Lồng Chim Tước - Bán Bình Lựu Liên Nãi

Chương 20

Lương Kỳ chớp mắt đã đến tuổi trưởng thành, Hoàng thượng có ý lập hắn làm Thái tử. Quần thần thấy long thể ngày một suy nhược, e sợ có ngày Hoàng thượng băng hà đột ngột, liền rối rít dâng tấu, khẩn cầu sớm ngày lập trữ.

Song bản thân Lương Kỳ dường như chẳng mấy vui mừng. Thục phi khuyên nhủ suốt đêm mới hay, hắn ghét nhất là khi đăng triều lại phải đội thứ mũ miện rườm rà, nặng trĩu đầu ấy.

Thành An thì chẳng thích đọc sách, hoàn toàn không giống mẫu thân Hoàng Chiêu nghi của nàng. Trái lại, lại giống ta hơn, chỉ yêu mỹ thực, say mê ăn uống. Trẻ con mập một chút vốn chẳng sao, nhưng ai nấy cũng mong nàng sau này có thể mảnh mai yêu kiều hơn đôi phần.

Thời gian trôi qua trong lặng lẽ, chớp mắt đã đến năm mới. Cung yến vẫn đìu hiu như cũ. Kẻ mới nhập cung không dám hé lời, kẻ cũ thì giữ miệng dè dặt. Đám hoàng tử, công chúa khi đã chơi chán mệt thì lập tức cáo lui. Chúng ta cũng chỉ lặng lẽ dùng bữa trong tĩnh mịch mà thôi.

Lúc này, Hoàng thượng sớm đã chẳng còn phong thái tuấn mỹ như thuở xưa. Bao năm mộng mị giày vò khiến gương mặt hắn già cỗi hơn hẳn tuổi thực. Hắn chỉ ngồi lại chính điện tươgnj trưng trong chốc lát rồi rời đi.

Đêm trước rằm tháng Giêng, Hà Thanh Sanh chết.

Trong cơn hoảng loạn, cung nữ chăm sóc nàng ta chạy tới điện của ta, vừa khóc vừa nói nàng ta sắp không qua khỏi. Ta vội khoác áo chạy đến cùng Thục phi thì nàng đã tắt thở. Điều khiến ta và Thục phi kinh hoảng nhất chính là những vết thương chằng chịt, hằn đỏ như lửa thiêu trên thân thể nàng.

“Hoàng thượng dăm ba bữa lại đến nơi này, không cho ai theo hầu,” tiểu thái giám giữ cửa thấp giọng nói, “Chúng ta đều nghe rõ tiếng roi quật xuống.”

Không biết bao lần, ta từng muốn Hà Thanh Sanh đền mạng, nhưng khi nàng thật sự chết thê thảm như vậy, ta lại chẳng cảm thấy hả hê chút nào.

“Ác giả ác báo,” Thục phi lẩm bẩm, “Giờ thì hay rồi, tên Hoàng đế chó chết đó đánh chết kẻ duy nhất hắn trút giận được, kế tiếp sẽ là ai?”

Câu nói điềm nhiên ấy của Thục phi khiến ta lạnh cả sống lưng, như thể trước mắt đã hiện ra cảnh ngộ của chính ta và tỷ ấy.

Hôm sau, xác Hà Thanh Sanh bị người kéo đi chôn, không trống không kèn, không ai đưa tiễn. Ta nghĩ, có lẽ Hoàng đế cũng không định để lại chút vết tích nào của Hà gia trong cung này.

“Chỉ là… tội nghiệp bốn đứa nhỏ ấy.” Thục phi ngồi trong điện của ta, liên tiếp thở dài.

“Phi tần trong Hậu cung phần lớn không con cái, hay là sắp xếp các hoàng tử vào chỗ các phi tần có đức hạnh nuôi dưỡng.” 

Gần hai năm nay, ta giữ ngôi vị cao nhất trong hậu cung, mọi việc lớn nhỏ đều do ta định đoạt.

Thục phi nói: “Nhưng vậy thì chẳng phải cũng phải thăng vị cho họ cả sao?”

Trong lòng ta bỗng cả kinh. Nếu quả là thế, ta không thể không vào cung gặp Hoàng thượng.

