Lời Tỏ Tình Mùa Hè Của Em

Chương 53

Giang Ấu Di rời khỏi nhà ma, nàng lang thang đi qua đám đông, chốc lát đã cách xa nhà ma.

Gió thổi nhẹ làm dịu đi tâm trạng của nàng, nàng dẫn bình tĩnh lại. Nghĩ đến việc rời đi đột ngột sẽ khiến Nhan Vị khó xử.

Nàng đang do dự không biết có nên quay lại không.

Điện thoại bất ngờ vang lên.

Giang Ấu Di lấy điện thoại ra thấy là số lạ.

Không biết vì sao nàng nghĩ có thể là Nhan Vị đang tìm mình.

Khi muốn nghe máy thì điện thoại bị giật mất rồi cánh tay nọ gác máy, sau đó ném điện thoại xuống đất.

Giang Ấu Di ngẩng đầu thấy là Hồ Hạo của Tam Trung cùng đám anh em có những kiểu đầu quái lạ của hắn. Hồ Hạo cười khiêu khích.

Đúng là oan gia ngõ hẹp.

"Bất ngờ không? Ở đây mà bọn mình cũng gặp nhau đúng là có duyên!" Hồ Hạo cợt nhả muốn xoa mặt Giang Ấu Di đã bị nàng né tránh. Hắn còn giận còn nói: "Tao tưởng mày chết rồi chứ? Sao vậy, mày cho rằng không đi tiệm net thì có thể tránh được tao sao?"

Giang Ấu Di: "..............."

Nàng viết truyện cũng không dám viết mấy lời thiểu năng này, tên này thật đúng là tệ hơn chữ tệ.

"Thằng ngốc." Giang Ấu Di bình tĩnh mắng.

Hồ Hạo nổi điên, vung nắm đấm muốn đánh: "Mày có gan thì nói lại coi?"

Giang Ấu Di không muốn nói chuyện với hắn, một đấm thẳng vào mũi Hồ Hạo, lạnh lùng nói: "Tao không ngờ mày thích nghe chửi vậy đó. Đừng nói nói lại một lần, nói cả trăm lần tao còn dám nói. Mày là thằng ngốc, thằng ngốc, thằng ngốc!"

Nàng còn đang tính tìm chỗ trút giận, Hồ Hạo đã dấn thân đến.

Đám anh em của Hồ Hạo không ngờ Giang Ấu Di bất ngờ động thủ, ngay khi phản ứng, cả bọn vây quanh đánh nàng. Bảo vệ của công viên nhanh chóng đi đến, tách hai bên ra.

Mặt mũi Giang Ấu Di bầm dập mà trên đầu trọc của Hồ Hạo thì đầy dấu móng tay, mấy nam sinh khác cũng không khá hơn, có người bị mất cả nắm tóc, da đầu còn chảy máu.

Đến lúc vào Sở Cảnh Sát, cả đám học sinh vẫn không phục.

Cảnh sát nhìn đám thiếu niên bất hảo mà đau đầu.

Bọn họ chia nhau hỏi tên tuổi rồi bắt đầu giáo dục, cảnh sát xoa đầu nói: "Gọi cho phụ huynh đến đón mấy đứa về."

- ---------------------------------------------------------------

Nhan Vị nhìn thấy Giang Ấu Di cũng yên tâm, cô vội bước về phía nàng.

Giang Ấu Di thấy cô tới, tránh né, cúi đầu xuống thấp.

"Ấu Di." Nhan Vị ngồi xổm trước mặt Giang Ấu Di, hai tay đỡ lấy đầu gối nàng, ngửa mặt nhìn nàng: "Mình đi bệnh viện nha? Để bác sĩ xem cậu có bị thương ở đâu không."

"Mình không đi." Giang Ấu Di lí nhí từ chối.

Nhan Vị: "Vậy thì mình không đi." Nói rồi cô lấy thuốc đỏ và bông gòn, băng cá nhân trong túi ra: "Mình bôi thuốc cho cậu."

Giang Ấu Di ngẩng đầu, không nhịn được hỏi: "Có phải cậu đoán được mình sẽ không đi bệnh viện đúng không?"

"Ừa." Nhan Vị đáp: "Mình cảm thấy có thể cậu không muốn đi nên chuẩn bị trước."

Giang Ấu Di nhấp môi: "Sao cậu biết mình bị bắt đến Sở Cảnh Sát?"

Nhan Vị không nhắc đến Văn Đàm, chỉ nói mình nghe nói, nàng nghe Văn Đàm kể, chuyện ồn ào lắm, có không ít nhân viên và hành khách thấy nhóm Giang Ấu Di và Hồ Hạo ẩu đả.

