Ngoại truyện 1: (Chương về Thái tử)
Ta sinh ra đã là Thái tử.
Phụ hoàng rất yêu thương ta, cả đời chỉ làm hai việc không hợp lẽ thường, một trong số đó là bất chấp đại thống mà lập ta làm Thái tử.
Bốn vị huynh trưởng của ta căm ghét ta đến tận xương tủy, Hoàng hậu cũng cực kỳ ghét bỏ ta. Nhưng mẫu phi bảo rằng, không cần để ý đến những người ấy, chỉ cần ta chuyên tâm học hỏi theo phụ hoàng về đại thống là đủ.
Với ta, mọi chuyện tựa như nước chảy mây trôi, thuận theo lẽ tất yếu. Cho đến khi Thu Thừa Tướng dẫn nữ nhi của ông ấy đến trước mặt phụ hoàng.
Còn nhớ rõ ngày ấy, Hoàng hậu vừa trông thấy nàng liền mất đi thần thái, vội vã đứng lên. Ánh mắt phụ hoàng dường như lóe lên một tia sáng.
Mẫu phi nói, việc không hợp lẽ thường kia còn liên quan đến nàng. Cô gái nhỏ ấy được phụ hoàng giữ lại trong cung, có thể thấy phụ hoàng rất yêu thích nàng. Thậm chí còn hơn cả ta.
“Thái tử điện hạ quý an,” nàng nâng tà váy nhỏ, hào phóng mà lễ phép chào ta.
Đáng yêu là đáng yêu, nhưng ta không thích. Nàng luôn bám lấy ta, ta đi đâu nàng theo đó, làm ta cảm thấy rất phiền, ta đành nhờ huynh trưởng của nàng đưa nàng đi.
“Thái tử điện hạ không thích Oanh Oanh sao?” Nàng nắm lấy vạt áo ta, nước mắt long lanh hỏi.
“Không thích, ta ghét chết ngươi rồi.” Ta giật áo khỏi tay nàng, chẳng quay đầu lại mà bước đi.
Cảm giác thật sảng khoái. Nhưng sau đó, nàng biết cách đi cáo trạng với mẫu phi, nên chỉ cần ta có điều gì không vừa ý, nàng liền đi báo mẫu phi và phụ hoàng, họ lập tức tới trách mắng ta. Ta ghét nàng đến tận xương tủy.
Từ khi nàng phát hiện ra con đường này khiến ta chiều theo ý nàng thì ngày một ương bướng hơn. Thật sự là ngày càng đáng ghét.
Dần dần, ta cùng nàng lớn lên như vậy. Nàng ngày càng xinh đẹp khiến người ta cho rằng tất cả nữ nhân trong cung cộng lại cũng không bằng một phần của nàng.
Người ngoài hỏi ta có thấy nàng đẹp không, ta luôn đáp: đẹp cái rắm gì mà đẹp. Nhưng thật ra, ta cũng thấy nàng xinh đẹp, thậm chí còn đẹp hơn tất thảy.
Ta nghĩ, nếu nàng dịu dàng hơn, hiểu chuyện hơn, hiền thục hơn, ta nhất định sẽ thích nàng đến không tự thoát ra được. Chỉ tiếc, nàng lại bị ca ca nàng dẫn dắt lệch lạc.
Có một hôm ở trong trường học, không biết vì sao Thu Ngâm Phong lại nổi hứng, đứng lên hô to: Ta muốn đi nhập ngũ! Ta muốn học võ!
Muốn đi thì đi đi, hô cái gì mà hô?
Rồi hắn ngày ngày múa dao múa kiếm trước mặt ta và nàng. Nàng thì cầm, kì, thi, họa không thông thứ gì, duy chỉ có những chiêu thức mà ca ca nàng múa trước mặt thì nàng đều học được hết.
“Thu Oanh oanh, ngươi cũng đi nhập ngũ đi.” Ta nói. Ta chỉ mong nàng mau rời khỏi tầm mắt của ta.
Nàng múa cây thương chỉ thẳng vào ta, cười tươi rạng rỡ: “Cũng không phải không thể.”
Nàng quả thật xinh đẹp, dù thế nào cũng luôn xinh đẹp vô cùng.
“Thái tử gì chứ? Rốt cuộc cũng chỉ là kẻ nhát gan được một nữ nhân bảo vệ thôi!”
Một ngày, ta nghe đại ca đang nói xấu ta với hai vị ca ca khác.