Đêm ấy, trên đường đến gặp lại xảy ra một việc bất ngờ Ta không tìm thấy hoàng thượng tại Vĩnh An cung mà lại thấy hắn đứng trước Vĩnh Thọ cung.

Chung quanh vắng không một bóng thị vệ, ngay cả Tô công công cũng không ở đó. Hắn chỉ một mình đứng trước cửa cung đã bị niêm phong kia, trừng trừng nhìn vào như thể bên trong vẫn còn người đang sống.

Ta không biết nên có cảm giác gì, chỉ thấy cõi lòng nghẹn ngào, biết rằng đêm nay hẳn chẳng thể bàn đến việc gì nữa.

“Ngươi chưa từng nghĩ đến việc giết ta sao?”

Đúng lúc ta định quay người rời đi, hoàng thượng bỗng cất giọng hỏi. So với việc bị hắn phát hiện, ta lại càng kinh ngạc hơn trước câu hỏi ấy, vì sao hắn lại nghĩ rằng ta có lòng muốn giết hắn?

“Khởi bẩm hoàng thượng, thần thiếp đã không dưới một lần từng muốn lấy mạng người,” Ta thẳng thắn đáp, không hề giấu giếm.

“Vậy cớ sao không ra tay? Sợ việc bại lộ chăng?” Hắn không giận, giọng điệu như kể chuyện phiếm. Ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi Vĩnh Thọ cung ấy.

Ta: “Thần thiếp chỉ cảm thấy, so với cái chết, sống sót đối với Bệ hạ mới là điều đau khổ hơn hết.”

Hắn khựng lại rồi bỗng cất tiếng cười lớn, khiến ta chợt nhớ đến lần cuối cùng thăm hỏi Hà Thanh Sanh.

Hoàng đế: “Nếu Oanh Oanh còn sống, không biết khi nàng trông thấy tình cảnh như hiện tại sẽ phản ứng thế nào…”

“Nhưng nàng đã không còn nữa rồi,” ta cắt lời, “Bệ hạ, người đã tự mình phá vỡ quy tắc do chính bản thân lập nên.”

“Thật hoài niệm những ngày thơ ấu cùng nhau săn bắn, khi ấy mẫu phi còn tại thế, phụ hoàng cũng còn, cô nương Chu gia vẫn luôn theo sát bên ta, nàng còn từng chắn trước Thẩm Lâm Xuyên, đòi tỷ thí với hắn…”

“Khi đó ta thường bị các ca ca bắt nạt, mỗi lần đều là nàng ra tay giúp ta thoát nạn. Nàng ấy thật đúng là người thích lo chuyện bao đồng…”

Hắn chẳng để tâm đến lời ta, cứ lẩm bẩm nói một mình. Ta nhìn nụ cười trên khuôn mặt hắn, chỉ cảm thấy bi thương tột độ.

“Đây là kết cục mà ngài mong muốn sao?” Ta lặp lại câu nói năm xưa Hà Thanh Sanh từng hỏi ta.

Hắn nghẹn lời, không nói gì thêm.

“Hoàng hậu tỷ tỷ sinh thời cũng giống bệ hạ, rất thích hoài niệm chuyện xưa, thường nhắc đến ngài thuở ấy ngây thơ thẳng thắn, tuy yếu đuối nhưng dùng tấm lòng thiện lương mà dung nạp tất cả. Cuối cùng là điều gì đã khiến ngài trở thành như ngày hôm nay?”

“Đừng nói nữa.”

“Trong ký ức của Thu tỷ tỷ, Nệ hạ là thiếu niên đầy khí phách, phong tư lỗi lạc. Thần thiếp vẫn không sao hiểu nổi, vì cớ gì thiếu niên ấy lại có thể ra tay tàn nhẫn với bằng hữu thuở nhỏ, lại còn dùng điều đó để dằn vặt người mình yêu?”

“Trẫm bảo ngươi đừng nói nữa!” Hắn bắt đầu kích động, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu trừng thẳng vào ta.