Lúc ấy Văn Đàm rất áy náy, hắn cãi nhau với mấy anh em của mình, cuối cùng hai bên mạnh ai nấy đi.

Hắn cảm thấy chuyện hôm nay cũng vì mình. Dù là sinh nhật nhưng hắn làm vậy, bây giờ Nhan Vị chắc chắn rất ghét hắn.

Hắn uể oải, tính về trường.

Hắn bỗng nhìn thấy xa xa có người vây quanh, bảo vệ của công viên đang giữ trật tự, vài người bị cảnh sát mang đi, trong số đó có một nữ sinh rất quen mắt.

Áo thun cam, quần jeans, kiểu tóc học sinh mang balo đen bên trên có chim cánh cụt.

Là Giang Ấu Di.

"Mình đoán có lẽ cậu không muốn gọi cho người nhà nên mình mới tìm chị mình." Nhan Vị nói thật: "Mình tự tiện quyết định, cậu đừng giận nha."

"Ừa." Giang Ấu Di siết chặt móc khóa chim cánh cụt trên cặp, thở phào: "Mình không giận, còn phải cảm ơn cậu."

Thực tế, Nhan Vị đoán không sai, Giang Ấu Di không tính gọi về nhà, trong nhà nàng không có ai, chỉ có mỗi Giang Khang Quốc, gã mà đến đón nàng về thì thế nào hôm nay nàng cũng no đòn.

Trong lúc hai người trò chuyện, Tô Từ ra khỏi phòng thẩm vấn, cầm tài liệu vừa ký tên.

"Chị Tô." Nhan Vị đứng lên, trịnh trọng nói với Tô Từ: "Chuyện hôm nay tụi em cảm ơn chị!"

"Chuyện nhỏ thôi mà, em không cần khách sáo." Tô Từ xua tay: "Hôm nay tiểu Sơ có tiết nên bảo chị đến đây, em xem bạn có cần đến bệnh viện không?"

Giang Ấu Di bảo vết thương không nặng, không cần đến bệnh viện nên Tô Từ dẫn hai người rời khỏi Sở Cảnh Sát, lên xe, nàng hỏi: "Hai đứa muốn về chỗ chị hay về trường?"

Nàng dừng chút, bổ sung: "Chị kiến nghị hai đứa ở nhà chị đêm nay, xem vết thương thế nào."

Nàng không hỏi vì sao Nhan Vị không tìm phụ huynh của Giang Ấu Di mà rất săn sóc quan tâm đến cảm xúc của hai bạn trẻ.

"Vậy bọn em làm phiền chị, mình đến nhà chị nha." Trước khi Giang Ấu Di từ chối, Nhan Vị đã quyết định.

Giang Ấu Di không đồng ý trừng cô, Nhan Vị thè lưỡi với nàng.

Tô Từ nhìn kính chiếu hậu thấy hai bạn trẻ im lặng giao lưu, nàng bật cười lắc đầu, khởi động xe, bắt đầu chạy.

Tuy đây là lần thứ hai đến nhà Tô Từ nhưng Giang Ấu Di vẫn rất lo lắng. Khi kéo tủ giày, nàng thấy dép lần trước mình và Nhan Vị dùng vẫn còn ở đây.

Ngoài ra, những vật dụng cá nhân các nàng dùng đều được đặt trong tủ.

Tô Từ cho chìa khóa xe vào hộp, vừa đổi giày vừa nói với hai bạn trẻ: "Hai đứa ngồi xem TV đi, chị còn có việc phải làm, lát nữa chờ tiểu Sơ tan học về, cả nhà ra ngoài ăn cơm."

Nhan Vị cười, ngoan ngoãn đáp: "Cảm ơn chị Tô, chị bận đi ạ, đừng lo cho bọn em."

Tô Từ vào thư phòng làm việc, Nhan Vị kéo Giang Ấu Di ngồi trên sô pha, mở TV ở âm lượng thấp, màn hình đang chiếu một bộ phim lịch sử, tiếng TV cũng làm Giang Ấu Di đỡ hồi hộp.

Lúc trước ở Sở Cảnh Sát vẫn chưa kịp thoa thuốc, Nhan Vị lấy bao thuốc ra, giơ bông gòn muốn Giang Ấu Di nhắm mắt.

Giang Ấu Di không từ chối, ngoan ngoãn nhắm mắt.

Nhan Vị nhìn vết bầm trên mặt Giang Ấu Di, đau lòng, cắn chặt răng.

"Có thể sẽ hơi đau, cậu nhịn chút nha." Cô dặn dò rồi dùng bông gòn thấm thuốc đỏ chặm cho Giang Ấu Di.

