ lấy vai nàng, hỏi: "Cậu sao vậy?"
"Bên kia! Bên kia kìa!" Chu Hiểu Hiểu gào lên, ôm chặt lấy Nhan Vị run rẩy.
Trong bóng tối có bàn tay vươn ra muốn bắt lấy mắt cá nhân của Chu Hiểu Hiểu bị nàng né tránh, nó chuyển hướng đến Trương Vũ Đồng.
Trương Vũ Đồng: "................" Không phải cậu bảo sẽ không buông tay nhau sao.
Nàng lui về sau, bàn tay kia cũng từ bỏ, rụt lại.
Chu Hiểu Hiểu la lên làm hàng trên chú ý, Văn Đàm quay đầu nhìn bốn cô nữ sinh phía sau hỏi: "Các cậu có ổn không?"
"Không ổn chút nào!" Chu Hiểu Hiểu kêu rên, vừa rồi quá đáng sợ, mắt cá chân của nàng vẫn còn cảm giác kỳ lạ.
Nhan Vị buồn cười nói: "Cậu nhìn Vũ Đồng bình tĩnh chưa kìa." Nói rồi bắt lấy tay Chu Hiểu Hiểu đang đặt lên vai mình xuống: "Buông ra, cậu tự lập đi, phải biết tự đối mặt với nỗi sợ."
Chu Hiểu Hiểu bật khóc: "Mặc kệ, mình sắp bị dọa chết rồi!" Nàng càng ôm chặt Nhan Vị không buông: "Mình muốn đi chung với cậu, không ai có thể chia cắt hai ta!"
Nhan Vị: "............"
Giang Ấu Di: "............."
Nhan Vị không đẩy Chu Hiểu Hiểu ra được nên quay đầu nhìn Giang Ấu Di.
Giang Ấu Di quay mặt đi, không nhìn cô.
Trương Vũ Đồng nhìn thấu không nói, dáng vẻ hóng hớt.
Văn Đàm: "Bọn mình đi tiếp không?"
Cậu bạn đi theo hắn mất kiên nhẫn, dậm chân: "Đi nhanh đi!" Cậu đã muốn đi ra, không ngờ trên mặt đất có gì đó làm cậu bị dọa không khác Chu Hiểu Hiểu.
Văn Đàm nhìn Nhan Vị, im lặng, tiếp tục đi về trước.
Đường nhà ma rất hẹp chỉ có thể hai người đi cùng, Chu Hiểu Hiểu không chịu buông Nhan Vị ra, Giang Ấu Di không có chỗ chỉ có thể đi về trước, thay vị trí của Chu Hiểu Hiểu đứng gần Trương Vũ Đồng.
Suốt chặn đường, Chu Hiểu Hiểu liên tục gào thét, có bóng ma nàng cũng la, có sinh vật mềm như bông nàng cũng la, có thể vì nàng quá nhát gan, phản ứng lại thú vị, rất nhiều chỗ khi Chu Hiểu Hiểu đi ngang qua đều sẽ mở ra, bầu không khí rùn rợn bỗng biến thành sân khấu hài.
Đến khu cuối tên Bách Quỷ Dạ Hành, là một sơn động có khoảng hai trăm mét vuông, bên trong có rất nhiều mô hình ma quái, bọn họ phải đi qua đây mới có thể ra ngoài.
Chu Hiểu Hiểu đã bị dọa nhũn chân, thề mình sẽ không bao giờ vào nhà ma, ai mời cũng không vào, nàng nắm chặt tay Nhan Vị đến mức xanh tím.
Lúc này, một con quỷ quay đầu 180 độ về phía các nàng, cái lưỡi đỏ dài thè về phía mặt Chu Hiểu Hiểu.
"A!!!" Chu Hiểu Hiểu ngất tại chỗ.
Nàng chui vào lòng Nhan Vị, gương mặt vùi vào cổ Nhan Vị.
Tay Nhan Vị đè lên vai Chu Hiểu Hiểu, muốn nàng bình tĩnh nhưng vô ích.
Các cậu bạn phía sau cười phá lên, mọi người tập trung nhìn về phía Nhan Vị và Chu Hiểu Hiểu.
"Này! Giang Ấu Di" Văn Đàm kêu lên, Nhan Vị thấy căng thẳng, vội ngẩng đầu, chỉ thấy bóng người chạy đi.
Giang Ấu Di đột nhiên rời khỏi nhóm, một mình chạy đến cửa nhà ma.
Nhan Vị hô to: "Ấu Di!"
Giang Ấu Di không quay đầu, xốc màn cửa ra ngoài.
Nhan Vị không rảnh lo cho Chu Hiểu Hiểu, cô đẩy Chu Hiểu Hiểu cho Trương Vũ Đồng, dò hỏi Văn Đàm: "Chuyện là sao? Giang Ấu Di làm sao vậy?"
Văn Đàm khó hiểu, lúng túng nói: "Không biết, đang yên đang lành, cậu ấy tự nhiên nói có việc rồi rời đi."
"Cậu ta không hòa đồng chút nào." Cậu bạn ở bên cạnh Văn Đàm, oán giận: "Nếu đã không muốn chơi thì lúc đầu đừng vào, ra vẻ làm gì?"
Nhan Vị tức giận mắng: "Nếu không biết nói chuyện thì cậu câm miệng đi!"
Nói rồi cô không để tâm cả nhóm, chạy đuổi theo Giang Ấu Di.
