Lồng Chim Tước - Bán Bình Lựu Liên Nãi

Chương 4

4.

Rốt cuộc Lý Tu Dẫn đã làm gì Vương Uyển Nghi? Ta nghĩ mãi cũng không ra.

Thế là khi Lý Tu Dẫn tan triều đến tìm ta, ta hỏi hắn: "Hôm qua Hoàng thượng có làm chuyện gì quá đáng với Vương Uyển Nghi không?"

Hắn đưa tay phủi phủi lớp bụi vốn không hề tồn tại trên long bào, nhìn ta: "Sao? Nàng ta lên án trẫm với ngươi à?"

Ta nhìn nụ cười giễu cợt trên mặt hắn, liền đoán được không phải chuyện tốt lành gì, thế là nghiêm túc nhìn hắn, hỏi: "Hoàng thượng rốt cuộc đã làm gì?"

Lý Tu Dẫn lại không trả lời ta mà tự nói với chính mình: "Ngươi chấp chưởng hậu cung cũng đã hơn nửa năm rồi, nay trong cung lại thêm người mới, việc quản lý cũng nhiều hơn, niệm tình ngươi vất vả... Thôi vậy, trẫm chỉ là muốn để Diệu nhân tiếp nhận quản lý, hôm khác hai người các ngươi giao việc cho nhau." Nói xong liền rời đi.

Nói ngươi đi thì đi đi, sao còn tiện tay lấy luôn cái chén trà trong cung ta đi vậy?

Để xua tan sự chán ghét của Vương Uyển Nghi đối với Lý Tu Dẫn, ta quyết định đến Trữ Tú cung thăm nàng, trên đường vừa đi nhanh vừa vấp, suýt chút nữa đụng phải đám cung nữ của Hoán Y cục.

"Liễu tỷ tỷ tỷ không biết đâu, đêm hôm đó lão hoàng đế đã làm gì với ta..." Vừa mới đến cửa cung, ta đã nghe thấy tiếng Vương Uyển Nghi khóc lóc kể lể với Liễu Tiệp dư.

"Hắn thế mà lại dám! Hắn lại dám bắt ta chép sách! Chữ viết cẩu thả còn phải chép lại một lần nữa! Ta đã chép suốt cả một đêm!"

Trong cung truyền ra tiếng khóc của Vương Uyển Nghi, ta nghe nàng đứt quãng nói: "Tay ta sắp mỏi nhừ rồi, hu hu hu hu... Nếu hôm nay, nếu hôm nay hắn còn bắt ta chép, ta sẽ chết cho hắn xem..."

Ta nghe xong, chuyện này không xong rồi, vội vàng đi vào.

"Vương muội muội, hoàng thượng dù có điều gì không phải, muội cũng không thể coi thường tính mạng của mình như vậy." 

Mặt mày ta ủ rũ, nắm chặt tay nàng.

"Nhưng mà Hoàng hậu nương nương..." Vương Uyển Nghi nước mắt lưng tròng: "Hắn... thứ hắn bắt ta chép không phải là thơ văn, mà là 《Diêm Thiết Luận》, dài như vậy, dài như vậy, hắn... hắn muốn ta chép xong trong một đêm..."

Từ khi nào mà Lý Tu Dẫn lại có sở thích như vậy?

Ta vừa bận an ủi, lại vừa hỏi: "Vậy còn chuyện thị tẩm..."

Nhắc đến chuyện này, Vương Uyển Nghi càng khóc dữ dội hơn.

"Nương nương, nếu chỉ bắt thần thiếp chép sách thì thôi, đằng này gần sáng hắn lại muốn thiếp thị tẩm, dù thân thể có vững chãi cỡ nào cũng không chịu nổi sự giày vò như vậy..."

Lý Tu Dẫn, ngươi đúng là tên khốn mà.

"Muội muội yên tâm đi, nếu hôm nay hoàng thượng còn lật thẻ bài của muội, bản cung nhất định sẽ từ chối thay muội." Ta cũng xót nàng rồi.

Rời khỏi Trữ Tú cung, ta liền đến Vĩnh An cung.

Từ khi Lý Tu Dẫn đăng cơ, ta chưa từng đến đây, một là ta không muốn, hai là Lý Tu Dẫn bảo ta đừng có lảng vảng trước mặt hắn.

"Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng đang ở bên trong bàn chuyện với Thu thừa tướng, hay là nô tài vào thông báo một tiếng?"

Ta khoát tay. Nghĩ đến Lý Tu Dẫn vì thế lực nhà ta mà luôn đề phòng cha và huynh của ta, ngày thường nếu có việc cũng chỉ tiếp kiến Chu Quốc công là phụ thân của Chu Diệu Nhân, hôm nay là làm sao nữa vậy?

