Lồng Chim Tước - Bán Bình Lựu Liên Nãi

Chương 3

3.

Đã rất lâu rồi Vĩnh Thọ cung không có nhiều người như vậy. Ta nhìn những phi tần ngồi bên dưới với vẻ mặt non nớt, cảm thấy hiếm khi có được vui vẻ.

"Các vị không cần câu nệ, cứ coi như tỷ muội nói chuyện phiếm thôi, sau này nếu có chỗ nào không đủ chu đáo, cứ việc nói với bản cung."

Ta tự cho rằng giọng điệu của mình đủ dịu dàng, nụ cười đủ hiền hòa, nhưng dường như các nàng đều rất sợ ta, hay là vì mới gặp mặt nên còn xa lạ?

"Hoàng hậu nương nương, điểm tâm trong cung của người thật sự rất ngon."

Đúng lúc bầu không khí trở nên trầm mặc có chút xấu hổ, Lan mỹ nhân nhỏ tuổi nhất cười ha hả mở miệng, trong miệng còn ngậm nửa miếng bánh hạt dẻ. Có lẽ dáng vẻ của nàng quá đáng yêu, ta không khỏi bật cười: 

"Lan mỹ nhân thích điểm tâm trong cung của ta như vậy, vậy thì ăn nhiều một chút, sau này cũng có thể thường xuyên đến Vĩnh Thọ cung."

Lan mỹ nhân mắt đảo một vòng, cười ngây ngô: "Nếu như thần thiếp ăn đến nỗi khiến nương nương nghèo đi, nương nương đừng trách tội a!"

Các phi tần khác đều cười rộ lên, bầu không khí lúc này mới hòa hoãn hơn một chút.

"Nói đến chuyện thị tẩm, bản cung sẽ lần lượt sắp xếp, cứ bắt đầu từ người có danh vị lớn nhất trong số các ngươi trước đi, Liễu Tiệp dư, Hà Tiệp dư, hai người ai có ý muốn đến trước?"

Ta vừa dứt lời, chỉ thấy hai nha đầu đỏ mặt.

"Hay là... Hà muội muội trước đi."

"Không không không, Liễu tỷ tỷ đi trước đi..."

"Đừng đừng đừng, Hà muội muội trước..."

Hai người liền ở dưới điện đẩy qua đẩy lại, cái dáng vẻ suýt chút nữa cãi cọ làm ta ngơ ngác không hiểu ra sao.

Lẽ nào trong mắt các nàng Lý Tu Dẫn là con hổ ăn thịt người không nhả xương? Sao ai nấy đều không tình nguyện như vậy? Đặc biệt là Liễu Tiệp dư, cái vẻ ghét bỏ kia suýt chút nữa tràn ra hết cả lên mặt rồi.

"Được rồi được rồi, hai người đừng ầm ĩ nữa." Thấy cứ cãi nhau thế này cũng không phải là cách, ta bèn lên tiếng ngăn cản, chuyển sang Vương mỹ nhân Vương Thục Hoa, con gái của Vương Thị lang:

"Vương mỹ nhân, hay là ngươi đi?"

Vương mỹ nhân đảo mắt nhìn mấy tỷ muội khác, lại nhìn nhìn ta, vẻ mặt khó xử: "Nếu đã như vậy, vậy thì... được thôi."

Sao lại có cảm giác như lên chiến trường chịu chết vậy nhỉ? Lúc này ta mới thở phào nhẹ nhõm, các phi tần khác cũng đều thở phào nhẹ nhõm.

Ta cảm thấy, các nàng đều không ưa Lý Tu Dẫn cho lắm thì phải?

Đến giữa trưa, ta giữ Lan mỹ nhân ở lại dùng bữa, tiểu nha đầu kia ngược lại không hề gò bó, còn rất vui vẻ khi được ở lại Vĩnh Thọ Cung ăn điểm tâm.

Ta hỏi nàng: "Lan mỹ nhân, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

"Mười ba tuổi." Nàng vừa nhai bánh ngọt vừa nói, âm thanh còn chưa rõ.

"Ngươi tên là gì?"

Nàng nheo mắt cười với ta: "Lan Oánh Oánh."

"Tiểu Lan, ngươi có biết vì sao Liễu Tiệp dư và Hà Tiệp dư đều không muốn thị tẩm không?" Ta hỏi.

Lan mỹ nhân bất cẩn bị nghẹn, ta vội vàng rót cho nàng ngụm trà, chỉ nghe nàng nói: "Trước khi vào cung Liễu tỷ tỷ và Hà tỷ tỷ đều đã có người trong lòng, các nàng là bị ép vào cung."