Khóe môi hơi xức da, Nhan Vị bắt đầu thoa thuốc. Sau khi làm xong mặt Giang Ấu Di trông rực rỡ, buồn cười nhưng lại đau lòng nhiều hơn.

Nhan Vị bỏ bông gòn xuống, đóng nắp chai thuốc, hỏi Giang Ấu Di: "Không phải cậu rất để ý vẻ ngoài sao? Sao lại đánh nhau với người ta?"

Cô không nhịn được, cúi đầu, lau nước mắt.

Giang Ấu Di giải thích: "Không phải mình kiếm chuyện, mình không ngờ gặp bọn nó ở Thung Lũng Vui Vẻ. Hồ Hạo còn ném hư điện thoại của mình."

Nói rồi, nàng lấy điện thoại được cảnh sát tìm giúp từ trong cặp ra, trên màn hình có vết nứt chiếm gần hết màn hình.

Điện thoại vừa sửa chưa đến hai tháng đã bị người ta ném hư. Với tính của Giang Ấu Di, không đánh người mới lạ.

Nhan Vị cũng hiểu vì sao Giang Ấu Di phẫn nộ nhưng vẫn khó chịu.

Cô ôm lấy đầu Giang Ấu Di, xoa ót nàng, khẽ mắng: "Vậy lần sau cậu có thể đừng im lặng rời đi được không?"

Giang Ấu Di im lặng không đáp. Chuyện này thật sự rất khó nói.

"Cậu đừng động chút là mất tích." Giọng Nhan Vị càng lúc càng nhỏ: "Mình lo lắm."

Không chỉ lo còn sốt ruột, u sầu.

Nhan Vị ôm lấy Giang Ấu Di, vỗ về nàng nhưng xoa đầu kiểu này giống với đang dỗ trẻ làm Giang Ấu Di ngại ngùng.

Nàng không từ chối chỉ mặt và tai đỏ lên.

Một là không làm, hai là làm đến cùng, nàng vùi mặt vào vai Nhan Vị, lí nhí đáp: "Ừ."

Lúc này, có tiếng tra chìa khóa vào ổ.

Hai người ôm nhau lập tức tách ra, Giang Ấu Di ngồi thẳng, cầm điều khiển đổi kênh, còn Nhan Vị cầm đậu phộng lột vỏ.

Nhan Sơ vào nhà, thấy hai bạn trẻ, cười hỏi: "Hai đứa đến rồi sao? Tô Từ đâu rồi?"

"Chị Tô đang làm việc trong thư phòng." Nhan Vị trả lời, ném đậu phộng vào thùng rác.

Cửa thư phòng mở ra, Tô Từ đi đến phòng khách, cầm bao vải trong tay Nhan Sơ, hỏi cô: "Tối nay em muốn ăn gì?"

Nhan Sơ nhìn thoáng vết thương trên mặt Giang Ấu Di: "Mình ăn trong nhà đi, em làm cho, chị làm việc đến đâu rồi?"

"Khoảng nửa tiếng nữa là xong."

"Vậy chị bận đi, em làm xong rồi gọi chị."

Hai người phân chia công việc, tràn ngập không khí gia đình làm hai người có liên hệ chặt chẽ, bình dị.

Giang Ấu Di hâm mộ nhìn tình cảm của các nàng, nàng cảm thấy tình yêu nên là vậy.

Nàng đứng lên, chào Nhan Sơ. Nhan Sơ cười dịu dàng, bảo nàng không cần khách sáo rồi vào bếp.

Cơm chiều hai mặn hai chay một canh. Bữa cơm rất phong phú, thơm ngon.

Nhan Vị không ngừng khen tay nghề của chị mình: "Chị giỏi quá!" Nói rồi, múc canh cho Giang Ấu Di và mình uống thử: "Uống ngon lắm!"

Nhan Sơ khinh thường diễn suất thái quá của cô, trong mắt cười nhưng miệng lại bảo: "Cũng thường thôi!" Nói rồi gắp thức ăn cho Tô Từ.

Tô Từ cười nhìn hai chị em đấu võ mồm, nàng nhìn Giang Ấu Di đang ăn, bỗng hỏi: "Tiểu Giang và Vị Vị đang yêu?"

Giang Ấu Di ăn thịt, mặt đỏ bừng, Nhan Vị đưa giấy cho nàng, nàng ho một lúc mới ngừng thì nghe Nhan Vị nói: "Chưa đâu chị nhưng cũng sắp rồi."

Giang Ấu Di: "!!!!" Cái cậu này!
Bình Luận (0)
Comment