1.
Tân đế đăng cơ, ta ngồi lên vị trí Hoàng hậu.
Tân đế không thích ta, từ khi hắn còn là Thái tử ở Đông cung đã như vậy, dù cho dung mạo của ta là xuất chúng nhất cả nước Đại Bội này.
"Thu Linh Động, trẫm sẽ lập tức phế truất ngôi vị Hoàng hậu của ngươi, ngươi cứ chờ đó mà xem." Giờ ngọ, Hoàng đế lại phất tay áo rời khỏi cung của ta.
Hắn đã đăng cơ nửa năm, gần như mỗi ngày đều nói với ta câu này.
Ta thật sự không hiểu, hắn tan triều xong cố ý đến cung ta nói câu này, còn lần nào cũng tự rước bực vào người rốt cuộc là vì cái gì.
Rảnh rỗi sinh nông nổi sao?
Mà lý do hắn muốn phế ta khỏi vị trí Hoàng hậu, chẳng qua là muốn ta nhường chỗ cho Chu Lương đệ kia, à không đúng, bây giờ đã là Diệu Quý phi rồi.
Từ Đông cung đến tận bây giờ, tổng cộng chỉ có hai người là ta và Diệu Quý phi mà thôi.
"Hoàng hậu nương nương dù có xinh đẹp đến đâu thì đã sao, còn không phải là không được Hoàng thượng sủng ái, cuối cùng vẫn là Quý phi nương nương nhà chúng ta được Hoàng thượng yêu thích nhất..."
Đứng ở bên ngoài Vị Ương cung, ta nghe được tỳ nữ của Diệu Quý phi nói với nàng như vậy.
Haizz, ta đến thật không đúng lúc. Lúc này Diệu Quý phi đang trang điểm, quay đầu về phía cửa sổ liếc nhìn thấy ta, hoảng hốt đứng dậy hành lễ: "Hoàng hậu nương nương an khang."
Ta mỉm cười ôn hòa: "Ngươi mau đứng lên đi, trước mặt ta không cần câu nệ lễ nghi, thân thể vẫn quan trọng hơn."
Diệu Quý phi khẽ gật đầu, được nha hoàn đỡ ngồi xuống. Ta nhìn bụng nàng đã lộ rõ, trong lòng có một cảm giác khó mà diễn tả được. Không sai, nàng mang thai rồi, đây cũng là nguyên nhân chính khiến Lý Tu Dẫn muốn phế ta.
Có lẽ là ánh mắt của ta quá nóng rực, Diệu Quý phi không khỏi che bụng, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vu.ốt ve.
"Thật ra hôm nay bổn cung đến là có một việc muốn trưng cầu ý kiến của muội muội." Ta mở lời nói vào chuyện chính.
"Từ xưa hậu cung của quân vương giai lệ đông đảo, chính là để sinh con nối dõi, nhưng hiện tại trong hậu cung này chỉ có hai người là muội và ta." Ta vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào mặt nàng, chỉ thấy sắc mặt nàng dần trở nên âm trầm.
Ta tiếp tục nói: "Nếu như còn ở Đông cung thì cũng thôi, nhưng hiện giờ Thái tử điện hạ đã là Hoàng thượng rồi, hậu cung nhất định phải có thêm người mới. Chỉ khi hậu cung hưng thịnh, hắn ở tiền triều mới có thể an tâm lo liệu chính sự."
Ta tận tình khuyên bảo, nói là đến nghe ý kiến của nàng, chi bằng nói là đến khuyên giải nàng thì đúng hơn. Quả nhiên, nghe xong những lời ta vừa nói, tâm tình của nàng dường như không được tốt lắm.
"Muội muội, nếu đã vào cung rồi, không có gì bất ngờ xảy ra thì phải ở lại thâm cung này cả đời, Hoàng thượng đã định sẵn phải có tam cung lục viện, thời điểm bước chân vào Đông cung, hẳn là muội phải hiểu rõ những điều này hơn ai hết."
Ta nhìn Diệu Quý phi trầm tư hồi lâu, sau đó liền rời khỏi Vị Ương cung, vừa bước ra khỏi cửa cung liền nghe thấy tiếng chén trà vỡ tan tành. Chu Diệu Nhân đúng là vẫn còn quá trẻ, không giữ được bình tĩnh như vậy.