Ta cũng không nghĩ nhiều, dù sao nữ tử hậu cung không được phép tham dự chuyện triều chính, đặc biệt là ta. Thế là trở về Vĩnh Thọ cung, sai người trong Kính Sự phòng đổi hết thẻ bài hôm nay thành Diệu Quý Phi.

Vốn cũng nghĩ để Lý Tu Dẫn an ủi nàng nhiều hơn, không thể có người mới đã lập tức quên người cũ, nhưng dường như Chu Diệu Nhân còn không cảm kích, thậm chí ngày hôm sau còn sai cung nữ đưa đến cho ta một phong thư, bảo ta đừng thương hại nàng ta.

Trời đất chứng giám, ta thật lòng muốn Lý Tu Dẫn đến chỗ nàng ta, tốt nhất là ở đó cả đời luôn thì càng tốt, đỡ cho ta ngày ngày phải đau đầu lo liệu hắn đến cung nào.

Diệu Quý Phi vẫn không bước ra khỏi vị Ương cung của nàng ta nửa bước, ta thậm chí không thể biết được rốt cuộc là vì ta hay vì các tần phi khác trong cung mà nàng ta không ra khỏi cửa.

Mấy ngày liền, Lý Tu Dẫn đều đến chỗ nàng ta, sắc mặt của Vương Uyển Nghi lập tức tốt lên, mấy phi tần khác cũng rạng rỡ hẳn ra. Đây là làm sao vậy? Hậu cung tần phi không thích hoàng thượng thì phải làm sao đây?

Hơn nữa, vì sao bọn họ đều dùng ánh mắt thương hại mà nhìn ta?

Buổi sáng thỉnh an, ta bị ánh mắt đó nhìn đến toàn thân khó chịu, thế là ta vội vàng kết thúc buổi trà nhỏ này, lúc đi còn nghe thấy bọn họ nhỏ giọng nói: "Hoàng hậu nương nương bảo trọng."

Bảo trọng cái gì mà bảo trọng? Các ngươi đều quay lại nói rõ ràng cho ta!

"Hoàng hậu nương nương, các tỷ tỷ không có ý gì khác đâu."

Buổi trưa tức giận đến phát run, ta cho gọi Lan mỹ nhân đến ăn cơm cùng ta, chỉ nghe nàng ta cười hì hì nói với ta: 

"Mọi người đều quan tâm người đó thôi, mấy ngày nay hoàng thượng đều đến chỗ Diệu Quý Phi, không hề đến thăm người, mà người còn phải giả vờ vui vẻ đi sắp xếp hoàng thượng đến chỗ các tỷ tỷ khác, mọi người thật sự rất đau lòng cho người đó!"

Ta: "..."

Đột nhiên thấy thật ấm lòng, mọi người quan tâm ta như vậy...

Không đúng! Cái gì mà giả vờ vui vẻ? Ta thật sự vui vẻ mà!

"Vậy... vậy vì sao mọi người không muốn hầu hạ hoàng thượng?" Tuy rằng chuyện hắn làm với Vương Uyển Nghi có hơi bi.ến th.ái.

Nghe xong câu hỏi của ta, Lan mỹ nhân đặt đũa xuống, vô cùng nghiêm túc nói: "Chúng ta đều cảm thấy hoàng thượng là một tên nam nhân xấu xa."

Ồ? Chuyện này lại từ đâu mà ra vậy?

"Nương nương, trước khi vào cung chúng ta đều nghe qua chuyện của ngài. Ngài cùng hoàng thượng là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã được chỉ hôn cho hoàng thượng, ngài luôn cần cù chăm chỉ quản lý mọi chuyện trong Đông cung, hiện tại cũng không quản khó nhọc mà lo liệu việc hậu cung, ngài đôi với hắn tình nghĩa sâu đậm nhưng hắn lại tìm đến Diệu Quý Phi để đâm vào tim ngài. Ngày tuyển tú lại còn cấm túc ngài, cho nên mọi người đều rất ghét hoàng thượng."

Ở Đông cung chỉ có hai người là ta và Chu Diệu Nhân, căn bản không cần quản lý gì, hiện tại hậu cung cộng thêm ta mới có mười một phi tần, ta nào có nhiều việc như vậy chứ, hơn nữa...

Ai tình nghĩa sâu đậm với hắn, ta vốn dĩ không thích hắn mà. Đây đều là những chuyện từ trên trời rơi xuống gì vậy!

Bình Luận (0)
Comment