2.
Lý Tu Dẫn quả nhiên nói được làm được, chiều ngày mười lăm ta muốn ra ngoài đều bị bắt trở về. Một vị Hoàng hậu làm đến mức như ta đây, cũng thật là hèn nhát.
"Nghe nói hôm nay là Hoàng thượng và Thái hậu nương nương cùng nhau tuyển chọn, Diệu Quý phi không tham gia." Xuân Đào vừa xoa bóp vai cho ta vừa nói với ta những tin tức nàng nghe được ở bên ngoài.
Ta hỏi: "Tuyển chọn được bao nhiêu tú nữ?"
"Cũng không nhiều lắm, chỉ có chín người."
Cũng ít thật. Ta thầm nghĩ. Có lẽ là vì Chu Diệu Nhân vừa sảy thai, Lý Tu Dẫn yêu nàng như vậy, đương nhiên không nỡ để nàng phải ghen tuông quá nhiều.
"Hoàng hậu nương nương, trong chín người mới đến, có hai người được phong làm Tiệp dư, lần lượt là con gái của Lễ bộ Thượng thư Liễu Vi Lệ tên là Liễu Đỗ Nhược và con gái của Đốc sát viện Tả Đô Ngự Sử, Hà Thanh Sanh."
Hà Thanh Sanh, Thanh Sanh, phí hoài bản thân mình? Cái tên này không được hay lắm.
"Bảy người còn lại đều được phong làm Mỹ nhân."
Ta gật đầu, mừng rỡ nói: "Thế thì tốt rồi, sau này cuối cùng cũng có người trò chuyện cùng ta."
Trước đây ta tìm Chu Diệu Nhân chơi, nàng chẳng mấy khi để ý tới ta, hoặc là lấy cớ thân thể không khỏe để từ chối, hoặc là vâng vâng dạ dạ rất không thú vị, ta đáng sợ đến vậy sao? Mà giờ nàng lại sẩy thai, chẳng phải sẽ càng trốn tránh ta, e là hận chết ta rồi.
"Nhưng nương nương, người không giận sao? Phải chia sẻ trượng phu cùng nhiều người như vậy..." Xuân Đào khó hiểu hỏi ta.
Ta cười, vừa mân mê mấy đóa châu hoa trên bàn trang điểm vừa đáp nàng: "Xuân Đào, hắn không phải trượng phu của ta, hắn là Hoàng đế."
"Nhưng hoàng đế chẳng phải là trượng phu của người sao?"
Xuân Đào à, ngươi vẫn cứ đơn thuần như ngày đầu mới vào phủ bốn năm trước, thôi vậy, như thế cũng tốt.
Chuyện ngu ngốc nhất trên đời chính là coi Hoàng đế là người yêu. Từ nhỏ mẫu thân ta đã dạy ta như vậy. Quả thật từ xưa Đế vương đa tình bạc nghĩa, điều này ta đã hiểu ngay ngày thứ hai vừa bước chân vào Đông Cung, đó cũng là ngày Tiên đế ban c,h,ế,t cho Tiên hoàng hậu.
Đây cũng là lý do ta không quá coi trọng vị trí Hoàng hậu này. Ta chỉ cầu bảo toàn mạng sống này thôi.
Ôi chao, nghĩ nhiều quá rồi.
Trời đã tối, ta chuẩn bị cởi xiêm y đi ngủ, dù sao ngày mai ta còn phải đi thăm các tỷ muội của ta nữa!
"Hoàng thượng giá đáo—" Ngoài cửa truyền đến giọng của Tô công công.
Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là đến gia hạn lệnh cấm túc của ta? Còn chưa kịp nghĩ kỹ, bóng dáng của Lý Tu Dẫn đã lướt vào.
Ta ngồi xuống hành lễ: "Thỉnh an Bệ hạ."
Lý Tu Dẫn liếc xéo ta: "Sớm muộn gì trẫm cũng phế ngươi."
Phải phải phải, phế ta đi, mau phế ta đi, ngày nào cũng đến đây chỉ để nói với ta câu này có thấy phiền không cơ chứ. Một phút trôi qua, chân ta sắp tê rần rồi.