Lý Tu Dẫn ơi Lý Tu Dẫn, sao ngươi cứ thích để ý đến những người đã có kẻ để thầm thương thế này?

"Vậy Tiểu Lan, vì sao ngươi lại vào cung?" Ta không khỏi tò mò, Lan đại nhân rốt cuộc đã đưa ra điều kiện gì mà có thể khiến cô nhóc tham ăn này bằng lòng vào hậu cung.

"Phụ thân nói, ngự thiện phòng trong cung có thể làm rất nhiều, rất nhiều món ngon!"

Ta không nhịn được cười, Lan mỹ nhân cũng ngốc nghếch cười với ta.

Đến tối, Xuân Đào giúp ta cởi y phục đi ngủ, ta nhìn mình trong gương, mặt đầy vẻ u sầu: 

"Xuân Đào à, ngươi nói phải làm sao bây giờ mới tốt? Liễu Tiệp dư, Hà Tiệp dư đều không muốn thị tẩm, Lan mỹ nhân thì còn quá nhỏ, sáu vị mỹ nhân còn lại hình như cũng không mấy nguyện ý, đám tần phi lần này làm sao vậy?"

Nghĩ năm xưa, ta còn là Thái tử phi thường đến hậu cung bầu bạn với Thái hậu, lúc đó vẫn còn là Hiền phi nương nương, hậu cung của Tiên đế cạnh tranh khốc liệt đến mức nào, ta từng tận mắt nhìn thấy Tiên hoàng hậu đẩy phi tần được sủng ái xuống giếng cạn, mà Tiên hoàng hậu cũng vì chuyện này mà bị Tiên đế ban tội chết. Nếu không có Hiền phi nương nương bảo vệ, thêm vào thân phận Thái tử phi, e rằng ta cũng không sống được đến ngày hôm nay.

Hiền phi nói với ta, Tiên hoàng hậu không xấu, chỉ là nàng quá yêu Hoàng thượng mà thôi.

Ta hỏi nàng: "Mẫu hậu, người không yêu Hoàng thượng sao?"

Ta nhớ rõ ràng, ngày đó Hiền phi nắm tay ta, miệng lẩm bẩm nói: "Hắn là hoàng đế, ta không thể yêu..."

Hiện tại, ta cũng đã hiểu được tâm tư năm xưa của Thái hậu.

Ngày hôm sau, Vương mỹ nhân được tấn phong Vương Uyển Nghi, Hoàng thượng thưởng cho nàng rất nhiều vàng bạc châu báu, ta cũng tặng nàng chiếc bình phong phỉ thúy mà ta yêu thích nhất.

Dù sao nàng cũng là người hôm qua đã giúp ta giải quyết vấn đề thế kỷ, ta đương nhiên phải đối đãi tốt với nàng. Nhưng trên mặt Vương Uyển Nghi, ta không những không thấy vẻ vui mừng mà ngược lại còn cảm thấy nàng cau mày khổ sở.

Chẳng lẽ là khoản kia của Lý Tu Dẫn không hợp ý nàng?

"Nương nương, thần thiếp xin nương nương đồng ý một chuyện, nếu hôm nay Hoàng thượng lại lật thẻ bài của thần thiếp, xin nương nương từ chối thay thần thiếp."

"Vì sao chứ?!" Ta và đám phi tần xôn xao cả lên, chuyện này thật sự quá khiến người ta tò mò.

Chỉ thấy Vương Uyển Nghi bất đắc dĩ lắc đầu: "Nói một câu mạo phạm, thần thiếp không thích Hoàng thượng."

"Vậy cũng là chuyện cực kỳ bình thường, ngươi và Hoàng thượng mới gặp nhau một lần, đương nhiên không có tình cảm gì, sau này gặp nhiều hơn vài lần là tốt thôi." 

Dù sao ta gặp hắn nhiều lần như vậy cũng chẳng có cảm xúc tốt đẹp gì. Nhưng ta vẫn an ủi nàng như vậy, ta không muốn để Vương Uyển Nghi gia nhập chiến đội của Liễu Tiệp dư và Hà Tiệp dư.

"Sau này?" Vương Uyển Nghi nghe ta nói xong, thiếu chút nữa ngất đi, cuối cùng được Triệu mỹ nhân đỡ mới có thể rời khỏi Vĩnh Thọ cung.

Rốt cuộc cái tên Lý Tu Dẫn này đã làm chuyện thất đức gì mà khiến Vương Uyển Nghi chán ghét hắn đến vậy?

Bình Luận (0)
Comment