Nhưng ta không chịu bỏ qua: 

“Ngài thật lòng yêu Thu tỷ tỷ sao? Nếu vậy, vì sao còn muốn cưới Chu Diệu Nhân? Nếu đã cưới nàng ấy thì vì sao lại coi nàng ấy như bức tường ngăn cách giữa hai người… Thực ra, ngài chẳng yêu ai cả, đúng không? Ngài chỉ yêu chính mình. Cho nên thuở ấy vì một chút tự tôn nực cười, ngài không ngừng tự lừa dối bản thân, ép mình tin rằng Thu Oanh Oanh và Thẩm tướng quân có tư tình, chỉ có như thế, ngài mới thấy việc mình làm không đến mức quá đáng. Đến nay, thậm chí ngài còn tự lừa mình dối người rằng trên đời này chưa từng có người tên là Thu Oanh Oanh, chỉ để an ủi bản thân…”

“Câm miệng! Câm miệng! Trẫm phải giết ngươi! Giết ngươi!”

Hắn hoàn toàn điên cuồng. Tô công công chẳng biết từ đâu xuất hiện, dẫn theo đám cung nhân xông vào chế ngự hắn.

“Quý phi nương nương ơi, hoàng thượng đã không còn ổn định, xin người đừng chọc giận thêm nữa!” Tô công công cuống quýt dìu Hoàng đế trở về Vĩnh An cung, bóng đêm xung quanh rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại.

Tựa như trút bỏ được bao uất ức dồn nén nhiều năm, ta cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Ngồi bệt trước cửa Vĩnh Thọ cung, ôm mặt bật khóc nức nở.

Thục phi chờ ở ngoài đã lâu, thấy ta như vậy vội vàng chạy tới ôm chầm lấy. Ta vỗ nhẹ lên người nàng đang run rẩy rồi bước vào bên trong điện, kể lại mọi chuyện không sót điều gì.

“Muội liều lĩnh quá! Nếu sáng mai tên Hoàng đế chó má kia tỉnh lại mà nhớ ra mọi chuyện, hắn nhất định sẽ không tha cho muội!” Thục phi tức giận đập bàn.

“Hắn không sống nổi tới ngày mai đâu.” Ta nói.

“Cái gì?!”

“Ta đã sai người hạ thuốc vào thuốc an thần của hắn.”

Thục phi hoàn toàn không biết chuyện này. Ta nói cho nàng hay: “Ngay ngày hoàng hậu nương nương mất, ta đã lập sẵn kế hoạch. Chỉ là không ngờ phải chờ đến hai năm mới thực hiện được.”

“Nhỡ bị thái y phát hiện thì sao?”

“Yên tâm đi, thuốc đó không phải thuốc độc, nhưng nếu mỗi ngày dùng một ít, lâu dần sẽ khiến thân thể hao mòn. Thêm vào đó, tinh thần hoàng thượng bất ổn, e rằng không sống được bao lâu nữa.”

Rõ ràng, Thục phi bị kế hoạch của người luôn ở bên cạnh nàng làm cho kinh hãi. Nàng ngồi ngây ra trên ghế rất lâu sau mới hỏi:

“Người hạ thuốc có kín miệng không?”

“Yên tâm đi, là người của Vĩnh Thọ cung.”

“Vĩnh Thọ cung?” Thục phi như mơ hồ đoán ra điều gì.

“Xuân Đào.”

……

Không biết có phải ông trời quá ưu ái ta hay không, rạng sáng hôm sau, Hoàng đế băng hà, Lương Kỳ lên ngôi.

Ta và Thục phi như đã hoàn thành một tâm nguyện chất chứa suốt bao năm, ngẩng đầu nhìn ánh hừng đông đỏ rực nơi chân trời, tựa như niềm hy vọng mới vừa được sinh ra.

Đúng vậy, kể từ hôm nay, mỗi một ngày sau này đều là khởi đầu mới của chúng ta.

“Đợi bọn nhỏ thành thân xong, sự nghiệp cũng yên ổn, chúng ta hãy xuất cung đi, xây một căn nhà nhỏ, trồng trọt dệt vải, muội thấy thế nào?” Thục phi đề nghị.

Ta đáp: “Được thôi, nhớ mang theo ít bánh quế hoa của Vĩnh Thọ cung nữa đấy.”

Bình Luận (0)
Comment