"Đã đến giờ nghỉ ngơi rồi, bệ hạ, không biết hôm nay bệ hạ lật thẻ bài của ai vậy? Liễu tiệp dư? Hà tiệp dư? Hay là mấy vị mỹ nhân kia?" Ta vội vàng đuổi hắn đi, chân ta thật sự tê rồi!
Hắn không nhanh không chậm tự rót cho mình một chén trà: "Hừ, ngươi quản ta."
Được được được, ta không quản ngươi, ngươi có thể cho ta đứng lên trước được không. Ta khóc không ra nước mắt. Nếu ta ngồi thêm một lát nữa e là sẽ ngã mất, đến lúc đó Lý Tu Dẫn sẽ không lấy cớ dáng vẻ ta không đoan trang rồi phạt cấm túc ta thêm một tháng nữa chứ?
"Ngươi đứng lên đi." Tạ ơn trời đất.
Ta được Xuân Đào đỡ ngồi lên giường, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lý Tu Dẫn vẫn cứ thẳng tắp ngồi ở đó. Nói hết rồi, sao còn chưa đi nữa?
"Hôm nay là mười lăm, trẫm phải ở cùng Hoàng hậu." Hắn đã sai tỳ nữ của ta cởi áo cho hắn rồi.
Sao không dùng nha hoàn của mình mà cứ nhất định phải dùng người của ta? Không đúng, điều ta nên chú ý không phải cái này.
"Hoàng thượng, Diệu quý phi vừa mới mất con, nhất định là vô cùng mềm yếu, người vẫn nên yêu thương nàng nhiều hơn." Nói trắng ra, ta chính là không muốn ngủ cùng ngươi.
"Ngươi đuổi trẫm đi?" Ánh mắt lạnh lùng của hắn liếc qua, ta rùng mình một cái.
Ta vội vàng hành lễ tạ tội: "Thần thiếp không dám, dưới bầu trời này có nơi nào không phải là đất của Thiên tử, thần thiếp đâu dám để Hoàng thượng đi."
Hắn lại hừ lạnh một tiếng, ta đều nghi liệu có phải ngoài việc dùng mũi xì hơi để biểu thị sự khinh bỉ của hắn ra thì sẽ không biết làm gì khác nữa hay không. Ta thở phào nhẹ nhõm, tiến lên hầu hạ hắn cởi áo. Ai mà chẳng phải kiếm miếng cơm ăn chứ.
Sáng sớm hôm sau, khi ta tỉnh dậy, Lý Tu Dẫn đã không còn ở đó. Phải nói rằng, cái người này đối với ta có một điểm tốt duy nhất, chính là không bao giờ quản giờ giấc của ta, mặc kệ ta ngủ bao lâu, tốt nhất là ngủ một giấc không bao giờ tỉnh lại thì càng tốt.
Đáng tiếc, ta không thể toại nguyện hắn được, ta còn phải sống cho thật tốt nữa.
"Xuân Đào."
Ta gọi Xuân Đào vào, sau đó nói: "Đem thuốc vào đây."
"Nương nương..." Xuân Đào nhíu mày, có vẻ không tình nguyện.
"Mang vào." Ta ra lệnh.
Thấy ta kiên quyết như vậy, Xuân Đào mới bất đắc dĩ đi ra ngoài, không lâu sau thì bưng vào một bát thuốc đen sì. Ta nhẫn nhịn xuống vị đắng mà uống cạn. Mỗi lần Lý Tu Dẫn đến chỗ ta qua đêm, ngày hôm sau ta đều sai người sắc thuốc cho ta. Bởi vì nữ nhi của Thừa tướng đương triều, muội muội của Hộ quốc Đại tướng quân không thể có con.
Dù Lý Tu Dẫn không nói ra, ta cũng biết.
Vị đắng trong miệng tan hết, ta thoải mái đứng dậy đi đến trước bàn trang điểm.
"Lại đây, để bản cung xem thử mấy gương mặt mới trong cung nào."