“Đúng, hắn đúng là kẻ nhát gan!” Bọn họ hùa theo.
Rồi tiếng cười lớn vang lên. Ta vứt bỏ mấy món điểm tâm trong tay, vốn định chạy đến ăn cùng họ.
Trên đường trở về Đông Cung, ta trông thấy Thu Oanh Oanh, nàng cười chạy đến chào ta.
“Đi đi, đừng làm phiền ta!” Ta phất tay bỏ đi, biết rõ nét mặt nàng ở phía sau lưng.
Ta buồn bực, ta bị họ xem thường đều là vì Thu Oanh Oanh!
Sau này, ta nghe nói nàng bị Hoàng hậu phạt quỳ ở Tàng Thư Các, phải đọc thuộc lòng Nữ Tắc ba trăm lần.
Nghe cung nữ Xuân Đào kể lại, nàng đã đánh ba vị hoàng tử một trận, bọn họ đều van xin nàng tha thứ mới yên chuyện. Kết quả, ba vị ca ca của ta về tâu lên Hoàng hậu, Hoàng hậu nổi giận trách phạt nàng.
Đêm ấy, ta vội đến Tàng Thư Các, đứng ngoài cửa nghe nàng mơ màng nói: “Lí giả, tình chi... trói buộc. Ngôn nhân giai tri kiệm tố... khả dĩ dưỡng tính, xa xỉ túc dĩ bại đức...”
Tiến lại gần, thấy nàng rũ đầu, sắp thiếp đi.
“Oanh Oanh, tỉnh dậy đi.” Ta đẩy nhẹ nàng.
“Ừ?” Nàng mơ màng mở mắt nhìn ta, cười tủm tỉm nói, “Lý Tu Dẫn, huynh cũng bị phạt à?”
“Không.” Ta thành thật đáp.
Nàng thở dài, nói: “Xin lỗi, ta không biết họ nói huynh sau lưng như vậy, nếu biết sớm như thế, ta…”
Lời chưa dứt, ta đã ôm chầm lấy nàng.
“Cảm ơn ngươi.” Ta nói.
Ta cảm nhận rõ sự ngỡ ngàng nơi nàng, trước khi nàng kịp nói thêm điều gì, ta buông nàng ra, mở hộp cơm trong tay của tiểu thái giám đặt trước mặt nàng: “Đói rồi chứ gì, ăn chút đi, đều là những thứ ngươi thích.”
Nàng ngẩn người gật đầu, sau đó im lặng.
Thành thật mà nói, ta đã động lòng. Nếu không gặp Chu Diệu Nhân, có lẽ ta đã bị nàng chiếm trọn rồi. Đáng tiếc, ta đã gặp được, ta đã gặp được một nữ tử khác biệt với nàng.
Ta thích dáng vẻ yếu đuối của Chu Diệu Nhân, nàng nhỏ bé dịu dàng, mọi việc đều để cho nam nhân quyết định khiến ta rất có cảm giác thành tựu. Còn nàng, dường như cũng đã gặp được nam tử thuộc về nàng.
“Ngươi thấy Thẩm Lâm Xuyên thế nào?” Ta ngồi trên nóc nhà hỏi nàng.
Nàng hoảng hốt phủ nhận nhưng ta thấy hai má nàng ửng đỏ.
Ta có chút không vui.
“Hôm nay hoàng hậu còn hỏi ta thấy Tam hoàng tử thế nào, ngươi biết ta trả lời ra sao không? Ta nói, không chỉ thích Tam hoàng tử mà còn thích Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử nữa. Chậc chậc chậc, xem trình độ trả lời của ta, nàng lập tức câm nín, ha ha ha…” Nàng khoe mẽ sự khôn khéo của mình.
“Nếu… nếu người cưới ngươi là ta, ngươi có trả lời như vậy không?” Không biết vì sao ta lại hỏi nàng một câu như vậy.
Nàng nhìn ta hồi lâu rồi đáp: “Không có loại giả thiết đó, ngươi đâu có muốn cưới ta.”
Nhưng giả thiết đó đã thành hiện thực, nàng đã được hứa hôn cho ta. Chính ta đã thỉnh chỉ từ phụ hoàng. Bởi vì ta phát hiện một bí mật, cuối cùng ta cũng biết vì sao mẫu phi nói chuyện phụ hoàng làm trái với lẽ thường lại liên quan đến nàng.