Lần đầu Văn Đàm thấy Nhan Vị nổi giận, hắn sửng sốt mà cậu bạn ồn ào ban nãy cũng yên lặng.
Chu Hiểu Hiểu bị dọa, thậm chí cảm thấy nhà ma không đáng sợ như bây giờ.
Nhan Vị nhanh chóng rời khỏi nhà ma, nhìn xung quanh tìm Giang Ấu Di.
Trời đã ngừng mưa, người đến người đi, cô không nhìn thấy Giang Ấu Di.
Cô sắp phát điên lên.
Giang Ấu Di chắc chắn không vui, cô không nên đồng ý đi cùng bọn họ, hai người đang vui vẻ bây giờ thành như vậy.
Nhan Vị hỏi nhân viên công tác có thấy Giang Ấu Di không, cô đuổi theo hướng đó nhưng vẫn không thấy Giang Ấu Di. Cô đi về trước phía hiện quầy bán quà vặt, Nhan Vị mượn điện thoại bàn gọi cho Giang Ấu Di, chuông điện thoại vang lên, lúc sau tắt máy.
Không gọi được cho Giang Ấu Di, Nhan Vị nghĩ có lẽ nàng đã bắt xe về. Cô chạy ra khỏi cổng Thung Lũng Vui Vẻ vẫn không thấy ai.
Nhan Vị không biết Giang Ấu Di đi đâu cũng không biết nhà nàng ở đâu, cô thở dốc ngồi ở ghế trước cổng công viên, hai tay che mặt.
Lúc lâu sau, Nhan Vị nghe thấy có người gọi mình, cô ngẩng đầu, là Chu Hiểu Hiểu và Trương Vũ. Vui vẻ trong mắt tan biến chỉ còn mất mát.
Sau khi ra khỏi nhà ma, vì lo cho Nhan Vị, cả hai đã tạm biệt nhóm của Văn Đàm, muốn ra ngoài tìm kiếm, quả nhiên Nhan Vị ở đây.
Nhan Vị không nghe thấy Chu Hiểu Hiểu nói gì, sắc mặt mệt mỏi, trả lời có lệ.
Trương Vũ Đồng thấy trạng thái của cô không ổn, hỏi có phải cô vẫn chưa gọi được cho Giang Ấu Di.
"Ừ." Nhan Vị gật đầu, uể oải sắp khóc: "Mình không nên ép cậu ấy, cậu ấy vốn không thích chỗ đông người."
Chu Hiểu Hiểu không rõ vì sao Giang Ấu Di lại giận.
"Có thể Giang Ấu Di về trường rồi." Trương Vũ Đồng suy đoán: "Không phải dạo này thứ bảy nào cậu ấy cũng về trường sao?"
Nhan Vị như tìm được rơm cứu mạng: "Đúng! Cậu nói đúng! Mình về trường xem thử!"
Nói rồi cô bắt xe ven đường.
Nhưng người đến Thung Lũng Vui Vẻ rất nhiều, trong thời gian ngắn không thể bắt được xe nhưng lại có xe bus đến trạm.
Nhan Vị vội vã về trường nên cũng xếp hàng lên xe bus.
Chu Hiểu Hiểu và Trương Vũ Đồng cũng đuổi theo. Trên xe không ai lên tiếng, xe đi qua hai trạm, điện thoại của Chu Hiểu Hiểu reo lên, nàng vừa xem đã kinh ngạc, vội đưa điện thoại cho Nhan Vị.
"Có người thấy Giang Ấu Di đánh nhau, cảnh sát đến hòa giải, dẫn người về Sở."
Tin nhắn do Văn Đàm gửi đến.
Nhan Vị căng thẳng, vội cầm điện thoại của Chu Hiểu Hiểu, gọi hắn.
Đầu bên kia nhanh chóng bắt máy, Nhan Vị vội nói: "Lớp trưởng, cậu ấy bây giờ ở đâu? Cậu biết Sở Cảnh Sát nào không?"
Đầu dây kia sửng sốt một lúc mới nói địa chỉ cho cô, Nhan Vị nói: "Chuyện này cậu khoan nói với cô Từ, Giang Ấu Di là bạn mình để mình xử lý, làm phiền cậu, cảm ơn cậu."
Nói rồi cô tắt máy, xe bus vừa lúc đến trạm. Nhan Vị đưa điện thoại cho Chu Hiểu Hiểu, cô nói với hai người rồi xuống xe bus. Cô đi đến sạp bán báo, dùng điện thoại của sạp gọi điện.
Chờ Nhan Vị bắt xe đến Sở Cảnh Sát bắt Giang Ấu Di đã nửa tiếng sau.
Khi đến phòng thẩm vấn, Nhan Vị nghe thấy tiếng nói chuyện.
Cô quay đầu nhìn, Tô Từ đang trò chuyện với cảnh sát, nàng cầm bút ký tên trên văn bản, bên cạnh có mấy cậu nhóc mặc đồ lố lăng.
Tên đầu trọc quay mặt nhìn Nhan Vị, lạnh lùng hừ.
Nhan Vị bước đến cửa.
Giang Ấu Di im lặng, rũ đầu, ngồi trên ghế ở ngoài phòng thẩm vấn, trên mặt bầm tím, khóe môi sưng lên.
Nàng nghe thấy tiếng bước, ngước mắt thấy là Nhan Vị, ánh mắt trốn tránh, quay mặt sang phía khác.