Để không phải nghe Lý Tu Dẫn nói câu mà ta đã nghe đến phát ngán, ta đã đến thăm Thái hậu nương nương trước khi hắn tan triều. Từ khi Tiên đế qua đời, Thái hậu đã ngã bệnh. Người yêu thích ta nhất, từ nhỏ mỗi lần ta bị Lý Tu Dẫn bắt nạt, đều là người đứng ra giải vây cho ta, đồng thời trừng phạt Lý Tu Dẫn, sau này khi bước chân vào Đông cung cũng vậy. Ngẫm kỹ lại, có lẽ đây cũng là lý do mà Lý Tu Dẫn không thích ta, ha ha ha.
Ta cùng Thái hậu trò chuyện rất nhiều, chẳng qua là kể về một ngày đã đi đâu, có chuyện gì thú vị, nhưng những điều này đối với Thái hậu mà nói đều không có gì mới mẻ.
"Oanh Oanh à, con phải nhanh chóng sinh cho Hoàng đế một đứa con trai nối dõi tông đường."
Thái hậu nắm tay ta, ta cảm nhận được những nếp nhăn trên tay bà. Còn nhớ khi Tiên đế chỉ hôn ta cho Lý Tu Dẫn, đôi tay ấy vẫn còn mịn màng mềm mại tinh tế biết bao.
Từ tẩm điện của Thái hậu đi ra, lòng ta cứ bất an mãi. Cho đến khi nhìn thấy Tô công công trước cửa cung của ta, ta mới hiểu vì sao mình lại bồn chồn đến vậy. Hay là đến Vị Ương Cung trốn tạm một chút?
"Hoàng hậu nương nương dừng bước, Bệ hạ đã chờ đợi từ lâu."
Tô công công gọi ta lại, ta chỉ đành tiu nghỉu đi theo vào. Đôi khi ta thực sự không hiểu, hắn đã ghét ta như vậy thì đừng đến gặp ta, hà tất phải khiến cả hai người đều không thoải mái.
"Hoàng thượng vạn phúc kim an." Ta khẽ thi lễ, nhưng thấy hắn không có ý định để ý đến ta.
Ta chỉ đành tự mình nói: "Thần thiếp đã bàn bạc cùng Thái hậu và Diệu Quý phi, mười lăm tháng sau sẽ tiến hành tuyển tú."
Lý Tu Dẫn vẫn ngồi ở đó, ánh mắt cũng không hề động đậy. Đây là thăng thiên rồi sao?
"Hoàng thượng?" Ta gọi hắn, trong lòng nghĩ hắn mau chóng rời đi, ta còn phải ăn cơm nữa.
"Thu Linh Động, sau này ngươi không được phép đến Vị Ương Cung nữa." Hắn lạnh lùng buông một câu rồi bỏ đi.
Hắn không nói phế truất ngôi vị Hoàng hậu của ta, điều đó khiến ta khá ngạc nhiên.
"Ta thích đi đâu thì đi, hắn quản được sao." Đêm xuống khi đi ngủ, ta than thở với Xuân Đào.
Xuân Đào hầu hạ ta nằm xuống, vừa nói: "Nương nương, vị ở Vị Ương Cung kia đã sảy thai rồi."
Cái gì?!
"Chuyện khi nào vậy?" Ta giật mình.
"Ngay sau khi ngài rời khỏi Vị Ương Cung không lâu, chắc là do tâm tư nàng ta yếu đuối, không chấp nhận được chuyện tuyển phi, nương nương đừng để tâm, chuyện này không liên quan đến ngài." Xuân Đào an ủi ta, sợ ta nhận trách nhiệm về mình.
Ta vốn dĩ không phải kẻ vai rộng gánh cả biển trời, lại càng tâm niệm "trốn tránh tuy đáng xấu hổ nhưng mà có ích". Thành ra, chuyện này ta tuyệt nhiên không hề liên hệ đến bản thân mình.
Nhưng sự thật chứng minh, ta vẫn nghĩ quá đơn giản, Lý Tu Dẫn đã cấm túc ta, thời gian là đến ngày mười sáu tháng sau. Nói cách khác, ta không thể tham gia tuyển tú được nữa rồi.